Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87: Chương 69.1: Cuồng Em Gái Thực Sự Rất Kinh Khủng!!!
ù là những người không lăn lộn trong thương trường, thì cũng không còn xa lạ gì với người đàn ông vừa tới này. Anh thường xuyên xuất hiện trên các bản tin kinh tế tài chính, cũng thường xuyên xuất hiện trên các bài báo của tạp chí đưa tin về đầu tư kinh tế, gây dựng sự nghiệp.
Người đứng thứ 2 trong top 10 người đàn ông kim cương có năng lực nhất thành phố B.
Người đứng đầu bảng trong bảng xếp hạng người chồng lý tưởng của các cô gái danh giá thành phố B!
Anh ấy là một nhân tài hào hoa phong nhã, là thiên tài không đối thủ đột ngột xuất hiện trên thương trường, một tay gây dựng lên siêu khách sạn 5 sao Tinh Nhiên đứng đầu cả nước, vừa ra mắt một năm đã lập tức đứng trong bảng xếp hạng top 500 doanh nhân Thế giới, cũng chính vì vậy mà bản thân anh ấy cũng nhảy vọt lên thành người đứng đầu trẻ tuổi nhất trong bảng xếp hạng những người giàu có nhất khiến vô số các lão đại trong thương giới đều phải lắc đầu cảm thán, quả nhiên là hậu sinh khả úy!!!
Hơn nữa, nhân cách phẩm chất của người này cực kỳ tốt, không chơi du thuyền, không chơi máy bay, không lăng nhăng với phụ nữ, dường như anh ấy hoàn toàn không có chút hứng thú nào với những hoạt động giải trí của giới đại gia. Có một lần, vì vô tình nên lộ ra anh ấy chính là Lâm Nhiên, cậu hai của Lâm gia, mọi người ở thủ đô đều vô cùng kinh ngạc, các cô gái trẻ lại hò hét điên cuồng. Một người không dựa vào gia cảnh chỉ dựa vào năng lực của chính mình mà trở thành truyền kỳ trong thương giới, một quân nhị đại nghiêm túc chính trực tài giỏi như vậy, thực sự là nghìn năm khó gặp!
Các cô gái đều bóp cổ tay thở dài, vì sao mình không gặp anh ấy ở thời điểm anh ấy giấu diếm thân phận dùng hai bàn tay trắng để gây dựng sự nghiệp chứ?!
Bỏ lỡ mất thời gian đẹp nhất để gặp nhau, bây giờ họ chỉ có thể ngắm trai đẹp từ xa rồi thở dài tiếc nuối thôi.
Lâm Nhiên đút một tay trong túi quần âu, chậm rãi bước cực kỳ tao nhã từ cầu thang xoắn ốc xuống hội trường. Các phóng viên truyền thông cũng ấn máy ảnh lách tách theo phản xạ.
Trong những ánh chớp chói lóa của đèn flash, anh ấy vẫn rất ung dung thoải mái đi tới, không phải siêu sao nhưng còn nổi bật hơn cả siêu sao!
“Lâm tổng, xin hỏi anh vì sao hiện giờ anh lại xuất hiện ở buổi họp báo khởi quay này, là vì anh cũng là một trong những nhà đầu tư của sao?”
“Ý kiến này nghe cũng rất hay.” Lâm Nhiên cười khẽ, “Chỉ là không biết đạo diễn Trần có đồng ý để tôi tham gia hay không thôi?”
là một dự án lớn, có thể lôi kéo được thêm càng nhiều nhà đầu tư lớn thì càng tốt.
Trần An hơi giật mình: “Nếu Lâm tổng bằng lòng, đương nhiên tôi luôn sẵn sàng hoan nghênh.”
“Ừm.” Lâm Nhiên khẽ gật đầu, “Vậy 1 tỷ có đủ không? À? Nếu chỉ 1 tỷ thì có khi cơm trưa của bé út nhà tôi sẽ sơ sài lắm, tôi đầu tư 3 tỷ đi.”
Đầu tư 3 tỷ mà dùng giọng điệu nhẹ như lông hồng thế sao?!!! Mọi người trong hội trường đều cảm thấy đầu gối lạnh run, họ chợt cảm nhận được ác ý nồng đậm bay ra từ vị đại gia kia.
Khóe môi Lâm Nhược hơi run lên một chút. Từ đôi mắt quyến rũ có năm phần giống với Lâm Thiên của Lâm Nhiên, Lâm Nhược đã biết ngay người vừa tới là một trong hai vị anh trai còn lại của cô.
Dưới ánh đèn flash chớp lóa, Lâm Nhiên chậm rãi bước lên sân khấu.
Hiện giờ anh chính là nhà đầu tư lớn nhất của, thậm chí có thể nói rằng chỉ cần một mình anh cũng đã đủ để bao thầu trọn vẹn đoàn phim rồi.
Một vài nữ diễn viên trên sân khấu nhìn thấy Lâm Nhiên bước lên đều ngồi thẳng lưng theo bản năng, muốn để cho tư thế ngồi của mình nhìn có vẻ tao nhã thêm một chút nữa. Các cô ấy ra vẻ rụt rè e thẹn nhưng ánh mắt lại thường xuyên bay về phía Lâm Nhiên, chỉ mong anh ấy có thể đặc biệt chú ý đến mình một chút.
Ông anh Hai này rất đẹp trai, nhưng bước đi kiểu đỏm dáng như vậy trên sân khấu, lại cố tình quyến rũ tâm can của những cô gái trên này, thật sự khiến cô… không nỡ nhìn nữa.
Lâm Nhược cúi gục đầu xuống, cô không quen con người đỏm dáng này! Không quen, không quen!
Cuối cùng Lâm Nhiên cũng đi đến trước mặt Lâm Nhược, chống hai tay xuống bàn, hơi cúi đầu nhìn cô.
Đám con gái bên cạnh ghen tị với Lâm Nhược chết đi được. Thiên hạ đều biết chuyện tình cảm lãng mạn của cô ấy và An thiên vương lạnh lùng thâm tình rồi, sao cô ấy vẫn còn thu hút được người đàn ông chất lượng cao thế này chứ? Đúng là rồ cả người! Phi lý!!! Phản khoa học!!!
Bóng đen phủ lên trên bàn, Lâm Nhược run rẩy môi một lúc lâu, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu cười cầu tài: “Anh… anh Hai… lâu rồi không gặp ạ!”
Lâm Nhiên không nói gì, im lặng nhìn mặt Lâm Nhược.
Gầy, đau lòng! Đen, đau lòng! Lại còn bị thương, đau lòng chết thôi!
Ánh mắt này khiến Lâm Nhược hơi sợ hãi một chút. Thoạt nhìn, người anh Hai này có vẻ còn giảo hoạt hơn anh Cả, chẳng lẽ anh ấy phát hiện ra điều gì sao?
“Rầm” một tiếng, Lâm Nhiên đưa hai tay ra hất chiếc bàn trước mặt Lâm Nhược đi.
Lâm Nhược còn đang sững sờ thì Lâm Nhiên đã lao tới, vòng một tay ôm chặt Lâm Nhược vào lòng, ra sức dụi dụi vào người cô nhưng vẫn tránh những nơi bị thương ra.
“Bé út ôm một cái nào, anh Hai nhớ em chết đi được!”
Lâm Nhược thầm thở phào: “Anh… anh hai, đang trước mặt bao nhiêu người, kiềm chế, kiềm chế chút.”
“Không!” Lâm Nhiên kiên quyết lắc đầu, “Anh dụi bé út bảo bối của nhà anh thì làm sao? Ai dám có ý kiến thì lăn về nhà mà sống bằng sổ tiết kiệm đi!”
Đừng nghĩ rằng anh là trùm thương giới thì có thể dùng sự thất nghiệp ra mà uy hiếp người khác nhé! Phải khiêm tốn, khiêm tốn chứ!
Lâm Nhược quay đầu cười gượng với mọi người đang há hốc miệng trợn trừng mắt ở bên cạnh, chỉ mong sau này có gặp anh Ba thì cũng có thể bình thường hơn một chút.
Lâm Nhiên ôm đủ dụi đủ rồi mới buông Lâm Nhược ra, sửa lại là ôm vòng qua vai cô, đưa mắt nhìn một vòng các phóng viên bên dưới, hơi nheo hai mắt lại từ tốn nói: “Vừa rồi là ai hỏi có phải bé út nhà tôi muốn bám vào đại gia hay không? Gió to quá tôi nghe không rõ. Có thể phiền đồng chí phóng viên đặt câu hỏi đó đứng ra lặp lại lần nữa không?”
Vào thời điểm này thì dù là tên ngốc cũng sẽ không đứng ra nói lại nữa, trừ khi anh ta thực sự muốn quay về nhà ngồi chơi!
“Khuôn mặt của Lâm tổng và cô Lâm Nhược không có điểm nào giống nhau, chẳng lẽ vì có quen với cô Lâm Nhược nên mới cố tình lên sân khấu làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Các phóng viên khác ôm trán, đúng là có tên ngốc như thế thật!!!
“Chà chà, đồng chí phóng viên này, anh làm thế nào mà khoét được lỗ hổng trên não mình vậy?” Lâm Nhiên siết chặt cánh tay đang ôm vai Lâm Nhược, hất cằm kiêu ngạo nói: “Trên đời này trừ bé út bảo bối nhà tôi ra thì làm gì có người phụ nữ nào đáng để tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ?”
Các cô gái trong hội trường nghe vậy đều tan nát hết cả con tim.
Lâm Nhiên lại nói tiếp: “Anh là phóng viên của tạp chí Tân Dư à? Thật sự có tờ tạp chí như vậy sao?”
Sắc mặt phóng viên của tạp chí Tân Dư trở nên cực kỳ khó coi.
Lâm Nhiên vừa nói vừa rút điện thoại ra, bấm bấm rồi gọi: “Tra giúp tôi một tòa soạn tên là Tân Dư, đúng rồi, chú ý mấy cái tòa soạn nhỏ vô danh ấy. Không phải ‘tinh’ trong tinh tinh đâu.” (*)
(*) Tinh tinh: 猩猩xīng xīng
Tân Dư: xīn yú新余 (Người ở đầu dây bên kia nghe tưởng chữ Tân là chữ Tinh nên bạn Lâm Nhiên cải chính lại)
Lâm Nhiên lại chép miệng hai tiếng với đầu dây bên kia: “Có tòa soạn đó thật à? Vậy thì thu mua đi! Lý do thu mua á? Cần gì lý do, cứ tùy tiện bịa ra thế nào chả được. Thu rồi đổi tên thành gì à? Không cần đổi, cứ để dành riêng để viết chuyên đề về bé út là được rồi.”
Ha
! Dưới hội trường vang lên những tiếng hít sâu. Được mời tới dự họp báo khởi quay của đạo diễn Trần An thì làm sao có thể là một tạp chí vô danh được, vậy mà anh ấy lại tùy tùy tiện tiện nói thu mua dễ dàng như thế cũng được sao?!
Sắc mặt phóng viên tạp chí Tân Dư lúc này đã vô cùng khó coi, khí thế dồn ép người ta ban nãy cũng không còn sót lại chút gì cả, đứng sững ở đó, ngồi không được mà không ngồi cũng không được.
Lâm Nhiên cất điện thoại đi, ngoài mặt vẫn giữ nguyên nụ cười giảo hoạt lại nhã nhặn như cũ, nói: “Bây giờ mới cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi thu mua tòa soạn. Hay là bảo tổng biên tập của các anh cũng nói chuyện với tôi chút đi? Tôi dễ nói chuyện lắm!”
Dễ cái em gái nhà anh!!! Uy hiếp trắng trợn, rõ ràng muốn ép chết người ta còn gì!!! Các phóng viên truyền thông ở đây thầm gào thét trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn thận trọng cười cầu hòa.
“Lâm tổng cứ đùa. Ngài là người vô cùng bận rộn, vài phút có thể thu vào mấy trăm vạn, tổng biên của chúng tôi làm sao dám làm mất thời gian của ngài! Ha ha ha!”
“Ai bảo thế?! Tôi không bận, tôi rảnh lắm. Nhất là vào những lúc có người bắt nạt bé út bảo bối của tôi, tôi thật sự đều rất rảnh rỗi.”
Ôi tổ tông, thần thánh ơi! Cầu xin anh cứ bận bịu một chút đi được không? Các phóng viên bên dưới đều sắp phát khóc rồi.
Một buổi họp báo khởi quay đang yên đang lành họ lại không hỏi, đi hỏi việc riêng của Lâm Nhược với An thiên vương làm cái gì?! Giờ không chỉ bị phía An thiên vương phản kích, còn bị Lâm gia kéo vào sổ đen. Sau này nếu Lâm Nhược mà có tin tức độc nhất vô nhị gì, cũng đừng mơ đến chuyện Lâm Nhược sẽ thông báo riêng với họ nữa.
Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào mà giờ ăn cơm tối lại không về nhà ăn cơm tối, chạy ra ngoài chụp ảnh cái quái gì mà chụp?!
Lâm Nhược giật nhẹ tay áo Lâm Nhiên: “Anh Hai, sao anh lại tới đây?”
Lâm Nhược hoàn toàn không biết khách sạn Tinh Nhiên lại là sản nghiệp của Lâm Nhiên.
“Mãi mà em không chịu về nhà, bọn anh đành phải lén tới thăm em vậy.” Thật ra Lâm Nhiên vẫn luôn ở trên tầng 2 hội trường, nếu không phải vì thấy phóng viên này cố tình gây sự với Lâm Nhược, thì anh cũng sẽ không xuất hiện.
Bé út bảo bối nhà anh bị ức hiếp, người làm anh Hai như anh sao có thể không nổi giận?!
Còn cả cậu nữa, An Tiệp! Vào thời điểm thế này mà lại không về trước để sát cánh bên bé út thì còn được tích sự gì!!! Đạp! Đạp! Đạp!!!
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu