Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Loan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 187 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 247 / 2
Cập nhật: 2021-10-15 21:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
rong thư phòng, giống như ngày thường, Mộ Mai sửa sang lại sách vở mấy ngày tới Vưu Liên Thành cần dùng rồi bỏ vào cặp, còn cậu thì ở bên cạnh nói chuyện điện thoại với mẹ mình. Lúc chuẩn bị xong tất cả, cô toan rời khỏi phòng thì cậu gọi cô lại.
"Mộ Mai, thái độ của em rất tốt." Cậu đứng bên cạnh chiếc đèn khắc hoa văn, nét mặt ôn hòa, "Điều này làm tôi rất vui."
Mộ Mai cười nhạt: "Cô ấy đến cũng làm anh thấy rất vui đúng không?"
Vưu Liên Thành không trả lời, cậu đi thẳng đến quầy bar, Mộ Mai bước theo sau. Một bản nhạc bất hủ của Beatles được bật lên, chỉ sau hai bài hát, trước mặt Mộ Mai đã có một ly cocktail do đích thân Vưu thiếu gia pha chế. Rượu cocktail có màu xanh lơ, tựa như bầu trời sau cơn mưa, cô uống một hớp rồi đặt ly xuống.
Ánh đèn chiếu thẳng xuống từ quầy bar, hắt bóng lên từng đường nét trên khuôn mặt cậu.
Mộ Mai chỉ vào ly rượu kia, khẽ nhếch môi: "Chanh, bạc hà, việt quất, với người Bắc Ireland loại rượu cocktail này có ý nghĩa là ly biệt. Liên Thành à, thật ra anh không cần thiết phải làm như vậy đâu." Cô nói bằng giọng bình thản, "Không phải khi đó em đã bảo rằng em không hối hận sao?"
"Tôi biết." Vưu Liên Thành khàn giọng, "Tôi biết em không hối hận, nhưng tôi thì có."
"Anh hối hận ư?" Mộ Mai cười tự giễu, "Bởi vì Đông Tiểu Quỳ á, anh yên tâm đi, em sẽ không hé răng về chuyện của chúng ta dù chỉ là một chữ."
"Không phải, Mộ Mai, không phải!" Vưu Liên Thành cuống quýt giải thích, "Chẳng qua tôi cảm thấy mình có chút vô liêm sỉ, rõ ràng..." Thở dài một hơi, cậu vò rối tóc mình, "Mộ Mai, tôi chỉ đau lòng cho em, về sau sẽ có người đàn ông tốt yêu em."
"Dĩ nhiên!" Mộ Mai ngẩng đầu trả lời, "Dĩ nhiên sẽ có người đàn ông tốt yêu em, nên mời anh thu lại cái ánh mắt đầy áy náy kia đi! Em cự tuyệt bất cứ sự thương hại nào, cho dù đó là anh, mà không, đặc biệt là anh đấy!"
Vưu Liên Thành buông tay, nhìn gương mặt sắc sảo trước mắt.
"Mộ Mai, qua một thời gian nữa tôi sẽ tròn hai mươi tuổi. Ba tôi bảo, trước mười tuổi tôi có thể nghịch ngợm phá phách, bởi vì đó là quyền lợi mà ông trời ban cho trẻ con. Trước hai mươi tuổi tôi có thể ngông cuồng nổi loạn, làm chút chuyện rồ dại, đó là một kiểu phát tiết trước tuổi trưởng thành, những ương ngạnh ở tuổi hai mươi chính là viên đá lót đường để đến khi ba mươi tuổi trở thành một người có trách nhiệm với xã hội, với người mình yêu. Tiểu Quỳ..." Nói đến đây, cậu lại chần chừ, không dám nhìn Mộ Mai nữa, "Tiểu Quỳ, cô ấy tin tưởng tôi, yêu tôi. Nên tôi muốn làm một người xứng đáng với những gì cô ấy tin tưởng và yêu mến."
Lần này, Mộ Mai cầm ly cocktail lên uống một hơi cạn sạch.
"Hiểu, trong mấy tháng còn lại tôi sẽ phối hợp với anh, phối hợp để hình tượng của anh trở nên xứng đáng với sự tin tưởng và yêu mến của Đông Tiểu Quỳ." Mộ Mai gằn giọng, "Còn nữa, tôi sẽ nghiêm túc quên anh đi."
"Mộ Mai..." Vưu Liên Thành chợt thấy lòng mình khó chịu, cậu hé môi nhưng không thốt nổi một câu. Cậu còn có thể nói gì đây? Cậu còn muốn nói gì nữa đây? Đúng, đây chính là kết quả mà cậu muốn, sự ăn ý nhiều năm qua khiến cậu tin tưởng chỉ cần nói những lời này ra thì cô hầu học của mình sẽ hiểu rõ và sẽ tuân thủ.
"Không tin à?" Mộ Mai nhếch miệng cười, giơ tay lên, "Tôi thề, tôi, sẽ, nghiêm, túc, quên, anh, đi."
Cô đứng dậy khỏi ghế, quay người đi, vừa được vài bước đã bị cậu kéo tay lại. Vưu thiếu gia trước nay luôn khéo ăn khéo nói thế mà lại trở nên lắp bắp: "Mộ... Mộ Mai... tôi... tôi..."
"Tôi, tôi cái gì hả Liên Thành?" Mộ Mai quay đầu lại, nhíu mày.
Vưu Liên Thành buông Lâm Mộ Mai ra, đút tay vào túi, cúi đầu: "Mộ Mai, tôi chỉ không muốn giẫm vào vết xe đổ của ba tôi, cuối cùng khiến mẹ tôi không vui thôi."
Quả nhiên, Vưu Liên Thành thật giống ba mình.
"Anh sợ tôi sẽ giống như vợ trước của ba anh, chọn nhảy xuống từ tầng ba sao? Yên tâm đi, tôi không làm chuyện ngu ngốc đấy đâu."
"Em biết sự việc kia sao?" Vưu Liên Thành cau chặt mày, ánh mắt hung tợn, "Sao em biết được? Em phải biết trong hợp đồng của chúng ta có quy định không được tìm hiểu chuyện đời tư của chủ nhân đấy."
Đứng trong thư phòng đậm nét quý tộc, một Vưu Liên Thành sắc bén, xa cách khác hẳn với gã trai trẻ mặc quần áo giá rẻ trong khách sạn cũ ở Sicilia hôm nào. Chỉ mới mấy ngày thôi mà đã là hai con người khác nhau hoàn toàn rồi. Hóa ra, thời gian đúng là có thể thay đổi nhiều thứ.
"Thật ra thì tôi thà rằng không biết câu chuyện ấy còn hơn, bởi vì đó là một bi kịch và chẳng ai thích bi kịch bao giờ cả." Mộ Mai lạnh lùng nói, "Mà lúc ba anh dạy anh phải trở thành người có trách nhiệm, hình như ông đã quên mất chính mình từng làm ra việc không có chút trách nhiệm nào với vợ trước hết."
Lời này của cô chắc chắn làm cho Vưu Liên Thành rất tức giận. Chuyện về vợ trước của Vưu Lăng Vân xưa nay đều là bọc mủ của Vưu gia, nghe nói ông nội của Vưu Liên Thành cho đến lúc chết cũng chỉ thừa nhận Vưu Liên Thành chứ không hề thừa nhận Tống Thư Duyệt.
Quả nhiên, lúc này cằm của Mộ Mai đã bị cậu siết chặt, giọng nói cậu trở nên lạnh lẽo: "Lâm Mộ Mai, đừng tưởng rằng chỉ cần cô lên giường với tôi rồi là muốn làm gì thì làm đấy nhé."
Mộ Mai vận hết sức lực mỉm cười với cậu, nhưng giọng gằn từng câu từng chữ: "Nhìn đi, Liên Thành, là anh luôn mang chuyện chúng ta lên giường với nhau ra nói mới đúng."
Bàn tay đang nắm cằm cô không còn nhiệt tình nóng bỏng, dịu dàng như nước giống lúc cả hai ở trên giường nữa. Vưu Liên Thành từ từ thả tay ra, dằn xuống cơn tức giận, quay người đưa lưng về phía cô: "Lâm Mộ Mai, hi vọng em sẽ luôn nhớ kỹ lời em nói, đồng thời tôi cũng hi vọng trong mấy tháng tiếp theo chúng ta có thể sống chung vui vẻ. Tôi biết rõ em không phải là kiểu người sẽ đứng trên tầng ba, mang tính mạng mình ra để thử lòng người mình yêu. Mới vừa rồi khi nhắc đến chuyện ba tôi, thật ra tôi chỉ muốn cố gắng nói với em một cách uyển chuyểnrằng, một khi tôi đã xác định chuyện tình cảm với ai thì sẽlà cả đời."
"Như vậy trái lại tôi mới là người không biết phân rõ phải trái rồi sao hả Vưu thiếu gia?" Mộ Mai sờ lên chỗ cằm đã bị nắm đau, "Nhưng mà Liên Thành, anh không cảm thấy nãy giờ anh toàn làm chuyện thừa sao? Tôi đã buông bỏ chuyện đó rồi, chỉ có mình anh cứ dây dưa mãi đấy chứ."
"Em..." Trong phút chốc Vưu Liên Thành cảm thấy mình vô cùng ngu xuẩn, những lời nói vốn đã vắt hết óc chuẩn bị để khiến Mộ Mai không phải buồn chỉ đổi lại được một câu "làm chuyện thừa" của cô, "Tốt, tốt lắm, như vậy rất tốt!"
Liên Thành giận quá mà bật cười, Mộ Mai ngẩng đầu nhìn xoáy vào cậu, không ai chịu dời bước trước, ca khúc của Beatles vẫn du dương vang lên trong phòng. Cửa bỗng bị đẩy ra, Đông Tiểu Quỳ cười khúc khích đứng ở cửa, rồi lại chợt vỗ đầu mình, vội nói xin lỗi: "Xin lỗi Liên Thành, anh xem, em lại quên gõ cửa rồi. Dì Nguyệt đã nhắc em rất nhiều lần rằng lúc vào phòng người khác phải gõ cửa trước."
Mộ Mai cúi đầu xuống, Vưu Liên Thành cất bước đi về phía Đông Tiểu Quỳ.
"Không phải em đã quấy rầy hai người rồi chứ?" Đông Tiểu Quỳ mặc bộ đồ ngủ ngại ngùng giơ tay, theo động tác của cô ta, hình lá sen in trên tay áo ngủ cũng dập dờn theo, phối hợp với vẻ mặt cô ta, trông vô cùng dễ thương, "Liên Thành, phòng em trang trí thơ mộng quá, điều này làm em không ngủ được, trong đầu em cứ hiện lên hình ảnh ba chàng lính ngự lâm đang đánh đám lưu manh ở chợ, hay là Robin Hood cưỡi ngựa băng qua ruộng lúa mạch thôi."
Vưu Liên Thành vô cùng bất đắc dĩ đưa tay vuốt lại mái tóc rối như ổ gà của Đông Tiểu Quỳ: "Thế nên bây giờ em đang oán trách anh đã biến phòng em thành quá thơ mộng đấy hả? Hay là anh lại đổi kiểu trang trí khác cho em nhé?"
Đông Tiểu Quỳ lắc đầu nguầy nguậy, vội vã xua tay: "Không, không, đừng đổi làm gì, anh không biết em đã vui mừng đến mức nào đâu. Không, phải bảo là quá hạnh phúc mới đúng. Dì Nguyệt nói với em những thứ đó đều do chính tay anh chuẩn bị cho em, nên em rất hạnh phúc ấy! Bây giờ em đến đây chỉ là muốn tìm một quyển sách nói về thời trung cổ, em nghĩ nếu ngồi đọc quyển sách đó trong phòng mình cảm giác nhất định sẽ rất tuyệt."
Nhạc của Beatles đã ngừng, trong căn phòng chỉ còn tiếng nói ngọt ngào ngây thơ của Đông Tiểu Quỳ vang lên, hệt như những viên kẹo đủ màu đủ sắc trông rất thích mắt Mộ Mai từng thấy bày bán ở khu phố người Hoa năm nào.
"Vậy em định thức suốt đêm đấy à?" Vưu Liên Thành khoanh tay.
Đông Tiểu Quỳ đắc ý giơ tay gồng bắp lên như thủy thủ Popaye: "Đúng vậy, thức suốt đêm thì đã sao chứ? Bổn cô nương thanh xuân vô địch, một tuần không ngủ vẫn còn có sức đánh hổ cơ."
Lúc họ nói chuyện, Mộ Mai đã đi đến bên bàn học, kiểm tra lại sách giáo khoa Liên Thành cần dùng đến cho ngày hôm sau. Cô cố gắng khiến động tác mình trông thật tự nhiên, cũng cố không chú ý đến hai người kia. Làm xong những việc này, Mộ Mai ngẩng lên, thấy Vưu Liên Thành đang đứng trước giá sách cao cao lấy sách giúp Đông Tiểu Quỳ, còn cô ta thì đang đùa dai, cố tình sai sử Vưu Liên Thành lấy mấy quyển ở nơi cao hơn, rồi che miệng giả vờ xấu hổ nhìn phần lưng lộ ra do giơ tay quá cao của Vưu Liên Thành, với ánh mắt không hề e dè chút nào.
Mộ Mai khẽ đóng cửa thư phòng lại, nhẹ nhàng bước đi trong hành lang, tay cô siết chặt tự nhủ: Đừng hâm mộ họ, Lâm Mộ Mai, đừng hâm mộ họ, Lâm Mộ Mai ạ. Sơ Tống đã bảo đừng có hâm mộ hạnh phúc của người khác làm gì, sơ Tống đã nói trên thế gian này điều quan trọng nhất là phải biết tự yêu thương chính mình.
Lâm Mộ Mai Lâm Mộ Mai - Loan Lâm Mộ Mai