Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115: Chương 79.2
ai người ở trong gian phòng nhỏ hôn đến bùng lửa, cơ thể khô nóng khó kìm nén, nhưng hiện giờ An đại bảo mới đang trong ba tháng đầu nguy hiểm, căn bản không thể làm chuyện vợ chồng được.
An Tiệp và Lâm Nhược kề trán vào nhau, thở hổn hển. Nhìn dáng vẻ khó kìm nén của An Tiệp, Lâm Nhược cười phì ra một tiếng.
An Tiệp lườm cô: “Còn cười nữa.” Nói rồi nhẹ nhàng dùng nơi nào đó cà cà vào chân Lâm Nhược, đáng thương nói: “Làm sao bây giờ?”
“Nhờ bàn tay phải vạn năng của anh đi.” Lâm Nhược cười không dừng được, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy An Tiệp ấm ức như thế này, kỷ niệm quá đáng giá.
“Có vợ rồi còn phải nhờ tay phải à, đau lòng quá.” An Tiệp nói, cúi đầu hôn một cái lên đôi môi đỏ thắm của Lâm Nhược, “Cho em nợ, sau này anh đòi lại cả vốn lẫn lãi.”
Đã lâu rồi hai người không làm chuyện đó, nếu nói Lâm Nhược không muốn thì là nói dối. Nhưng cô không có kinh nghiệm về chuyện mang thai, cũng chưa hỏi bác sĩ xem có thể làm hay không. Để bảo vệ cho An đại bảo khỏe mạnh, chỉ có thể nhịn thôi.
“Lâm tiểu Nhược, em rơi xuống bồn cầu rồi à?” Tạ Lâm thấy Lâm Nhược đi toilet lâu mãi không thấy về, dặn tiểu Lý ở lại trông phòng rồi cùng Miểu Âm đi ra toilet tìm Lâm Nhược.
“Vâng, A Lâm nữ vương mau tới cứu em.” Lâm Nhược đứng trong phòng mỉm cười đáp.
“Còn không mau ra đây đi. Đi bao nhiêu lâu rồi, cô bị trĩ chắc.” Quả nhiên, tiếp xúc với Lâu Kiều lâu ngày, ngay cả Tạ Lâm cũng bị lây kỹ năng độc mồm độc miệng của Lâu Kiều rồi.
“Ra đi.” Lâm Nhược liếc nhìn vị trí nào đó của An Tiệp, cười vô cùng xấu xa.
An Tiệp nhìn cô, không biết làm sao đành phải cởi áo khoác ra, vắt lên tay che trước bụng, vừa vặn che luôn đi vị trí mà trừ Lâm Nhược ra thì không ai được phép nhìn thấy đó.
Lâm Nhược khẽ lắc đầu vẻ tiếc nuối: “An Tiệp, anh mà không quá thông minh thì đáng yêu hơn nhiều.” Cô nói rồi mở cửa gian phòng ra. Tạ Lâm và Miểu Âm đang chờ sẵn bên ngoài.
“An Tiệp, anh giỏi thật, anh còn dám xuất hiện à!” Tạ Lâm tức giận nhìn quanh, nhưng trong toilet quá gọn gàng không có bất cứ đạo cụ gì có thể dùng làm hung khí được.
Miểu Âm lẳng lặng cởi giầy cao gót ra đưa cho Tạ Lâm: “Dùng cái này cũng được.”
Tạ Lâm nhìn gót giày nhọn hoắt, gật đầu hài lòng: “Cái này được này, rất hợp ý em! An Tiệp, anh giỏi lắm, hôm nay để xem bà đây có đánh cho anh liệt nửa người luôn không!”
“Ha ha! A Lâm, chị bình tĩnh một chút.” Lâm Nhược ngăn Tạ Lâm lại, cười to nói: “Đều là hiểu lầm mà, em biết từ đầu rồi.”
“Cái gì?” Tạ Lâm ngẩn người, “Cái gì gọi là em biết từ đầu rồi?”
Lâm Nhược giải thích hết suy nghĩ và quyết định của An Tiệp cho Tạ Lâm và Miểu Âm nghe. Nghe xong, Tạ Lâm thả giày cao gót xuống, nhìn An Tiệp đầy vẻ chán ghét: “An Thiên Vương, anh thông minh như thế mà sao lại nghĩ ra một biện pháp ngu ngốc như vậy hả?”
Tạ Lâm không hiểu nhưng Miểu Âm thì hiểu rất rõ. Trong lễ tang của Tạ Thiến, cô đã biết An Tiệp vẫn luôn yêu Tạ Thiến. Khi cô nghe nói An Tiệp có bạn gái tên Lâm Nhược, cô cũng từng mừng thay cho anh vì đã bước ra được khỏi sự đau thương vô vọng. Nhưng không ngờ, Lâm Nhược lại là Tạ Thiến sống lại, đi dạo một vòng lớn, rốt cuộc hai người họ vẫn ở bên nhau.
Thế nên, Miểu Âm càng có thể hiểu rõ An Tiệp không muốn Lâm Nhược lại lần nữa gặp phải sự lo lắng và sợ hãi bị nguy hiểm đến tính mạng.
Miểu Âm đưa tay ra trước mặt An Tiệp, nói: “Cảm ơn.” Cảm ơn anh đã yêu bé Thiến, cảm ơn anh đã liều lĩnh chỉ vì muốn bảo vệ bé Thiến.
“Bảo vệ con tim của mình, là bản năng của mỗi người.” An Tiệp thản nhiên cười, bắt tay Miểu Âm.
Tạ Lâm run rẩy nổi hết da gà, tuy câu nói này quá buồn nôn, nhưng thực sự nghe cũng rất êm tai.
“Có cần gì cứ gọi điện cho tôi.” Miểu Âm nói, “Chuyện anh không rảnh để làm, tôi có thể làm thay anh.”
“Nếu cần tôi sẽ không khách sáo.”
Tạ Lâm chớp chớp mắt, sao đột nhiên cô lại có cảm giác như hai người họ đang bàn bạc chuyện giết người cướp của thế nhỉ? Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!
“Được rồi, đi thôi. Đây là toilet nữ.” Lâm Nhược nói, liếc An Tiệp bên cạnh: “Đêm hôm An Thiên Vương xông vào toilet, không biết tin tức này mà tung ra thì có đủ để dập mấy tin tức kia không nhỉ.”
Tạ Lâm lườm Lâm Nhược: “Không phải anh Hai em đã thu mua tạp chí Tân Dư rồi sao, để họ bao tiêu đề độc quyền đi, còn kiếm được thêm một khoản đấy. Tục ngữ có câu, phù sa không chảy ruộng ngoài mà.”
“Đề nghị này rất hay.” Lâm Nhược cười tít mắt gật đầu. An Tiệp đành an phận xoa nhẹ tay cô.
“Ra ngoài trước đi đã.” Miểu Âm nói.
“Tạm thời tôi không tiện xuất hiện bên cạnh tiểu Nhược, xin nhờ mọi người chăm sóc tiểu Nhược nhiều hơn.” An Tiệp nói.
“Chuyện này hoàn toàn không cần anh phải nhờ.” Tạ Lâm kéo Lâm Nhược qua, “Đi thôi.”
“Cảm ơn.” An Tiệp gật đầu với hai người, đưa một chiếc hộp cho Lâm Nhược, “Anh mua từ rất lâu rồi.” Từ mấy năm trước…
Lâm Nhược mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo. Trong lòng nhẫn khắc bốn chữ “yêu thương trọn đời”, sau đó còn có hai chữ lồng XQ viết tắt hai chữ cái đầu của phiên âm tên Tạ Thiến.
An Tiệp lôi sợi dây chuyền đeo trong cổ ra, bên trên cũng đeo một chiếc nhẫn giống y như đúc.
Lâm Nhược cười: “Mấy thứ kia nhanh nhất cũng phải chiều nay mới tới nơi được. Ngày kia chúng ta gặp lại.”
“Ừ.” An Tiệp gật đầu.
“Anh đứng đây chờ em một chút.” Lâm Nhược nhanh chân quay lại phòng.
“Chị Lâm Nhược, chị về rồi! Ơ? Chị Miểu Âm với chị A Lâm đâu ạ?”
“A Lâm đến tháng, chị đưa đồ ra cho chị ấy. Em trông chừng phòng, đừng để nhân viên phục vụ nghĩ chúng ta đều đi hết.”
Lâm Nhược cầm túi rời khỏi phòng, quay lại toilet, lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động mới đưa cho An Tiệp: “Đây là điện thoại và sim mới, hoàn toàn không bị theo dõi, anh cầm cho tiện liên lạc.”
Tạ Lâm đứng bên cạnh trợn trừng mắt, bảo sao ngày hôm đó tự dưng Lâm Nhược lại nhờ cô mua hộ hai chiếc điện thoại và thẻ sim mới không biết để làm gì, hóa ra là chuẩn bị cho An Tiệp.
“Vợ chu đáo quá.” An Tiệp cúi xuống hôn vào má Lâm Nhược một cái, nhỏ giọng nói.
Lâm Nhược đắc ý hất cằm lên: “Chứ còn gì nữa! Sau này em sẽ còn cho anh nhìn thấy nhiều mặt lợi hại hơn của em. Mau đi đi.”
An Tiệp luyến tiếc nắm chặt tay Lâm Nhược một lúc nữa rồi mới đi.
Lâm Nhược tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, luồn nhẫn vào dây rồi đeo lên lại, hôn một cái sau đó nhét vào trong cổ áo.
Ba người vừa về phòng, tiểu Lý lập tức cầm micro lao tới, mở to hai mắt tò mò hỏi: “Chị A Lâm, không phải kỳ của chị vừa qua được mấy hôm à? Sao lại tới nữa rồi? Như vậy là không bình thường đâu, hay là lúc nào chị tranh thủ thời gian đi bệnh viện khám xem.”
“Lâm tiểu Nhược!” Tạ Lâm quay người, hai tay túm chính xác vào cổ Lâm Nhược, “Chị giết cô!”
Lại dám nói cô đến tháng! Cái cớ rách nát gì thế?!
“Âm Âm, cứu mạng!” Lâm Nhược cầu cứu Miểu Âm.
Miểu Âm khẽ cười nói: “Đáng xử lý.”
Ngay cả Sa sư đệ cũng không giúp cô, hôm nay thù mới hận cũ cộng lại, chắc chắn sẽ bị A Lâm nữ vương xử lý thê thảm luôn!
Bốn cô gái chơi đùa trong KTV đến hơn 12h mới rời khỏi tiệm, Mặc Lâm ngồi thẳng người trên ghế salon, ngẩng đầu trầm mặc nhìn Lâm Nhược quậy tung KTV lên rốt cuộc cũng đã quay về.
Chủ nhân toàn quên khẩu phần ăn của anh ta thôi, muốn đình công quá đi mất!
Vừa nhìn thấy Mặc tiểu ngốc, Lâm Nhược lập tức cũng nhớ ra ngay, thảo nào cô cứ cảm thấy quên mất chuyện gì đó chưa làm, nhưng nghĩ mãi mà không ra. Cô giơ tay đầu hàng: “Tôi sẽ gọi cho đầu bếp khách sạn lập tức làm cho cậu một xửng bánh bao đậu.”
Nói xong Lâm Nhược cầm ngay điện thoại ở đầu giường bấm số lễ tân: “Alo, phiền cậu chuẩn bị giúp tôi một xửng bánh bao đậu nhé. Vâng, làm phiền mọi người. Cảm ơn. Nửa tiếng nữa giao cho tôi nhé.”
Mặc Lâm day day mi tâm, đây là động tác mà anh ta mới học được gần đây.
Lâm Nhược đi tới ngồi, toét miệng cười lấy lòng: “Mặc tiểu ngốc, tôi biết tôi sai rồi mà, đừng giận nữa nhé? Cùng lắm thì lát nữa tôi không tranh bánh bao với cậu là được chứ gì.”
Mặc Lâm trừng mắt, còn dám tranh à? Muốn đánh chủ nhân quá, làm sao bây giờ?
“Mặc tiểu ngốc, có phải cậu biết Đại Binh đã rời đi không?” Lâm Nhược chống cằm, uể oải hỏi.
Mặc Lâm liếc nhìn Lâm Nhược, gật đầu: “Lúc đi anh ta có chào tạm biệt tôi.”
“Hai người các cậu đã xây dựng được tình hữu nghị thắm thiết thế từ bao giờ vậy?” Không ngờ đã thân đến mức chào từ biệt Mặc tiểu ngốc mà lại không thèm nói với cô lời nào rồi.
Mặc Lâm nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Không biết. Chắc anh ta thích bị đánh.” Anh ta và Đại Binh đã so tài với nhau vài lần, sau đó thì có chuyện gì Đại Binh cũng nói với anh ta. Ngược lại Mặc Lâm thì chẳng có gì khác cả, mấy lời đó từ trước tới giờ đều chưa từng lọt vào tai anh ta.
Khóe môi Lâm Nhược run lên: “Hai người đã từng đấu với nhau rồi à?”
“Ừ.” Mặc Lâm thật thà đáp, “Võ công của anh ta cũng khá.”
Mặc Lâm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Khá hơn chị.”
Mặc tiểu ngốc, chuyện này thực sự không cần phải so sánh rõ ràng như thế, có liên quan gì đâu chứ. Lâm Nhược lườm một cái, hỏi: “Vậy cậu biết nguyên nhân Đại Binh rời đi không?”
“Không biết.” Mặc Lâm quay đầu đi chỗ khác.
“Vẻ mặt này của cậu rõ ràng là biết mà.” Lâm Nhược muốn phát điên. Đôi khi, Mặc tiểu ngốc thực sự có bản lĩnh chọc tức chết người!
“Đã hứa là không được nói rồi.” Mặc Lâm đứng dậy đi sang một bên, nhìn Lâm Nhược với vẻ khinh khỉnh nói: “Dù chị có làm nũng thì tôi cũng không nuông chiều chị đâu.”
Nói lung tung! Ai bảo cô định làm nũng chứ? Không! Phải nói là, cô làm nũng bao giờ chứ?!!!
“Mặc tiểu ngốc, người nói dối cả đời cũng không có bánh bao đậu ăn đâu.” Lâm Nhược tung chiêu sát thủ.
“Có nói dối đâu.” Mặc tiểu ngốc quay đầu đi, nói: “Lúc đó anh ta có nói, mà tôi đang đói, không nghe thấy.” Đang đói, trong đầu chỉ toàn nghĩ xem bao giờ mới được ăn bánh bao đậu thôi.
Lâm Nhược bó tay: “Mặc tiểu ngốc, nếu để Đại Binh biết, chắc chắn anh ta sẽ tức chết vì cậu thôi.” Đại Binh nói cho Mặc tiểu ngốc nghe nguyên nhân ra đi, có lẽ cũng là vì không thể nào làm trái lệnh của An Tiệp, nhưng lại cũng không muốn khiến cô hiểu lầm An Tiệp, nên mới mượn Mặc tiểu ngốc truyền lời. Kết quả là người này căn bản đâu có nghe lọt tai chuyện của anh ta. Lâm Nhược nghĩ thôi cũng tưởng tượng được ra vẻ mặt nôn ra máu nội thương trầm trọng của Đại Binh nếu sau này biết được chân tướng rồi.
“Lần sau sẽ chăm chú lắng nghe.” Mặc Lâm gật đầu.
Lần sau cái rắm ấy, chắc chắn Đại Binh sẽ không cho Mặc tiểu ngốc cơ hội thứ hai nữa! Lâm Nhược có thể dùng nhân phẩm của mình mà đảm bảo điều này!
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu