You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85: Chương 68.2
ết thương trên cánh tay Lâm Nhược rất sâu, phải khâu lại, vết thương trên cổ cũng không nông, còn phải chụp phim để kiểm tra xem có mảnh vụn thủy tinh ghim vào trong thịt hay không.
Làm xong hết mọi việc, khâu vết thương, băng bó xong cũng đã đến giữa trưa. Bà An đi cùng hai người vệ sỹ vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, vừa nhìn thấy trên cánh tay và cổ Lâm Nhược đều quấn băng trắng, sắc mặt bà lập tức lạnh đi. Sáng nay hai fan Lạc thần An Đông An Xuân xem diễn đàn QQ mới biết thì ra Lạc thần ra ngoài bị tấn công phải vào viện, hai người lập tức báo ngay cho bà An.
Nhận được tin, bà An cũng gọi ngược lại cho Lâu Kiều hỏi địa chỉ bệnh viện rồi lập tức chạy tới đây.
Bà An phất tay ra hiệu cho bác sĩ trong phòng bệnh ra ngoài hết, đóng cửa lại mới nghiến răng hỏi: “Thằng khốn đó ở đâu?” Dám tấn công người nhà bà, muốn chết à!
Lâm Nhược biết bà An rất bênh con mình, nếu gã đàn ông kia mà rơi vào tay bà, thì e rằng sau này cũng không thể tự lo liệu cuộc sống của mình được nữa. Dù sao, đến người của Du gia mà mẹ An còn có thể khí phách đòi lấy đi của người ta một cánh tay, thì lúc cơn bênh con trỗi dậy, chẳng có chuyện gì là bà không làm được cả.
“Mẹ An, con chỉ bị thủy tinh cứa hai vết nhỏ thôi, không sao đâu ạ.” Lâm Nhược vội trấn an bà, “Bây giờ nhìn con băng bó có vẻ nghiêm trọng vậy thôi, thật ra là để lát nữa gài bẫy người ta ấy mà. Nếu mẹ không tin, con tháo băng ra cho mẹ xem này.”
“Khâu hơn 10 mũi còn kêu vết nhỏ thì thế nào mới là lớn?” Đây là lần đầu tiên Tạ Lâm không nói đỡ cho Lâm Nhược mà lạnh lùng đứng bên cạnh nói. Hiện giờ cô chỉ muốn đánh chết thằng khốn kia, nhưng thân phận cô không cho phép, nếu bà An ra tay thì…
Con nhóc xấu xa, lại định lừa bà nữa!!! Bà An trừng mắt nhìn Lâm Nhược, nhưng vừa thấy khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu của cô, bà lại xót xa không chịu nổi. Đến bà còn xót ruột thế này, tiểu Tiệp mà nhìn thấy sẽ còn khó chịu đến mức nào.
“Có phải con giữ tên đó còn có mục đích khác không?”
“Mẹ An anh minh.” Lâm Nhược vội cười hì hì nịnh bợ.
“Đừng có nịnh bợ, dùng xong thì giao người cho mẹ.”
“Chuyện nhỏ ạ.” Lâm Nhược tin rằng đến lúc đó mẹ An bình tĩnh hơn rồi, xử lý vấn đề này cũng sẽ lý trí hơn.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Lâu Kiều mở cửa bước vào.
“Hỏi được kẻ đứng đằng sau gã rồi.” Lâu Kiều dừng một chút mới nói tiếp, “Gã nói đó là một cô gái, hơn nữa có vệ sỹ gọi cô ta là cô Quý.”
“Cô Quý à?” Bà An khẽ nhíu mày, “Cô Quý nào?”
“Gã không nói rõ, chỉ khai là có nhìn thấy từ xa, nghe vệ sỹ xưng hô như vậy thôi.”
Bà An gật đầu: “Tôi sẽ cho người điều tra xem.”
“A Lâm, tìm một bức ảnh Lăng Tâm đưa cho gã nhìn thử xem.” Tạ Lâm cũng hiểu ngay Lâm Nhược nghĩ đến chuyện gì, lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm ảnh và clip của Lăng Tâm trên mạng, cuối cùng cô tải xuống một bức ảnh chính diện Lăng Tâm, giao cho Lâu Kiều.
“Lăng Tâm là con riêng của Quý gia, anh đưa bức ảnh này cho gã nhìn thử xem có phải là cô ta không?”
“Ừm.” Lâu Kiều cầm di động của Tạ Lâm đi.
Sắc mặt bà An rất bình tĩnh: “Mẹ cũng nghe nói Quý gia vừa nhận lại một đứa con rơi, lúc trước cô ta có xích mích với con à?”
Tạ Lâm trả lời thay Lâm Nhược: “Lăng Tâm vẫn luôn thích An thiên vương, từ sau khi An thiên vương tỏ vẻ có cảm tình với tiểu Nhược, thì cô ta luôn công kích tiểu Nhược khắp nơi. Những chuyện lần trước cũng chẳng to tát gì lắm nên chúng cháu không tính toán với cô ta. Nếu lần này đúng là do cô ta làm, chúng cháu sẽ không tha cho cô ta.”
Lâu Kiều nhanh chóng quay trở lại: “Gã kia xác định là Lăng Tâm.”
“Một đứa con rơi của Quý gia lại dám động đến con dâu An gia ta, con bé đó đúng là ăn gan hùm mật gấu!” Bà An nói.
“Chuyện lần này bắt đầu cả từ việc chụp bức ảnh rất khéo léo và tung lên mạng kia. Với chút IQ khiêm tốn đó của Lăng Tâm, chắc chắn cô ta không lo được toàn bộ chuyện này, sau lưng vẫn còn có người thao túng cô ta.” Lâm Nhược và Lăng Tâm đã từng giao đấu với nhau nhiều lần, cô hiểu rõ chỉ số IQ và EQ chỉ cao hơn trẻ mẫu giáo đó của Lăng Tâm.
“Quý Phù Nguyệt?” Tạ Lâm nói, “Chẳng lẽ cô ấy muốn dùng chiêu này để bôi nhọ em triệt để, dựa vào đó chia rẽ em và An thiên vương sao? Không phải cô ấy nói thật ra mình chính là vợ chưa cưới của An thiên vương à?”
“Rắm thối ấy!” Bà An nổi giận, buột miệng nói bậy.
Cả phòng bệnh lặng ngắt.
Bà An ho khẽ một tiếng, khôi phục lại dáng vẻ đoan trang, nói: “Chỉ có Lâm Nhược mới là vợ chưa cưới mà An gia đã chọn cho tiểu Tiệp, những người khác chỉ là nói bừa thôi.”
“Con cũng có tin đâu.” Lâm Nhược cười nói, “Hơn nữa, con còn mượn cớ đó lừa của cô ấy một nghìn vạn phí chia tay. Ngay sau đó con đã gửi cả chi phiếu và ghi âm cho An Tiệp rồi.”
Một gia tộc chính trị có tiếng là liêm khiết mà con gái nhà họ có thể ký séc một nghìn vạn cho tình địch không thèm chớp mắt, nếu tin này truyền ra ngoài, cũng có thể đẩy cả Quý gia lên đầu sóng ngọn gió.
Rốt cuộc bà An cũng khẽ cười: “Con làm giỏi lắm.” Không hổ là cô con dâu mà bà vừa ý, làm việc gì cũng thông tin, đáng tin cậy!
“Chuyện của Quý gia cứ để mẹ lo!” Trong mắt bà An hiện lên chút tính toán. Vừa vặn dạo này Quý gia cũng không được an phận lắm, An gia đang cần lý do để xử lý họ.
Mọi người ngồi ở bệnh viện một lát, Lâu Kiều cũng mang cơm trưa đến. Ăn cơm xong, bà An dặn Lâm Nhược chú ý vết thương, nếu không ổn thì mấy ngày này chuyển luôn đến An gia ở cho yên tâm, sau khi bị Lâm Nhược khéo léo từ chối xong bà mới ra về.
Lâu Kiều lái xe đưa Lâm Nhược và Tạ Lâm đến khách sạn 5 sao Tinh Nhiên. Buổi thông báo bấm máy của đoàn phim tổ chức ở đây.
Khi mấy người Lâm Nhược đến nơi, ngoài cửa khách sạn Tinh Nhiên đã có rất nhiều phóng viên truyền thông. Lâm Nhược còn chưa xuống xe, bọn họ đã chụp ảnh điên cuồng.
Lâu Kiều đã gọi trước cho vệ sỹ mở đường, tám người vệ sỹ mặc âu phục đen lập tức xuống xe phía trước, dạt đám phóng viên chen chen chúc chúc sang hai bên.
Lâu Kiều và Tạ Lâm xuống xe trước, sau đó Lâm Nhược mới bước xuống. Hai người một trái một phải che chắn, không để những người kia chen chúc chạm đến vết thương của Lâm Nhược.
“Cô Lâm Nhược, xin hỏi vị fan An thần lúc sáng tấn công cô hiện giờ đang ở đâu? Nghe nói cô đe dọa giết anh ta, chuyện này có thật không?”
“Cô Lâm Nhược, có tin đồn là cô và An thiên vương đã chia tay, tin này là thật hay giả?”
“Các vị phóng viên, ngại quá.” Tạ Lâm cố kìm chế sự tức giận trong lòng, bình tĩnh nói, “Vì mất quá nhiều máu nên hiện giờ tiểu Nhược rất mệt mỏi, nếu các vị muốn biết thực hư mọi chuyện ra sao thì chiều nay mời các vị đến tham dự buổi thông báo khởi quay của, đến lúc đó tiểu Nhược sẽ trả lời từng câu hỏi của các vị. Cảm ơn.”
Từ đầu đến cuối Lâm Nhược chỉ khẽ mỉm cười, cũng không trả lời bất cứ câu hỏi nào của giới truyền thông.
Có phóng viên vẫn ra sức chen ra đằng trước, Lâu Kiều lạnh lùng ngăn anh ta lại: “Anh tự ăn sạch não của mình rồi nên mới không hiểu được tiếng người phải không? Đã nói lát nữa chân tướng sẽ được làm rõ trong buổi thông báo khởi quay rồi, anh còn chen chúc cái gì nữa? Mang cái bộ mặt như hiện trường tai nạn xe ô tô kia mà còn cố chen ra phía trước, anh có chút lòng tự trọng căn bản nào không thế?”
Mọi người đều biết Lâu Kiều độc mồm độc miệng, hơn nữa từ trước tới giờ anh ta chưa từng nể mặt ai. Đừng nói là đám phóng viên, nếu đám paparazzi mà quá đáng, anh ta thậm chí còn ra tay đánh ngay tại chỗ.
Vì thế danh tiếng ác bá của anh ta đã truyền khắp giới showbiz từ lâu lắm rồi.
Tuy đã từng có người chỉ trích Lâu Kiều, nhưng không địch lại nổi tài năng vốn có của anh ta, cùng với gia thế thần bí của anh ta, vì vậy dù là tin tức gì cũng luôn biến mất một cách bí ẩn.
Tay phóng viên kia sững người vì bị Lâu Kiều mắng. Những phóng viên khác thấy Lâu Kiều bốc hỏa cũng không dám lên tiếng hỏi han gì nữa.
Lâu Kiều đẩy người ra, che chắn cho Lâm Nhược bước vào trong khách sạn.
“Trong óc mấy tên phóng viên chỉ chăm chăm đào bới tin tức mặc kệ người ta sống chết thế nào kia chỉ chứa toàn cứt thôi hay sao thế? Phiền chết người!” Lâu Kiều ghét nhất là tiếp xúc với đám phóng viên, lúc trước chỉ nói chưa được 2,3 câu là bùng cháy rồi. Vì thế, mỗi lần anh ta quay phim, ngay cả buổi thông báo khởi quay cũng miễn luôn không tổ chức.
“Phần lớn giới truyền thông giải trí đều như vậy mà. Vì lượng xuất bản của tạp chí, họ có thể vứt bỏ hết mọi giới hạn để tranh được tin tức đưa lên đầu trang nhất. Cũng là vì mưu sinh thôi.” Tạ Lâm nói, “Hiểu thì hiểu vậy, nhưng không thể đồng tình nổi. Giới truyền thông quá thiếu những phóng viên có nhân phẩm tốt.”
Hai mắt Lâu Kiều hơi rực sáng, kể từ lúc gặp mặt đến giờ, đây là câu đầu tiên mà Tạ Lâm nói với anh ta trong ngày hôm nay, tự dưng thấy vui vui lạ thường.
Khi Lâm Nhược đến nơi, trừ Miểu Âm ra, mấy diễn viên quan trọng khác đều đã tới. Gặp cô, mọi người vẫn cười chào hỏi nhưng nụ cười đó ít nhiều gì vẫn có chút khó hiểu.
Trần An cầm cốc trà đi tới: “Nhóc tiểu Nhược, vết thương thế nào? Nếu sức khỏe không ổn thì không cần tham gia buổi họp báo chiều nay đâu.”
“Không sao ạ.” Lâm Nhược khẽ cười, “Trần lão, cháu có việc muốn thương lượng với chú một chút.”
“Đi phòng của chú đi.” Trần An đưa Lâm Nhược sang phòng nghỉ của mình. Tạ Lâm và Lâu Kiều cũng đi theo. Trợ lý bê ba cốc trà vào xong mới đi ra ngoài.
“Cháu muốn mượn buổi họp báo của chiều nay để làm rõ một vài việc. Có điều, khó tránh khỏi việc sẽ bị đẩy lên đầu lưỡi dư luận. Chuyện này vừa có lợi cũng vừa có hại.” Lâm Nhược nói rất nghiêm túc, “Trần lão, nếu chú cảm thấy không ổn, thì sau buổi họp báo chiều nay cháu sẽ tổ chức một buổi họp báo riêng ạ.”
Trần lão im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Chú muốn biết người đàn ông trong bức ảnh kia là ai, được không?”
“Đương nhiên ạ.” Lâm Nhược đặt cốc trà xuống, “Đó là anh cả của An Tiệp.”
“Chú hiểu rồi.” Trần lão gật đầu, “Cháu không cần tổ chức họp báo đâu, dù sao lát nữa đám phóng viên cũng sẽ bám riết mấy vấn đề đó, lảng tránh cũng chẳng tác dụng gì.”
“Cảm ơn Trần lão.”
“Cảm ơn chú làm cái gì, ông già này cũng vì cân nhắc lợi hại thôi.” Trần lão cười, “Chú tin con nhóc nhà cháu làm việc gì cũng biết chừng mực. Dù sao, càng nổi tiếng càng lắm thị phi, trong cái giới này vốn là vậy mà. Lâu dần nhìn quen đi, cũng thấy mọi chuyện nhẹ hơn thôi.”
Tạ Lâm đứng bên cạnh hơi bực bội nói: “Còn không nữa à! Lúc trước khi chụp ảnh phục trang, mấy người kia còn luôn miệng chị Lâm Nhược chị Lâm Nhược, vừa rồi gặp chỉ cười cười đầy khách sáo, cứ như họ chỉ sợ không phân rõ khoảng cách vậy.”
“Ha ha, cô nhóc này, làm người đại diện mà sao còn không bình tĩnh được như nhóc tiểu Nhược thế hả?” Trần lão nói, “Dù An Tiệp đã rời khỏi giới giải trí, nhưng ảnh hưởng của cậu ta vẫn còn, họ không dám đối đầu với cậu ta. Các fan An thần lại ầm ĩ trên mạng như thế, họ làm như vậy chẳng qua cũng chỉ vì muốn giữ mình thôi. Hơn nữa, trong giới showbiz vốn cạnh tranh khốc liệt này, có rất ít người có thể làm bạn thực sự.”
Làm sao Tạ Lâm không hiểu rõ đạo lý này, nhưng vẫn không thể kìm nén được lửa giận trong lòng, nhìn thấy mấy người diễn viên giả tình giả nghĩa kia là đã nổi cơn điên rồi.
“Tính cách A Lâm vẫn luôn thẳng thắn như vậy, Trần lão đừng trách chị ấy ạ.” Lâm Nhược khẽ cười.
“Con nhóc quỷ, còn bênh vực người nhà nữa.” Trần lão cười trách, “Vậy mấy đứa chuẩn bị chút đi, một tiếng nữa buổi họp báo sẽ bắt đầu. Chú ra hội trường xem thế nào đã.”
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu