Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Chương 66.1: Ba Cửa Thẩm Định Biến Thành Ép Hôn?!
òn có ba cửa thẩm định trong truyền thuyết đang chờ cô à?! Lâm Nhược nhướng mày.
An Xuân và An Đông đều giơ ngón tay cái sau lưng Lâm Nhược. “Tiểu Nhược, bọn chị tin rằng em và tiểu Tiệp là một đôi do trời đất tạo thành, thế nên, em cứ ra sức lật đổ ông nội đi!”
“Nếu ông nội không đồng ý cho em với tiểu Tiệp ở bên nhau, bọn chị sẽ kéo nhau đến khóc trước mặt ông!”
Vợ bác Ba cười mắng: “Nếu làm thế thật, thế nào ông cụ cũng lấy xiên sắt xiên thẳng hai đứa ra khỏi cửa. Mà không phải cửa nhà mình đâu, cửa Cẩm Giang Hoa Uyển ấy!”
“Tiểu Nhược, không nghiêm trọng như hai con nhóc ngốc kia nói đâu. Ông cụ chỉ hơi cổ hủ tí thôi, thật ra rất dễ nói chuyện. Cháu xem, thím mà cũng gả được vào An gia, điều này có thể chứng minh rất nhiều vấn đề. Ha ha, đi thôi.”
Vợ bác Ba đưa Lâm Nhược đi từ cánh cửa sau của biệt thự số 1, sang biệt thự số 2 ở ngay bên cạnh.
Bên trong biệt thự số 1 được trang trí theo phong cách trẻ trung hiện đại, chắc hẳn là để dành cho lớp trẻ trong nhà ở. Còn phong cách của biệt thự số 2 và số 3 thì có vẻ khí thế, trầm hơn rất nhiều, màu sắc trang trí cũng nhã nhặn hơn, gam màu tối nhiều hơn một chút.
Vợ bác Ba đưa Lâm Nhược vào một căn phòng khách hình tròn, sofa trong phòng khách cũng là sofa vòng tròn, lúc này đã ngồi đầy người.
Tính cả bà An, vợ bác Ba, thì có tổng cộng 5 người phụ nữ.
An lão có bốn người con dâu và một cô con gái.
An phu nhân là con gái út của An lão, ông cụ không nỡ gả con gái ra ngoài, cuối cùng vì bố An quá yêu vợ, quyết định ở rể An gia. Thế nên, cả An gia, trừ bà cụ An ra, thì chỉ khi nói chuyện với người bên ngoài, bà An mới tự xưng là bà chủ An, còn người giúp việc trong nhà đều gọi bà là cô chủ An.
“Khiết Như, chị đưa tiểu Nhược đến rồi này.” Vợ bác Ba ôm cái bụng bầu to như vậy đi qua đi lại vài vòng cũng thấy mệt, vừa nói vừa ngồi xuống salon.
“Lại đây ngồi đi.” Bà An đưa mắt ra hiệu cho Lâm Nhược ngồi vào chỗ trống kia.
Lâm Nhược mỉm cười gật đầu với mọi người: “Chào thím Cả, thím Hai, thím Tư ạ.”
Vợ bác Ba lại lên tinh thần: “Tiểu Nhược, sao cháu biết họ là các thím khác?”
Lâm Nhược chỉ cười không đáp.
Bà An không nói gì liếc nhìn vợ bác Ba một cái, chỉ chút chuyện nhỏ đó mà không nhận ra được thì làm sao xứng làm con dâu nhà bà chứ?
Vợ bác Ba bĩu môi, dịch dịch sang vợ bác Hai bên cạnh: “Khiết Như cực kỳ bênh con, em chỉ tò mò một tí mà đã bị lườm rồi. Các chị phải đối xử tốt với tiểu Nhược một chút nhé.”
Bà An không còn gì để nói: “Chị Ba.”
Vợ bác Hai xen vào: “Câu hỏi của cô đã bộc lộ hoàn toàn chỉ số thông minh của cô, đồng thời còn ngang nhiên nghi ngờ chỉ số thông minh của tiểu Nhược, Khiết Như không lườm cô mới là lạ!”
“Chị Hai.” Bà An bó tay, sao hôm nay mọi người đều cố tình ồn ào thế này.
“Ha ha, không nói nữa, không nói nữa.” Vợ bác Ba thoải mái dựa người vào lưng ghế salon, không nói nữa.
Nhìn vợ bác Ba đúng mẫu con gái Giang Nam điển hình, dịu dàng ấm áp, cực kỳ nhẹ nhàng. Bà cũng khẽ cười: “Tiểu Nhược đừng đứng nữa, mau ngồi đi.”
Lâm Nhược mỉm cười, lễ phép ngồi xuống. Cô không tùy tiện không để ý đến hình tượng như khi ở riêng với bà An, mà khi ngồi xuống còn cố tình chỉnh tư thế, lưng thẳng, chỉ ngồi vào mép bên cạnh của ghế salon.
Mấy người thầm gật gù, đúng là một cô gái lễ phép, có gia giáo.
Trong lòng bà An cũng cảm thấy đắc ý, trừ việc Lâm Nhược cố tình thích chọc giận bà ra, thì cô vẫn rất biết quan sát tình hình.
“Đây là thím Cả, đây là thím Hai, thím Ba, thím Tư.” Bà An giới thiệu lại một lần nữa.
Khóe môi Lâm Nhược vẫn giữ nụ cười khẽ, vừa rồi cô có thể đoán được mấy vị ngồi ở đây là các thím của An Tiệp, nhưng thực ra vẫn không phân biệt được rõ ai là ai.
“Lần đầu gặp mặt, các thím cứ gọi cháu là Lâm Nhược hay tiểu Nhược cũng được ạ.”
Cử chỉ lễ độ, khéo léo, hơn nữa lại thoải mái, ung dung, không tồi!
Vợ bác Cả lên tiếng nói: “Tiểu Nhược, An gia của chúng ta không như những gia đình bình thường khác, ông bà nội chọn cháu dâu cũng rất cẩn thận. Tuy không nhất thiết phải môn đăng hộ đối, nhưng ít ra cũng yêu cầu xuất thân từ gia đình trong sạch, thân phận sạch sẽ.”
Nói cách khác, dù không phải là cô chủ nhà giàu, thì cũng phải là cục cưng nhà nghèo.
Bà An lặng lẽ huých chân vợ bác Cả một cái, dù là để các chị thẩm định Lâm Nhược, nhưng cũng không được nói như thế… Thân phận của Lâm Nhược như vậy, lỡ động chạm vào tự trọng của con bé thì làm thế nào bây giờ?
Vợ bác Cả dùng mắt như muốn nói với bà An, ở đây không có người ngoài, cô bênh con cô làm cái gì?! Nghe là được rồi, đừng có quấy rối!
Ở trong nhà, địa vị của bà An rất cao, nhưng người ta nói, chị dâu cả như mẹ, bà vẫn luôn rất kính trọng người chị dâu cả này.
Lâm Nhược nhìn thấy hết phản ứng của hai người, chỉ lặng lẽ mỉm cười, đón nhận cái đinh mềm của vợ bác Cả: “Thím Cả, trong mắt thím, diễn viên là con hát ạ?”
Vợ bác Cả không ngờ Lâm Nhược lại hỏi thẳng không chút dè chừng như thế, bà hơi ngớ người một chút rồi mới khẽ gật đầu.
Lâm Nhược mỉm cười: “Diễn viên chính là những người xây dựng nên những vai diễn khác nhau sống những cuộc đời khác nhau theo kịch bản đã định sẵn, mà khán giả chính là sân khấu của họ.”
Mọi người đều gật đầu, đúng là diễn viên diễn xuất theo kịch bản, còn khán giả có yêu thích, tung hô họ, thì họ mới có thể tiếp tục diễn xuất được. Thế nên nói khán giả là sân khấu của diễn viên cũng không sai.
Lâm Nhược nói tiếp: “Vậy còn mọi người thì sao ạ? Không phân biệt giàu sang hay nghèo hèn, có phải chúng ta đều sống những cuộc sống khác nhau trên cái sân khấu có tên gọi là ‘cuộc đời’ này không ạ? Khi chúng ta đối diện với những người khác nhau, có phải chúng ta cũng cần mang những vẻ mặt khác nhau? Điều này thì có khác gì những diễn viên diễn xuất theo kịch bản đâu?”
“Điều khác biệt duy nhất đó là, cuộc đời là một sân khấu lớn, chính bản thân chúng ta ở trong đó cũng không tự nhận ra. Còn phim truyền hình, phim điện ảnh hay ca múa kịch cũng chỉ là một sân khấu thu nhỏ của cuộc đời đang diễn ra trước mắt chúng ta, và mọi người nhìn thấy có người diễn xuất. Không có gì hơn.”
Lâm Nhược điều chỉnh ngữ điệu, tốc độ nói rất vừa phải. Vừa có thể thiể hiện rõ quan điểm kiên định của mình, cũng vừa có thể tạo cho người nghe chút thời gian để cân nhắc, suy ngẫm.
Trong mắt bà An thoáng hiện lên nụ cười. Vừa rồi bà còn lo Lâm Nhược sẽ bị tổn thương nữa chứ, đúng là quan tâm quá lại hóa loạn.
Vợ bác Cả nghĩ một chút, khuôn mặt lạnh băng cuối cùng cũng khẽ mỉm cười. Dù Lâm Nhược nói là thật, hay chỉ là bao biện vớ vẩn, cũng đều chứng tỏ năng lực phản ứng và ứng biến của Lâm Nhược rất cao. Chỉ điểm đó cũng đủ rồi!
Vợ bác Hai nghĩ rồi nói: “Hình như thím chẳng có vấn đề gì nghiêm túc để hỏi cả, vậy thì hỏi chuyện vu vơ nhé! Tiểu Nhược, cháu có phẫu thuật thẩm mỹ không?”
Ở thời đại mà đại đa số người đẹp đều dựa vào phẫu thuật thẩm mỹ mà thành này, đi hỏi thẳng một người con gái xinh đẹp rằng có phải cô ấy đã đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không, thật ra cũng là một câu hỏi rất xóc óc rồi.
Hơn nữa, Lâm Nhược làm việc trong giới này, biết bao nhiêu ngôi sao nữ đã từng gọt cằm, nâng mũi, bao nhiêu người hút mỡ, bơm ngực, thật ra cũng đúng là không có được mấy người đẹp hoàn toàn tự nhiên từ đầu đến chân nữa.
Dáng vẻ của Lâm Nhược rất xinh đẹp, thậm chí, còn đẹp đến mức tinh xảo. Tuy câu hỏi này của vợ bác Hai cũng hơi xóc óc, nhưng mỗi người phụ nữ ngồi đây cũng đều cảm thấy tò mò, bao gồm cả bà An nữa.
“Thím Hai tinh mắt quá ạ.”
Thế là đã phẫu thuật thẩm mỹ thật, nên mới có thể xinh đẹp như vậy à? Bà An hơi thất vọng một chút.
“Nhưng mà lần này thím nhìn nhầm mất rồi.” Lâm Nhược cười đáp, “Cháu hoàn toàn không có chút hứng thú gì với việc động dao kéo vào cơ thể mình. Hơn nữa, cháu còn cảm thấy nhan sắc hiện giờ của mình còn không được bằng trước kia ạ.” Nói xong, Lâm Nhược nghiêng người lấy ví tiền trong túi xách ra.
Bà An khẽ thở phào, xin con đấy, có thể nói liền một mạch được không hả?
Lâm Nhược lấy chứng minh thư của mình ra đưa cho vợ bác Hai: “Thím Hai nhìn thử xem, có phải lúc trước nhìn còn dễ nhìn hơn nhiều không ạ?”
Ảnh chứng minh thư luôn luôn là nỗi đau trong lòng phụ nữ, vì dù có ngồi thẳng đến đâu, có cố duyên dáng thế nào, thì đồng chí chụp ảnh thẻ cũng luôn có thể chụp bạn xấu đến thảm hại.
Vợ bác Hai vừa nhìn thấy ảnh chứng minh của Lâm Nhược, lập tức mất bình tĩnh trả lại thẻ cho cô: “Không thể chấp nhận được, khuôn mặt của con bé này đúng là trời sinh ra để đả kích những người phụ nữ như chúng ta mà.”
Lâm Nhược thản nhiên cười, cất chứng minh vào ví, hoàn toàn không để ý đến bà An và vợ bác Hai vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng nhưng ánh mắt lại đầy vẻ mong chờ muốn liếc nhìn một cái kia.
Vợ bác Hai hỏi xong là đến vợ bác Ba.
“Ha ha, em cực kỳ vừa lòng với cô cháu dâu Lâm Nhược này, không cần hỏi gì cả.”
Trực tiếp vượt ải vợ bác Ba, tiếp tục đến vợ bác Tư.
Vợ bác Tư là một người rất dịu dàng, kín đáo, đột nhiên đến lượt mình, bà còn hơi ngớ người một chút.
Vợ bác Tư cười vô cùng dịu dàng: “Tiểu Nhược, chào cháu.”
“Thím Tư, thím muốn hỏi gì cứ hỏi thoải mái, không cần ngại ngùng gì đâu ạ.”
“À… vậy được rồi.” Vợ bác Tư hít sâu một hơi như để lấy dũng khí, nói: “Cháu có quan điểm thế nào về việc có con trước khi cưới hay có con sau khi cưới?”
Những người khác đều kinh ngạc, không ngờ vợ bác Tư dịu dịu dàng dàng mà lại hỏi câu hỏi trực tiếp như vậy.
Lâm Nhược ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì cả: “Sinh con trước hay sau khi cưới thật ra cũng chỉ là vấn đề về trách nhiệm mà thôi ạ. Đứa trẻ cần có hoàn cảnh sống toàn diện nhất, đương nhiên tốt nhất là nên để sau khi kết hôn rồi mới sinh con. Nhưng nếu trước khi kết hôn lại mang thai ngoài ý muốn, thì chính người phụ nữ nên tự cân nhắc xem bản thân mình có đủ năng lực và điều kiện để nuôi đứa bé khôn lớn khỏe mạnh hay không. Nếu hoàn toàn không có vấn đề gì, thì sinh ra cũng không có gì xấu cả.”
Có trách nhiệm, cân nhắc suy xét mọi việc đều sâu sắc, không xốc nổi, bốc đồng, bình tĩnh, chững chạc, đáng tin cậy, rất tốt.
Vợ bác Tư lại cười hiền với Lâm Nhược, nói: “Khiết Như, chị thấy Tiểu Nhược rất tốt. Không biết chị Cả chị Hai thấy thế nào ạ?”
“Chị thích có cô cháu dâu xinh đẹp, sau này đưa ra ngoài chơi, chị nói là con dâu chị, tha hồ mà lên mặt.”
“Đây là vợ tiểu Tiệp nhà bọn em.” Bà An lập tức xác định chủ quyền. Người một nhà, tuy hai mà một, nhưng vẫn nên giữ chặt con dâu nhà mình thì hơn. Hừ hừ.
“Khiết Như, đừng keo kiệt thế mà. Dù sao tiểu Nhược gả vào đây thì cũng là con dâu của An gia chúng ta còn gì.”
“Nói lung tung.” Vợ bác Cả cười mắng vợ bác Hai một câu rồi mới nói, “Muốn sinh tồn ở xã hội này, không thể thiếu được sự thông minh, thậm chí là cả sự giả dối. Nhưng nếu là người của An gia, còn có một điều nữa, đó là không có thứ gì có thể quan trọng hơn người thân của mình.”
Nói như vậy, chứng tỏ vợ bác Cả cũng chính thức đón nhận Lâm Nhược.
Chị dâu cả cũng chấp nhận Lâm Nhược khiến bà An càng thêm tin tưởng hơn vào chuyện thuyết phục ông cụ từ bỏ hôn ước với Lâm gia.
Lâm Nhược mỉm cười, nghe đồn người của An gia rất bao che cho người nhà, thì ra gia huấn của họ là như vậy.
“Bên chỗ này không có vấn đề gì nữa nhỉ?” Vợ bác Ba nói, “Vậy thì sang bên kia thôi còn gì?”
Lông mày Lâm Nhược khẽ giật giật lên vài cái, vẫn còn nữa à?
Bà An gật đầu: “Chúng ta cùng đi qua đó đi.”
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu