A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Chương 74.3
ơn 4 tiếng sau, đoàn xe của đoàn phim rốt cuộc cũng đến thành phố H.
Thành phố H có tiếng là kinh đô điện ảnh của Phương Đông, vì có rất nhiều bộ phim quay ở đây đều giành được những thành tích rất cao. Thế nên thành phố H còn cố tình dựng một khu phim trường điện ảnh được sử dụng như khu Hoành Điếm vậy.
Đám người Lâm Nhược đi thẳng đến khu phim trường, ở nơi quay phim cũng đã có sẵn nhân viên đến phối hợp thuê địa điểm ổn thỏa, mà các khu bên cạnh phim trường cũng rất đầy đủ, một con phố chuyên về ẩm thực, có rất nhiều nhà hàng ăn uống, và một con phố chỉ chuyên kinh doanh khách sạn.
Giờ đã là buổi trưa, mấy người Lâm Nhược đến khách sạn làm thủ tục trước, ăn cơm trưa xong thì buổi chiều cũng chỉ tập luyện một chút, ngày hôm sau mới chính thức làm việc.
Lâm Nhược vẫn cảm thấy cơ thể không thoải mái lắm, chủ yếu là buồn nôn. Lúc trưa ăn cơm suýt nữa lại nôn ra tiếp.
Tạ Lâm hơi lo lắng, kiên quyết muốn đi mua thuốc cho Lâm Nhược, dặn cô ở trong phòng nằm ngủ trước một lúc.
Vì là người đại diện riêng của Lâm Nhược, hơn nữa cũng rất dễ nhìn nên không ít người để ý đến Tạ Lâm. Lâm Nhược lo cô ấy ra ngoài một mình không an toàn liền dặn cô đưa Mặc tiểu ngốc đi cùng, nhân tiện mua chút bánh bao đậu đỏ cho Mặc tiểu ngốc luôn.
Ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, Lâm Nhược nằm trên giường một lát cũng mơ mơ màng màng ngủ quên mất.
“Lạch cạch.” Nhà đầu tư cầm chìa khóa vạn năng mở cửa phòng Lâm Nhược, nhìn trong hành lang không có ai, lão liền lách người vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bấm khóa.
Nhìn dáng người duyên dáng yêu kiều nằm nghiêng trên giường ngủ say, yết hầu nhà đầu tư dao động mạnh một cái.
“Hừ! Lão Trần thật không biết điều, ông đây chỉ muốn ngủ với một ả diễn viên thôi mà, còn dám cảnh cáo ông!” Vừa nói, nhà đầu tư vừa đi về phía giường ngủ.
“Chậc chậc, đúng là một đại mỹ nhân.” Nhà đầu tư bắt đầu cởi áo vest, kéo kéo cà vạt trên cổ. “Nghe nói cô là người phụ nữ là An thiên vương An Tiệp, liệu ‘làm’ cô có sướng hơn bình thường không nhỉ! Hà hà.” Nhà đầu tư lắc lắc hai cái đã tuột cả quần âu, để lộ ra một đôi chân rắn chắc đầy lông.
“Lại còn giả vờ không hiểu ẩn ý của ông đây, hừ hừ, chỉ là một ả đào kép nhỏ bé, ông đây muốn ngủ với cô đã là cho cô thể diện rồi.”
Nhà đầu tư từ lầm bầm rồi nở nụ cười bỉ ổi lao về phía Lâm Nhược đang nằm ngủ trên giường: “Tiểu mỹ nhân, ông tới đây!”
Hai mắt Lâm Nhược mở choàng ra, hoàn toàn tỉnh táo, không hề có chút dáng vẻ của người vừa ngủ dậy. Cô cũng không tránh mà giơ chân đạp mạnh vào cái bụng bia của nhà đầu tư khiến lão bay ra ngoài.
“Ui!” Nhà đầu tư kêu một tiếng thảm thiết, bị đạp bay ra đụng ngã cả cây mắc treo quần áo ở bên cạnh giường.
“Cô!” Nhà đầu tư hiển nhiên không ngờ được Lâm Nhược nhìn có vẻ mảnh mai yếu ớt như vậy lại biết võ, lúc này hơi trợn trừng mắt kinh ngạc.
“Trần tổng, tự ông dâng lên tận cửa, thì đừng trách tôi không khách sáo!” Lâm Nhược nhặt cà vạt mà nhà đầu tư vứt ở đầu giường lên, kéo kéo, trên mặt vẫn khẽ mỉm cười.
“Cô… cô định làm gì?” Lúc này nhà đầu tư mới cảm thấy hơi sợ hãi, xoay người muốn đứng dậy, nhưng kết quả là cơ thể nhiều mỡ quá, lại đang sợ hãi nên hai chân mềm nhũn, đi được hai bước lại ngã sõng xoài xuống.
Nhìn hộp Viagra rơi trên mặt đất, trong mắt Lâm Nhược thoáng hiện lên vẻ ghê tởm. Cô bước lên mấy bước, trói cả hai tay hai chân nhà đầu tư vào với nhau rồi buộc lại chẳng khác nào nông dân ở quê buộc lợn đi giết.
“Ôi ôi tay tôi sắp gãy… sắp gãy rồi!” Nhà đầu tư đau kêu ầm ĩ, “Bà cô ơi, tôi sai rồi, cô đại nhân đại lượng tha cho tôi đi.”
Vì cơ thể quá nhiều mỡ lại bị cuộn tròn lại đè nén lên ngực, nên lão có cảm giác như một tảng đá lớn đè xuống vậy. Nhà đầu tư há hốc miệng, thở hồng hộc! “Bà… bà cô, cô tha cho tôi đi!”
“Tha cho ông à?” Lâm Nhược trầm giọng cười, cầm chiếc ly chân dài trên bàn trà, vặn rắc một cái, chỉ để lại một miếng thủy tinh sắc nhọn.
Lâm Nhược cầm mảnh thủy tinh, chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn nhà đầu tư, hỏi: “Nếu tôi chỉ là một nữ diễn viên bình thường, không có khả năng đạp ông một cú kia, thì xin hỏi, liệu ông có bỏ qua cho tôi không? Trần tổng?!”
Đáp án, rõ ràng là không thể nào!
Lâm Nhược vừa nói, vừa di chuyển miếng thủy tinh từ mặt nhà đầu tư xuống cổ họng rồi xuống đến vị trí quan trọng nào đó.
“Trần tổng, ông nghĩ nếu tôi cắm miếng này xuống đây, có phải là sẽ cứu được rất nhiều những cô gái vô tội không…?”
“Đừng… đừng!” Nhà đầu tư sợ hãi trắng bệch mặt mũi, “Lâm Nhược! Bà cô Lâm Nhược, tôi biết sai rồi mà, van xin cô tha cho tôi đi!”
“Tha cho ông à?” Lâm Nhược nhướng mày, nhà đầu tư vội ra sức gật đầu, có điều cổ lão nhiều mỡ quá, dồn ép lại khiến lão khó thở nên ho một tràng dài.
“Thôi được.” Lâm Nhược gật đầu, “Muốn tôi tha cho ông cũng được thôi.”
“Vâng vâng.” Nhà đầu tư mừng rỡ, khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ cần cô bằng lòng tha cho tôi, điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng cô hết.”
To mồm hứa hẹn điều kiện như vậy, nhưng chỉ cần lão thoát được, thì sẽ chẳng còn nợ nần gì hết. Không chỉ có vậy, làm nhà đầu tư, lão còn có thể cương quyết yêu cầu Trần lão đổi vai, để xem lúc đó Lâm Nhược có khóc lóc chạy tới cầu xin lão không!
“Nói đi, ai sai ông tới?” Nhìn lão già này hoàn toàn không giống phú hào thực sự. Hơn nữa, Lâm Nhiên công bố thân phận của Lâm Nhược rộng rãi như vậy, hơn nữa còn dùng ba tỷ đầu tư vào phim điện ảnh, trở thành nhà đầu tư lớn nhất của phim. Các báo giải trí đưa tin, thậm chí báo kinh tế cũng đưa tin về chuyện đó, vậy mà lão già này còn dám ra tay với cô. Điều đó chỉ có thể chứng minh hai việc!
Hoặc lão này là Thái tử giả khoác long bào, hoàn toàn không để ý đến tin tức, hoặc lão già này biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn to gan làm loạn. Nhưng tục ngữ đã có câu, dân không thể đấu với quan! Một người làm ăn như lão, dù có cho mười lá gan cũng sẽ không dám đối đầu với Lâm gia của thủ đô.
Như vậy, có thể thấy rõ được, đằng sau lưng lão còn có người khác!
“Ai? Làm gì có ai!” Lão đảo mắt nhìn sang chỗ khác, giả vờ ngớ ngẩn đánh lạc hướng.
“Không nói phải không?” Lâm Nhược cười, đứng dậy đi tới bên bàn nước cầm giỏ trái cây về phía này, sau đó ném lia lịa cam, táo, lê từ trong giỏ ra ném thẳng về phía hạ bộ của nhà đầu tư.
“Au! Dập… nát đấy! Dừng… dừng tay, tôi nói… A! Tôi nói mà! A!”
Đàn ông đau trứng còn đau hơn phụ nữ đau đẻ gấp vài lần! Lão đau đớn lăn lộn khắp nhà, đống thịt mỡ trên mặt bắt đầu tứa mồ hôi lạnh. Đau trứng không phải là bệnh, nhưng mỗi lần đau là muốn lấy mạng luôn!!!
“Nếu biết điều sớm một chút có phải đỡ khổ không?!” Lâm Nhược cười lạnh, nói: “Nói đi. Ai sai ông tới?”
“Là… là ông chủ của tôi.”
Quả nhiên tay này là Thái tử giả khoác long bào.
“Ông chủ ông là ai?”
“Cô biết công ty SC chứ, thật ra công ty của tôi đã bị SC thu mua lâu rồi.” Nhà đầu tư hít thở mấy hơi rồi nói tiếp: “Lần này cũng chính ông chủ sai tôi tới đầu tư vào.”
“Du Sướng?”
“Quả nhiên cô có quen ông chủ chúng tôi.” Nhà đầu tư vì muốn lấy lòng Lâm Nhược để thoát thân, cố tình khoe khoang, “Cô Lâm Nhược, có phải cô có ân oán gì với ông chủ của chúng tôi không?”
“Hắn sai ông đến cưỡng hiếp tôi?”
Giờ thì dù không phải cũng thành phải! Nhà đầu tư lập tức gật đầu.
Lâm Nhược khẽ nhíu mày, rút điện thoại ra chụp hai bức ảnh của lão rồi mới cởi cà vạt trói tay chân lão ra: “Được rồi! Cút đi! Chờ chút, chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói cho ông chủ của ông nghe một chữ. Nếu không, tôi giết ông!”
Sát ý thoáng hiện lên trong mắt Lâm Nhược khiến nhà đầu tư run rẩy: “Vâng vâng vâng! Một chữ cũng không nói! Một chữ cũng không nói!” Lão sợ đến sắp đái ra quần, vội vàng túm quần áo phủ vội lên người rồi sấp sấp ngửa ngửa tông cửa phòng chạy ra.
HIện giờ, Lâm Nhược dám khẳng định chắc chắn Du Sướng đã điều tra về cô! Có điều, Lâm Nhược trước kia diễn xuất không tốt, hơn nữa cũng không hào hứng gì với việc đóng phim, vì sao Du Sướng dám khẳng định cô sẽ đi thử vai ở? Hay là, chuyện Du Sướng đầu tư vào thật sự chỉ là trùng hợp?
Nhớ đến ánh mắt lúc nào cũng đầy vẻ mưu mô kia của Du Sướng, Lâm Nhược cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Dường như có chuyện gì đó đang lẳng lặng tới gần cô!
Tạ Lâm xách một túi to quay về, trong đó không có thuốc cảm mà đều là bánh bao đậu đỏ của Mặc tiểu ngốc.
“Mặc Lâm, cậu về phòng đi, tôi có chuyện hơi tế nhị cần nói với tiểu Nhược.” Nói xong, Tạ Lâm đưa túi to đầy bánh bao cho anh ta.
“Ừ.” Dường như trừ khả năng có thể khiến người ta nghẹn chết ra, thì bình thường Mặc Lâm cũng rất dễ nói chuyện.
Mặc Lâm quay về phòng rồi, Tạ Lâm đứng ngoài cửa phòng Lâm Nhược do dự một lúc lâu mới gõ cửa: “Tiểu Nhược, em đang ngủ à?”
“Không ạ, chị vào đi.”
Nghe tiếng Lâm Nhược đáp lời, Tạ Lâm mới vặn tay nắm cửa bước vào.
Cảm xúc trên mặt Lâm Nhược đã giấu đi hết, cười nói: “Sao không đi dạo lâu một chút? Em nghe nói đồ ăn vặt bên ngoài phim trường rất ngon đấy.”
“Bây giờ chị làm gì có tâm trạng mà đi mua đồ ăn vặt chứ!”
“Sao thế?”
Tạ Lâm cắn răng nói: “Tiểu Nhược, lúc em và An thiên vương… gì gì đó ấy… có mang bao chứ?” Hỏi xong Tạ Lâm cũng cảm thấy hai vành tai nóng bừng lên.
“Vâng, đều mang cả mà!” Lâm Nhược lại gật đầu rất thản nhiên.
“Thật sao?” Tạ Lâm thở phào một cái, “Vừa rồi chị đi ra hiệu thuốc mua thuốc cảm cho em, nói qua về triệu chứng gần đây của em, bác sĩ nói có thể em không phải bị cảm, mà nghe giống có thai hơn, làm chị sợ hết hồn.”
“Chờ chút, có thai ạ?” Lâm Nhược chớp chớp mắt hai cái, “A Lâm, chị có nhớ lần trước em đến tháng là ngày nào không?”
“Mùng mấy ấy.” Nói xong, Tạ Lâm trợn trừng mắt, “Chẳng lẽ bây giờ em vẫn chưa tới sao?”
“Chúc mừng câu trả lời của chị!” Cứ bận rộn làm việc, Lâm Nhược còn quên cả chuyện mãi mà chưa đến tháng.
“Lâm Tiểu Nhược, vào lúc như thế này, em có thể đừng bình tĩnh như thế được không?!” Tạ Lâm không nói gì, lấy que thử trong túi nilon ra, “Đi thử xem nào.”
Lâm Nhược nhận lấy nhìn một chút, lại chợt nói: “Nhắc mới nhớ, hình như có một lần không mang…”
“Được rồi được rồi, đại tiểu thư ơi! Cô đừng có thảo luận sinh hoạt hài hòa của hai người với tôi được không?!” Tạ Lâm đẩy Lâm Nhược vào toilet, “Mau đi thử đi!”
Tiếp sau đây còn rất nhiều công việc, ngoài đóng phim ra, Lâm Nhược vẫn còn phải quay tiết mục và chụp ảnh bìa tạp chí, thậm chí còn có hai phần quảng cáo nữa, nếu thực sự có bầu thì chắc chắn sẽ không thể bận bịu như vậy được!
Tạ Lâm cảm thấy đầu mình đau nhức! Làm người đại diện riêng của Lâm Nhược hình như còn dễ xảy ra chuyện hơn cả việc làm người đại diện cho cả một nhóm nghệ sỹ ấy!
Lâm Nhược làm hết các bước theo hướng dẫn xong mới ngồi trên bồn cầu chờ kết quả…
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu