Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Loan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 187 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 247 / 2
Cập nhật: 2021-10-15 21:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 158
ộ Mai vừa mới nghiêng người kéo khóa kéo xuống, cửa phòng thay đồ đã bị đẩy ra. Vưu Liên Thành lách người tiến vào, áp cô vào tường.
Anh nhìn cô chăm chăm, mắt sâu hút, mái tóc ngắn tôn đường nét gương mặt thêm sắc sảo, như có ma lực khiến người khác không sao rời mắt được.
“Liên Thành, anh làm gì thế….” Mộ Mai thì thào.
“Mộ Mai, về sau anh bất luận sẽ không để kẻ nào ức hiếp em nữa.” Giọng nói anh khàn khàn, cực kỳ gợi cảm vang vọng trong không gian chật hẹp.
“Em biết, em biết rồi.” Lòng Mộ Mai rất đỗi ngọt ngào.
“Mộ Mai.”
"Ừ."
Tiếng thở dốc của hai người cứ thế khiến không khí trở nên mờ ám.
“Mộ Mai, bộ váy em vừa thử thật ra rất đẹp.”
Đương nhiên cô biết chứ, cô có mắt thẩm mỹ cơ mà! Bàn tay của Vưu Liên Thành đặt bên eo cô dần mơn trớn, mỗi chuyển động nhỏ đều khiến toàn thân Mộ Mai râm ran.
Mộ Mai thoáng đẩy anh ra, để anh tiếp tục thì thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện cho xem, dường như anh xem phòng thử đồ này thành vườn hoa sau nhà mình rồi. Song, Mộ Mai đẩy thế nào Vưu Liên Thành cũng không suy suyển, ngay sau đó tay bị anh nắm lấy. Như thể biết được tiếp theo Vưu Liên Thành sẽ làm gì, Mộ Mai vô thức giãy dụa.
Quả nhiên, Vưu Liên Thành kéo tay Lâm Mộ Mai lần sâu xuống bụng mình,qua lớp vải jeans, nơi nào đó đã ngẩng cao thật cao.
“Mộ Mai, bảo bối.” Anh phả hơi vào tai cô, “ Chiếc váy em thử đã chọc nó khó chịu rồi này. Em chính là tội đồ, ai bảo em tối hôm qua đòi ngủ chay cơ chứ.”
Hơi thở nóng rẫy của Vưu Liên Thành len thẳng vào tai Mộ Mai. Chết thật!
Quả nhiên tuổi trẻ tinh lực vô hạn. Mộ Mai đành để mặc bàn tay mình nghe theo sự dẫn dắt của anh. Một tay anh giữ chặt tay cô, tay còn lại vươn đến khóa váy khi nãy được cô kéo xuống một nửa: "Hay thử cách mới xem, chúng ta chưa từng làm ở phòng thử đồ lần nào cả thì phải?”
Chiếc khóa bị nhẹ nhàng kéo xuống, vòng eo vừa cảm nhận được cơn lạnh thì tay anh đã luồn qua lớp vải ren chạm đến da thịt cô.
“Anh điên…” Mộ Mai vừa hé miệng đã tức khắc bị ngăn lại, lưỡi anh tiến quân thần tốc, nửa câu còn lại chưa kịp thốt ra hóa thành tiếng ú ớ.
Cùng lúc ấy, chân Mộ Mai bị anh mở ra. Kế tiếp là tiếng của khóa kéo kim loại và tiếng quần áo sột soạt vang lên.
Cái tên Vưu Liên Thành háo sắc khốn khiếp này! Mộ Mai nhấc chân đá anh, thế nhưng dưới bàn tay vuốt ve của anh lại biến thành vòng quanh eo anh như dây tầm gửi quấn quanh thân cây. Trong lúc đê mê, cô mơ hồ nghe được giọng nói ngọt ngào của nữ nhân viên bán hàng bên ngoài: “Thực xin lỗi quý khách, bởi vì xảy ra một chút vấn đề, cửa hàng chúng tôi tạm thời đóng cửa ạ.”
Rõ ràng, tên khốn này có âm mưu trước đây mà!
Sau khi xong việc, Mộ Mai không dám nhìn lại căn phòng. Móc treo đồ bị cô kéo gãy hai cái, chiếc váy trắng kia rách bươm, phòng thử đồ biến thành một mớ hỗn độn.
Lúc đi ra khỏi phòng thử đồ mặt cô đỏ như mông khỉ, níu lấy vạt áo len của Vưu Liên Thành, trốn sau lưng anh, không dám nhìn mặt cô nhân viên bán hàng.
Vưu Liên Thành bồi thường cho chiếc váy bị anh xé hỏng, đồng thời bảo cô bán hàng lấy thêm nhiều bộ trang phục sang trọng sành điệu rồi ký tên thanh toán. Trong suốt quá trình, Mộ Mai luôn cúi gằm mặt nhìn mũi chân mình.
Khi cả hai rời khỏi cửa hàng, cô nhân viên còn nói với giọng cực kỳ vui sướng: “Cảm ơn quý khách, hoan nghênh lần sau ghé thăm.”
Vưu Liên Thành tai xách nách mang túi lớn túi nhỏ, tinh thần vô cùng sảng khoái. Còn cô bạn gái Lâm Mộ Mai trên danh nghĩa được bạn trai hào phóng mua sắm cho thì lại thấp tha thấp thỏm.
Mãi cho đến khi ra khỏi trung tâm thương mại, chui vào xe cài dây an toàn lại, Mộ Mai mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận chòng chọc nhìn Vưu Liên Thành còn chưa có ý định lái xe đi.
Giờ phút này Vưu thiếu gia mang vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn như chú mèo con vừa ăn vụng cá, hớn hở trước ánh nhìn tức tối của cô, bật thốt câu nói kinh người: “Andrew nói mấy chỗ như phòng thay đồ, nhà vệ sinh công cộng hay ghế ngồi trong rạp chiếu phim là nơi làm tình tuyệt nhất ấy. Đúng thật! Nó còn nói với anh sẽ mua tàu không gian bay ra ngoài vũ trụ để thử làm ở ngoài tầng khí quyển nữa. Mộ Mai, đến lúc đó chúng ta cũng thử nhé.”
Cái tên này lại nói những lời ngu ngốc không tương xứng với chỉ số thông minh của mình rồi!
Vưu Liên Thành tiếp tục phát ngôn bừa bãi: “ Anh luôn tò mò, nếu làm chuyện ấy ở ngoài không gian thì có thể vừa làm vừa lộn nhào hay không nhỉ…..”
“Im miệng!” Rốt cuộc, Lâm Mộ Mai không tài nào chịu đựng nổi nữa, cầm túi đồ mua sắm nện Vưu Liên Thành, trút hết cơn giận vào ngừơi anh: “Vưu thiếu gia, mấy đôi trai gái Bắc Kinh hẹn hò không hề giống với kiểu anh đã làm chút nào, con trai Bắc Kinh tuyệt đối không bao giờ để bạn gái mình bị mọi người nhìn chằm chằm như sinh vật lạ trong nhà hàng buffet, con trai Bắc Kinh….”
Thế mà Vưu Liên Thành lại còn cãi cố: “Lâm Mộ Mai, là em quyến rũ anh trước mà.” Điều này khiến Mộ Mai càng thịnh nộ hơn!
Sau khi đánh đập Vưu Liên Thành một trận tơi bời, lửa giận của cô cũng vơi bớt, cuối cùng đưa chân đá anh ra lệnh: “Vưu Liên Thành, lái xe!”
Mười phút sau, dường như Vưu Liên Thành lương tâm trỗi dậy, thỏ thẻ nói: “Mộ Mai, ngày hôm nay không tính, ngày mai, ngày mai anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
Ngày mai? Ngày mai á!
Hôm sau, 4 giờ chiều, tại một địa điểm tham quan nào đó.
Nếu tính từ thời điểm trước 4 giờ thì biểu hiện hôm nay của Vưu Liên Thành tạm được, thậm chí khá ra vẻ thanh niên nghiêm túc.
Vì là cuối tuần nên có điểm tham quan khá đông người, thấy một ông lão khiếm thị bị ngã, Vưu Liên Thành cho rằng mình cần phải sắm vai hình tượng thanh niên mẫu mực trước mặt người yêu, bèn xung phong đưa ông cụ đi đến phòng bảo vệ.
Mộ Mai ngồi ở một bên đợi anh. Vưu Liên Thành vừa mới rời đi mười phút lại có một tốp thanh niên nam nữ người Pháp xuất hiện. Đại khái họ định nhờ du khách xung quanh chụp giúp một bức ảnh chung cho cả nhóm, tiếc rằng không ai hiểu tiếng Pháp cả.
Thế nên Mộ Mai nhiệt tình giúp đỡ. Gặp được người biết nói tiếng Pháp tại Trung Quốc, nhóm thanh niên vui mừng khôn xiết, hiển nhiên việc bất đồng ngôn ngữ đã mang đến khá nhiều rắc rối cho họ.
Chụp ảnh xong, một chàng trai có đôi mắt màu nâu xám trong nhóm xin phép được chụp ảnh chung với cô. Cậu ta luôn miệng khen cô đẹp như đóa hoa sơn trà.
Phụ nữ trời sinh thích được khen ngợi, thế là Mộ Mai liền đứng bên cạnh chàng trai người Pháp, và anh chàng này cũng tự nhiên khoác tay lên vai của cô.
Thật không may, đúng lúc này Vưu Liên Thành quay lại. Cảnh tượng trong mắt anh chính là một tên Tây cao to ất ơ nào đó đang dính sát lấy Lâm Mộ Mai, còn cô thì mỉm cười tươi tắn nép vào lòng gã.
Mẹ kiếp lại nữa rồi!
Chụp ảnh xong thì lại thêm một anh chàng khác đề nghị được chụp chung với cô. Có điều, Mộ Mai chưa kịp phản ứng thì cô đã bị sức mạnh to lớn kéo vào lồng ngực vững chắc, và chiếc máy ảnh vừa mới hoàn thành nhiệm vụ kia liền rơi vào tay của Vưu Liên Thành
Tiếp theo, dưới cái nhìn ngơ ngác của nhóm thanh niên người Pháp, Vưu Liên Thành đã xóa thẳng tay tấm ảnh của cô chụp chung với chàng trai mắt nâu xám trước đó.
Có lẽ sợ Vưu Liên Thành hiểu nhầm, anh chàng kia lập tức giải thích: “Chào anh, tôi chỉ nghĩ thật vô cùng vinh hạnh nếu được chụp ảnh với cô bạn gái xinh đẹp của anh thôi.”
“Sau khi chụp xong, mày sẽ thuận tiện xin số điện thoại và địa chỉ email của cô ấy. Rồi tiếp theo sẽ gọi điện và gửi email cho cô ấy đúng không?” Vưu Liên Thành hùng hổ dọa người.
“ Không….Không phải…..Tôi không hề có ý đó…” Chàng trai xua tay.
“Cút.” Vưu Liên Thành lại bày ra thói thiếu gia ngang ngược.
Cuối cùng, chàng trai kia đành nghe theo lời khuyên của bạn bè mình, ngượng ngùng rời đi.
Nhóm thanh niên Pháp vừa đi khỏi, Vưu Liên Thành lập tức quay đầu định tìm Lâm Mộ Mai tính sổ. Thế nhưng khi phát hiện đáy mắt cô ánh lên vẻ buồn bã, anh mới hoàn hồn lại. Vưu thiếu gia biết mình lại không kiềm chế được tính khí nóng nảy của bản thân gây ra sai lầm nữa rồi.
Trong thâm tâm, anh luôn sợ mất cô, vì trong quan hệ của hai người lúc nào cũng ẩn chứa một thùng thuốc nổ đủ để chôn vùi tất cả mọi thứ.
Mộ Mai giận dữ quay người bỏ đi. Vưu Liên Thành điên khùng, Vưu Liên Thành thần kinh!
Cô đi một mạch phía trước, còn anh lẽo đẽo theo sau. Cô đi nhanh anh đi nhanh, cô đi chậm anh đi chậm. Song, thời điểm ra khỏi cổng khu tham quan, xui xẻo thay vì đi quá nhanh cô đã bị trật chân.
Lâm Mộ Mai Lâm Mộ Mai - Loan Lâm Mộ Mai