We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhoczymy
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 435 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:39:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Vì Sao Em Giả Trai...?
hế này là thế nào...?? '
Tôi thoáng giật mình... không lẽ??? không thể nào.. nếu thằng đó trả thù thì cũng không thể nhanh như thế được...''
- Thế này là thế nào?? - tôi tròn mắt nhìn hai thằng này..
- Hải Anh à, cậu nghe mình nói...- Thằng Linh đang từ tốn định nói gì - Khi cậu chuyển đi thì nhà trường có phân người vào ở cùng mình và...
- Ok, ok hiểu rồi..
Ỉu xìu tôi trở vào trong và thu don...
Phải đi rồi...
..-------------------------------------------
Tôi tiên về phía phòng hiệu trưởng bây giờ tôi là kẻ vô gia cư, chỉ con 2 con đường: một là trở về nhà với bà dì, hai là đi tới gặp thầy hiệu trưởng để thắc mắc về vấn đề chỗ ở rồi...
Đương nhiên là tôi sẽ đến gặp ông thầy kính yêu rồi...
* cộc * * cộc*
- Mời vào! - phía trong ông thầy đã đồng ý cho tôi trở vô
- Em chào thầy! Em là Hải Anh là cháu cô Tâm, hôm nay em đến đây để đề cập vấn đề trong thời gian em nghỉ học phòng em...
Tôi đang trình bày thì ông thầy đã đẩy lưng đúng lên tiến về phía tôi...
- Chia buồn với em... Em hãy sang ở khu A nhé...! Bảo trọng...
Cái gì thế nhỉ ông thầy này thật lạ...
Tôi cũng biết khu A dành cho ai, là cho học sinh chinh quy không phải học sinh thi đầu vào như tôi. Nhung ở đó thì có vấn đề gì cơ chứ.. hãy nhìn ông thầy kia, như thể ông đang đưa đám cho ai đó...
-----------------------------------------------------------------------
Căn phòng mới, ở khu A của tôi cũng khá, không đến nỗi tồi tan cho lắm, và tôi sẵn sàng chuẩn bị ột cuộc chiến có lẽ là không cân sức đấy
.
Rất lạ là không có ai ở cùng phòng với tôi.. Thế cũng tốt..
Nhưng làm gì có chuyện tốt thế..
Các bạn đừng nghĩ rằng tôi có cuộc sống ngon nghẻ ở cái túc xa mới này nhé...
Không có đâu, nếu mà ngon nghẻ thì mắc gì ông thầy lại trnhf cái mặt đưa đam ra với tôi thế.
Phòng này không tồi nhưng có rất nhiều sinh vật hiếm nhưng không quý ở cái kí túc này chẳng hạn như: ruồi trâu to cực. Muỗi annophen cực to, gián chuột,... Không cần phải nói tôi biết ai đã co tôi căn phòng tuyệt vời đến thê...
'reng ' reng ' reng '
Cái điện thoại ghẻ kêu đấy ạ..
- Alo! là Hải Anh Phong.. Đây ạ.
- Xuống nhận bưu kiên nhá...
- Vâng..
Bưu kiện gì nhỉ, ai giử đây???
Tôi xách một cái va li lớn khá năjng.. Ai giử??/
Đặt chiếc va li lên giường và mở...
- Á! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - tôi chỉ còn cacsch thét to vì trong cai va ly đó là cả một bày chuột mẹ chuột con thi nhau lao ra... thiếu chút nữa là tôi xỉu rồi..
- Ha ha ha ha ha - tiếng cười ầm ầm bắt đầu vang lên...
------------------------------------------
Ngày thứ hai...
các bạn có tin nổi không khi vừa mới bước rra khỏi của tôi đã bị chơi nguyên một thùng nước lạnh toát, giữa trời lanh như thế này...
Bọn chúng cười hả hê và anh mắt lấp lánh cơ đấy...
Tôi vùng tới toan đánh cho chúng một rận bon j này phải dậy dỗ nhưng cái nên... trơn... tôi thay vì đập cho chúng một trận thì lạ nằm sõng soài trên đất....
---------------------------
Và con nhiều điều nghích lí đúng với câu " Ỷ đông hiếp yêu "
--------------------------------------------------------------------
Tôi quay lain với trường học nhé.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau tuyên bố chống lại thành phần bất hào Vương Gia Long....
Không khí trong trường hôm nay thật lạ đây..
Im ắng như thể không có chuyện gì..
Tôi cứ tưởng tượng tôi sẽ trở thành một cô CỎ của BOF việt cơ à, như trong những truyện tranh tình cảm ấy, nữ nhân vật chính sẽ bị bọn học sinh hành cho tới số... Nhưng bây giờ thì chẳng thấy vấn đề gì..
Nhưng tôi có dự cảm chẳng lành....
Khẽ khẽ từng chút tôi đi từng tý từng tý chú ý quan sát phía trên phía dưới khi mình đang di chuyển đề phòng kẻ tiểu nhân...
Kỳ lạ thật không có vấn đề gì...
Tôi an toàn cho tới khi đã đứng trước cửa lớp...
hít một hơi dài...
Tôi ngẩng lên quan sát thật kỹ cánh của xem có vấn đề gì không, hình như không có túi nước thì phải...
Tốt..
An toàn.. Khi chắc chắn an toàn tôi bước vào...
Cả lớp học đang ồn ã chợp im bặt và họ đang dòm tôi.
Nhưng chỉ 5s sau chẳng ai nhìn tôi nữa, tôi bước vào thở phào vì không sao rồi..
Tôi vẫn an toàn tớ khi đến bạn mình.. Thật là lạ..
Đang chuẩn bị ngồi xuống thì..
'rầm '
Cái ghế của tôi tự nhiên chẻ làm 4 mảnh...
Vì sao thế nhỉ...
' Gay thì ngồi đất "
Vâng đây chính là mảnh giấy mà tôi khi đứng lên từ mặt đất thân yêu đã nhìn thấy trên cái ghế...
' Thì ra không bình yên.'
Tôi không nói gì mà chỉ lẳng lặng bước ra tôi muốn xem còn trò gì sẽ kế tiếp...
nhưng bạn có biết không không thể tưởng tượng được chỉ sau 5s kể từ khi tôi bước ra tôi đã cảm nhận được cái đau nhói của vật gì đó đập vào đầu, vào tôi phát hiện ra một trái banh tennis của kẻ nào cố ý ném vào tôi. Hình như đó là lệnh khởi đầu thì phải, tôi chỉ biết được điều đó khi rất nhiều những trái banh tiếp túc liệng vào tôi. nhanh đến nỗi mà tôi không kịp đỡ trả.
Bọn xấu xa này...
Một trái banh hifnh như đã trúng ót tôi, không biết có phải trúng điểm G ( điểm gây chết ) không nhưng tôi không biết gì vào lúc này..
Và tôi không còn biết gì cho tới khi....
---------------------------
- Mình đang ở đâu? - Tôi mở mắt và phát hiện ra mình đang ở một nơi toàn màu trắng..
Thiên đường hay địa ngục..
Dịa ngục mà đẹp thế này à..
- Đây là đâu...
- Phòng y tế... - một giọng quen thuộc vang lên, và tôi có thể biết chắc chắn chủ nhân của giọng nói này là Duy. Nhưng chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ...
---------------------------------------------------------------------
Sau đay lại trở về Vai người kể chuyện của au nha
-------------------------------------------------------------------
Hà anh ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mặt Duy như thể muốn hỏi lý do vì sao cho sự việc cô đang ở phòng y tê...
- Em định dấu anh đến khi nào hả đồ ngốc.. - ngắt mũi cô bé anh cụm trán mình vào trán nàng
- Gì đó..! Hà Anh làm bộ dãy nảy lên đẩy Duy lảo đảo lùi xa..
Chấp chới nhưng với sự nhanh nhẹn của một cầu thủ bóng rổ của Duy thì việc giữ được thăng bằng trước cai đẩy bất ngờ của Hà Anh là chuyện đơn giản hơn thế nữa gã con kịp kéo tay nó giật mạnh cho ai đó áp thẳng vào ngực gã:
- Anh biết hết rồi.. Vì sao em giả trai...?
' Giả Trai " - Hai từ vang lên làm nó gân như chết điêng..
Nó đã bị phát hiện thật...!!
- Hả?... - Nó lúng túng đến nỗi mà không thể làm chủ bản thân, nó đẩy gã ra thật nhanh, thật mạnh, khiên người gã đập mạnh vào cái xe dung cụ phía sau, cái lọ gì đó đã rơi xuống, nhưng manh thủy tinh tan tành vỡ nát, có vào mẩu nhỏ găm thẳng vào chân gã...
- Tôi.. tôi... tôi xin lỗi.. - nó đứng chết trấn và mắt mở to không hề chớp
- không sao! HÃy trả lời anh... - Gã không quan tâm đến vết thương thế nào điều mà hắn quan tâm chính là con người kia con người đang đứng ở đó và ở đây trong con tim gã. GÃ đang muốn một lời giải thích cho những gì gã đã thấy...
GÃ THẤY GÌ???
- Nè nói gì cha nội? - Nó hóa cơn thịnh nội dù bi giờ đang rối quá trời dối không biết thằng cha đó nó thấy gì ta... Không lẽ....Nó giựt cái áo để xem.. Nhưng không cái áo nịt ngực này nó phải đặt mua hẳn hoi chuẩn size mà không thể nào khiến nó bại lộ được. Thế thì là cái gì ta....
Nó cứ mung lung mà suy nghĩ không biết bại lộ ở chỗ nào? Như đọc được suy nghĩ của nó gã bước lại gần, đứng bên giường rất gần khiến nó phải lùi vào góc một chút ý gì như đang tự vệ đó...
- cái này... - gã giơ chiếc dây chuyền mặt chữ D lên -...thấy không rất vừa chứ nhỉ? - gã đang tháo chiếc dây chuyền mặt chữ A trên cổ mình vào ghép hai chiếc thành một vừa khít khìn khịt....- Em không thể chối cãi với anh chứ phải không? - Gã tiến lại phía góc nó đang ngồi thu gối nhanh như cắt hun trộm ý mà không là hun trước mặt lun á. - Bây giờ thì em hãy giải thích cho anh nghe há.
Gã trống hai tay nhìn nó ánh mắt tha thiết lắm nhưng thực sự ánh mắt hắn đang khín nó không hé được nửa lời..? Tính sao đây?
- Sao em không trả lời anh? - gã bắt đầu có đấu hiệu mất bình tĩnh
-...
- Nghe anh nói gì không? Em đang làm anh phát điên đấy! - Gã nóng thật sự đang nắm hai vai nó lắc thật mạnh mặt đỏ tai đỏ và có thể nhân xét rằng gã đang rất nóng.
- Buông tay... -
Cái giọng lạnh như băng ấy phát ra từ phía cửa và ai cũng biết đó là ai mà.. vâng đó chính là Long.. Hắn đã ở đó từ lúc gã hỏi nó vì sao lại giả gái? Và hắn đang chờ đợi điều gì từ nó. Một sự xác minh chăng.. có lẽ.. như hắn không thể chịu đựng nữa... Món đồ mà hắn muốn có lại đang gân giũ, thân mật ( đó là theo như hắn nghi ) với thằng bạn thân của hắn... Và điều này hắn KHÔNG THÍCH.
- Hãy buông cậu ấy ra.! - Hắn nói như ra lệnh và bất giác Duy buôn nó ra và im bặt lúc nầy mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. - Cậu đi ra đây với tôi! - Hắn nhào tới kéo tay nó và kéo đi thật nhanh.
Hình như bây giờ việc làm này đã giúp nó khỏi sự tra hỏi của gã và giúp nó có thêm tý thời gian để có thể nghĩ ra cách gì đó để giải quyết với sợi dây truyền đó - sợi dây kỷ niệm khi nó còn là Mỹ Anh một phiên bả chết đi sống lại của chinh mình (cái này mà nói thì hơi dài rồi sau này EXTRA au viết ha )
- Em nói đi! - hắn ra lệnh..
- Gì? Nói gì? Bị điên hả? Hành hạ thế không đủ vui sao? Nói con khỉ khô mà nói? Để tôi yên? - Nó Giật tay ra khỏi tay hắn nhanh và dứt khoát và kèm theo một thái độ cũng dứt khoát không kém.
- Để em yên ư? Chừng đó mới chỉ là bắt đầu trừ phi...... - nhếch mép trông hắn thật đểu cáng -....
- cút đi đồ bọ dòi trừ phi hai chúng ta một đứa phải dời khỏi dây đơn giản thế thôi..!! - Nó nói nhanh và cất bước đi tông thẳng vào hắn hích một cái đau điếng vào vai hắn
- trừ phi em nói yêu anh nhóc ạ! - Hắn chụp nhanh lấy bàn tay nó giật ngược lại vòng tay ôm chặt lấy nó.
-Thằng này... Buông... - Ý thức đã cho phép nó nhận ra rằng chỉ trong một ngày nó đã bị cưỡng hôn tới hai lần. hắn như con thú đói lâu ngày vồ vập nhưng nhưng trong đôi mắt hắn nó nhìn thấy nét gì tội tội ghê lắm.
Hắn ôm ghì lấy nó hôn nó thô bạo như muốn nó nhớ hay đại loại là muốn khẳng định rằng nó không thể thoát khỏi hắn.
Nhưng cảm giác thì mãi cũng chỉ là cảm giác, nó sẵn sàng không quan tâm đến cảm giác thoáng qua đó. Nó đẩy hắn ra một cách thô bạo, có thể nói là phũ phàng cơ đấy.
- Thằng khốn mầy điên hả? - Nó tát hắn một bạt tai thật đau! Nghe đến " chát" thì không phải thường đâu. Nó trà lấy trà để môi mình như thể vừa cạp thứ dư dáy lắm.
- Sao? Ghê đến thể sao? Không phải lần đầu tiên chúng ta hôn nhau phải không? Hay kĩ thuật của anh không bằng thằng Duy? Em bị phát hiện rồi hả? Cũng vui chứ nhỉ để xem nó sẽ đón nhận cô bạn Mỹ Anh xinh xắn đáng yêu lại là một thằng đực dựa hơn thế nữa lại còn là một thằng gay như thế nào? - hắn nhìn nó trăm trăm,nó thì không đọc được trong đôi mắt ấy một nỗi cay đắng lắm, cái gì đang bóp nghẹt lấy trái tim hắn. Hắn đau!
- Hả? - Ngẩn ra và nó thoáng mỉn cười hình như mấu chốt vấn đề nằm ở đây? Là ở Mỹ Anh! Và nó có thể nghĩ ra cách giải quyết rồi đấy! - Hớ nói nghe nè, nhìn mặt thì cũng sáng sủa đẹp trai đấy! - nó bước tới kề sát vào mặt hắn mà nói, nó không định hình được nguy hiểm khi đùa với lửa chỉ là chưa thôi! - nhưng mà tao không thích! Hôn hả? Như thế mà gọi là hôn hả, cái đó khác gì mày lấy cái khăn mày trà vào miệng tao! Làm ơn không biết thì đừng bày đặt! ha ha!
Nó đã quá dại dột khi khiêu khích hắn, hắn ghét nhất thua người ta, nó không biết rằng trong não hắn đang đánh loto " lẽ nào mình không bằng Khánh Duy thật " ( ngu như cái lu )
Vòng tay qua đầu nó hắn nhanh chong khóa môi kẻ đối diện ngờ nghệch. hắn không phải tay thường cũng đã qua quá nhiều những cuộc tình một đêm, tình bướm ong. Thế mà hôm nay có người chê kĩ thuật của hắn dở...
Bất ngờ quá nó không thể chống cự lại, một tay hắn giữ ngang eo một tay giữ đầu nó, mà sứ hắn thì đâu có thường.
Nó bị cuốn vào vòng ma thuật ngọt ngào ấy, đến mụ mị đến mơ hồ....
- Anh không hề kém phải không ngốc..! - Hắn ôm riết thì thầm vào tai nó chất giọng tự nhiên âm áp quyến rũ chết người nó thì đang cố hớp lây luồng không khí cho buồng phổi tội nghiệp.
Nó không thể tưởng tượng nó đã bị hắn hôn mà điều tệ hại hơn là nó đã hôn lại hắn đây không phải 1 chút, 1 ít mà là mãnh liệt. Nó bị điên rồi.
Hắn thì tỏ sung sướng lắm ôm xiết miệng thì cười toe, hai mắt híp lại:
- Em thật ngọt ngào!
- Hừ... Buông ra! Bệnh quá mà! haizzzzz!- Nó lại một lần nữa thô bạo đẩy hắn ra nhưng không thoát được đâu mà thay vào đó chỉ còn là những bất lực!
- Anh nói rồi em không thể thoát khỏi anh mà! Ngoan ngoãn nào bé cưng! - Cui xuống hắn kề bên cổ và... cắn.. ngay xương quai xanh trên làn da trắng bóc. Một vết đỏ lằn!
- Á! Thằng bệnh hoạn. Nó luôn mồm **** rồi đá thọi vào chân hắn. Hình như hắn cố tình buông ra để cho nó đi.
Hắn tủm tỉm khi phát hiện cái mặt đỏ lựng đang cách xa càng xa.
- Thật ngọt ngào! - Hắn đang yêu và chìm đắm trong tình yêu... dù là đơn phương nhưng lại thấy có chút hạnh phúc đang tới...
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nó lừ lừ nhìn cái lớp học! Thận trọng từng chút!!!!
Cả lớp nhìn nó. Như chưa có chuyện gì xảy ra! Nó bước vào với cái đầu cuốn băng. lần lần về chỗ. Nó phát hiện đã có một cái ghế mới.
" Bụp"
" Bụp"
Nó giơ chân đạp đạp lên cái ghế ( thử độ bền tý )
- Ổn! - Nó mỉm cười rồi quay sang bàn phía sau cầm quyển vở thằng đằng sau - Tao xin tờ giấy! - " Xoạt "
Ôi lậy chúa! cả cái lớp trống mắt lên nhìn!
- Cái lớp này to gan! Cái ký túc A to gan! Tao tuyên bố chúng mày đứa nào muốn ra khỏi trường theo thằng Long thì cứ chống tao đi! - Nó đập quyển sách xuống bàn!
Im lặng!
- ha ha - cả cái lớp dộ lên cười như thể mít tơ bin mới về!
- chúng mày thích thì thử! - Ánh mắt nó đanh lên chứng tỏ nó đang nói thật đấy!
Im lặng!
- Em có thây chúng ta cần nói chuyện không?
LÀ AI NỮA......
- ****! - Nó rít qua kẽ răng khi dòm thấy gã đang đứng đó khuôn mặt điểm trai đã đen sịt tối một màu u ám. Nhưng nó thì không sợ có khuôn mặt nào của gã mà nó chưa nhìn thấy nào.
- không rảnh! Ông lượn đi cho tôi yên! Đừng phá mắm phá muốn! - Cái câu của miệng chết tiệt làm nó giật thột và im bặt.
- Phá mắm phá muối? - Thay vì đứng dựa vào cửa như lúc đầu gã đã đứng hẳn lên, và đôi mắt không chớp. - Em còn chối được không? - Hắn hỏi một câu mà chỉ có hai người trong số đông những người ở đây hiểu chứ số còn lại thì " đội nón "
Nó thì đương nhiên là hiểu rồi.
- muốn có câu trả lời hả? - nó hỏi lại một câu cũng chỉ có hai người hiểu được
- có lẽ là không sai!
Gã đi thật nhanh về phía nó cho tới khi mặt đối mặt:
- Muốn ở đây hay là ra ngoài hả cậu Trịnh Vũ Hải Anh? - Gã gườm gườm
- Tùy! - nó hất mặt trả lời ngang ngược bởi nó thừa biết gã sẽ không đời nào để nó chứng minh thân phận trước hàng trăm con mắt này đâu. Nó hiểu gã không ít cơ mà.
- Đi! - đúng như suy nghĩ của nó, gã lôi nó đi trong sự ngạc nhiên quá độ của biết bao con mắt.
Lôi xềnh xệch nó về phía trước không chút nể nang, nó chưa hề bị gã đối xử thế này.
- trả lời... - gã dừng lại ở nhà kính, nắm chặt hai vai nó mà nói như gầm lên.
- Thì trả lời, làm gì mà ghê gớm thế? Nói bé sợ tôi điếc không nghe thấy sao phải gào to thế? - Thái độ của nó thế này thì ai mà chẳng tức..
Gã vẫn im lặng chờ câu trả lơi..
- Nhìn thấy gì rồi? - nó không trả lời mà lại hỏi ngược lại gã - dây truyền?
-....
- Đúng là ngu ngốc! - giả đò tức tối nó lẩm bẩm như cố ý để gã nghe thấy - có cái dây truyền cũng làm mình bại lộ.
- Vì sao em giả trai? - vẫn chỉ một câu
- tôi.... vốn là con trai việc gì phải giả - nó nhanh như chớp đáp luôn một hơi ngon lành
- con trai? - gã nhếch mép cười đểu ( ^^ ) - thế em giải thích sao về sợi dây truyền này - lắc sợi dây
Bặn môi!
Chau may!
- Thôi đành phải nói thật vậy! - nó lấp lửng
-....
- Mỹ Anh đó, là do tôi............. giả gái thôi! - ôi nó thấy nó cừ khôi thế nhỉ
- giả gái? cái quái quỷ gì thế này? - vằn mắt quá rõ chúng tỏ gã đang bắt đầu một sự tức giận
- xin llõi anh! là tôi muốn dành giải cho trường của dì nên đã.....
- ok ok? thế giải thích về những câu chuyện?
- Là em gái tôi nói cho tôi!
- em gái?
- Là em song sinh! Trịnh Vũ Hà Anh - Nó lôi cái bóp từ túi quần và lôi ra cái ảnh nhỏ xíu đưa cho gã - Đây là tôi, đây là em tôi!- chỉ vào hai đứa nhỏ - Cha mẹ tôi xa nhau từ sớm nên anh em tôi một đưa một nơi xa nhau từ lúc nhỏ nhưng chúng tôi vẫn liên lạc.
- Là Bin (tên gọi lúc nhỏ củ Hải Anh )? - Gã tự dưng lại nhớ đến cái tên mà Hà anh hay nhắc tơi: Anh Bin, nhưng gã không hề biết Hà Anh có một người anh song sinh.
- Đúng là tôi! Nếu không tin thì đây là anh gia đình tôi lúc đó! - Thật là may lúc nào cũng mang bên mình - đây
Gã không thể tin hai đứa trẻ giống nhau đến giật mình.
- Tôi là đàn ông và tôi co người yêu 1 là Quỳnh My của trường Tư thục Thanh Tâm có hình nhưng chắc không thể cho anh xem vì ctôi không có mang. Hay tui cởi áo cho anh rờ ha! ( cái này mới nà... chẹp chẹp )
Ngay lúc ấy thì loa trường lại oang oang: " Mời Em Trịnh Vũ Hải Anh về Phòng Hiệu Trưởng ngay "
Đúng là ở hiền gặp lành.
- Đi đã! - ù té quyền luôn
Nó đi rồi nhưng gã vẫn đứng đó. Quá nhiều bằng chứng bất lọi cho ý kiến " Hải Anh là Mỹ Anh mà gã vẫn đi tìm "
-----------------------------------
PHÒNG HIỆU TRƯỞNG...
- Từ ngày mai em có thể chuyển qua khu S, bạn Gia Long trưởng khu S đã đồng ý cho em một chỗ bên khu S! - Ông thầy vỗ vai nó tỏ vẻ: " Nhất chú nhá "
- Hả? Khu S? - "lại âm mưu gì đây?:" nó tự hỏi và nghi ngờ về điều ông thầy vừa nói
Cái gì vậy trời?
Là Gái... Không Phải Gay! Là Gái... Không Phải Gay! - Nhoczymy