Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Chương 65 Ba Cửa Thẩm Định, Mẹ Chồng Nàng Dâu Liên Minh!
e chậm rãi đi vào tiểu khu biệt thự Cẩm Giang Hoa Uyển sang trọng giàu có nhất thành phố B.
Bảo vệ tiểu khu vừa nhìn thấy biển số xe, lập tức chạy từ trong bốt gác ra, kính cẩn cúi người chào.
Barie điện tử nâng lên, chiếc xe từ từ đi trên con đường nhựa dẫn vào trong tiểu khu.
“Bác có phiền nếu con mở cửa không ạ?”
“Muốn xem bên ngoài à?” Đối với bà An mà nói, phong cách kiến trúc tuyệt đẹp của tiểu khu này, những căn biệt thự được thiết kế hoặc là theo phong cách cổ điển, hoặc là rất xa hoa, thậm chí kể cả những khu vườn xanh mướt đã tốn biết bao nhiêu nơ ron nghệ thuật của các kiến trúc sư, đều trở thành bình thường như uống nước, ăn cơm hàng ngày vậy.
Nhưng tất cả những người lần đầu đến Cẩm Giang Hoa Uyển nhìn thấy những quang cảnh này, không một ai không chậc lưỡi cảm thán, có người ghen tị, cũng có người ngưỡng mộ, dù sao, không phải cứ có tiền là có thể vào ở nơi này được.
“Cứ đóng kín cửa thế này, con thấy hơi tức ngực.” Thấy bà An không phản đối, Lâm Nhược hơi bấm cửa kính xuống, không khí tươi mát lập tức tràn từ ngoài vào, rất thoải mái.
Trong bầu không khí ô nhiễm nặng nề của thành phố B cũng không dễ gì mà ngửi được không khí tươi mát như trên núi cao thế này.
Lâm Nhược khen ngợi nhiệt tình: “Không khí ở nơi này không tệ.”
Bà An hơi quay đầu nhìn cô, thật sự chỉ có bầu không khí không tệ sao? Chẳng lẽ phong cảnh được thiết kế rất hài hòa ở khu này thì không đẹp sao?
Lần đầu tiên bà An có cảm giác kích động muốn giới thiệu với người khác về khu Cẩm Giang Hoa Uyển này.
Bà An cũng bấm cửa kính xe xuống, nói: “Bức tượng “Ngưỡng vọng Thiên sứ” kia là do ông Bruno, bậc thầy điêu khắc nổi tiếng người Ý tự tay thi công, hơn nữa cũng là tác phẩm kiệt xuất mà ông ấy mất 3 năm mới có thể hoàn thành được.”
Lâm Nhược đưa mắt nhìn sang đài phun nước ở bên cạnh, có một tượng nữ thiên sứ xinh đẹp đang giương cánh nhìn lên trời cao, kiến trúc sư còn cố tình thiết kế những vòng đèn ấm áp như những quầng sáng bao quanh bức tượng kia, khiến hình ảnh nữ thiên sứ kia trở nên xinh đẹp như ảo ảnh.
“Mất ba năm mới điêu khắc xong một bức tượng, năng suất cũng hơi chậm nhỉ.”
Bà An đang định giới thiệu kiến trúc giàn hoa tiếp theo chợt nghẹn lời, trọng điểm ở chỗ đó sao? Trọng điểm là chỗ đó sao????
Lâm Nhược khẽ cười, chậm rãi nói tiếp: “Có điều, làm chậm nhưng rất tinh tế, rất đẹp ạ.”
Cơn tức của bà An nghẹn ngay ở cổ họng, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Nhược. Hiện giờ bà có thể khẳng định, lần nào Lâm Nhược này cũng cố tình chọc tức bà mà!!!
Bà An luôn đoan trang dè dặt lại chợt lộ ra vẻ mặt trừng mắt kiểu này, thực sự vô cùng đáng yêu.
Lâm Nhược không nhịn được liền cười phì ra: “Mẹ An, mẹ đáng yêu quá. Con rất thích mẹ.”
