I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Loan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 187 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 247 / 2
Cập nhật: 2021-10-15 21:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84
ưới ngọn đèn phía xa xa trong con ngõ, nơi ánh sáng mờ tối nhuốm bụi thời gian, nghe nói ngọn đèn ấy có số tuổi cũng xấp xỉ với con ngõ này. Trước kia mỗi khi đứng ở nơi đó, đôi khi Mộ Mai sẽ có cảm giác muốn rơi lệ một cách khó hiểu.
Liên Thành cúi đầu đứng tựa lưng vào tường, một đốm lửa đỏ lóe sáng bên môi cậu. Vũng nước đọng trên mặt đất phản chiếu ánh đèn đường, soi lên gương mặt cậu trông mờ mờ ảo ảo.
Mộ Mai chậm rãi đi từng bước về phía Liên Thành, cô cảm thấy đây có lẽ chỉ là ảo mộng do ma lực của đêm khuya mang đến thôi.
Vưu Liên Thành xưa nay không hút thuốc; Vưu Liên Thành luôn cao ngạo bất tuân; Vưu Liên Thành căm hận sự phản bội và lừa dối. Xế chiều hôm nay Vưu Liên Thành còn nghĩ ra cách thức biến thái kia để trừng phạt cô. Cuối cùng Vưu Liên Thành còn nói rằng: Lâm Mộ Mai, tôi sẽ không bao giờ đến gặp cô nữa.
Thế thì tại sao cậu xuất hiện vào giờ khắc này? Tại sao cậu vẫn đến đây?
Khó khăn lắm Mộ Mai mới đi được đến trước ảo ảnh đó.
Trong con ngõ sâu hút này, tất cả dường như đều là tĩnh vật, kể cả cậu, kể cả cô, kể cả ánh đèn leo lét. Thứ chuyển động duy nhất chính là trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của Mộ Mai và đốm lửa đỏ rực trên môi Liên Thành.
Làn khói đậm đặc bay về phía Mộ Mai, mùi cay xộc này khiến cô muốn bật khóc.
Đây không phải ảo mộng, thật sự không phải, Liên Thành đã đến, Liên Thành thực sự đã đến xem cô rồi.
Khi đốm lửa đỏ đó chuyển lại trên ngón tay cậu, thời gian như lắng đọng lại, Mộ Mai nghe thấy cậu nói thật khẽ.
"Có một thống kê nói rằng, cơ hội hai người đi cùng một con đường có tỷ lệ là một trên một trăm triệu; cơ hội để hai người gặp gỡ trên đường ấy nói với nhau một câu, cơ hội hai người ấy cùng ngồi trong một rạp chiếu bóng xem cùng một bộ phim, ngồi cùng một chuyến xe buýt là một trên một tỷ. Cũng nghe nói, tỷ lệ hai người yêu nhau có thể nắm tay nhau đến già chỉ là một trên năm tỷ.
Nếu em không phải vì mục đích kia mới xuất hiện trước mặt anh, thì anh làm gì xui xẻo gặp phải em, làm quái gì có cái cơ hội một trên năm tỷ kia."
Mộ Mai bịt kín miệng, cố hết sức không để mình khóc lên thành tiếng.
"Anh vốn rất hận em, nhưng vừa nghĩ đến tỷ lệ một trên năm tỷ này anh lại không hận em nữa. Lâm Mộ Mai, anh tha thứ cho em, vì vậy hãy trở lại bên cạnh anh đi."
Khi nhìn sắc mặt mẹ mình như tờ giấy trắng nằm trên giường bệnh, Vưu Liên Thành thật sự hận cô.
Mộ Mai vẫn che miệng mình, nhưng đôi môi cô không ngừng mấp máy bên dưới. Liệu đây chỉ là giấc mộng mòn mỏi đơn phương của cô ư? Cô không dám mở miệng ra hỏi cậu "Điều này có thật không?", vì cô sợ mình sẽ không nghe được câu trả lời của cậu, sau đó lại phát hiện điều này chỉ là ảo giác mà thôi.
Vì chờ mãi không nghe được câu trả lời từ cô, bàn tay kẹp điếu thuốc của Vưu Liên Thành khẽ run rẩy. Có phải cô không muốn hay không? Là do cậu tự mình đa tình sao? Vưu Liên Thành nhớ đến hồi bé mình đã gây ra rất nhiều chuyện khó dễ cho cô, lấy vợt tennis đánh cô, ném giày vào người cô, nghiêm trọng nhất là có một lần bắt cô thay mình lên đài đấu võ, bị người ta đánh lệch khớp xương phải đi nắn lại nữa. Cho nên kể từ ngày đó cô đã có ác cảm sâu sắc với cậu đúng không? Có phải thật ra, trong lòng cô thích người anh hàng xóm rạng rỡ như ánh mặt trời kia không?
Vưu Liên Thành, mày điên rồi, rốt cuộc mày đang suy nghĩ gì vậy? Đúng là mày điên rồi mới chạy đến đây. Vưu Liên Thành run run rít điếu thuốc. Mày còn sợ chưa đủ nhục nhã sao? Đến tận nơi này nói những lời buồn nôn kia với cô ấy, cho rằng sẽ lấy được trái tim cô ấy về, cho rằng cô ấy nghe xong sẽ cảm động đến rơi nước mắt sao?
Giờ cô ấy chẳng hề thốt lên câu nào, nói không chừng trong lòng còn đang mải cười nhạo mày nữa kìa. Cười nhạo mày lại làm ra mấy chuyện ngu xuẩn, ví dụ như ngốc ngếch nghe lời bà Lâm Xuân biến thái kia lén giấu cô ấy, bảo mẹ bay về Anh, sau đó còn hớn hở cho rằng đó là đã tạo cho cô ấy một niềm vui bất ngờ. Lâm Mộ Mai là một đứa con gái đểu cáng, cô ấy đã dắt mũi mày chạy vòng vòng, mày nên hoàn toàn dứt bỏ cô ấy, nên bảo cô ấy mau đi chết đi, nên trừng phạt cô ấy thật nặng vào, đúng vậy, dùng đúng cái cách buổi chiều mà mày đã nói đấy.
Vưu Liên Thành, hiện tại điều mày cần làm nhất là nhấc người mày lên, rời khỏi bức tường này, sau đó sải bước rời xa cô gái này đi!
Trong lòng thì nghĩ như thế nhưng chân cậu vẫn bất động, Vưu Liên Thành lại rít thêm một hơi thuốc.
Trong khói thuốc có mùi của chất ephedrine, đám bạn của cậu mỗi khi muốn hưng phấn hơn sẽ hút loại thuốc lá đặc chế này. Còn Vưu Liên Thành vốn luôn tránh xa nó. Lâm Mộ Mai giật lấy điếu thuốc trong tay cậu, dập tắt vứt đi, rồi trừng trừng nhìn cậu.
Dường như Vưu Liên Thành định cố tình gây hấn với cô, lại lấy một điếu thuốc khác ra từ trong túi áo jacket. Gói thuốc này cậu vừa lấy được của Wilder ở câu lạc bộ Kim Tự Tháp, cậu đưa lên miệng châm, tay cô lại vươn đến cướp lại. Dưới ánh đèn nhá nhem của con ngõ, trong không khí yên tĩnh chỉ còn vang vọng tiếng thở dốc của hai người họ.
Mộ Mai vừa hé môi định nói gì đó thì bỗng bị một sức mạnh kéo phắt vào lòng Liên Thành, người bị xoay lại áp luôn vào tường, đôi môi cậu cấp thiết ngăn lại môi cô. Lúc cô toan há miệng gọi cậu thì lưỡi của Liên Thành đã lập tức đưa vào trong, quấn lấy lưỡi cô, rời ra rồi lại dây dưa. Hơi thở cậu ngang ngược lấn át hết không khí nơi cô, khiến cô dần mê đắm trong hương vị ấy, rồi bị cuốn theo cậu, vui thích mà lấy lòng cậu.
Rốt cuộc thượng đế đã chịu nhìn đến cô rồi, đã chịu thương hại cô rồi. Mộ Mai nghĩ số tiền dành dụm từ thuở bé bỏ hết vào thùng công ích dâng cho Thượng đế kia đã khiến ngài ban cho cô tình yêu, ban cho cô hạnh phúc, rốt cuộc Mộ Mai bé bỏng đã được ngài ngó đến rồi!
Đến khi môi cô đã sưng mọng, đầu lưỡi tê dại, hít thở khó khăn, cậu mới chịu buông cô ra.
Vưu Liên Thành chống hai tay lên tường, người Mộ Mai lọt thỏm trong vòng tay cậu, tay nắm lấy vạt áo cậu, thành khẩn nói: "Liên Thành, em sai rồi. Liên Thành, sau này em không dám như vậy nữa. Liên Thành, cảm ơn anh đã tha thứ cho em." Cuối cùng cô còn nói, "Liên Thành, em muốn anh."
Lần này cô đã lấy hết can đảm, nói ra những lời ẩn giấu sâu tận trái tim mình.
Một giây sau, thân thể của Mộ Mai được Liên Thành bế bổng lên, tay cô choàng qua cổ cậu, cậu nhấc chân đá văng cánh cửa rào ra khiến nó cót két rên rỉ. Khi cậu bước lên bậc thềm đầu tiên, gương mặt cô đang chôn kín trong lòng cậu không nhịn được mà bật cười.
Amy bật dậy khỏi sô pha, cung kính gọi một tiếng Vưu thiếu gia rồi thức thời rời khỏi đây. Lúc xuống tầng còn không nhịn được quay đầu lại nhìn họ lần nữa. Mộ Mai ló đầu ra từ cánh tay cậu, vừa xấu hổ vừa đắc ý cười với chị ta, như đang nói: Chị xem đi, tôi nói không sai mà, anh ấy đến tìm tôi rồi.
***
Đến khi người nằm trong ngực mình đã hít thở đều đặn, Vưu Liên Thành mới mở mắt ra.
Khi nãy cậu đã hành hạ cô quá mức, vì chiều lòng mình, Mộ Mai đã bất chấp tất cả, làm luôn những việc bình thường không thích làm.
Đúng là tối nay cậu hơi thô bạo, vì không nỡ trừng phạt cô ở phương diện khác nên cậu chỉ có thể biểu đạt nỗi tức giận của mình trong việc chăn gối này thôi. Mấy lần cậu mạnh mẽ không kiêng nể khiến cô như muốn ngất đi, thế nhưng cô lại không giận, còn nói thêm vài lời khiến máu nóng cậu càng sôi trào.
Chẳng hạn như, "Liên Thành, anh lợi hại quá", ví dụ như, "Liên Thành, em thích anh ham muốn em như vậy".
Còn cậu thì ngang tàng, dùng cách riêng của mình bắt cô ở dưới thân mình không ngừng cam kết đủ điều không được phép như: Sau này không được phép nói dối cậu, không được phép không yêu cậu, không được phép rời xa cậu, không được phép thay lòng đổi dạ.
Dĩ nhiên cô cũng không được phép châu đầu ghé tai với người đàn ông khác. Khi nghe vệ sĩ đi theo Lâm Mộ Mai báo cáo việc cô kề sát tai Triệu Cẩm Thư nói gì đó, ý nghĩ đầu tiên của Vưu Liên Thành chính là "Lâm Mộ Mai, em dám á!", rồi thoắt cái cậu lại nghĩ có khi nào Lâm Mộ Mai và Triệu Cẩm Thư đang âm mưu dắt nhau trốn khỏi nước Anh không. Thế là cậu ra lệnh cho vệ sĩ lôi cô về nhà của họ ngay lập tức, như vậy cậu mới an tâm được.
Những điều này mẹ cậu đều nhìn ra hết, mẹ đã nói với cậu: "Liên Thành, nếu con không thể không có cô ấy thì hãy cứ mang cô ấy về lại bên con đi."
Vì thế cậu bèn giao mẹ lại cho Chu Á Luân chăm sóc.
Trước khi đi tìm Mộ Mai, Liên Thành đã đến câu lạc bộ Kim Tự Tháp, cậu cần một chút rượu cho mình thêm can đảm, tiện tay mới cầm luôn gói thuốc của Wilder.
Nhẹ nhàng để cô nằm lại xuống gối, cậu phải đến bệnh viện một chuyến, cậu muốn ở bên cạnh đợi mẹ tỉnh lại để cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã tha thứ cho Mộ Mai. Sau đó lại nói giúp cho cô một vài lời hữu ích, xin mẹ đừng có khúc mắc gì với cô, cô chỉ là một quân cờ thôi, ân oán đời trước không có liên quan gì đến họ hết.
Mộ Mai vẫn ngủ say sưa. Cô gái này, mới mười lăm phút trước còn thở hổn hển cám dỗ dưới thân cậu, sao giờ lại ngủ ngoan như đứa bé thế kia? Nương theo ánh đèn, ngón tay Vưu Liên Thành mơn trớn khóe môi cô, nơi đó còn một vết bầm nhàn nhạt. Cái tát hôm kia không hề nhẹ, cậu đã đánh cô bật cả máu, cậu đau lòng khom lưng xuống hôn nhẹ lên vết bầm ấy rồi đứng dậy.
Cả căn phòng hết sức bừa bãi, giày dép, áo ngủ nằm rải rác khắp sàn nhà. Vưu Liên Thành mỉm cười dọn dẹp từng thứ một.
Cậu khẽ vỗ mặt cô, cô khó chịu mở mắt, mơ màng thốt ra: "Liên Thành, anh muốn nữa hả?"
Vẻ mặt cậu hơi tái đi, cái cô này thật sự xem cậu là ngựa giống hay sao? Cậu thở dài bóp mũi cô, không cho cô hít thở để cô tỉnh táo: "Mộ Mai, ở đây chờ anh."
Mộ Mai gật đầu rồi ôm lấy chăn, ngủ thật say.
Khi cậu đi ra đến cửa, tay vô tình chạm phải chiếc áo lót đang vắt vẻo trên tay nắm, tối qua gần như vừa vào cửa cậu đã giật phăng áo lót của cô ra, tiến thẳng vào cô, lưng cô bị cậu ghì chặt vào tường, người cô treo trên người cậu trông hệt như một chú chuột túi.
Vưu Liên Thành nhoẻn miệng cười vui vẻ, quay đầu lại nhìn cô gái đang ngủ say trên giường. Cô nằm đưa lưng về phía cậu, tóc xõa ra trên gối như tơ, chiếc chăn mỏng bao phủ lên những đường cong nhấp nhô.
Thế gian này có rất nhiều cô gái xinh đẹp, tại sao trái tim cậu chỉ chung tình với mỗi cô thôi?
Lại lưu luyến quay đầu đi, Vưu Liên Thành không thể ngờ rằng, sau cái nhìn này lại chính là năm tháng chia ly dài đằng đẵng.
Tắm xong cậu trở ra xe của mình, chiếc điện thoại vẫn đặt trên ghế bỗng vang lên dồn dập.
Lâm Mộ Mai Lâm Mộ Mai - Loan Lâm Mộ Mai