"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Ý Đồ Của An Thiên Vương
rong suốt mấy ngày, các bức ảnh trên mạng của Lâm Nhược đều bị lục lên, cư dân mạng thi nhau so sánh chúng với hình ảnh nữ tướng quân áo đỏ oai hùng hiên ngang, xinh đẹp khuynh thành được cắt ra từ những hình ảnh chụp màn hình, ảnh hậu trường của.
Đây không phải là sự thật!!! Cảm giác trước kia và hiện tại hoàn toàn là hai người khác nhau!!! Chắc chắn ảnh trong phim này đã được photoshop!! Chắc chắn là dùng photoshop!!!
Vì thế, các thánh soi bắt đầu ra sức cống hiến miễn phí, dùng tất cả các phần mềm để kiểm tra ảnh trong phim của Lâm Nhược, kết quả là phát hiện ra, ảnh hoàn toàn tự nhiên, không có một chút dấu vết gì của photoshop, thậm chí đến công cụ làm sáng da hay che khuyết điểm đơn giản nhất cũng chưa từng dùng tới.
Hơn nữa, có người cẩn thận quan sát so sánh còn phát hiện ra, đây là một bức ảnh chụp bằng điện thoại di động, chứ không phải là poster chính thức của phim!
Ảnh chụp di động mà có thể đẹp đến mức này, nếu thực sự là ảnh từ máy chuyên nghiệp không phải sẽ đẹp đến mù cả mắt người ta sao?! Mỹ nữ Lâm Nhược, cô đẹp đến mức không ai sánh kịp như thế, là do bố mẹ cô tạo ra sao?
Đoàn làm phim cũng không phụ sự mong chờ của cư dân mạng, lập tức công bố poster của phim.
Toàn bộ poster của phim được đăng lên, tỏa sáng nhất trong đoàn đương nhiên là ba người An Tiệp, Lăng Tâm, Lâm Nhược. Vì Lâm Nhược đóng hai nhân vật có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, nên sau giai đoạn chế tác hậu kỳ, lại thiết kế thêm một hình tượng muội muội sinh đôi của Lý Linh Lung vào.
Phong thái của cô gái ấy rất mềm mại, linh động, uyển chuyển, tự nhiên. Nàng khẽ đưa ngón tay trắng bóc chạm nhẹ lên mái tóc đen, cánh tay áo lụa rủ xuống một nửa, để lộ ra cánh tay trắng nõn xinh xắn. Rèm mi dài như cánh bướm hơi ngước lên, lộ ra đôi mắt đen lay láy, lại toát ra vẻ quyến rũ, mưu toan khác hẳn với khí chất trên người nàng.
Sống động kết hợp với quyến rũ, thanh khiết kết hợp với xảo trá, hoàn toàn rất tự nhiên, đối lập hoàn toàn với hình tượng nữ tướng quân hiên ngang oai hùng dám yêu dám hận. Rốt cuộc tài năng của cô ấy đến mức nào mới có thể diễn xuất tự nhiên, lột tả hết khí chất của cả hai nhân vật hoàn toàn khác nhau, đánh thẳng vào lòng người như thế?! Hơn nữa, hiện giờ mọi người chỉ mới nhìn thấy qua poster, nếu như xem phim thì sẽ thế nào?
Đổng Luân ném thẳng cái máy tính bảng trong tay đến ‘rầm’ một cái xuống đất, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Trợ lý vội chạy tới nhặt cái máy tính bảng lên, trên màn hình là poster của. Trợ lý tưởng Đổng Luân tức giận vì lời nói của Lâu Kiều, lập tức an ủi: “Bọn em đều hiểu quá rõ diễn xuất của Đổng ca mà, anh đừng để ý đến mấy lời phỉ báng đầy ác ý này!”
“Không! Sao có thể thế được! Chuyện này hoàn toàn không thể!!!” Mặt Đổng Luân trắng bệch ra, lẩm bẩm.
“Đổng ca?” Trợ lý hơi lo lắng, sắc mặt khó coi như vậy, chẳng lẽ là bị cảm sốt gì đó sao? Sắp đến tiết mục của Đổng ca rồi!!!
Đổng Luân thoáng bình phục lại, cố gắng trấn tĩnh tinh thần, day day mi tâm nói: “Tôi không sao, cậu cứ lo việc của mình đi. Tôi chợp mắt một chút, đến giờ thì gọi tôi.”
Tuy trợ lý rất nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đặt máy tính bảng xuống rồi đi ra ngoài.
Đổng Luân chống hai tay lên trán, ánh mắt ngơ ngẩn. Vừa rồi, trong một khoảnh khắc, vì sao hắn lại cảm thấy như mình đang nhìn thấy Tạ Thiến chứ? Vì sao?!!!
Ở bên thảo nguyên Ma La, Lâm Nhược cởi trang phục nữ tướng quân, thay trang phục tiểu thư nhà giàu. Tiểu Lý ôm hai tay lên má, mắt biến thành hình trái tim hồng: “Chị Lâm Nhược, xin cho em được quỳ gối dưới gấu váy của chị đi! Đẹp quá! Thật sự quá đẹp!!!”
Lâm Nhược còn chưa nói gì, An Tiệp vén màn bước vào đã cười trước: “Tôi luôn muốn bóp chết tất cả mọi tình địch từ trong trứng nước. Cô có chắc là mình muốn thử một chút không?”
“An thiên vương, anh đừng như thế chứ?! Nhưng mà em cũng không lo đâu, nhất định chị Lâm Nhược sẽ che chở cho em. Đúng không, chị Lâm Nhược?!” Đuôi của tiểu Lý sắp vểnh lên tận trời xanh rồi.
Lâm Nhược cười: “Em chắc không? Không sợ chị nối giáo cho giặc à?”
“Chị Lâm Nhược, dù là phu xướng phụ tùy thì cũng đừng trắng trợn như thế chứ? Chơi chẳng vui gì cả!” Tiểu Lý chun mũi, ra vẻ đáng thương nói: “Em phải ra ngoài ăn cái gì đã, phải hóa đau thương thành ăn uống mới được, hừ hừ!”
Tiểu Lý chạy ra khỏi lều vải. An Tiệp chậm rãi bước đến bên bàn trang điểm, ngồi ghé lên mặt bàn, một tay chống xuống, một tay nghịch ngợm mái tóc dài của Lâm Nhược, nói: “Hình như em có vẻ không vui vì tôi chưa được em đồng ý đã công khai ảnh trong phim của em à?”
“An thiên vương, chi tiết mà anh quan tâm hình như không đúng lắm?!” Lâm Nhược đặt hộp phấn trong tay xuống: “Chúng ta chỉ là người yêu scandal, đâu nói là phải quen nhau thật?”
“Em không thích tôi trở thành bạn trai của em à?”
“An Tiệp, không phải là anh có mục đích này từ đầu đấy chứ?” Lâm Nhược nhướng mày.
“Có gì không được nào?!” An Tiệp khom người áp lại gần cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào bên vành tai của Lâm Nhược, “Tôi rất thích, nên cũng không định buông tay.”
Lâm Nhược nghiêng đầu tránh nụ hôn của An Tiệp, nói: “Nói thật, tôi không ghét anh, cũng không ghét nụ hôn của anh, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước nữa. Nhưng mà, An Tiệp, chúng ta thực sự không hợp làm người yêu.” An Tiệp có ham muốn khống chế và chiếm giữ rất mãnh liệt, mà cô lại là người tùy hứng, phóng khoáng, bất kham, ghét sự giam cầm, thích sự tự do. Vì thế, tính cách của bọn họ chắc chắn không thể ở bên nhau được.
Ánh mắt An Tiệp chợt sâu hơn, giọng nói cũng trầm hẳn xuống, không khí trong phòng trang điểm càng lúc càng thấp: “Tôi không hợp, vậy còn Đổng Luân thì hợp sao? Có phải thế không?” Cô trước kia cũng gần gũi với Đổng Luân, giờ cũng thế! Kết quả là…
“Không!” Lâm Nhược lắc đầu rất thật lòng, từ trước tới giờ cô chưa từng yêu Đổng Luân. Kiếp trước cô hay gặp gỡ Đổng Luân chẳng qua là vì hai người đều thích đi du lịch, khi các phóng viên chụp được những bức ảnh cô và hắn cùng đi nghỉ ở nước ngoài, đưa tin cô và hắn qua lại với nhau, vì phiền phức nên Lâm Nhược cũng không cố gắng thanh minh làm gì, mà khi đó, vì Đổng Luân đang muốn dựa vào danh tiếng của cô nên đương nhiên cũng không nói gì cả. Còn về Lâm Nhược của kiếp này, tuy cô ấy yêu Đổng Luân điên cuồng, nhưng cô gái này cũng là người rất ngây thơ, luôn cho rằng lần đầu tiên của con gái phải dành cho chồng của mình vào đêm tân hôn, nên chưa từng ngủ cùng Đổng Luân bao giờ, khiến cho Đổng Luân chán nản, lăn lên giường với người khác sau khi hai người qua lại chưa được bao lâu.
Lâm Nhược ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt An Tiệp: “Trong mắt tôi, Đổng Luân còn không bằng một cây cỏ dại. Tôi nói không hợp là vì tính cách của chúng ta không hợp! An Tiệp, bản chất của anh rất mạnh mẽ, độc đoán, cố chấp, còn tôi…”
“Tùy hứng, bất kham, yêu tự do, vĩnh viễn không dừng bước vì bất cứ ai!” An Tiệp tiếp lời Lâm Nhược.
“Ha ha. An Tiệp, có phải anh rất quan tâm đến tôi không? Tôi phát hiện ra là anh rất hiểu tôi! Tính cách này nọ, cả sở thích ăn uống, hình như anh cũng biết rõ hết!”
Cho tới bây giờ cũng chưa có lúc nào ngừng quan tâm. An Tiệp nuốt những lời này vào trong lòng. Bây giờ chưa phải là lúc nói cho cô biết những điều đó. Cô gái tùy hứng này, nếu phát hiện ra anh để ý đến cô, chỉ sợ sẽ cảm thấy đó là gánh nặng rồi cố gắng lảng tránh anh mọi lúc mọi nơi mất!
An Tiệp tránh không trả lời câu hỏi này, Lâm Nhược cũng không để trong lòng.
Lúc này, rèm lại bị vén lên, Lăng Tâm mặc trang phục quay phim đi tới, dù mặt đã trang điểm nhưng vẫn có thể nhận ra khí sắc của cô ta không tốt.
“An ca, em có chút chuyện muốn nói với anh.” Lăng Tâm cắn môi như sắp khóc.
Mặt An Tiệp không chút cảm xúc nào, đứng thẳng người dậy, cũng không có phản ứng gì.
Lăng Tâm cắn răng một cái, bổ nhào vào lòng An Tiệp!
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu