We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Chương 60.3 Tra Khảo Đổng Luân
ạ Thành Hoa ngồi xuống bên cạnh lão gia, nói: “Tính cách Vĩ Thiên vẫn như vậy, ba đừng giận chú ấy.”
Đồ ăn được bày hết lên bàn, lão gia cầm đúa lên rồi mới thèm đáp lời Tạ Thành Hoa: “Nếu mày có việc thì cũng có thể đi ngay đi.”
Sắc mặt Tạ Thành Hoa hơi gượng gạo, đồ ăn lên hết rồi Tạ lão gia mới nói như vậy, dù có đi hay không thì Tạ Thành Hoa cũng mất hết mặt mũi.
Lâm Nhược cười: “Ông ngoại, bình thường bác hai bận cũng ít về nhà, hai người cũng nên từ từ trò chuyện chứ ạ. Bác hai, bác nếm thử món cá chua Tây Hồ này đi, hương vị rất ngon ạ.”
Lúc này Lâm Nhược chen lời vào cũng giảm bớt bầu không khí gượng gạo trên bàn ăn. Tạ Thanh Hoa cán đinh hai lần, giờ cũng không cố tình bắt chuyện lấy lòng Tạ lão gia nữa.
Ông ta không nói lời nào, đương nhiên Tạ lão gia cũng thích thú gì bắt chuyện với ông ta, vui vui vẻ vẻ ăn thức ăn mà cô cháu gái tưởng mất đi giờ lại về của ông gắp cho.
Lâm Nhược đương nhiên cũng biết rõ khẩu vị của ông nội, gắp toàn món ông thích vào bát cho ông, thấy có xương hay gì đó đều gắp vào đĩa trước mặt mình trước, gỡ hết xương ra rồi mới đặt vào bát ông nội.
Những chuyện này, Lâm Nhược làm rất quen tay, mà Tạ lão gia cũng vô cùng vui vẻ đón nhận.
Tạ Thành Hoa ngồi một bên nhìn, lại không khỏi quan sát Lâm Nhược kỹ càng hơn một chút. Từ bao giờ mà quan hệ của ông già và đứa cháu gái này lại thân mật quá mức như thế?
Dùng xong cơm tối, Tạ Thành Hoa ngồi thêm một lát nữa rồi lái xe rời đi.
Lâm Nhược đặt đĩa trái cây đã cắt miếng gọn gàng lên bàn nước, hỏi: “Ông nội, có phải chú Hai làm chuyện gì khiến ông không vui không ạ?”
“Chó không sủa mới là chó dữ.” Tạ lão gia thở dài, “Chú ba của con bình thường cứ nổi giận nói lung tung, thật ra tâm tư đều đặt trên mặt, rất dễ nhìn ra. Nhưng chú Hai con thì khác, từ trước đến giờ, tâm tư của nó là thâm sâu nhất, cũng giỏi chịu đựng nhất. Như vậy không tốt chút nào, nếu ở ngoài giở trò bày mưu tính kế với người ngoài thì thôi, chứ về nhà còn muốn chơi trò đó với người trong nhà, thì không chấp nhận được.”
Dù sao cũng là con trai mình nên Tạ lão gia mới châm chọc không chút nể nang, chứ nếu là người ngoài e rằng ông có cười thật tươi rồi gài bẫy hãm hại người ta, chưa chắc người ta đã biết.
“Tuy chú Hai và chú Ba có dã tâm khá lớn với sự nghiệp, nhưng cuối cùng cũng vẫn là người một nhà, chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu ạ.”
Ông nội thở dài: “Thứ nên cho chúng nó, tất nhiên ông sẽ cho, nhưng phần ông muốn giữ lại cho con, th́ chúng nó đừng hòng sờ mó vào được, nếu không, đừng trách ông già này ra tay xử lý chúng. Mấy thằng nhóc con, lão già này nuôi chúng nó lớn lên mà dám định giở trò trước mặt lão già này à? Còn non lắm!”
Lâm Nhược phì cười: “Gừng đúng là càng già càng cay! Ông ăn chút hoa quả đi, rồi chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng.”
Mặt Tạ lão gia lập tức nhăn nhó, dáng vẻ như muốn làm tổ trên sofa: “Tối nay ăn no quá, không muốn cử động nữa. Tối mai tản bộ sau được không?”
“Vì ăn quá no nên mới cần đi cho tiêu cơm chứ ạ. Ông đừng hòng chơi xấu.” Lâm Nhược lườm ông một cái, “Chơi xấu cũng vô dụng thôi.”
“Vậy đi 10 phút thôi nhé.” Ông nội cò kè mặc cả.
“Nửa tiếng.” Lâm Nhược lấy áo khoác của ông đến. Giờ đã bắt đầu vào thu, tuy ban ngày vẫn nóng nhưng ở vùng ngoại thành này, cứ đến tối trời lại hơi se lạnh.
“15 phút, không hơn nữa đâu.”
Lâm Nhược bó tay: “20 phút, ông mà còn cò kè nữa, thì ông tự đi 20 phút một mình rồi quay về đi, con không đi cùng ông nữa.”
Tạ lão gia bĩu môi: “20 phút thì 20 phút, gì mà phải hăm dọa người ta, hừ hừ.”
Hai ông cháu đi dạo trên con đường nhỏ bên ngoài biệt thự, vú Trương đứng cách đó không xa nhìn một chút mà đỏ ửng hai mắt.
Người làm vườn ở bên cạnh cũng không kìm được cảm thán: “Đã lâu không nhìn thấy lão gia vui vẻ như thế.”
“Đúng vậy.” Vú Trương gật đầu, “Vừa rồi hoa mắt, tôi còn tưởng như nhìn thấy Thiến tiểu thư đi dạo cùng lão gia.”
“Ôi, lão gia yêu thương Thiến tiểu thư nhất, chỉ tiếc là người tốt không sống lâu. Hy vọng sau này Lâm Nhược tiểu thư có thể chăm đến thăm lão gia thì tốt quá. Mà nhắc mới nhớ, tôi cảm giác lần này Lâm Nhược tiểu thư thân thiện hơn nhiều.”
“Tôi cũng có cảm giác đó. Có lẽ là Văn tiểu thư nhắc Lâm Nhược tiểu thư chăm đến thăm lão gia.” Vú Trương lau mắt, “Tôi đi dọn dẹp phòng cho Lâm Nhược tiểu thư, ông cũng làm việc đi.”
Hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đi đến hơn 40 phút. Khi quay về, người của An Tiệp đã đưa Đổng Luân tới.
Hiện giờ Đổng Luân đã không còn được như xưa nữa, từ sau khi báo chi đưa tin hắn hút thuốc phiện bị bắt, danh tiếng của hắn cũng xuống dốc không phanh, sau đó cũng không thấy công ty sắp xếp công việc gì cho hắn nữa, mấy tháng vừa rồi hoàn toàn không có tin tức gì, thi thoảng vô tình bị đám phóng viên giải trí chụp ảnh được thì cũng đều là dáng vẻ lôi thôi lếch thếch khiến bao nhiêu fan hâm mộ trước đây của hắn đều kêu gào thất vọng.
Người cũ người mới trong giới giải trí là thay đổi nhanh nhất, có rất nhiều thần tượng tuấn nam mỹ nữ xuất hiện, chỉ cần một hai lần không lộ mặt, dù có là thiên vương thì cũng dần bị quên lãng.
Người của An Tiệp kéo Đổng Luân từ trên xe xuống, nhìn người trước mặt, Lâm Nhược thực sự không thể tin được đây chính là Đổng thiên vương rạng ngời trước kia.
Đổng Luân mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, tóc tai dài luộm thuộm cũng không cắt sửa gì, rối bù trên đầu, toàn thân mềm nhũn nằm sấp xuống, râu ria xồm xoàm không có chút sức sống nào.
Lâm Nhược nhíu mày: “Đổng Luân vẫn còn hút thuốc phiện sao?”
“Từ trước đây rất lâu, Đổng Luân cũng đã dùng ma túy rồi, lúc trước Cửu thiếu chỉ tung tin cho các bên liên quan thôi ạ.” Để tránh cho Lâm Nhược hiểu lầm An Tiệp cố tình làm Đổng Luân nghiện ngập, người kia vội giải thích rồi hỏi: “Lâm Nhược tiểu thư, đưa người đến đâu ạ?”
“Không cần đâu.” Tạ lão gia ngoắc tay, lập tức có hai tay vệ sỹ bước tới lôi Đổng Luân xuống, “Các cậu cứ về đi, xong việc chúng tôi sẽ tự đưa người đi.”
“Vâng.” Người kia không hỏi nhiều, lái xe đi thẳng.
Tạ lão gia sai vệ sỹ lôi Đổng Luân vào nhà.
Ánh mắt Đổng Luân hơi mờ mịt, ngước đôi mắt không có sinh khí lên, nhìn người khác cũng lờ mờ thành hai người, “Cho tôi một liều đi… Xin các người…”
Không ai trả lời hắn. Vệ sỹ ném Đổng Luân vào nhà. Được tín hiệu của Tạ lão gia, họ lùi ra ngoài cửa, đóng cửa lại rồi gác bên ngoài.
Đổng Luân nằm bò trên sàn, cơ thể mềm nhũn như đống bùn nhão, không cả có sức mà đứng dậy: “Van xin các người cho tôi một liều đi! Xin các người!”
Hắn lên cơn thèm thuốc, nước mắt nước mũi cũng chảy hết ra.
Lâm Nhược khẽ gật đầu với ông nội, bước lên hai bước, đè thấp giọng xuống cho gần giống với giọng của Tạ Thiến nhất, hỏi: “Đổng Luân, mày còn nhớ rõ tao là ai không?”
Đổng Luân nằm sấp trên sàn nhà, nheo mắt ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu lên, thần trí hơi mơ hồ, lặp lại: “Là ai?”
“Muốn dựa vào tên tuổi của tao để nổi tiếng, lại dám bỏ tao lại chạy trốn khi gặp cướp vào nhà.” Lâm Nhược bước đến gần Đổng Luân, “Chỉ mới có 5 năm mà mày đã không còn biết tao là ai rồi à?”
“Cướp vào nhà?” Đổng Luân hoảng hốt lặp lại, cảm xúc đột ngột dâng cao lên, “Cướp vào nhà! Không liên quan đến tôi! Cô đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Vệ sỹ ngoài cửa nghe tiếng Đổng Luân kêu to liền mở cửa lao vào.
Tạ lão gia giơ gậy lên ngăn họ lại: “Lui ra ngoài hết đi! Tôi không gọi thì không cho phép các cậu bước vào!”
“Vâng, lão gia.” Bảo tiêu cung kính lui ra ngoài.
Đối mặt với vẻ mất khống chế của Đổng Luân, Lâm Nhược không chỉ không lùi lại, mà ngược lại còn bước tới hai bước: “Không liên quan đến mày à? Vậy vì sao bọn họ lại cố tình thả mày đi?! Hả?”
Đổng Luân sợ hãi đưa tay lên che mặt, hoàn toàn không dám nhìn Lâm Nhược.
Lâm Nhược nói chậm lại: “Nói cho tao biết, ai đã mua chuộc mày? Lúc đó, chính mày cố tình mở cửa cho bốn tên cướp kia, đúng không?”
Đổng Luân hu hu hu mấy tiếng, vẫn không nói gì.
“Nói!” Lâm Nhược tiếp tục dò từng bước, “Chỉ cần mày nói hết mọi chuyện cho tao, tao sẽ ày một liều ngay bây giờ. Không phải hiện giờ mày đang rất vã thuốc sao?! Chỉ cần mày nói ra hết, lập tức có thể hút một hơi dài, xua tan sự thống khổ hiện giờ của mày.”
Tâm lý học có nói, khi một người cần một thứ đồ gì đó, nếu cứ không ngừng lặp đi lặp lại thứ hắn cần trước mặt hắn, sẽ càng làm tăng thêm mức độ khao khát của hắn với vật đó, cũng làm tăng thêm sự luống cuống, sốt ruột trong tâm lý và tinh thần của hắn.
“Bọn họ cho tôi thuốc, bảo tôi mở cửa cho họ. Tôi chỉ biết thế thôi, chỉ biết thế thôi.” Vừa nói Đổng Luân vừa lau nước mắt nước mũi, “Tạ Thiến, không liên quan tới tôi! Tôi không biết họ muốn giết cô! Không liên quan đến tôi! Cô đừng đến tìm tôi nữa!”
Bị chất gây nghiện khống chế, đầu óc Đổng Luân không rõ ràng lắm, tưởng Tạ Thiến chết không nhắm mắt quay về tìm người để báo thù.
“Người ày thuốc là ai?”
“Là… là… là… Tạ… Tạ… A!” Cơn nghiện của Đổng Luân hoàn toàn đến giới hạn, hắn kêu to một tiếng rồi ngã xuống đất, toàn thân run lên sùi bọt mép, rõ ràng đã đến giới hạn cuối cùng mà thân thể hắn có thể chịu đựng được.
Lâm Nhược nhíu mày, lão gia mở cửa: “Gọi bác sĩ Lưu đến đây!”
“Vâng.”
Vệ sỹ lập tức đưa bác sỹ Lưu tới. Bác sỹ Lưu là bác sỹ gia đình của Tạ lão gia, tay nghề rất cao, vừa nhìn thấy bộ dạng của Đổng Luân, ông ta biết ngay hắn lên cơn nghiện: “Tình huống của hắn rất nghiêm trọng, phải đưa đi bệnh viện ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Nói xong, bác sỹ Lưu tiêm cho Đổng Luân một liều an thần trước.
Sắc mặt Tạ lão gia rất khó coi: “Hai người các cậu đưa hắn đi bệnh viện, chú ý cẩn thận đừng để người ta phát hiện.”
“Vâng.” Vệ sỹ bước tới nhấc Đổng Luân lên kéo ra ngoài.
“Tôi cũng đi theo.” Bác sỹ Lưu cầm hòm thuốc lên rồi đi theo họ.
Cửa vừa đóng lại, sắc mặt Tạ lão gia và Lâm Nhược đều sa sầm xuống.
Tạ lão gia tức giận đập mạnh xuống tủ: “Vô liêm sỉ!”
Tuy Đổng Luân không nói hết tên ra, nhưng một chữ Tạ đã có thể khoanh vùng được đối tượng hiềm nghi rồi.
Họ Tạ, thậm chí còn không ngại đẩy Tạ Thiến vào chỗ chết, trừ mấy người muốn tranh đoạt tài sản của Tạ gia ra thì còn ai được nữa?
Bố của Tạ Thiến là con trai cả của Tạ lão gia, giữ 30% cổ phần Tạ gia trong tay. Khi hai vợ chồng họ gặp tai nạn qua đời, dưới sự quyết định của Tạ lão gia, 30% cổ phần đó đã được chuyển sang danh nghĩa của Tạ Thiến thuận lợi.
Sau đó, Tạ Thiến vẫn lớn lên bên Tạ lão gia, được Tạ lão gia vô cùng yêu thương. Tạ lão gia đã có ý định chuyển phần lớn nhất trong 50% cổ phần mình nắm giữ là 18% cổ phần công ty cho Tạ Thiến.
Đến lúc đó, Tạ Thiến sẽ trở thành người nắm cổ phần nhiều nhất trong Tạ gia, sau khi Tạ lão gia qua đời có thể trực tiếp trở thành người nắm quyền hành lớn nhất của Tạ gia.
Cũng khó trách những người khác của Tạ gia đứng ngồi không yên.
“Chỉ một chút gia sản mà cũng khiến chúng ra tay độc ác với người nhà như vậy.” Tạ lão gia nghiến răng nói, “Một khi tra ra là ai, Tạ gia ta sẽ không tha thứ cho kẻ đó!”
Cái chết của mình lại liên quan tới người thân của mình! Lâm Nhược cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Trước kia tuy cô không quá thân thiết với họ, nhưng dù sao cũng là người một nhà. Hơn nữa, từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chiếm lấy Tạ gia.
Sắc mặt Lâm Nhược hơi lạnh đi. Cô cũng không phải dạng thánh mẫu đến mức người khác hãm hại lấy mạng mình mà mình vẫn tha thứ được cho họ.
Hiện giờ, chỉ cần Ðổng Luân tỉnh lại là bọn họ sẽ biết được chân tướng sự việc năm đó!
Muốn chém, muốn giết hay muốn đuổi người ra khỏi Tạ gia, chỉ trông chờ vào quyết định của cô!
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu