Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95: Chương 71.3
ặc Lâm cố gắng muốn bước vững vàng, nhưng nhìn mặt đất cứ uốn éo nhấp nhô, rõ ràng đã thấy mình chạm xuống đất rồi, thế mà đạp bước xuống lại vẫn bị hụt.
“Đi chậm thôi.” Mặc Lâm mím môi, vừa nghiêm túc vừa thật lòng nói.
“Ừ.” Lâm Nhược bó tay, người say rượu thường đi không vững, nên cô cũng phải bước thật chậm lại.
Mặc Lâm túm vạt áo Lâm Nhược, im lặng một lúc mới hỏi: “Có phải tôi lại bị cảm không?” Lần trước lúc bị cảm, anh ta cũng thấy choáng váng mơ hồ thế này.
“Phì ha ha, cậu bị thế này là do uống rượu. Lần sau mà không có tôi thì không được uống rượu, nhớ chưa?”
“Uống rượu á?” Mặc ngốc mơ mơ hồ hồ đảo tròng mắt.
Cuối cùng hai người cũng đi tới bãi đỗ xe. Lâm Nhược ấn lưng ghế nằm ra: “Nằm ngủ một lát đi. Ngủ dậy là đỡ.”
Đầu Mặc ngốc bây giờ loạn như tương hồ, ngoan ngoãn nằm xuống, mơ mơ màng màng.
Lâm Nhược xuống xe, đóng cửa lại, tùy tiện tìm một chỗ sạch sẽ ở ven đường ngồi xuống chờ.
Cuối tháng 10 gần sang tháng 11, dù đã giữa trưa nhưng mặt trời cũng không gay gắt đến cháy da cháy thịt.
Mặc Lâm uống rượu nên ngủ không ngon, nằm một lát lại ngồi dậy, mở cửa xe ngồi đờ người ra.
“Không ngủ được à? Vậy ra phơi nắng đi.” Lâm Nhược cười vẫy vẫy Mặc ngốc.
Mặc Lâm đần ra một chút mới xuống xe đi tới ngồi xuống cạnh Lâm Nhược: “Hơi khó chịu.”
Màu đỏ ửng trên mặt Mặc Lâm còn chưa tan bớt, hiển nhiên tác dụng của rượu vẫn chưa hết.
Người say rượu thường sẽ cảm thấy miệng khô, đau đầu, chóng mặt, toàn thân rủn ra không có sức. Lâm Nhược nhớ ở gần đây có cây lê đường dại, không biết bây giờ đã ra quả chưa.
“Này ngốc, cậu chờ ở đây hay đi theo tôi?”
Hiện giờ đầu óc Mặc Lâm phản ứng rất chậm, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lâm Nhược một lúc lâu mới “Ờ” một tiếng rồi lảo đảo đứng dậy.
Vì anh ta luyện võ, nên dù lảo đảo một chút cũng không bị ngã.
Lâm Nhược khóa xe rồi đưa Mặc ngốc len lỏi đi qua đám cỏ dại ven đường.
Đi qua bãi cỏ dại cũng vẫn là cỏ dại. Hai người đi một đoạn đường khá xa mới đến khoảng đất rộng hơn một chút, không nhiều cỏ dại như lúc nãy.
Cây lê đường vẫn còn đó. Lâm Nhược nhìn kỹ, thấy trên cành vẫn còn mấy quả lê đường nhỏ màu đen đen.
“Đứng đây chờ, tôi trèo lên cây hái đồ ngon cho cậu ăn.” Lâm Nhược mặc quần thể thao với áo phông nên trèo cây cũng không vướng víu gì.
Thân cây lê đường không cao, tán cây cũng rất rậm rạp, giờ đã vào đầu thu, lá cây cũng dần chuyển sang màu vàng đỏ.
Lâm Nhược nhanh thoăn thoắt nhảy lên thân cây.
Lê đường còn gọi là lê dại, trái cây rất nhỏ, chỉ to hơn đầu ngón tay một chút, mọc thành từng chùm từng chùm.
Khi quả còn xanh, ăn sẽ thấy rất chát, nhưng nếu quả đã chín, chuyển hẳn thành màu đen thì ăn vừa ngọt lại vừa mềm, cực kỳ ngon lành, mát ruột.
Mặc Lâm bước tới đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược trên cây, lẳng lặng nghĩ không biết liệu cô ấy có ngã xuống không.
Lâm Nhược hái được khá nhiều lê đường, tay không tiện cầm hết liền nhét hết vào trong túi.
Mặc Lâm nhìn một lúc lâu rồi váng váng vất vất ôm thân cây trèo lên trên.
Cảm thấy thân cây rung rinh, Lâm Nhược cúi đầu nhìn thấy ngay Mặc Kaola.
“Ha ha ha, này ngốc, tôi thực sự muốn chụp lại bức ảnh cậu hiện giờ.” Lâm Nhược rút điện thoại di động ra chụp ảnh.
Mặc Lâm đang mơ mơ màng màng không hiểu Lâm Nhược đang nói gì, liền ngẩng đầu ngây người nhìn cô: “Hả?”
“Ha ha ha, Mặc ngốc, cậu ôm thân cây như vậy làm tôi buồn cười chết mất!” Một tay Lâm Nhược cầm điện thoại, một tay bám vào thân cây, cười run cả người.
Tuy Mặc ngốc rất ngây ngô đáng yêu, nhưng bình thường vẫn luôn giữ dáng vẻ tao nhã lễ độ đến mức kỳ quái, giờ nhìn anh ta gập hai chân quấn lấy thân cây, cơ thể cuộn lại, hai tay cũng ôm chặt lấy thân cây như có thể ngã bất cứ lúc nào. Sự đối lập rõ ràng như thế, quả thực khiến Lâm Nhược cười sắp chết mất rồi.
“Á!”
Vui quá hóa buồn, cây lê đường già lâu năm làm sao chịu được sự giày xéo của Lâm Nhược, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, liền anh dũng hi sinh.
“Rắc rắc!” Lâm Nhược lật tay túm lấy thân cây, nhưng cuối cùng chỉ túm được một nhánh cây khô vàng héo rũ.
Ôi ôi, tránh cái xương cụt của tôi ra!!! Lâm Nhược thở dài bi thương, từ khi sống lại đến giờ, hình như cô cứ bị thương không ngừng ấy.
“Rầm!”
“Ui da!” Bị Lâm Nhược húc thẳng vào bụng, Mặc Lâm chợt cảm thấy bụng đau quặn lên, nhấc cánh tay giơ Lâm Nhược lên cao, ném thẳng sang một bên.
“Rầm!”
Lâm Nhược vừa bị rơi từ trên cây xuống đệm người, giờ lại thê thảm bị ném thẳng vào trong bụi cỏ.
Lâm Nhược nhăn nhó mặt từ từ đứng dậy, quay đầu ra đằng sau nhìn, quả nhiên có mấy hòn đá nhỏ trong bụi cỏ, cái xương cụt đáng thương của cô, vẫn không tránh được vận mệnh bị ngược đãi!
Mặc Lâm bám vào thân cây nôn hết mọi thứ trong bụng ra. Lâm Nhược nhìn sang, nắm đấm đang siết chặt cũng từ từ thả xuống.
Nói gì thì nói, vì cô nên Mặc ngốc mới phải chịu tội thế này, thôi, cô bỏ qua chuyện mông bị ngược đãi vậy.
Mặc Lâm nôn hết mọi thứ xong mới cảm thấy cơ thể thoải mái hơn một chút.
“Ổn chưa?”
Mặc Lâm gật đầu, miệng có mùi kỳ lạ, rất khó chịu. Đôi mắt đen láy như con chó con, giờ lại biến thành mắt con thỏ con, ngân ngấn nước mắt ấm ấm ức ức, còn hơi đỏ hồng lên.
“Đi nào, về súc miệng.”
Lâm Nhược và Mặc Lâm quay về vừa vặn gặp mấy người Hà Long cũng ăn trưa xong đi ra.
“Làm sao thế?”
Trên người Lâm Nhược và Mặc Lâm đều dính đầy cỏ cây, Hà Long bước tới quan tâm hỏi.
“Thôi đừng nhắc ạ.” Lâm Nhược mở cửa xe lấy nước khoáng ra cho Mặc ngốc, “Đừng nuốt, ngậm trong miệng súc súc rồi nhổ ra.”
Mặc Lâm cầm chai nước ngoan ngoãn đi sang một bên súc miệng.
Lúc này Lâm Nhược mới giải thích với ba người Hà Long: “Cậu ấy uống rượu mà, cháu nhớ là gần đây có cây lê đường dại, vừa chua vừa giòn có thể giải rượu được nên mới đưa cậu ấy đi hái mấy quả về ăn. Kết quả là… ha ha… không cẩn thận, cành cây bị gãy, cháu rơi xuống trúng người cậu ấy, làm cậu ấy nôn hết ra.”
Lâm Nhược vừa nói vừa sờ sờ mũi. Lúc ấy nếu không phải vì cô cười ghê quá thì cũng không đến mức ngã từ trên cây xuống, đương nhiên Mặc ngốc cũng sẽ không bị va đến nôn hết cả.
“Cháu thật là! Sao cháu to gan thế, ngã từ trên cây xuống có phải chuyện đùa đâu? Có sao không?” Hà Long lo lắng hỏi.
Nếu lần này vì Lâm Nhược bị thương không quay được MV thì Hà Long thực sự không có mong chờ gì vào MV lần này nữa.
“Mời vệ sỹ cũng không phí tiền ạ.” Lâm Nhược kiêu ngạo hất cằm.
Mặc Lâm súc miệng xong quay lại, trầm mặc nhìn Lâm Nhược một lúc, rồi lại lẳng lặng tránh sang một bên.
Chủ nhân mất bình tĩnh như vậy thật mất mặt quá đi mất, tạm thời coi như không biết cô ấy thì hơn.
“Mặc ngốc, quay lại đây!” Lâm Nhược kéo người quay về, ném chai nước vào trong xe, “Thấy đỡ hơn chưa?”
Mặc Lâm đảo mắt nhìn ra chỗ khác, hình như lúc uống rượu anh ta đã làm chuyện gì đó rất mất mặt, giả vờ quên hết thôi!
“Còn váng đầu không?”
Mặc Lâm lắc đầu, vẫn hơi váng vất chút, nhưng anh ta kiên quyết phủ nhận điều này.
Vì tôn nghiêm, phải phủ nhận!!! Hừ hừ!
Lâm Nhược lấy lê đường từ trong túi quần ra, bị đè hơi dập một chút, nhưng vẫn còn một số quả ngon lành. Cô dùng nước khoáng rửa sạch mấy quả lê còn tươi ngon, nhặt mấy quả đen bóng nhét vào miệng Mặc Lâm.
Mặc Lâm nhíu mày nhai lê đường, trong vị ngọt lại có chút vị chua, ăn vào lúc này cảm giác cũng rất ngon.
Lâm Nhược cũng đưa lê đường ra: “Đạo diễn Hà, mọi người cũng nếm thử đi ạ, lê đường dại, còn gọi là lê dại, vị khá ngon đấy ạ.”
Hà Long lắc đầu, ông ta vốn không thích ăn hoa quả.
Đại diện Từ không từ chối ý tốt của Lâm Nhược, đang định đưa tay ra nhón lê đường nếm thử thì Mặc Lâm đã bước tới trước một bước, yên lặng nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa ra của đại diện Từ.
Đại diện Từ có cảm giác như mu bàn tay của mình sắp bị anh ta trừng đến thủng một lỗ, liền ngại ngùng rụt tay lại: “Ha ha, hình như anh Mặc rất thích ăn, chúng tôi cũng không giành mất đâu.”
Hứa Tiêu đeo kính râm liếc nhìn đại diện Từ một cái, rõ ràng là tự anh muốn ăn, đừng có kéo người khác vào theo chứ.
Lâm Nhược không còn gì để nói, không phải trừ bánh bao đậu đỏ ra, Mặc ngốc không hề để ý đến thứ gì khác sao?
“Ngại quá, cậu ấy hơi ngốc một chút, nhưng lại rất biết trân trọng giữ gìn. Thứ mà cậu ấy thích ăn, thì ngay cả tôi cậu ấy cũng không cho.” Lâm Nhược bình tĩnh thu tay về, lại nhặt mấy quả lê đường nhét vào miệng Mặc ngốc, “Ổn chưa?”
Mặc Lâm nhìn Lâm Nhược, chủ nhân càng ngày càng gian xảo, rõ ràng anh ta đã cho cô ấy bánh bao đậu rồi mà! Có điều, vì lúc này mấy quả nho nhỏ kia quả thật rất vừa miệng anh ta, nên anh ta tạm thời rộng lượng tha thứ cho cô ấy tội nói dối vậy.
Mặc Lâm ăn hết lê đường xong, tác dụng của rượu cũng đã gần tan hết. Mấy người lái xe quay lại địa điểm quay phim ở cách đó 3km, các nhân viên cũng đã ăn trưa xong.
“Chị Lâm Nhược, bữa cá trưa nay ngon quá.”
Vừa thấy Lâm Nhược đưa Mặc ngốc quay lại, tiểu Tử lập tức cười tươi chạy tới, tay cầm hai quả táo to đã rửa sạch.
Lâm Nhược cầm táo cười khẽ: “Cá trích đánh từ khe suối trong núi đấy, tươi hơn cá bình thường chúng ta ăn nhiều, nên mùi vị có vẻ ngon hơn một chút. Cảm ơn quả táo của em.”
“Sau này em sẽ qua đó ăn nữa.” Tiểu Tử hơi đỏ mặt, thẹn thùng đưa quả táo trong tay cho Mặc Lâm, “Mời… mời anh ăn táo.”
“Cảm ơn.” Mặt Mặc Lâm không chút cảm xúc nào, cảm ơn xong cũng hoàn toàn không có ý định nhận lấy quả táo.
Nụ cười trên mặt tiểu Tử hơi gượng gạo.
Lâm Nhược đành cười cầm lấy quả táo nói: “Chị thích ăn táo, nếu tiểu Tử không ngại thì tặng chị cả hai quả được không?”
“Tất nhiên rồi ạ. Đây là táo ở quê nhà em gửi lên, nếu chị Lâm Nhược thích ăn, ở chỗ em vẫn còn mấy quả nữa, em tặng chị hết.” Tiểu Tử lại nhanh chóng vui vẻ lại, “Vậy em đi làm việc trước đây chị Lâm Nhược.” Nói xong cô ấy lập tức chạy đi mất.
Lâm Nhược thở dài, sự ái mộ của một cô gái tốt như thế lại bị Mặc ngốc xua đuổi đi mất! Cứ thế này, chỉ sợ về sau khó mà tìm vợ cho Mặc ngốc mất. Tự dưng Lâm Nhược lại nảy sinh cảm xúc ưu thương nồng đậm lo cậu con trai không tìm được bà xã…
Sau khi ăn xong, mọi người nghỉ ngơi một tiếng rồi bắt đầu làm việc.
Vừa vào thu, ban ngày rất ngắn, chỉ cần không biết sắp xếp thời gian thì chỉ quay đi quay lại là trời đã tối mịt rồi.
Các thiết bị quay phim đã chuẩn bị sẵn sàng, quạt máy thổi tuyết cũng đã xong.
Cảnh đầu tiên trong MV là nữ chính mà Lâm Nhược thủ vai xuất hiện trong tuyết trắng.
Nói ra thì dễ dàng, nhưng phải diễn xuất làm sao cho hợp với ca khúc thì vô cùng khó khăn.
Khi quảng cáo, đa phần Hứa Tiêu chỉ lướt qua màn hình, công ty muốn tạo bất ngờ để các fan tò mò trước, nên chỉ nói qua loa là ca khúc sắp ra mắt là một bản ballad trữ tình, hơn nữa cũng đã chuẩn bị xong hết mọi việc, chỉ chờ MV xong sẽ bắt đầu ra sức tuyên truyền.
Lâm Nhược thay một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc thẳng dài được làm xoăn nhẹ, trên đỉnh đầu còn đội thêm một vòng hoa được đan hoa xanh vàng xen kẽ. Thợ trang điểm và người phụ trách phục trang hóa trang cho Lâm Nhược xong xong ngẩn người kinh ngạc.
“Công tác chuẩn bị đã xong, chị Lâm Nhược xong chưa ạ?”
“Ok!” Thợ trang điểm cười híp mắt vứt hộp phấn xuống: “Cô ấy ra ngoài kia chắc chắn sẽ khiến bọn họ kinh ngạc ngẩn người cho xem. Ôi! Tiểu Nhược, da em đẹp quá, làm cho kem BB của chị không còn đất dụng võ nữa. Tức chết mất thôi!”
Lâm Nhược khẽ cười: “Sau này còn có cơ hội mà chị. Em ra ngoài trước, mọi người vất cả quá.” Lâm Nhược gật gật đầu rồi vén rèm bước ra.
“Chị Lâm Nhược, nếu đã xong…” Mấy lời trợ lý đang định nói đều nghẹn luôn ở cổ họng. Những người khác nghe tiếng nhìn sang, trong mắt cũng tràn ngập sự kinh ngạc.
Họ đều biết Lâm Nhược rất xinh đẹp, nhưng hoàn toàn không ngờ sau khi hóa trang, Lâm Nhược hoàn toàn biến thành tinh linh trong biển sâu, giống như nữ thần Hy Lạp bước ra dưới ánh mặt trời vậy, vừa thánh thiện, vừa xinh đẹp lại vô cùng cao quý!
Hứa Tiêu đứng trước mặt Lâm Nhược cũng không khỏi ngỡ ngàng. Lúc này cậu ta đã thay bộ đồ hiphop lúc nãy bằng một bộ trang phục đậm chất trí thức của tầng lớp quý tộc Anh Quốc. Áo gile len nhạt màu cổ chữ V, áo sơ mi caro, một chiếc quần jean ghi trắng thoải mái vô cùng gọn gàng, nhẹ nhõm. Bỏ đi cặp kính râm to, cả khuôn mặt của Hứa Tiêu đều lộ rõ, ngũ quan rất thanh tú, là hình tượng hoa mỹ nam mà các nữ sinh hiện giờ cực kỳ yêu thích. Có điều, khuyết điểm duy nhất đó là, dù đã hóa trang, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được một chút vết bầm tím ở khóe mắt Hứa Tiêu.
Bảo sao đeo kính râm cả ngày không chịu gỡ xuống!
Lâm Nhược mỉm cười đi đến trước mặt Hứa Tiêu, nhỏ giọng nói: “Mong cậu giúp đỡ tôi nhiều hơn.”
Nói gì thì nói Lâm Nhược cũng là tiền bối, Hứa Tiêu hơi mất tự nhiên đưa tay ra bắt tay cô: “Vâng.”
Vâng?! Lâm Nhược quả thực suýt không nhịn được cười. Cậu ấy không biết cách giao tiếp như vậy, rốt cuộc làm thế nào mà thể hiện hết tài năng để đứng thứ hai sau buổi audition tuyển chọn?!
Lạnh lùng ư?!
Suy nghĩ xấu xa của Lâm Nhược lại bắt đầu phát tác, muốn trêu chọc cậu ta: “Vào thời điểm thế này, lẽ ra cậu nên nói mấy lời kiểu như là “mong chị Lâm Nhược giúp đỡ em nhiều hơn” này nọ mới đúng chứ?”
Tiếp xúc gần nửa ngày hôm nay, Hứa Tiêu cho rằng Lâm Nhược là một cô gái hiền lành dịu dàng rất hiểu lý lẽ, hoàn toàn không đoán được cô ấy lại đột nhiên nói như vậy.
Hứa Tiêu ngẩn người, hơi gượng gạo quay đầu đi, sắc mặt cũng lạnh hẳn.
Giờ thì Lâm Nhược hiểu rõ, cậu ta căn bản là một cậu nhóc ngốc không biết cách giao tiếp đành phải dùng vẻ lạnh lùng để che đậy mà thôi.
“Đạo diễn Hà, bắt đầu được rồi ạ.”
Cảnh quay đầu tiên là cảnh quay của Lâm Nhược, Hứa Tiêu chỉ đứng bên cạnh quan sát cách diễn của Lâm Nhược để sau đó hai người phối hợp diễn xuất cho tốt.
“Được.” Hà Long nhìn Lâm Nhược qua màn hình giám sát, phất quyển kịch bản trong tay xuống. “Action!”
Lâm Nhược bước từng bước về phía trước, đến đúng vị trí mà máy quay phim có thể bắt được hình ảnh đẹp nhất, bầu không khí quanh người cô lập tức thay đổi hẳn.
Hà Long gật gù hài lòng, không hổ danh là diễn viên chuyên nghiệp, chỉ bước đi cũng cực kỳ chuẩn xác!
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu