Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Mường Mán
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1761 / 18
Cập nhật: 2015-12-28 12:22:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4/10
ớp học là cái lồng vừa không to không nhỏ. Cái lồng có cửa sổ và cửa ra vào mở toang, nhốt năm mươi con chim thanh niên thiếu nữ cùng một ông thầy trung niên: lớp học của Thoan.
Hai giờ học cuối của buổi sáng. Những gương mặt đăm chiêu cúi xuống những trang giấy trắng, ý tưởng vận dụng ra đầu ngọn bút vật lộn với chữ nghĩa. Lũ học trò hậu sinh đang soi rọi, phẩm bình ý tình gói ghém trong một bài thơ của một thi sĩ tiền bối thuộc thế hệ cha ông.
Thoan cắn bút nhíu đôi mày nguyệt khuyết. Hơn năm mươi phút rồi mới chỉ được cái nhập đề, tờ giấy nháp chằng chịt nét gạch xóa nhập nhằng ngó phát mệt mắt mệt tim. Cái nhập đề, còn thân bài và khúc kết luận nằm tận đẩu tận đâu trong thế giới viễn mơ Thoan gọi mãi chưa về.
Thoan nhíu mày, không phải đang suy nghĩ hay đang rình rập chờ phép lạ nào giúp Thoan đủ ý đủ chữ để khảm lên mặt giấy. Thoan nhíu mày cắn răng để đàn áp một cơn đau.
Thoan đau bụng. Những cơn đau phải gió cuộn lên từng chập như chuột rút. Thoan ước ao được nằm dài xuống ghế ôm bụng lăn qua lại cho đỡ đau. Thoan cố không kêu, gắng nuốt tiếng kêu xuống bụng cho ở chung với cơn đau dưới ấy. Thoan muốn ứa nước mắt khóc một trận cho đỡ ức! Ở nhà không đau, tới lớp lại đau, đau chi mà ngụy tặc lạ đời!
Liếc xéo sang thấy Quyên đang mải mê nắn nót chép bài luận từ giấy nháp vào giấy thi, Thoan phát thèm. Dưới ngòi bút của Quyên chữ nổi, giòng bò, ý tưởng nối đuôi nhau trườn trơn tru như thể mặt giấy có bôi mỡ. Thoan hoa mắt tối óc rối trí vì đau, quên cả chuyện mấy bữa nay hai đứa giận lẫy nhau, Thoan khẽ hích cùi chỏ vào sườn Quyên:
- Quyên ơi tao... đau bụng.
Hình như Thoan kêu nhỏ quá Quyên không nghe, con nhỏ chỉ "hứ" tiếng nhẹ. Thoan ngỡ bạn còn ngoan cố bèn nín thinh. Bên trái là vách tường, là cửa sổ, chẳng lẽ lại hích cùi chỏ và kêu "vách ơi, cửa sổ ơi tao đau quá!" Thoan ứa nước mắt tức muốn héo gan nghẹn phổi. Thoan ước cái lớp học không dưng biết thành sa mạc hoặc bãi biển mông quạnh để Thoan được há miệng thật to và hét: Trời ơi! hét cho đỡ đau.
Lớp học yên lặng như tờ, như tất cả vừa bị bàn tay vô hình nào điểm trúng huyệt tịnh khẩu. Trên bục gỗ thầy Mẫn cúi xuống thôi miên cuốn sách dày cộm, kiếng cận trề trên sóng mũi vẻ ngái ngủ nghiêm chỉnh.
Viết xong một đoạn ưng ý. Quyên liếm môi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Quyên hốt hoảng lúc chợt quay sang bắt gặp đôi mắt ướt nước và gương mặt tái mét của Thoan. Quyên kêu nhỏ:
- Răng rứa, cái chi đó Thoan?
- Tao... đau.
Thoan gập người cắn môi cố nén cơn đau vừa cuộn lên. Cái giọng yếu như là có vẻ hấp hối của Thoan đẩy bật Quyên đứng vụt dậy lên xin phép thầy Mẫn đưa Thoan về.
Với trí nặng lòng và đôi chân nặng, ra khỏi lớp Thoan khóc nấc. Tiếng khóc cố nén muốn vỡ tung lồng ngực nhỏ. Thoan khóc không phải vì cơn đau mà vì cảm động trước sự mau mắn, trìu mến của Quyên. Lúc bước xuống cầu thang, Thoan bóp chặt tay Quyên:
- Mi trở lui làm bài đi, tao về một mình được rồi.
Quyên dịu dàng vuốt mồ hôi ứa hạt trên trán lăn dài xuống trộn nước mắt ràn rụa trên má Thoan rồi lắc đầu nguýt dài:
- Bộ còn giận tao à?
- Không, hết rồi.
- Thiệt hỉ?
- Thiệt!
Thoan mỉm cười, nụ cười mềm ngọt tựa chuối ba hương. Quyên nũng nịu:
- Mi hết giận rồi tao cũng cứ về với mi, gắng lết ra tới đường tao gọi xích lô.
Ra tới đường. Quyên ngoắc kêu rối rít. Ông phu xích lô đang ngủ gật bên cây dương liễu già sực tỉnh hoan hỉ đưa xe tới.
Thoan ngồi gọn trong lòng Quyên. Quyên ngồi gọn giữa lòng xe, âu yếm vuốt những sợi tóc mai óng ánh mồ hôi và lệ của Thoan.
- Còn đau nhiều không?
Thoan nhắm nghiền mắt trong nhịp xe và vòng tay Quyên êm đềm.
- Ðỡ lắm rồi!
Xe xóc mạnh lội qua những ổ gà. Ông phu xe đã tỉnh ngủ nhưng dường như chiếc xe chưa tỉnh hẳn nên thỉnh thoảng phát tiếng kêu kít kít tựa người ngủ nói mê. Con đường buồn ngủ theo chiếc xe. Những tàn cây buồn ngủ theo con đường. Thoan buồn ngủ theo cơn đau đang dịu dần trong xương thịt. Ðã qua những phút hốt hoảng hồi đầu, Quyên trở lại với tính vui nhộn thường lệ. Mấy bữa nay giận lẫy hai đứa thèm nói chuyện với nhau muốn chết, nhưng đứa nọ cứ chờ đứa kia mở miệng trước, ngại nói trước sẽ bị chê là "yếu". Cơn đau bất thần của Thoan vô tình đã là một đòn hòa giải đẹp. Quyên thấy vui vẻ hả hê, Thoan vui muốn quên cả trời lẫn đất. Quyên oang oang mở máy:
- Hết giận tao rồi, rứa còn giận Quân không?
- Còn chút chút và hối hận nhiều nhiều.
- Hối hận nhiều, bữa ni mới nghe mi nói một câu dễ thương.
- Tao hối hận đã cho cái thư của anh chàng làm bươm bướm bay xuống đường bữa tê.
- Bữa mô?
- Bữa anh chàng lò dò theo tao nhét thư vào cặp.
- Mi có ít nhất một triệu rưỡi hồng huyết cầu quá khích trong máu, trong người mi.
- Mi đừng nói móc, giận quá hóa dại, ghen quá hóa khùng.
- A! té ra mi đang ghen. Rứa thì không những một triệu ruõi hồng huyết cầu quá khích mà còn cỡ ba triệu hồng huyết cầu ghen trong mi nữa.
Thoan cấu đùi Quyên, đỏ mặt thẹn. Thoan kể lại chuyện buổi chiều trong tiệm sách, mô tả tỉ mỉ con nhỏ váy ngắn kiếng hippy rồi đi một đường kết luận sắc lẻm:
- Ngó như rứa hỏi ai không tức không ghen, đứa mô đứng trước cảnh nớ mà không cay con mắt họa hắn là gỗ đá.
Quyên lườm Thoan:
- Mi là cây sậy không biết suy nghĩ, mất bình tĩnh, mi còn yếu hơn cây sậy nữa. Phải chi mi đứng lại nghe anh chàng giải thích ra răng cái đã. Vội vàng đi tới kết luận trong khi mù tịt cái nhập đề lẫn thân bài. Bài luận ghen của mi tao cho zero.
- Giải thích chi nữa hở ngốc? Rõ ràng là anh chàng đang mở máy tán con nhỏ, con nhỏ cười quên cả mặt trời trên đầu.
Quyên cười hì hì:
- Rứa răng chừ mi ca bài hối hận nhiều nhiều?
- Tại chừ nguôi giận nguôi ghen, thấy anh chàng tội tội.
- Trời ơi, kết án, xử tội người rồi chánh án mới nghĩ lại thì còn chi? Chưa chi mi vội cắt cụt chân anh chàng, thiệt tàn nhẫn.
Thoan cười tủm tỉm:
- Nghĩ lại nhưng chưa chắc tao đã nghĩ lầm.
- Phải chi chiều nớ tao không về làng ngoại ăn giỗ, cùng đi với mi thì không có cái sự giận ghen hờn lẫy bá vơ bá vất ni.
- Mi đừng vội phát ngôn bừa bãi, tao giận có chính nghĩa.
- Không, tao vẫn dè dặt như thường lệ đó chớ, có điều tao e mi lầm hết chín mươi chín phần trăm rồi.
- Tại răng?
- Chỉ cần ngó nước da của Quân, tao biết anh chàng si mi chết mệt!
Thoan bồi hồi sung sướng nhưng cố mím môi hãm nụ cười tươi rói lại, vo viên nỗi vui thầm kín nhét giấu dưới lớp sóng cảm xúc êm ả.
Xe vòng qua phố lớn. Chợt nhớ chưa nói cho ông phu xe biết nơi đến - cái ông ni cũng lãng thiệt, lão chẳng buồn hỏi, hay loáng thoáng nghe câu chuyện lẩm cẩm của hai cô, ông lại tiếp tục ngủ gật gừ, cặp chân mộng du đưa chiếc xe lênh đênh qua những ngả đường mộng du? - Quyên ngoái cổ lui:
- Ông cho tụi cháu qua cầu Trường Tiền, xuống đường Lê Quý Ðôn.
Xe bò lên dốc cầu, trườn giữa lưng cầu. Gió từ mặt sông đưa lên thơm thoảng mùi hương gì chẳng biết. Gió, mô phải là những nụ hôn sao nghe nhột má. Gió, đâu phải tay ai lùa mà tóc cứ rối tung? Có phải sông Hương là giòng sông phát dâng mùi hương chiều chiều sớm sớm cho dân chúng Thừa Thiên (Dư Trời) hít vô thở ra mát hai luồng phổi? Mùi hương tạo ảo giác bất cứ hình hài cốt cách nào qua cầu cũng hóa mảnh mai! Hương chẳng có mùi mà ghiền lúc nào không hay, đi xa khối người nhớ quay nhớ quắt. Nhớ sáu nhịp cầu như sáu nét mày cong nghiêng xuống mặt nước long lanh. Mùa nắng lòng buồn lòng vui chi qua cầu cũng được. Mùa mưa pha sương mà lòng lỡ nhuốm bệnh đừng nên qua, bởi vì vào mùa này qua cầu thấy sông đẹp và buồn da diết, chỉ muốn nhảy tòm xuống ôm sông hôn rồi... chết!
Bỏ cầu Trường Tiền đứng lại sau lưng. Thoan nghe cơn đau tạnh hẳn. Thoan thầm lập lại lời Quyên trong trí: "Tao biết anh chàng si mi chết mệt!" Có thật rứa không? Mặc niềm hoan hỉ tha hồ lan ngấm lan ngún trong lòng, ngoài mặt Thoan làm bộ thở dài, giả đò buồn bã:
- Tao chán quá rồi Quyên ơi! Tao cóc thèm tình thèm tiết chi nữa hết.
Quyên đưa tay che miệng ngáp vặt, hơi thở luồn qua kẽ hở mấy ngón tay gợn nhẹ bên má Thoan chút âm ấm bùi ngùi:
- Nghe mi nói tao phát buồn ngủ, mi muốn trở thành bà cụ hay răng?
- Tao muốn làm cây sậy vô tình.
- Láo tổ, dóc tổ.
Thoan cười thành tiếng, niềm hoan hỉ trong lòng không giấu được nữa. Thoan lúc này phủ nhận Thoan phút trước:
- Quyên ơi, tao đang yêu đời muốn ôm cả nhân loại vào vòng tay lớn của tao.
- Xin trừ tao ra khỏi cái đám nhân loại của mi.
- Răng rứa?
- Nhân loại của mi sân si lắm, hay ghen tương giận lẫy lắm.
Nhịp xe đằm, trời lộng mây. Mây trôi đi trôi lại từng cuộn từng bầy chơi trò bịt mắt bắt dê với mặt trời cho nhân gian thứ ánh sáng lâng lâng dìu dịu. Mùa đông đang phục kích sau những đám mây kia. Mùa đông đang trên đường tới và mùa thu đang dần phai. Thu phai trên những mái ngói âm dương, trên những đường chim thiên di, những ô cửa cũ kỹ, phai trên bóng thầm, trên rêu phong, trên những cánh bướm trạng nguyên và trên những mái tóc là lụa tiểu thư. Gió bữa nay hiền mai mốt sẽ dữ, mưa lất phất rây bụi hôm qua hôm kia mai mốt sẽ đổi dạ thay lòng. Hơi sức đâu để ý đến chuyện mùa dịch chuyển, kệ đông đang tới thu đang lui, chiếc xích lô cứ đủng đỉnh tà tà lăn bánh. Thoan và Quyên cứ mở máy mồm. Hai đứa huyên thuyên rồi Quyên bỗng ngậm miệng kéo sợi tóc cắn ngang môi phân vân không biết có nên kể lại hôm Quyên đến tìm Quân, có nên tả lại bức "danh họa" nường Thoan mọc sừng nai? Tình yêu, ôi diệu kỳ và kỳ dị quá! Quyên lắc đầu. Kể, lỡ một triệu rưỡi hồng huyết cầu quá khích trong đầu và tứ chi nhỏ Thoan chồm dậy thì răng? Tình của Quân - Thoan như rứa có phải là tình đẹp tình đầy chưa? Không dưng Quyên hơi tủi thân, ước ao có một ngọn gió tình thổi tới cho mành lòng Quyên rung động coi thế nào. Và, thốt nhiên Quyên thấy ghen ghen với Thoan. Ghen không thèm giấu:
- Thoan ơi, tao ghen với mi quá!
Thoan tròn mắt ngạc nhiên:
- Ghen chi con tê?
- Mi có mối tình đẹp quá.
- Mai mốt mi cũng nên sắm một mối tình để trên đầu trên cổ, bồng trên tay mà ru hỡi ru hời.
- Tao muốn có tình lót dưới chân mà đi để thấy mình phiêu bồng như mây.
Thoan đá lông nheo con mắt bên phải:
- Ðừng ham, có tình rồi mi mới biết, không phiêu bồng như mi tưởng, tình bắt mi lắm khi mất ngủ, trằn trọc mỗi đêm hết bốn canh rưỡi, đôi khi khóc lóc om sòm, lại mỏi miệng nguýt, mỏi mắt háy, mỏi lưỡi nói lời ngọt lời dỗi lời cay lời chua, cực lòng lắm mi ơi!
- Tao xin tình nguyện làm kẻ cực lòng.
- Mi nói in người đang nói mê.
- Tao đang mơ, tao thấy tao mơ và không thèm lay thức, cấu véo cho tao tỉnh.
- Cứ mơ cho hung cho dữ mai mốt vỡ mộng.
- Mộng không thể vỡ, tao xây nhà bê tông cốt sắt nhốt mộng, bỏ mộng vô chai đóng kín nút, ôm mộng mà đi mà ăn mà ngủ, tao với mộng như bóng với hình, in cá với nước. Tao không sợ mộng của tao vỡ, chỉ sợ mất mi.
- Hay chưa tề. Nói nhảm nhí rứa con tê. Tao mô có phải đồng xu mà mi đánh rơi đánh mất?
- Tao sợ ngày đẹp hay xấu trời mô đó tao sẽ mất mi, lòng mi choáng ngợp cái bóng to đại chảng của anh Quân đi, mi quên tao, coi tao như rơm như rác.
Thoan chớp chớp mắt lắc đầu cảm động:
- Không, đừng nghĩ bậy. Ví dụ có hai cái áo, tao sẽ mặc áo gấm cho tình bạn và áo vải thô cho tình yêu.
- Mi lột áo gấm ra đổi áo vải thô mấy hồi. Người ta thường nói đổi như đổi áo thay như thay lòng.
Thoan lặng nhìn Quyên khó hiểu. Không biết bữa nay ăn nhằm cái gì, trúng phải gió chi mà nhỏ Quyên nói toàn chuyện buồn! Thoan cười giả lả:
- Mi ăn nói như con ốc lộn hồn, mi thân thiết với tao từ hồi còn nhảy dây, chơi bán hàng ở trường tiểu học Gia Hội, còn anh Quân mới quen sau ni làm răng tao lại thương anh Quân hơn mi được?
- Làm răng mi cân đo được lòng thương mà so sánh? Lòng thương không có cân để đo, không phê điểm được.
Thoan giãy nẩy:
- Răng khi không mi ăn nói chi lẩm cẩm rứa con tê?
Quyên ngây thơ:
- Lẩm cẩm chi mô nờ?
Thoan trầm giọng thủ thỉ:
- Thôi nói chuyện khác vui hơn.
- Chừ mi ưng nói chuyện chi?
Ưng nói chuyện và cứ thế hai đứa tiếp tục lan man qua đủ thứ chuyện, chiếc xe qua tiếp những đoạn đường, những đám mây trên trời trôi qua những dặm trường không gian rộng, xanh ngăn ngắt.
Trong khi đó, trước cổng trường Nguyễn Du có một chàng trai trẻ lòng dạ không yên, cơ hồ có kiến đốt dưới gan bàn chân. Chàng trai trẻ áo pull quần jeans - bao giờ cũng áo pull quần jeans, chẳng khi mô người ta thấy chàng ăn vận kiểu khác, thứ áo quần khác đứng bên này lề đường thộn mặt lom lom dòm vào dãy lớp học sau hàng cây dương liễu. Mắt sáng, môi nũng nịu ngậm điếu thuốc nhả khói bâng khuâng, cả hồn lẫn xác căng hệt sợi dây đàn cụt. Chiếc xe đạp dựng kế bên cũng mang vẻ nôn nóng bồn chồn ngóng đợi. Chiếc xe đạp vành lốp còn bám đầy bụi cỏ của hai hôm trước, khi chàng đạp băng băng vượt đồi núi lên lăng Tự Ðức quyết chôn chặt, xóa mất dấu "một khối tình" nhưng đã không chôn không xóa được.
Lên núi rồi xuống núi với quyết tâm sẽ làm anh hùng "cô đơn hùng dũng", bây giờ lại hiện nguyên hình là tên si tình đứng đợi dọc đường, hít khói bụi xe ô tô và hồi hộp chờ phút nàng tan trường. Vâng, chàng đang đợi, Quân đang đợi, sợi dây đàn đầu này lún xuống đất, đầu kia chẳng nối tới trời đang bâng khuâng chờ đợi.
Thêm điếu thuốc nữa rút khỏi bao, thêm một que diêm bật cháy. Dưới chân Quân, trên đám cỏ xanh lốm đốm rải rác những mẩu tàn thuốc. Hút cho qua thời giờ, để gia tăng lòng chờ đợi. Nãy giờ Quân hút gần nửa gói Bastos de Luxe rồi mà cổng trường vẫn đóng cửa im ru bà rù.
Quân móc túi lấy cuốn sổ tay lật ra, rõ ràng thời khóa biểu của Thoan ghi hai giờ cuối sáng nay là hai giờ quốc văn, nàng phải về đúng lúc mười hai giờ. Mười hai giờ lâu quá. Quân tưởng chừng cái khoảng mười hai giờ ấy chắc cũng phải sang năm mới tới. Lâu quá, Quân dòm đồng hồ tay, còn mười phút nữa lận, lâu ơi là lâu!
Ðêm qua Quân mất ngủ, mải mê sửa soạn những lời sáng nay phải nói với Thoan. Phải nói răng cho con nhỏ hết ngoan cố, hiểu lầm. Nguyên cái mục "phải nói răng" đó cũng làm Quân nhắm mắt không nổi rồi, huống hồ còn phải nghĩ thêm vài cái hậu mục giải thích, thanh minh.
Có phải đứng đợi như ri là ta đã thua tính lỳ của Thoan không? Thoan hết giận ta chưa? Chân Quân nhộn nhịp, tay vuốt vuốt cái ghi đông xe đạp, tim thắt bóp nhè nhẹ và giữa phút ấy tai Quân căng rộng đón ba tiếng kẻng vang lên từ cuối sân trường.
Hai cánh cổng mở toang. Bầy chim non hớn hở rủ nhau về ồn ào như vỡ chợ.
Quân nhón cao chân mở to mắt điểm mặt. Từng tốp từng bọn, từng bầy môn đồ nam nữ trường Nguyễn Du diễn hành qua mặt Quân, áo trắng, áo màu, tóc ngắn, tóc kẹp, tóc xõa, thề tóc cúp đủ cỡ nhưng Quân chẳng thấy khuôn mặt nào, vóc dáng, màu áo, kiểu tóc nào mang tên Thoan cả, Quyên cũng không.
Ô hay! chẳng lẽ hai đứa nó độn thổ, biến mất rồi à? Quân thộn mặt ngẩn ngơ trông vời theo, mở rộng tầm nhìn, thu ngắn tầm ngắm, không thấy Thoan, Quyên mô hết.
Một tốp bốn, năm đứa học lớp Thoan bắt gặp vẻ ngớ ngẩn bối rối căng thẳng của Quân, chúng đi qua mặt Quân và hai, ba đứa trong bọn cùng lớn giọng đồng ca "Huyền sử một người mang tên Quốc". Quốc đổi thành Quân: “Anh Quân ơi, từ nay trong gió xa khơi, từ nay trên cánh mây trôi, có hồn anh giữa cõi lòng Thoan...!" Xướng xong một câu cả bọn cười ré lên. Quân choáng váng vì bị bọn nhóc bắt gặp cái vẻ mặt ngố của mình. Câu hát đùa chẳng ăn nhằm gì cả vì đây là lần thứ chín mươi chín Quân nghe bọn nó hát câu đó. Mỗi lần Quân tới đón Thoan đều bị chúng hát tặng. Câu hát đó không chỉ dành cho mình Quân, còn dành cho nhiều anh chàng khác, những anh vác cây si tới đứng trồng trước cổng trường.
Quân đỏ mặt cười trừ rồi phóc lên xe đạp miết, lao xao tiếng cười cỡi gió đuổi theo.
Ra tới đường Chi Lăng, Quân đạp chầm chậm và ngẩn ngơ buồn. Dẫu Thoan không hẹn cũng cứ kể như nàng cho ta leo cây trưa nay. Nghĩ thế và Quân tức tức trong bụng. Thoan đi mô? Làm chi mà không đi học? Quyên nữa. Tại răng hai đứa cùng biến hết như rứa? Thoan bệnh? Thoan tránh mặt ta? Rất có thể từ cửa sổ phòng học thấy ta đứng ám ngoài này nên Thoan rủ Quyên chui hàng rào đi ngả sau? Bao nhiêu lời sửa soạn đêm qua kể như mây khói, nói với ai chứ? Chẳng lẽ đi tìm một gốc cây nào đó mà thủ thỉ những dấu hỏi nối thành xích, kết chùm, dính chuối lê thê lan kín trong óc Quân. Lòng phố rộng, đường phố thênh thang, lúc này Quân mới đúng là kẻ cô đơn đích thực. Tuy nhiên, kẻ cô đơn chẳng hùng dũng tí nào. Kẻ cô đơn đạp xe chầm chậm, đưa mắt lơ là nhìn ngoại cảnh mà nghe ngậm ngùi man mác cả hồn lẫn xác. Lên cầu Gia Hội, dọc theo đường Trần Hưng đạo, ngang qua Ty Thông tin nghe cái haut parleur phát bản tin trưa oang oang trên đầu, không dưng Quân có ý tuởng muốn đốt cái thành phố này ra tro cho rồi.
Chẳng biết có những mũi dùi bí mật nào đã chọc thủng những vầng mây trên trời. Mưa rơi rụng, lất phất. Quân vòng xe lên dốc cầu. Phải tới nhà coi có Thoan ở nhà không? Quân nhủ thầm, chẳng mấy hăng hái. Chưa lần nào Quân "dám" tới nhà Thoan cả, đạp xe ngang cổng nhà nàng cũng đã hồi hộp thấy mồ. Nhất định phải tới, trưa nay. Nhà Thoan không treo bảng "coi chừng chó dữ". Nhà Thoan có bờ giậu leo bông tầm xuân, có cái giếng nước ngọt, cái chuồng nuôi hai con thỏ và một mảnh vườn mà Thoan thường gọi là vườn “ảo diệu.” Chỉ nghe Thoan kể nên Quân chưa biết được vườn nhà Thoan có mấy cây bưởi, cây cau, chưa rõ cái giếng nước ngọt sâu mấy thước, hay con thỏ nặng mấy kilô... Nhưng Quân đã thấy căn nhà và những vật bày biện quanh đời sống Thoan hình như là rất thân yêu quen thuộc với mình.
Quân thường tưởng tượng có một ngày đẹp trời nào đó, hiên ngang đẩy cổng bước vào nhà Thoan, dẫn nàng đi dạo dưới những tàn cây trong vườn “ảo diệu,” xem lá, xem cây, chờ hoa nở, trăng lên đầu ngõ. Quân sẽ cùng Thoan chụm đầu soi mặt xuống cái giếng nước ngọt, lúc ây vì hai cái đầu gần kề nhau nên gió nghịch ngợm sẽ thổi những sợi tóc mơ huyền của Thoan quấn lấy cổ Quân, hẳn là tóc Thoan êm ái thơm mùi bồ kết mới gội. Hai đứa soi mặt xuống giếng và cùng nói một câu mơ ước nào đó, bầu trời trên cao, ếch nhái dưới lòng giếng sẽ làm chứng cho lời ước của hai đứa. Uớc chi? Quân ước hiền lành như hai câu ca dao:
Uớc chi ăn ở một nhà
Vào ra đụng chạm để mà nhớ thương.
"Vào ra đụng chạm để mà nhớ thương". Xin đừng hiểu câu ni theo nghĩa tục, tội Quân lắm đó. Quân ước ngày mô, đêm mô, giờ phút mô khóe nhìn chan chứa của Quân cũng được đụng khóe nhìn chất ngất của Thoan. Bất cứ ở thời gian mô nhịp tim Quân cũng được chạm nhịp tim của Thoan trên cùng một sợi tơ huyền diệu, một biên tần số vân vân.
Mưa bay nghiêng mù những dãy cầu trắng. Mưa bỗng lớn hạt, đổ tới tấp, rơi rầm rập khi Quân vừa vượt qua được nửa cầu. Mưa quất buốt da mặt, ướt dính áo dán sát da lưng. Mưa rũ rượi, tóc bện thành miếng trên vầng trán cơ hồ keo dán. Xe phanh không ăn, Quân không dám đạp nhanh. Giờ tan trường tan sở nên đầu cầu bên tê lũ lượt người lên. Cơn mưa bất thường, có lắm kẻ buổi sáng không mang áo mưa theo nên chừ ướt như chuột lột. Quân giận mình, cái phanh không ăn mấy ngày ni rồi không chịu sửa. Ôi tới tuổi mô Quân mới trừ diệt được cái tính lười thâm căn cố đế? Mưa, mưa và mưa, mưa mang mang tưởng như vô tuyệt kỳ. Quân đổ dốc, co chân áp mũi giày lên cái má phanh trước, phanh tay không ăn, đành dùng cái chân đạp phanh lại.
”Ðuờng về nhà em còn xa lắc lê thê.” Quân ép sát xe vào lề, dựng xe dưới gốc me cao và trước những đôi mắt tròn vo đen láy của bọn con gái, Quân hiên ngang bước vào. Lác đác có vài cậu học trò ôm cặp sách vòng tay trước ngực dựa lưng vào tường đứng khép nép bên lũ con gái. Bọn học trò con gái nói chuyện chào hỏi ỏm tỏi, có vài đứa (chắc thuộc nòi mơ mộng kinh niên) ngửa những bàn tay ngà ra ngoài hiên hứng mưa.
Bộ quần áo ướt mem, nước thấm tận da tận lòng, Quân rùng mình nghe lạnh. Gói Bastos Luxe trong túi quần jeans bèo nhèo ướt sũng.
Quân thèm những hơi thuốc ấm. Quân đưa mắt tìm kiếm, rảo chân tới bên sạp bán thước lá kê dưới hàng cây bàng to. Trên chiếc tủ nhỏ sắp hàng những thẩu thủy tinh đựng bánh kẹo, sau hàng thẩu bà bán hàng ngồi dựa lưng chiếc ghế xếp đang thối lại tiền cho hai cô học trò. Hai con nhỏ tay đứa nào cũng cầm cỡ năm bì me cam thảo. Quân dừng lại bên chiếc tủ đúng lúc con nhỏ tóc ngắn nhận tiền thối và ngước mặt lên. Ðôi con mắt đen láy nhìn sững Quân và môi điểm nụ cười duyên, dạn dĩ:
- A, anh Quân, đi mô mà ướt loi ngoi như chuột lột rứa?
Qua ba giây bối rối vì cuộc hội ngộ quá bất ngờ, Quân mỉm cười:
- Ði lang thang, Hạnh đi học về hỉ?
- Dạ.
Hạnh, đúng rồi. Con nhỏ tên Hạnh, váy ngắn kiếng hippy Quân đã gặp trong quán sách bữa nọ, buổi chiều cùng đi với anh Huyên. Hạnh, nguyên nhân của cơn giận lẫy Thoan muốn xé to ra mấy bữa nay. Con nhỏ hôm nay không mặc váy ngắn, chẳng mang kiếng hippy. Áo dài trắng, guốc màu gụ, cặp sách màu nâu trông dễ thương và dịu dàng đáo để. Áo trắng: đồng phục của công dân trường Ðồng Khánh. Té ra Hạnh học Ðồng Khánh.
Quân mua gói Bastos de Luxe và cái hộp quẹt, tay đưa tiền cho bà già bán hàng nhưng mắt không rời Hạnh.
Quân nhìn ra đường:
- Mưa ác ôn quá Hạnh hỉ?
- Dạ.
Con nhỏ bữa ni răng mà e lệ quá ta, chỉ biết cúi đầu và "dạ".
Quân châm một điếu thuốc:
- Hạnh học Ðồng Khánh?
- Dạ.
Quân giật mình, chợt nhớ tới Thoan. Quân đảo mắt nhìn quanh quất tự hỏi mình sao không bỏ đi cho rồi, đứng tán láo lỡ Thoan xuất hiện bất thình lình e ốm đòn giận. Quân tự nhủ mình nhưng miệng Quân thì "mở máy".
- Vô trong ni đứng tí ngớt mưa rồi về.
- Dạ.
Quân đi trước. Hạnh kéo tay con nhỏ theo sau. Ba đứa đứng dưới hàng hiên cách biệt hẳn với tập thể những kẻ khác. Mưa coi mòi lớn hơn lúc nãy nhiều. Lề đường nước đọng cuốn lềnh bềnh xác lá chết. Từng chiếc lá me nhỏ như hạt dưa theo mưa bay nghiêng trông mà thương. Con nhỏ bạn Hạnh đưa mấy gói me cam thảo mời Quân.
- Mời anh ăn cho vui.
Quân nhìn Hạnh cười, lắc đầu:
- Cám ơn, anh không ăn.
Hạnh nài:
- Kệ, anh ăn cho vui mà.
Quân lắc đầu nhè nhẹ trố mắt ngó theo bàn tay búp măng của Hạnh lôi từ cặp sách ra một gói giấy nhỏ rồi mở. Hạnh cười chúm chím:
- Muối, me cam thảo chấm muối ngon lắm.
Giọng nói thỏ thẻ thanh thanh nghe thật êm tai và êm tim.
Quân nối tiếp điếu thuốc khác:
- Mấy bữa ni Hạnh có gặp anh Huyên không?
- Dạ không?
- Bữa nớ Hạnh có mua cuốn sách anh chỉ không?
- Dạ có, về đọc rồi không hiểu mô tê chi hết.
Quân cười rung cả đầu mình tứ chi:
- Anh nói giỡn chơi mà Hạnh cũng mua à? Con gái ai đời lại đọc những bí quyết về Không Thủ Ðạo?
Hạnh tinh nghịch:
- Ðáng lẽ Hạnh không mua nhưng bữa nớ thấy anh bị cái chị đó hớp hồn, anh bỏ Hạnh và chú Huyên đi mất biệt...
Quân đỏ mặt ngượng:
- À tại bữa nớ anh có chút công chuyện.
- Anh đi quên cả chào Hạnh.
- Xin lỗi, không ngờ Hạnh để ý tới tiểu tiết kỹ quá rứa.
Hạnh cúi đầu cười với gói muối và bì me cam thảo. Hạnh và nhỏ bạn thi nhau chấm me vào muối ăn ngon lành. Quân lái câu chuyện sang ngõ khác:
- Anh thấy con gái hình như cô mô cũng khoái ăn me cam thảo, ô mai, răng rứa?
- Dạ không biết, tự nhiên thấy thích ăn.
- Hồi xưa anh cũng thích ăn lắm nhưng chừ không dám.
Hạnh ngạc nhiên:
- Tại anh lớn rồi anh không thích nữa phải không?
Quân nghe Hạnh nói mình lớn anh chàng khoái lắm. Quân hít mạnh một hơi thuốc phì ra như ống khói tàu lửa.
- Không phải tại anh lớn rồi nên không thích ăn. Ðố Hạnh biết tại răng anh sợ me cam thảo?
- Dạ chịu.
Hai con nhỏ mới thoáng một tí đã ngốn hết mấy gói me vừa mua. Hạnh bỏ gói muối vào cặp sách.
- Nghe anh kể xong, dám Hạnh cũng ngán me cam thảo luôn.
Ðôi mắt Hạnh ánh một tia sáng tò mò:
- Kệ, cứ kể cho Hạnh nghe đi.
Quân cười tủm tỉm:
- Năm ngoái anh có dịp về Sài Gòn chơi, gặp một thằng bạn cũ hồi xưa cùng học ở đây, chừ nhà hắn dọn vô ở Chợ Lớn, hắn rủ anh về nhà chơi. Nhà hắn là đại lý bánh kẹo và dĩ nhiên có làm me cam thảo, ô mai v. v. Hắn dẫn anh lên gác. Lúc đi vào nhà sau để lên cầu thang, anh thấy những mâm đựng đầy những cục đen đen đầy vun. Anh đi ngang thì những cái mâm đầy vun đó, mấy cục đen đen bay lên vù vù, anh hỏi, thằng bạn nó nói là me cam thảo đang đợi vô bao nylon trước khi tới mấy hàng kẹo bánh.
Hạnh thắc mắc ngây thơ:
- Anh nói xạo, làm chi me cam thảo biết bay?
Quân cười rộ:
- Ruồi bay chứ me có cánh mô mà bay, và rồi Hạnh biết răng không?
Hạnh lắc đầu. Quân tinh nghịch:
- Khi ruồi bay lên vù vù, những cái mâm nom không đầy vun nữa, nghĩa là ít nhất số ruồi cũng gấp đôi số me cam thảo.
Hạnh khẽ dậm chân:
- Ái, nghe anh nói gớm quá chắc Hạnh cũng từ me cam thảo luôn. Rứa ô mai có biết bay không anh?
- Hạnh nên vô hỏi mấy ông Ba Tàu trong Chợ Lớn.
Cả ba cùng cười. Hạnh mở cặp lấy gói muối ném xuống đất:
- Thôi, Hạnh không thèm ăn cái thứ me nớ nữa.
Trông vẻ giẫy nẩy của con nhỏ thật dễ yêu biết bao? Quân chợt nghe lạnh gáy. Quân quay lưng ngó lui. Hú vía, cứ ngỡ có Thoan đang đứng sau lưng mình. Ngoài trời mưa vẫn chưa chịu dứt hạt. Áo quần chưa khô nhưng Quân chỉ nghe da lạnh còn lòng thì ấm bởi ngọn lửa mịt mù nào đó. Ngọn lửa đốt từ những khóe nhìn êm ái của nhỏ Hạnh? Chẳng biết nữa.
Quyên đứng bên kia đường phóng tia nhìn sắc như dao sang Quân năm phút, bẩy phút, mười phút lửa giận trong Quyên bốc ngùn ngụt. Quyên kêu thầm: Chao ơi, anh chàng Quân "ngựa" như rứa hèn chi con Thoan ghen lồng lộn là phải lắm. Quyên không biết nội dung câu chuyện trao đổi giữa Quân và hai con nhỏ kia, nhưng thỉnh thoảng thấy con nhỏ cười, cúi mặt làm bộ, thấy Quân say mê nói và cười híp mắt Quyên giận ứa gan. Phải bắt quả tang anh chàng mới được. Quyên băng qua đường tới sau lưng Quân khẽ tằng hắng tiếng nhẹ Quân quay lại chợt thấy Quyên. Quân cuống quít:
- A, Quyên!
Quân dòm quanh dáng điệu thảng thốt:
- Thoan mô rồi, Thoan mô rồi?
Quyên lườm, bĩu môi đáp gọn lỏn:
- Chết rồi.
Quyên rảo bước ra đường đi thẳng.
Quân ngẩn người một lúc ngạc nhiên trước thái độ lạnh lùng của Quyên. Quân chào Hạnh rồi dắt chiếc xe đạp đi theo Quyên. Hạnh ngẩn ngơ và chợt cảm thấy tức tức, đây là lần thứ hai Quân coi Hạnh không ra cái chi cả, đang đứng nói chuyện ngon ơ, thấy có "người ta" tới lại bỏ đi. Hạnh trừng mắt theo Quyên nhủ thầm: con nhỏ ni khác con nhỏ bữa tê trong tiệm sách, anh chàng ngó bộ lôi thôi lếch thếch rứa răng lại có lắm đứa ưa? Hạnh nghe cay cay khóe mắt, nghĩ mình là đồ ngu, tại răng lại chịu đứng nghe anh chàng tán láo từ khi hồi tới chừ? Chuyện me cam thảo biết bay chắc anh chàng phịa, mình vất gói muối đi thiệt uổng!
Biết Quyên đang giận, Quân dắt xe đi lè kè bên Quyên, cười giả lả:
- Sáng ni Quyên và Thoan đi mô? Anh đứng đợi trước cổng trường mỏi muốn quỵ đầu gối mà không thấy?
Quyên mím môi im lặng.
Quân hỏi:
- Bữa chủ nhật nghe Hương nói Quyên có tới tìm anh ở nhà...
Quân ngậm miệng nghĩ ngợi không biết có nên kể hôm chủ nhật mình đi lăng Tự đức ôm theo chiếc hộp thiếc không? Quân lắc đầu. Ðừng, đừng nên kể cái chuyện bí mật nớ ra, xấu hổ lắm, vả lại Quyên biết cái ý định mình cho cái hộp thiếc "mò tôm" dưới hồ Thủy Tạ lại thậm chí nguy, thế nào mà Quyên chẳng học cho Thoan nghe. Quân tiếp tục, giọng trầm đều:
- Quyên vừa đi mô mà lại đi đường ni?
Quyên thấy anh chàng đội mưa mà đi, ướt lóp ngóp, nghĩ anh chàng cũng tội, nhưng Quyên đang có ngọn lửa giận trong lòng, đâu dễ dập tắt. Quyên đang giận dùm Thoan, Quyên thương bạn. Thoan đã nói Thoan khoác áo gấm cho tình bạn còn tình yêu Thoan khoác áo vải thô. Tình bằng hữu của Thoan và Quyên cao cả lắm. Quyên nhân danh tình bằng hữu ấy để thay mặt Thoan xài xể anh chàng dại gái. Quyên ngước lên ném cho Quân tia nhìn dằn vặt:
- Tui đi mô, kệ tui ông theo tui làm chi?
- Quyên đang giận anh đó à?
- Dạ tui đâu có dám, ông nói rứa tội tui.
Quân phì cười:
- Chà, bữa ni Quyên học lối nói chuyện của ai mà xưng "tui" với "ông" nghe hay đáo để.
Quyên quắc mắt:
- Ông đang vui lắm à? Ngó xứng đôi vừa lứa ghê, bao giờ cho tui ăn bánh đó?
Nhỏ Quyên đã chịu "đối thoại", Quân như mở cờ trong bụng. Quân "mở máy":
- Ấy, đừng có nói bậy, nhỏ Hạnh là bồ của anh Huyên mà, tình cờ anh vô núp mưa rồi gặp nói chuyện tầm phào chơi.
Nói xong Quân mới giật thót người: không biết nhỏ Hạnh có phải là bồ của Huyên không? Thôi cứ nói đại rứa cho được việc.
Quyên lắc đầu không tin:
- Ông phịa tài lắm, nghe Thoan kể hai người có hẹn nhau hôm bữa tê, bữa trước ở quán sách mô đó bên phố mà.
- Thoan hiểu lầm, Thoan quá khích không chịu nghe anh giải thích chi cả, Quyên cũng quá khích nữa à?
- Tụi tui đứa mô cũng có một triệu rưỡi hồng huyết cầu quá khích trong người, thôi ông đi lui núp mưa kẻo người ta lại mất công đợi, theo tui làm chi?
Cái giọng nói thẳng băng, cái điệu giận dỗi của con nhỏ coi thật ngộ. Quân kiên nhẫn "mở máy":
- Ðợi Thoan và Quyên trước cổng trường không thấy, anh định tới nhà Thoan, gặp mưa nên mới vào núp.
Quyên cười nhỏ:
- Xì, ông đừng nói dóc, ông can đảm tới nhà Thoan thiệt à?
- Sợ chi mà không tới?
- Răng không tới mà lại đứng chình ình chỗ nớ?
- Ðã nói là anh núp mưa.
Quân trầm giọng ca bài con cá sống nhờ nước:
- Thôi bỏ qua chuyện nớ đi, đừng giận oan anh nữa. Thoan đâu rồi? Nói cho anh biết một tí.
Quyên cười nụ, bi thảm hóa:
- Thoan đau sùi bọt mép, tui phải đón xích lô đưa nó về lúc mười một giờ. Giờ chừ tui mới về ngang đây, chiều ni ông có muốn thì mua nhang đèn tới phúng điếu nó luôn, có nhang đèn trên tay chắc ông đủ can đảm hiên ngang vô nhà nó.
Quyên nói thật dã man tàn nhẫn, cái giọng con nhỏ chua lòm. Quân không ngờ con nhỏ giận mình quá thế. Quân chưa kịp mở miệng, Quyên đã giáng thêm một đòn đuổi:
- Thôi ông về đi, đi theo tui làm chi thiên hạ thấy thiên hạ hiểu lầm tui tội nghiệp.
Lòng tự ái bị cấu một cú đau, Quân đỏ mặt xấu hổ, run giọng khe khẽ:
- Thôi anh về.
Quân phóc lên xe đạp quành trở lại. Mưa quất buốt mặt, Quân đạp xe chầm chậm, nỗi buồn trôi chầm chậm, buồn trôi qua trôi lại trong óc Quân, buồn theo mưa rơi, theo gió lướt đi. Mưa đổi chiều, nhẹ hạt hơn. Có phải Thoan đang sùi bọt mép như Quyên nói không? Ta có nên tới nhà nàng an ủi, xin lỗi nàng không? Ruột Quân rối tợ tơ vò, hồn Quân lênh đênh mê hoặc niềm bùi ngùi khó tả. Xe lăn trên đường ướt và lòng Quân cuộn những lớp sóng ưu phiền. Tới nhà Thoan? Ừ, phải tới nhà Thoan, Quân đạp pedals hăng hái hơn, vòng xe quay nhanh hơn lá me bay, thờ gian rút ngắn. Hôm nay xuất hành gặp giờ xấu hay răng mà một mình ta phải chịu quê hai cục. Ðứng trước trường Nguyễn Du hít bụi đón em chẳng có em. Tán láo với nhỏ Hạnh bị Quyên bắt gặp xài xể. Hai cục quê, chao ơi là nặng nề, đau điếng xác hồn!
Con đường Lê Quý Ðôn cây cao lá rậm, con đường mỗi ngày Thoan đã đi về. Dấu chân nàng chừ chắc mưa đã xóa. Hơi hướm nàng chắc mưa đã rửa sạch trên những lá cây. Cổng nhà Thoan có hai cột trụ quét vôi xanh, hai hàng rào leo kín bông tầm xuân lấm tấm hoa màu thiên thanh điểm tím.
Quân dừng lại bên này lề đường dòm vô. Hai cánh cổng sắt dường như cũng đang rung động vì nhịp tim đập hỗn loạn trong ngực. Quân hét thầm: hãy can đảm, mi hãy can đảm lên đi, bước qua đường và kêu một tiếng. Khoảng sân lác đác xanh rêu, khu vườn bên sau căn nhà im tiếng. Cửa ra vào đóng, cửa sổ đóng. Căn nhà Thoan đã chết? Khu vườn Thoan tắt hơi? Tim Quân đập loạn xà ngầu. Hai chân đóng cứng trên mặt đất như đinh đóng vào gỗ tạp. Quân bất động một phút, hai phút và rồi ở phút thứ ba Quân hoạt động. Quân phóc lên xe, đít chưa chấm yên hai chận đạp lia lịa. Cái chi vậy, cái gì đã làm Quân cuống quít lên rứa? Không! chẳng có chi cả, không dưng Quân thấy chán nản dâng ứ buồng gan, cảm thấy xấu hổ nếu Thoan từ nhà mở cửa ra và bắt gặp Quân đang trồng đứng dưới gốc cây bàng đó. Ta không xứng đáng với lòng tin yêu của nàng. Quân ơi, mi là đứa nhẹ dạ, dại gái một cây xanh rờn. Phải chi khi hồi mi đừng đứng tán láo với nhỏ Hạnh. Răng tim mi dễ rung động bậy bạ, dễ bị nổi sóng bởi khóe mắt của bọn nữ nhi quá rứa? Mi không xứng đáng với lòng yêu của Thoan. Về đi, hãy về tu tâm định tính lại, tâm hồn mi phải trong bóng như thủy tinh mới "môn đăng hộ đối" với sự trong trắng của nàng. Quân đạp nhanh. Lá me bay, mưa bay. Mắt Quân rực sáng. Quân không thấy tức Quyên nữa. Con nhỏ giận dỗi thật có lý. Quân sẽ kể lại cho Thoan nghe sự gặp gỡ trưa nay. Thoan sẽ nghĩ gì? có bao giờ Thoan biết trưa nay ta đã:
Dừng chân trước cửa nhà nàng
Thấy bướm trắng với hoa vàng hôn nhau?
(thơ Nguyễn Bính)
Lá Tương Tư Lá Tương Tư - Mường Mán Lá Tương Tư