People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Loan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 187 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 247 / 2
Cập nhật: 2021-10-15 21:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119
áng Chủ nhật, Mộ Mai vừa thức dậy đã gặp Hồng Tiểu Hiền còn ngái ngủ trong sân. Thấy cô, Hồng Tiểu Hiền vội lên tiếng: "Lâm Mộ Mai, tối qua Vưu..."
"Đừng nói nữa! Hồng Tiểu Hiền, bây giờ tôi không rảnh thảo luận việc này với cô." Mộ Mai nghiêm túc ra hiệu với Hồng Tiểu Hiền, "Giờ tôi có việc phải ra ngoài."
Hồng Tiểu Hiền vội bảo sẽ đi cùng với Mộ Mai, bởi vì nhiệm vụ của cô là trông coi bạn gái của Vưu thiếu gia. Vưu thiếu gia đã ra lệnh, kể cả Lâm Mộ Mai ho một tiếng cũng phải báo cáo với anh.
Nào ngờ Mộ Mai lại chỉ vào mấy bồn hoa trong sân: "Hồng Tiểu Hiền, hôm nay cô ở nhà bảo vệ mấy bồn hoa này đi."
Hồng Tiểu Hiền chỉ biết trố mắt. Mộ Mai muốn cắt đuôi cô cũng đâu cần tìm cái cớ tệ vậy chứ.
Lúc ra cửa, Mộ Mai đã chỉnh điện thoại im lặng. Đúng vậy, hôm nay Mộ Mai phải đi xin lỗi một người đàn ông Bắc Kinh khác, đi chịu đòn nhận tội với anh ấy. Mà muốn dễ dàng được người ta tha thứ thì trước tiên nên làm người ta nhìn thuận mắt cái đã.
***
Chập tối, Triệu Cẩm Thư rủ ba đồng nghiệp người Anh đến quán bar xem trận đấu cúp C1 của đội MU và Arsenal. Đa số người ở đây đều là fan cuồng của hai đội, họ reo hò điên cuồng khi đội mình dẫn bóng và mắng chửi ầm ĩ khi đội khách đá lọt lưới. Trong tiếng cười nói huyên náo, một đồng nghiệp kéo tay Triệu Cẩm Thư, ngả ngớn chỉ về phía khác: “Cô gái kia vừa bước vào đây đã nhìn chằm chằm về phía chúng ta, rõ ràng là nhắm trúng cậu đấy."
Triệu Cẩm Thư nhìn về phía kia liền thấy Lâm Mộ Mai để tóc xoăn, mặc áo khoác da và váy ngắn theo phong cách của Julia Robert mà anh thích. Cô vẫn yên lặng ngồi đấy, ánh mắt né tránh anh. Bất chợt trong đầu anh ngờ ngợ hiểu ra lý do gì đó, bình tĩnh chờ xem diễn biến.
Cốc bia to đùng đặt trước mặt Mộ Mai khiến Triệu Cẩm Thư không khỏi nhíu mày. Quả nhiên ba phút sau, một người đàn ông mặc áo đội MU đi đến, kề sát vào người cô bắt chuyện làm quen. Mộ Mai chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái, chỉ giơ bình xịt hơi cay trong tay lên.
Năm phút sau lại có một người đàn ông mặc áo đội Asenal đến bắt chuyện với cô, Mộ Mai lại giơ bình xịt hơi cay lên lần nữa.
Tám phút sau, một đám đàn ông đến vây quanh Lâm Mộ Mai, bởi hành động lúc nãy của Mộ Mai đã chọc giận đám bạn của gã đàn ông mặc áo Arsenal kia.
Trong quán bar bóng đá luôn tràn ngập mùi thuốc súng thường xảy ra chuyện gây hấn. Ví dụ trong trường hợp fan của đội Arsenal đang bị dẫn trước thế này, họ sẽ dễ nổi nóng, trút giận lên cô gái kiêu căng chỉ có một mình như Mộ Mai.
Triệu Cẩm Thư lập tức đứng dậy chạy đến góc quầy bar, đẩy đám người rồi kéo Lâm Mộ Mai ra sau. Anh đấm một cú vào mặt gã đàn ông hất cốc bia vào cô đến nỗi lảo đảo. Ba vị đồng nghiệp của anh cũng chạy theo.
Có lẽ do vóc người Triệu Cẩm Thư cao lớn, cộng thêm vóc dáng của ba người bạn ngoại quốc tạo nên khí thế át người, đám đàn ông cổ vũ đội Arsenal cũng không dám manh động, chỉ trừng mắt nhìn họ chòng chọc.
Ông chủ quán bar vội đến hòa giải hai bên, cùng lúc đó nửa hiệp sau của trận đấu cũng bắt đầu, cuộc ẩu đả chưa kịp mở màn đã bị dập tắt. Đám đàn ông kia lôi bạn mình về chỗ, vây quanh trước màn hình tivi theo dõi tiếp trận đấu, còn Triệu Cẩm Thư kéo Lâm Mộ Mai ra một góc khác cách xa chỗ họ.
Mộ Mai giả vờ giả vịt cầm tay anh lên nịnh nọt: "Cho em xem quả đấm của anh Cẩm Thư chắc hay là cằm gã kia chắc hơn nào. Eo ôi, quả nhiên là anh Cẩm Thư lợi hại mà, tay không hề trầy xước gì cả."
Những phỏng đoán khi nhìn thấy cô cộng thêm tâm trạng tức giận vừa rồi làm Triệu Cẩm Thư phiền não. Trong đầu anh văng vẳng câu nói mấy ngày trước với Vưu Liên Thành, trái tim như thắt lại: "Lâm Mộ Mai, em và Vưu Liên Thành sống chung với nhau rồi hả?"
Mộ Mai không dám trả lời.
"Em không hề rời khỏi Bắc Kinh đúng không?"
Mộ Mai cắn môi im thin thít.
Triệu Cẩm Thư phẫn nộ lùi về sau một bước: "Lâm Mộ Mai, em giỏi lắm."
Những tức giận bi ai len lỏi trong từng mạch máu anh, khiến ruột gan anh như lộn ngược: "Mẹ kiếp, nếu em đã to gan làm vậy thì sao còn xuất hiện trước mặt tôi làm gì? Còn ăn mặc kiểu này không phải làm điều thừa sao? Để tôi đoán nhé, cả tháng nay ở Bắc Kinh chắc em luôn nghĩ đủ cách để lấy lòng Vưu thiếu gia của em đúng không. Giờ cậu ta thỏa mãn rồi thì em lại đến đây dỗ dành tôi à? Lâm Mộ Mai, em đúng là vĩ đại thật đấy, loay hoay giữa hai người đàn ông không làm em mệt mỏi sao."
Mộ Mai giữ chặt tay Triệu Cẩm Thư, nài nỉ van xin: "Anh Cẩm Thư, anh hãy tha thứ cho em đi. Em biết mình là con nhỏ đốn mạt, anh có thể la em mắng em, nhưng xin anh đừng bỏ mặc em."
Nhìn Mộ Mai bị bia xối ướt mèm, Triệu Cẩm Thư thoáng mềm lòng, dù trước đây cô dầm mưa đêm khuya chạy đến mái hiên nhà anh cũng không nhếch nhác đến vậy. Giờ khắc này người anh như bị rút cạn sức lực, một khi tình cảm trao ra qua nhiều thì ngược lại trái tim càng nặng trĩu. Tình cảm anh dành cho cô như một dãy công thức tích cóp theo thời gian dài đằng đẵng.
Triệu Cẩm Thư yêu Lâm Mộ Mai = Thương hại + Thiện cảm + Động lòng + Si Mê + Chờ Đợi + Tiếp tục Chờ Đợi... Tuy nhiên bây giờ thì không còn gì có thể tiếp tục được nữa.
Anh cố dằn lòng xuống, cố gạt tay cô ra: "Lâm Mộ Mai, anh mệt rồi, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy nữa,em đã lựa chọn cậu ta, anh cũng phải đi tìm cuộc sống thuộc về anh, chúng ta chấm dứt ở đây thôi."
Mộ Mai chậm rãi buông tay ra, rủ mi mắt. Năm nay Triệu Cẩm Thư đã ba mươi mốt tuổi, nếu không phải anh xui xẻo gặp cô, hiện tại chắc anh đã có gia đình êm ấm, vợ đẹp con ngoan hệt như những người bạn anh rồi. Thế nhưng cô chỉ còn một người anh này thôi, cô không thể để mất anh được.
"Nếu mấy năm trước anh nói câu này, em nghĩ em cầu còn không được ấy chứ. Nhưng hiện giờ thì không, hiện giờ Lâm Mộ Mai vẫn sẽ mặt dày mày dạn bám riết Triệu Cẩm Thư, bởi vì người thân duy nhất trên đời của Lâm Mộ Mai chỉ còn mỗi mình anh thôi, không có anh, cuộc đời em sẽ không trọn vẹn. Nếu hôm nay em nghe theo anh, không xuất hiện trước mặt anh nữa, như vậy những năm tháng qua sẽ trở thành vô nghĩa và chìm vào quên lãng." Tay cô đặt lên lồng ngực anh, "Anh Cẩm Thư, anh tự hỏi lòng mình đi, anh thật sự hi vọng anh em mình cả đời không qua lại với nhau hay sao?"
Cô gái này đúng là tham lam, Triệu Cẩm Thư bật cười chua chát: "Ở Trung Quốc có câu tục ngữ "cá và tay gấu không thể lấy được cả hai". Lâm Mộ Mai, làm người đừng quá tham lam."
"Em biết." Mộ Mai hít vào thật sâu, "Nhưng mà em muốn có cả hai, em cần anh và cần cả anh ấy."
Hãy nghe xem, giọng điệu cô cuồng vọng cỡ nào kìa! Triệu Cẩm Thư bỗng nảy sinh ý nghĩ ác độc, muốn làm tổn thương cô thật đau, giống như cô đã gây ra cho anh. Anh cầm điện thoại di động của mình lên, bấm vào những tấm ảnh đích thân anh chụp vào bữa tiệc rượu mấy hôm trước. Hình ảnh đôi nam nữ tình cảm với nhau trong ảnh giống hệt những đôi tình nhân trong phim được người người hâm mộ.
Những bức ảnh này chụp lại tình cảnh hai người họ phối hợp rất ăn ý. Cô gái tham gia tiệc rượu đã say ngà ngà, chàng trai thì đau lòng. Anh chìa bờ vai mình cho cô gái tựa, che mưa che gió thay cô ấy.
Mộ Mai nhìn chằm chằm vào bàn tay Vưu Liên Thành ôm lấy eo Ngô Phương Phỉ hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rưng rưng.
Khuôn mặt Triệu Cẩm Thư ẩn trong bóng tối, cười vô cùng đắc ý: "Lâm Mộ Mai, thượng đế không thích đứa bé quá tham lam đâu." Anh chỉ vào điện thoại di động, lạnh lùng gằn giọng, "Bây giờ chắc Vưu thiếu gia cũng muốn có cả hai như em đấy. Lâm Mộ Mai, anh nghĩ trong vị trí này, em chắc hẳn là tay gấu, còn thiên kim của Vinh gia thì là cá rồi. Tay gấu cũng có giá trị nhưng chỉ không cao như cá thôi. Hôm đó đáng ra em phải có mặt ở hiện trường, xem thử Vưu thiếu gia của em thể hiện cái sự khôn khéo và phong thái áp đảo người khác của bản chất thương nhân như thế nào mới đúng."
Lâm Mộ Mai Lâm Mộ Mai - Loan Lâm Mộ Mai