“Ai… ai đáng yêu!!! Không quy không củ!!! Nếu cô mà dám thế này trước mặt ông cụ, chắc chắn ông cụ sẽ đuổi thẳng cổ cô luôn!” Bà An trừng mắt lườm Lâm Nhược một cái rồi quay đầu đi, còn cố tình ngồi thẳng người nhìn về phía trước, trong mắt lại bất giác tràn ngập nụ cười.
Lâm Nhược hơi nhích người, rút chiếc gối dựa sau lưng mình ra, đặt vào sau lưng bà An, sau đó lại chống cằm thảnh thơi ngắm cảnh ngoài cửa sổ, khẽ cười không nói nữa.
Bà An dựa rất khẽ ra sau ghế một chút, thắt lưng vừa vặn dựa được vào chiếc gối dựa kia, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Khóe miệng bà hơi cong lên, đến lúc nhận ra lại lập tức kéo thẳng xuống, vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc, đoan trang, quý phái như thường. Lâm Nhược nhìn thấy cũng giả như không thấy.
Xe vẫn bon bon trên đường nhựa. Tuy nói Cẩm Giang Hoa Uyển là một tiểu khu biệt thự, nhưng bên trong chẳng khác gì một thành phố nhỏ.
Xe chạy thong thả trong đó suốt hơn mười phút, cuối cùng mới tới nhà lớn của An gia đứng riêng một chỗ.
Nhà lớn An gia là một tập thể các căn biệt thự liền kề nhau, được cải tổ lại, vào chung một cửa chính.
Đang nhìn quen các căn biệt thự với phong cách thiết kế hiện đại, đột nhiên nhìn thấy An gia, cô chợt có cảm giác như vừa xuyên qua thời không trong chớp mắt vậy.
Tường trắng ngói đen, vô cùng đơn giản, mộc mạc, nhưng lại lộ rõ vẻ thanh lịch, tao nhã.
Xe đi thẳng vào trong tòa nhà, còn chưa xuống xe, Lâm Nhược đã nhìn thấy một người phụ nữ bụng bầu đứng bên ngoài căn biệt thự đã được cải tổ đậm chất cổ xưa kia.
Dáng vẻ của người phụ nữ đó rất hiền thục, sau lưng còn có hai nữ giúp việc đứng sau. Thấy xe đi vào, bà ấy liền chống một tay sau thắt lưng, một tay xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, mỉm cười bước tới.
Tài xế và vệ sỹ bước xuống mở cửa xe, trước khi xuống xe, bà An nói: “Đó là vợ bác Ba con, gọi là thím Ba.”
Còn chưa gả vào cửa đã gọi thẳng thím Ba như thế có được không?
Vợ bác Ba tươi cười đi tới: “Khiết Như, cô về rồi à.” Nói xong, bà lại đưa mắt nhìn sang Lâm Nhược đang bước xuống từ cửa bên trái, cười thân thiện nói: “Đây là Tiểu Nhược bạn gái cậu Chín đúng không? Để thím xem người thật xem nào, ôi chao, xinh quá đi mất.” Thực sự giống như đã quen từ lâu vậy.
“Chào thím Ba, cháu là Lâm Nhược ạ.” Lâm Nhược khẽ gật đầu mỉm cười lễ phép đáp.
Không xấu hổ, không thẹn thùng, ung dung tự nhiên, khéo léo, phóng khoáng. Không tồi! Không tồi!
Vợ bác Ba thầm giơ ngón tay cái với mẹ An.
Cô nhóc này, cũng có chút ưu điểm đấy.
Mẹ An cười tươi rói, vợ bác Ba bĩu môi lườm bà: “Xem cô vui vẻ đắc ý kìa.”
Bà An ho khẽ một tiếng, ý bảo vợ bác Ba nên dè dặt một chút.
“Tiểu Nhược ngồi xe có mệt không? Mau vào nhà nghỉ ngơi đi.” Vợ bác Ba không để ý tới bà An, rất hào hứng kéo tay Lâm Nhược đi vào trong nhà.
“Ôi mợ Ba, mợ kiềm chế một chút, chú ý đường đi đi ạ.” Người giúp việc căng thẳng toát mồ hôi lạnh.
Đối với một sản phụ lớn tuổi mà thiếu tự giác, lúc trước đã từng ngã đến suýt sảy thai mà nói, thì quả thật vợ bác Ba không hề có chút tự giác nào.
Lâm Nhược đỡ tay vợ bác Ba, nụ cười không thay đổi, mắt cũng chú ý đường đi dưới chân.
“Xuân Nhi, Đông Nhi, mau xuống đây, tiểu Nhược đến rồi này. Người thật đấy.”
Vợ bác Ba đúng là mẫu phụ nữ phương Bắc điển hình, tính cách thẳng thắn, giọng cũng rất lớn. Vì gia giáo, nên đối với người ngoài còn có thể đoan trang thùy mị một chút, nhưng nếu chỉ có người nhà, thì tính cách phóng khoáng của người phương Bắc lập tức lộ rõ.
Tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, Lâm Nhược ngẩng đầu nhìn lên, thấy ngay hai cô gái vừa vặn chạy tới đoạn vòng cung đầu cầu thang trên. Thấy Lâm Nhược nhìn lên, hai người vội vàng giấu đi vẻ mặt kinh ngạc kích động quá mức, một người trở nên dịu dàng nhã nhặn, một người thì trở nên rất đáng yêu, ngoan ngoãn.
An Xuân và An Đông đều kìm nén cảm giác kích động trong lòng, cố gắng ghìm bước chân chậm lại, lịch sự thoải mái bước xuống cầu thang.
Vợ bác Ba giới thiệu với Lâm Nhược rất tự nhiên: “Tiểu Nhược, đây là An Xuân, xếp thứ tư trong nhà, cháu có thể gọi con bé là Xuân Nhi hay chị Tư đều được. Đây là An Đông, đứng thứ sáu. Gọi là Đông Nhi, chị Sáu, hay Đông thần kinh thì tùy cháu.”
Sắc mặt Lâm Nhược rất bình tĩnh thoải mái: “Chào chị Tư, chị Sáu.”
An Xuân đẩy gọng kính, cố gắng thả lỏng, trấn tĩnh, nhưng cuối cùng nói ra miệng vẫn lắp bắp: “Chào… chào Lạc thần.”
Mí mắt Lâm Nhược hơi giật giật.
Vợ bác Ba bật cười thành tiếng: “Tiểu Nhược này, cháu không biết đâu, hai đứa nó đều là fan của cháu đấy. Gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, đảng Lạc thần! Thế nên vừa gặp cháu đã kích động nói không nên lời rồi.”
“Thím ba.”
“Mẹ.”
An Xuân và An Đông đều xấu hổ nhìn vợ bác Ba.
“Cháu không biết đâu, hai đứa nó biết tiểu Nhược sắp tới thì y như ăn phải thuốc kích thích ấy. Thế mà giờ còn không cho thím nói ra nữa, hừ hừ.” Vợ bác Ba bĩu môi.
An Đông kéo tay áo bà: “Mẹ, mẹ có thể… giữ chút thể diện cho con ở trước mặt Lạc thần không?” Lúc giới thiệu nói mình là Đông thần kinh đã đành, giờ còn cố tình bêu xấu cô trước mặt Lạc thần nữa! Mất mặt chết đi được!
“Đều là người nhà cả, có gì mà không nói được chứ. Đúng không tiểu Nhược?”
Nhìn thấy sau lưng An Xuân và An Đông đều cầm theo một quyển sổ, Lâm Nhược khẽ cười nói: “Chị Tư và chị Sáu làm em rất bất ngờ, nếu vậy, xin hai chị cho em có cơ hội chụp ảnh ký tên cho hai chị nhé.”
Ôi chao, Lạc thần thực sự rất biết cách quan tâm đến người khác.
An Xuân và An Đông lập tức hóa thân thành con cún con, hí hửng đưa quyển sổ đang giấu sau lưng ra cho Lâm Nhược.
Lâm Nhược ký chữ ký hoa mỹ tặng cho họ, mắt hai người đều tỏa sáng như nhặt được bảo bối.
Vợ bác Ba khẽ lắc đầu, bà thực sự không hiểu nổi thế giới của fan hâm mộ.
“Còn đứng làm gì nữa, mọi người ngồi xuống đi.” Bà An cũng đi tới, vừa cởi găng tay đưa cho người giúp việc, vừa nói, “Chị Ba, chị để bọn trẻ tự chơi với nhau đi, em có chuyện muốn nói với chị.”
“Được rồi. Tiểu Nhược, cháu nói chuyện với Xuân Nhi và Đông Nhi nhé. Hai bác quay lại ngay.”
Bà An khẽ gật đầu với Lâm Nhược rồi đi cùng vợ bác Ba.
Ở bên cạnh An Xuân và An Đông, Lâm Nhược hoàn toàn không có chút áp lực nào. An Xuân là tác giả, cũng có xuất bản sách, hơn nữa thành tựu rất cao, còn được gia nhập vào hiệp hội tác giả của thành phố B nữa. Gần đây cô ấy đang viết một cuốn tiểu thuyết YY về siêu sao, nên có đủ thứ chuyện nói không hết để nói với Lâm Nhược.
Ví dụ như, quá trình quay phim như thế nào, đoàn phim sắp xếp công việc ra sao, công ty quản lý thật sự sẽ không cung cấp trợ lý cho nghệ sỹ không nổi tiếng à v.v…
Còn An Đông là một họa sỹ vẽ truyện tranh, một cô gái rất thuần khiết có trí tưởng tượng phong phú, trong mắt cô ấy, Lạc thần chính là nữ chiến thần vô địch giơ cao cây kiếm vàng. Hiện giờ, cô ấy đang vẽ bộ >, lấy Lâm Nhược làm hình tượng cho nhân vật nữ chính.
“Lạc thần.”
“Ha ha, các chị cứ gọi em là Lâm Nhược hoắc tiểu Nhược là được rồi.” Ở trong căn nhà như thế này mà nghe có người gọi Lạc thần thì chính bản thân Lâm Nhược cũng tự cảm thấy hơi đơ. 囧
“À… tiểu Nhược.” An Xuân ngập ngừng một lúc mới gọi được thành tiếng, “Tiểu Nhược, sao em chưa bao giờ đăng weibo, cũng không đăng ký wechat và weishi đại diện?”
Khóe môi Lâm Nhược khẽ run lên một chút, khi cô chết đi sống lại, thời gian đã chạy một mạch đến 5 năm sau.
Vào thời điểm 5 năm trước, blog còn đang rất thịnh hành, weibo hoàn toàn không xuất hiện, wechat và weishi thì càng không có. Sauk hi sống lại cô cũng bận bịu suốt, hơn nữa lại lười không muốn mất thời gian làm quen với mấy thứ này, thi thoảng có thể vào web vào diễn đàn này nọ cũng là giỏi lắm rồi.
Lâm Nhược thực sự không đành lòng nói cho An Xuân và An Đông biết rằng, điện thoại di động của cô căn bản không hề tải phần mềm Wechat với Weishi. Còn về tài khoản weibo mà công ty tạo cho cô, thì đến bây giờ cô cũng không hề biết tài khoản và mật mã.
囧!
Lâm Nhược thản nhiên nói: “Dạo này công việc của em hơi bận nên không có thời gian.”
An Đông lo lắng nói: “Ngày nào bọn chị cũng vào weibo của em, chỉ mong ngóng em sẽ đăng tin mới gì gì đó, nhưng kết quả là trừ những tin tức weibo đại diện mà công ty đăng lên kia, nơi đó hoàn toàn tĩnh lặng, bọn chị trông chờ đến mòn cả mắt.”
“Ha ha.” Lâm Nhược cười gượng, “Em thật sự không biết mọi người lại chú ý weibo của em hàng ngày. Vậy sau này khi làm việc mà có thời gian, em sẽ cố gắng chụp một ít ảnh lên chia sẻ ọi người xem.”
“Thật… thật sao?” Hạnh phúc tới quá bất ngờ khiến An Xuân An Đông đều không thể tin nổi.
Lâm Nhược mỉm cười gật đầu.
An Xuân An Đông lập tức đồng loạt rút điện thoại ra, cùng đăng nhập vào diễn đàn của Lạc thần thông báo tin tức.
Xuân Lăng Thảo: Lạc thần nói sau này sẽ đăng ảnh lên weibo, cùng chia sẻ niềm vui với mọi người đấy!
Đông Hảo Miên: Sau này Lạc thần sẽ post ảnh lên weibo, oa oa oa oa, các em gái em trai ơi, cuối cùng phúc lợi của chúng ta cũng tới rồi! Gào thét đi! Hú hét đi oa oa oa!
Yêu Lạc thần nhất: Miên Miên, là thật sao? Tiểu Thảo, thật sao? Mau nói với tôi rằng tôi không nằm mơ đi! Tôi không nằm mơ!!!
Lạc Thần xinh đẹp nhất: +00086!
Tóc bềnh bồng: Tiểu Thảo, Miên Miên, mau nói cho chúng tớ biết nhà các cậu ở đâu đi?! Ở đâu?!
Đông Hảo Miên: Này trọc, cậu hỏi địa chỉ nhà chúng tớ làm cái mốc gì hả?!
Tóc bềnh bồng: Nếu các cậu mà dám phao tin giả, tập thể chúng tớ sẽ đến phá nhà các cậu!!!
An Đông An Xuân lẳng lặng cất điện thoại đi: “Tiểu Nhược, sau này em sẽ đăng ảnh lên weibo thật chứ?”
“Nếu là giả thì sao?” Lâm Nhược nhướng mày gian xảo.
“Người ta sẽ phá nhà bọn chị mất.” An Đông An Xuân đều chớp chớp mắt rất tội nghiệp.
“Phụt.” Lâm Nhược khẽ cười, cầm điện thoại nhắn tin cho Tạ Lâm: “A Lâm, tài khoản mật mã weibo của em là bao nhiêu? Gửi cho em đi.”
Tạ Lâm: Weibo trước kia hay hiện tại? Trước kia không dùng được đâu, tài khoản hiện giờ là tên phiên âm của Lâm Nhược, mật mã 2387xxxxx.
Lâm Nhược giơ điện thoại lên, tùy tiện chụp một tấm selfie rồi đăng nhập weibo. Lần mò cách sử dụng một lúc sau đó đăng ảnh vừa chụp lên, còn thêm dòng chữ.
Tâm trạng rất tốt.
Tạ Lâm kinh ngạc, vì từ sau khi Lâm Nhược tỉnh lại đến giờ, công ty liền đăng ký tài khoản weibo mới cho cô, cũng chứng thực lên VIP, nhưng Lâm Nhược chưa từng hỏi đến mật mã hay tên tài khoản. Tạ Lâm thật sự không ngờ cô vừa hỏi có vài phút đã update weibo ngay rồi.
Tạ Lâm gọi điện thoại tới: “Tiểu Nhược, hôm nay em đến An gia không bị kích thích gì đấy chứ?”
“Chỉ là đột nhiên em phát hiện ra thi thoảng đăng weibo cũng không tệ.” Nghe tiếng nhạc khe khẽ ở đầu dây bên kia, Lâm Nhược hỏi: “Chị đang ăn cơm bên ngoài à?”
“Giờ mới 10h, ăn sáng thì muộn quá mà ăn trưa thì sớm quá, em nghĩ sao?” Tạ Lâm lườm người ngồi đối diện một cái rồi mới nói tiếp: “Không phải hôm trước chị phải giúp Lâu Kiều sao, bây giờ mà anh ta không mời chị đi uống nước thì chị càng cảm ơn anh ta hơn ấy! Mất thời gian nghỉ ngơi, thà để chị ở nhà ngủ bù còn hơn!”
“Ồ…” Lâm Nhược kéo dài giọng, “Thì ra là đi uống nước với đạo diễn Lâu à.”
“Lâm Tiểu Nhược, em đừng có quái gở như thế! Không phải như em nghĩ!”
“Chà chà, A Lâm, chị không cần giải thích, em hiểu mà. Vậy hai người hẹn hò tiếp đi nhé, em còn đang bận.”
“Lâm Tiểu Nhược, cô mà về chị sẽ xử lý cô. Cúp máy đây.” Tạ Lâm cúp máy, trừng mắt lườm Lâu Kiều ở đối diện. Hẹn hò cái rắm ấy! Buồn ngủ chết đi được! Muốn… đi ngủ quá!!!
Lâu Kiều cảm thấy gần đây mình thích tự ngược đãi một cách lạ thường, sao Tạ Lâm khó chịu lườm anh ta như vậy mà anh ta cũng cảm thấy rất vui vẻ chứ?!
Tối hôm qua Lâu Kiều còn cố tình gọi điện nhờ An Tiệp cố vấn chuyên môn về vấn đề này.
Lúc đó, An Tiệp rất bình tĩnh buông cho anh ta một câu trả lời: “Rối loạn tuổi dậy thì!”
Lâu Kiều còn thật thà hỏi baidu, càng đọc càng mơ hồ, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên thôi.
Lâm Nhược cúp điện thoại, An Xuân An Đông vẫn nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ. Lâm Nhược cười: “Giờ vào weibo của em thử đi.”
An Xuân An Đông hào hứng lôi điện thoại ra đăng nhập vào weibo, quả nhiên nhìn thấy Lâm Nhược vừa đăng tin mới, chính là bức ảnh selfie vừa rồi.
Khu bình luận bên dưới chỉ trong chớp mắt đã lên đến hơn 300 cái!
Lạc Thần đẹp nhất! Lạc thần cừ nhất!!! Cuối cùng Lạc thần cũng đăng weibo cho các fan hưởng phúc lợi rồi!
Mà diễn đàn của Lạc thần cũng đảo điên, sôi sục.
Lạc Thần xinh đẹp nhất: Miên Miên, tiểu Thảo, sau này dù các cậu có bảo ngày mai là tận thế, thì chúng tớ cũng tin tưởng các cậu 100%!
Tóc bềnh bồng: Oa oa oa, Lạc thần đẹp quá! Say rồi, say rồi! Đừng đánh thức tớ!!
Đông Hảo Miên: Oa oa oa! Tôi tên là Thành Thật, tôi sẽ mang điều Thành Thật đến! Sau này xin mọi người hãy gọi tôi là Miên Thành Thật đi!
“Chơi gì mà vui thế?” Vợ bác Ba ôm bụng quay lại.
“Ha ha, tuyệt đối không ẹ biết đâu, bí mật!!!” Đã có vết xe đổ rồi, lần này An Xuân An Đông đều thông minh không nói nhiều nữa.
“Keo kiệt, cùng lắm thì sau này mẹ không trêu chọc mấy đứa nữa là được chứ gì.”
“Mẹ, mẹ đừng hy vọng nữa! Bọn con sẽ không nói gì ẹ biết đâu! Hà hà!”
“Thím Ba, thím ra đây có việc gì ạ?” An Xuân vội nói sang chuyện khác.
“Hai con nhóc nhỏ nhen, tự chơi với nhau đi.” Vợ bác Ba nhìn về phía Lâm Nhược, nói: “Tiểu Nhược, kệ hai đứa nó, đi theo thím đi.”
Lâm Nhược đỡ vợ bác Ba, thuận miệng hỏi: “Đi gặp ông ạ?”
“Ha ha, sao nhanh thế được! Trước khi gặp ông cụ, còn có ba cửa thẩm định đang chờ cháu đấy. Đi thôi.”
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu