When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:32:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69
rở lại Càn Thanh Cung, Sùng Nhân đế ngã trên giường gạch, nhìn Diệp Trì cả buổi, cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải, cuối cùng phất phất tay nói: "Phạt ngươi nửa năm bổng lộc, đi đi."
Diệp Trì lập tức vui vẻ ra mặt: "Tạ Hoàng Thượng ân điển, trở về thần đệ liền thành hôn, sẽ dẫn vợ ta tới dập đầu với Hoàng Thượng."
Cây quạt trong tay Sùng Nhân đế liền vèo bay ra ngoài: "Cút." Diệp Trì khẽ vươn tay chụp ở trong tay: "Tạ vạn tuế gia ban thưởng, thần đệ lăn đây." Nói xong chạy như một làn khói.
Lưu Hải ở một bên suýt nữa đã bật cười, gặp phải một vị không da không mặt mũi như vậy, vạn tuế gia cũng không có biện pháp, tất nhiên là phải che chở rồi, chuyện này nói trắng ra, cũng là Cửu công chúa tự mình gây ra, ngươi nói ai không chọc, lại chọc phải vị gia này, bởi vì là nàng dâu của tiểu vương gia, trước sau đã náo ra bao nhiêu việc rồi, một Thị Lang phủ cũng góp vào rồi, điều này nói rõ cái gì, nói rõ chính là vận mệnh của tiểu vương gia.
Nghe nói tiểu vương gia thương yêu dữ lắm, hận không thể mỗi ngày ngậm trong miệng, Cửu công chúa thì hay lắm, đi lên tát người ta một cái, tính nết của tiểu vương gia, không đánh lại tuyệt đối không cho qua chuyện, cho nên nói, có nguyên nhân có kết quả, Cửu công chúa cũng coi như đáng đời, chính là vạn tuế gia ở đây có chút khó xử, dù sao cũng liên quan đến thể diện hoàng gia, còn có thái phi thái hậu, tuy nói Cửu công chúa ra tay trước, tiểu vương gia đuổi vào cung, ở trước mặt thái hậu thái phi mà đánh Cửu công chúa đổ máu, nếu một chút cũng không phạt, thực không thể nào nói nổi.
Cho nên dứt khoát phạt bổng lộc, kinh thành người nào không biết, Phong nhị thiếu của Trấn Viễn Hầu phủ mua bán lớn, tiểu vương gia, Tả thiếu gia thượng thư phủ, còn có tiểu công gia, cũng cầm cổ phần danh nghĩa, cái khác không có, muốn bạc có bạc, ai mà thèm chút bổng lộc triều đình này chứ, đừng nói phạt nửa năm cho dù là phạt mười năm, đoán chừng cũng không sao, hơn nữa, trong miệng vạn tuế gia nói phạt, vừa ném ra cây quạt kia, thế nhưng là tháng trước mới triều cống đó, không nói mặt quạt này, ngay cả là nan quạt trầm hương, cầm trên thị trường cũng không dừng lại giá ngàn lượng.
Hoàng Thượng mặc dù phạt bổng lộc, thật ra cũng coi như bù qua, có thể thấy được trong đầu đa phần nghiêng về phía tiểu vương gia, lại nghe Sùng Nhân đế nói: "Mọi người nói anh hùng khó qua cửa ải mỹ nhân, trước kia trẫm không tin lời này, hôm nay thấy Diệp Trì như vậy, cũng phải tin bảy tám phần, từ xưa tới nay một chữ tình vô cùng khó khăn, hắn dè chừng một nữ tử như thế, cũng không biết là họa hay phúc, trẫm nhớ rõ, năm ấy lão Định Thân Vương xem bát tự cho tiểu tử này, nói tiểu tử này từ nhỏ có phúc có lộc, nhưng mệnh phạm hoa đào, chỉ sợ tình cảm khổ sở, hôm nay nhìn đến ngược lại thực đúng."
Lưu Hải nói: "Nô tài nghe nói vị tiểu vương phi kia mặc dù gia cảnh dòng dõi kém chút, nhưng cũng là mấy đời thư hương, người cũng hiền lành, còn đi giúp đỡ những ăn mày ngoài thành, vô cùng thiện tâm, cũng trách không được tiểu vương gia thích, tuy nói đều muốn môn đăng hộ đối, suy cho cùng phẩm chất vẫn quan trọng nhất, tiểu vương gia lại là tính tình này, nếu không phải bản thân hắn thích, sợ rằng sẽ không giữ nổi hắn, hôm nay thì tốt rồi, nô tài nghe nói, chỉ cần vị tiểu vương phi này nhăn mày, tiểu vương gia liền ngủ không yên, sau này vạn tuế gia muốn thế nào, chỉ cần đánh chủ ý trên người vị tiểu vương phi kia, tất nhiên là vạn thử vạn linh."
Sùng Nhân đế nhịn không được cười nói: "Đánh chủ ý từ trên người một vị phụ nhân, trẫm thành loại người nào hả, nhưng, tiểu tử khốn nạn này sợ người cũng tốt, đỡ phải không ai quản, suốt ngày gây chuyện cho trẫm, ngược lại là Cửu công chúa, mặc dù thái phi sủng có chút nuông chiều, cũng không lỗ mãng đến mức này, ngược lại thực có chút kỳ quái."
Lưu Hải nói: "Lão nô nghe nói Cửu công chúa sáng sớm hôm nay xuất cung đi phủ Trạng Nguyên trước, sau đó không biết tại sao lại đi Trấn Viễn Hầu phủ, cùng Trấn Viễn Hầu phủ Nhị cô nương làm bạn đi An Phúc Tự, vừa vặn gặp tiểu vương phi, mới động thủ.
Sùng Nhân đế hơi trầm ngâm sau nửa ngày nói: "Ta nhớ được Trấn Viễn Hầu phủ trước kia có đề cập kết thân với Định thân vương phủ, còn có chuyện như vậy sao?"
Lưu Hải nói: "Đúng là có chuyện như vậy, nghĩ đến việc hôn nhân không thành, trong lòng Nhị cô nương này tồn tại oán khí, mới cổ động Cửu công chúa và tiểu vương phi khó xử."
Sùng Nhân đế nhíu nhíu mày, suy nghĩ chuyện này e rằng không kết thúc được, Diệp Trì tiểu tử kia không phải là người chịu thua thiệt, Cửu công chúa cũng đánh cho, Phong gia nha đầu kia có thể gặp cái gì tốt, Phong gia nha đầu này chưa lấy chồng còn có thể sử dụng thủ đoạn như vậy, ngày nào đó thực gả cho người, không chừng chính là phu nhân âm hiểm độc ác, bị chút ít giáo huấn mới nên người được, liền không để ý tới nữa, gọi Lưu Hải truyền Lễ Bộ Thượng Thư đi vào nghị sự.
Tháng sau, Quốc vương cáp Bắc Quốc, Cáp Lộc Tán đến Đại Yên triều bái, tuy nói Cáp Bắc Quốc hoang vu, băng tuyết nghèo nàn, suy cho cùng cũng xem như nhất quốc chi quân, người ta cũng không ngại phương xa ngàn dặm đến triều bái, cũng không có thể mất cấp bậc lễ nghĩa, ngược lại sứ giả truyền tin lộ ra lời nói, muốn hai nước hòa thân, đây thật sự là khó cho Sùng Nhân đế.
Công chúa của tiên đế, chết thì chết, gả gả, chỉ lưu lại một mình Cửu công chúa, vài ngày trước còn hứa hôn với Hứa Minh Chương, Thành thật mà nói Cáp Lộc Tán của Cáp Bắc Quốc này cũng không có mắt nhìn, ngươi nếu như muốn hòa thân, thì đưa tin đến sớm một chút, nếu đưa sớm một chút, cũng đỡ phải gả Cửu công chúa cho Hứa Minh Chương.
Nói trắng ra đều là do Diệp Trì hỗn tiểu tử này gây ra chuyện này, khiến cho Hoàng Thượng là hắn đây, mặc kệ nhiều chuyện triều đình đại sự như vậy, ở chỗ Cáp Lộc Tán ưu sầu vấn đề nàng dâu, được rồi, nên như thế nào thì liền làm như thế ấy, thật sự không được, thì chọn khuê tú thế gia vọng tộc rồi tấn phong là được.
Không nói Sùng Nhân đế ở đây buồn rầu chuyện hòa thân, liền nói Diệp tiểu gia nhà ta,xả giận cho vợ hắn xong, mới xem là thư thản, từ trong cung đi ra, mặt trời cũng đã lặn xuống, đoán chừng vợ hắn lúc này cũng tỉnh dậy rồi, suy nghĩ tối nay nên ăn cái gì ngon đây, vợ hắn lớn lên rất đẹp mắt, chỉ là có chút gầy, nên phải hảo hảo bồi bổ, còn có, chính là thấy thời gian tới gần, cũng phải bảo hạ nhân dọn dẹp, dọn sạch phố nhỏ Tỉnh Thủy.
Mà tòa nhà bên kia cũng tu sửa tốt rồi, sáng mai tự mình đi nhìn một cái, nếu quả thực thỏa đáng, hay là sớm chuyển trở về, đến lúc chuẩn bị gả sẽ có rất nhiều chuyện. Diệp Trì nghĩ đến đây thì cũng đến nơi, nhảy xuống ngựa, trong tay phe phẩy cây quạt Hoàng Thượng thưởng, một vẫy ba lắc đi vào.
Thời Tiêu thức dậy thấy người người bên cạnh đều thay đổi, không thấy bóng dáng bà tử trước kia, thay đổi hai khuôn mặt lạ lẫm, liền hỏi Đắc Lộc: "Lưu ma ma sao không thấy?"
Mắt Đắc Lộc loe lóe ánh sáng nói: " Bà tử này trong nhà có người bị bệnh dịch, nô tài sợ bà tử này mắc bệnh, liền cho xe kéo bà ta về nhà, hai người này là người đáng tin cậy trong phủ, ngài sai cũng thuận tay, là gia dặn dò nô tài gọi đến đấy."
Thời Tiêu nghe xong, ngược lại là nhẹ nhàng thở ra, tuy nói bà tử này tính tình gian xảo, suy cho cùng cũng ở chỗ này mấy ngày, Thời Tiêu chỉ sợ Diệp Trì buồn bực, làm gì bà tử này, hôm nay nghe nói đuổi ra ngoài, mới yên lòng.
Ở đây đang nói chuyện, chỉ thấy Diệp Trì lắc lư đi vào, Đắc Lộc nhìn sắc mặt kia của gia nhà hắn liền biết rõ, khẳng định đã báo được thù, Diệp Trì phất phất tay, Đắc Lộc nháy mắt hai bà tử, ba người vội vàng lui ra ngoài.
Bọn người rời đi, Diệp tiểu gia đặt mông ngồi bên cạnh Thời Tiêu, Thời Tiêu liếc hắn một cái xê dịch vào bên trong: "Chỗ ngồi đối diện rộng như vậy huynh không ngồi, sáp đến ngồi trước mặt ta làm cái gì?"
Diệp Trì tiến đến cẩn thận nhìn mặt vợ hắn, ngược lại là thuốc kia có tác dụng, lúc này ngủ một giấc, sưng đỏ cũng tiêu tan bớt rồi, không cẩn thận nhìn cũng nhìn không ra, nhưng Diệp Trì vẫn có chút đau lòng, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"
"Cái gì đau hay không?" Thời Tiêu sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn nhìn má trái của mình chằm chằm, lập tức hiểu được, lắc đầu: "Không đau." Nhưng chợt nhớ tới hắn hỏi như vậy, đích thị là biết ngọn nguồn rồi, như vậy hắn vừa đi nơi nào, không phải là đi vào cung chứ.
Nghĩ đến đây, Thời Tiêu vội nói: "Huynh vừa đi đâu?"
Diệp Trì nói: "Chỗ nào cũng không có đi, chính là tiến cung tìm vạn tuế gia uống chén trà." Thấy nàng dâu trừng mắt hắn, thấp giọng cười nói: "Nàng đây là lo lắng ta sao, trong lòng ta vui lắm."
Thời Tiêu mặt đỏ, sau nửa ngày mới nói: "Huynh đi tìm Cửu công chúa rồi hả?"
Ánh mắt Diệp Trì trầm xuống: "Nha đầu kia cho là mình là ai, dám đánh nàng dâu tiểu gia, gia dễ khi dễ lắm sao."
Thời Tiêu lại càng hoảng sợ: "Huynh đã làm cái gì?"
Diệp Trì nói: "Không có làm gì? Nàng ta làm gì với nàng, trả nàng ta gấp đôi thôi."
"Huynh, huynh đánh nàng? Nàng là công chúa đó."
Thời Tiêu mặt mũi trắng bệch, Diệp Trì hừ một tiếng: "Công chúa thì sao, đánh vợ ta là không được." Nói xong lại đau lòng nhìn khuôn mặt Thời Tiêu một chút, nói khẽ: "Lúc này ngẫm lại, thời gian định hôn hơi chậm, sớm nên cưới nàng vào phủ, để gia khỏi phải lo lắng đề phòng như vậy."
Thời Tiêu mặt đỏ lên, đang muốn hỏi lại hắn, chợt nghe tiếng Tả Hoành: "Ta tới tìm Diệp Trì, cũng không phải đi theo nàng, nàng đuổi ta làm cái gì, nhắc đến nới nói đây chính là tòa nhà của Diệp Trì, chớ nói gia ở đây ăn bữa cơm, cho dù ở lại đây một hai năm, cũng không có gì."
Một câu thật sự chặn được miệng Quyên Tử, Quyên Tử liếc hắn một cái nói: "Tùy ngươi, bớt lượn quanh bản cô nương là được."
Thời Tiêu vội nói: "Quyên Tử đã trở về, cha ta cũng sẽ trở về, huynh nhanh ngồi qua bên kia đi."
Diệp Trì cười nhìn nàng: "Nàng dâu, nàng sắp gả cho ta, gần một chút cũng có sao đâu."
Nhưng Thời Tiêu không thuận theo, Diệp Trì đành phải ngồi qua đối diện, trong lòng nói, bây giờ trước nghe theo vợ hắn, ngày nào đó lấy về phủ, xem hắn ôm không buông tay cho biết.
Quyên Tử đi vào trông thấy hai người mạnh ai nấy ngồi, nhịn không được cười nói: "Ta nói Đắc Lộc tiểu tử kia tại sao lại ở bên ngoài, thì ra sợ làm bóng đèn, sắp lấy về nhà rồi còn sốt ruột gì nữa, mà sao không lo chuẩn bị gì đi, ngồi ở đây làm cái gì."
Một câu nói Thời Tiêu đỏ bừng cả khuôn liếc nàng một cái nói: "Tỷ nhanh miệng quá nhỉ, nhà gái mà cũng không biết thu liễm chút ít, sau này nhà ai dám lấy tỷ."
Quyên Tử xùy một tiếng nói: "Không lấy thì tốt, ta một mình một người càng tự do tự tại, không có dây thừng buộc mình, nếu không thì chiêu con rể tới nhà, ta nói một, hắn không dám nói hai, dám trừng mắt với bản cô nương, cô nương khoét tròng mắt của hắn nhắm rượu."
Diệp Trì không khỏi đưa mắt nhìn Tả Hoành ở phía sau, cảm thấy nha đầu hung hãn này là nói cho Tả Hoành nghe, nhưng Tả Hoành đâu có nghe, còn nói với Diệp Trì: "Ta vừa nghe nói Diệp tiểu gia ngươi hôm nay tăng thể diện, chạy vào cung Thái hậu quạt Cửu công chúa bốn tát vào mồm, đánh cho nha đầu kia đổ máu miệng, phải nói, ngươi đây không biết thương hương tiếc ngọc gì hết, tốt xấu gì người ta cũng là công chúa cành vàng lá ngọc, ngươi vậy mà cũng dám xuống tay."
Thời Tiêu ngạc nhiên, mặc dù Diệp Trì nói với nàng, nàng chỉ cho rằng hắn nói giỡn, không ngờ lại là sự thật, ngẩn người nhìn Diệp Trì, cũng không biết nên nói cái gì, mặc dù cảm thấy hắn lỗ mãng, trong lòng lại quả thực có chút cảm động.
Nhưng Quyên Tử lại có phần có hứng thú nói: "Vì sao vậy? Vì sao lại đánh công chúa?"
Diệp Trì liếc mắt Tả Hoành, Tả Hoành túm cổ tay Quyên Tử: "Tò mò quá, ở chỗ này làm bóng đèn làm chi, đi nhanh lên." Không nói gì liền kéo Quyên Tử đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn hắn.
Thời Tiêu nhìn hắn chút nữa, nói khẽ: "Huynh hồi phủ đi."
Diệp Trì không khỏi có chút thất vọng, rồi lại nghe vợ hắn nói: "Cuộc sống sau này còn dài, hà tất quan tâm nhất thời, ngược lại là huynh suốt ngày ở chỗ này, lão Vương phi Vương Phi sẽ nghĩ như thế nào, ngoài mặt không có chuyện gì, trong đầu không biết còn cho là ta không hiểu chuyện, chưa thành hôn mà mỗi ngày đều lôi kéo huynh đến nhà, vốn dòng dõi ta nghèo túng như vậy kết duyên với Vương Phủ đã có chút hoang đường, nếu như chưa về nhà chồng đã làm thái bà bà, bà bà bất mãn, sau này nào có ngày tốt lành, chính là vì ta, huynh cũng nên về phủ nhiều một chút, lão Vương phi thương huynh như vậy, chắc là ngày ngày đều nhớ tới huynh, huynh ở bên cạnh nhiều một chút cũng coi như hiếu đạo, chung quy canh giữ ta, truyền ra ngoài không tốt đâu."
Lời này nếu là nói với người ngoài, Diệp tiểu gia sẽ nghe không vô lời nào đâu, nhưng là từ trong miệng vợ hắn nói ra, vậy thì không giống nhau, từng chữ từng câu đều ghi tạc trong lòng, đặc biệt là câu cuộc sống sau này còn dài, càng nói đến suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ cảm thấy so với câu nào thì câu này là nghe hay nhất, liền đứng lên nói: "Nàng yên tâm, những thứ này ta biết mà, từ hôm nay trở đi, ta mỗi ngày trở về cùng lão Vương phi ăn cơm chiều, nhưng ban ngày phải đi qua, phố nhỏ Tỉnh Thủy bên kia mà chỉnh đốn xong, sáng mai ta tới đây giúp thu dọn đồ đạc, ngày kia có thể chuyển đi." Thời Tiêu gật gật đầu, Diệp Trì lúc này mới lưu luyến không muốn rời đi.
Đắc Lộc vốn cho rằng gia phải chiều muộn mới trở về, không ngờ lúc này trời còn chưa có tối đã muốn về, nhịn không được gãi gãi đầu, nhìn cửa sổ, thầm nghĩ chẳng lẽ là cãi nhau rồi, nhưng lại nhìn sắc mặt gia nhà hắn lại không giống, một đường trở về mà lòng nghi ngờ khó chịu vô cùng.
Đi vào phủ liền trực tiếp chạy nội viện của lão Vương phi, lão Vương phi ở đây đang không được tự nhiên, người già và tiểu hài tử cũng không sai biệt lắm, không đúng tâm tư liền không được tự nhiên, muốn nói lão Vương phi không được tự nhiên, cũng chính vì Diệp Trì, trước kia không có nàng dâu cũng không về nhà, hôm nay mắt nhìn sắp cưới vợ, lại la ó, càng không thấy được bóng dáng, trời sáng sớm đã đi ra ngoài, trời tối cũng chưa thấy trở về.
Lão Vương phi ngay từ đầu đã nghĩ, suy nghĩ đây là không dễ mới thỏa mãn lòng của hắn, đang tình cảm nồng nhiệt, mình cũng đừng trách tội, ai mà không có tuổi trẻ, nhưng về sau càng nhìn trong lòng càng chua lè chua lét, thật sự là lời nói kia của Vương Phi, nàng dâu chưa vào cửa, tôn tử cũng không có.
Cứ như vậy trong lòng có thể thống khoái ư, bà tử phòng bếp tới hỏi buổi tối muốn ăn cái gì, lão Vương phi khó chịu, than thở mà nói: "Ăn cái gì cũng không có tác dụng, rốt cuộc già rồi, không ai để ý đến." bà tử tới truyền lời sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi.
Thu ma ma tất nhiên là biết nguyên do vì sao lại nói như thế, vừa định khuyên, ai ngờ lão Vương phi trước một bước nói: "Ngươi đừng nói dối dỗ dành ta, ngày nào đó ta nhắm mắt, liền coi như xong." Lão Vương phi vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài Diệp Trì nói: "Cái gì nhắm mắt coi như xong, đêm hôm khuya khoắt, lão tổ tông đây là niệm kinh à."
Lão Vương phi sắc mặt vui vẻ, nhưng nhớ tới tiểu tử này vài ngày không thấy bóng dáng, lại giận tái mặt tức giận: "Đọc kinh cái gì, bản thân ta đọc Kim Cô Chú niệm cho khỉ con ngươi tới, sao mấy ngày này không đến chỗ tổ mẫu, chẳng lẽ là đúng như mẫu thân ngươi nói, có vợ của ngươi rồi nên cái gì cũng không để ý, ngay cả tổ mẫu cũng quên."
Trong lòng Diệp Trì thầm nghĩ, vợ hắn thật sự là thần tiên tính toán, quả thật như nàng nói, nghĩ đến vợ hắn qua cửa, còn phải trông cậy vào lão tổ tông che chở, nếu bây giờ không tốt, qua cửa liền chịu thiệt a, nàng dâu nếu như bị thua thiệt, mình không phải đau lòng chết sao.
Nghĩ đến đây, vội vàng ngồi kế bên lão Vương phi: "Ta nói hôm nay vừa vào sao lại nghe mùi chua thế, thì ra lão tổ tông ăn dấm chua với vợ ta."
Lão Vương phi đánh hắn một cái tát: "Nói hưu nói vượn, tổ mẫu như thế nào ăn dấm chua với vợ ngươi, tổ mẫu là người thế nào hả."
Diệp Trì nói: "Ta thì nói lão tổ tông nhà chúng ta thương yêu ta nhất, tự nhiên cũng thương yêu vợ ta, nhất định sẽ không ăn dấm chua với vợ ta."
Lão Vương phi nhịn không được cười nói: "Trách không được Thái hậu nói ngươi biết nói chuyện, thật đúng là, đã biết ngọt ngào dỗ dành ta, được rồi, tổ mẫu cũng không phải ăn dấm chua với vợ ngươi, chỉ là ngươi cả ngày không về nhà, cũng thực vô lý, ngay cả bên ngoài bận chuyện, trong nhà ngươi cũng mặc kệ, tổ mẫu ở đây khá tốt, ở trong phòng trò chuyện, nương ngươi thì không như vậy, vì để ngươi cưới vợ mà trái tim cũng vỡ nát, trở về thì đi gặp nương ngươi, nói hai câu cũng được, cũng tránh cho trong đầu nương ngươi oán vợ của ngươi không hiểu chuyện, ngày nào đó vào cửa, chỗ mẹ chồng nàng dâu không tốt, cuộc sống của ngươi cũng khó chịu."
Diệp Trì nói: "Sao tổ mẫu nói giống vợ ta thế, vốn ta không chịu trở về, vợ ta liền đuổi ta, nói chưa thành lễ, ta cứ chạy đến chỗ nàng ấy cũng không thỏa đáng, huống chi, lão tổ tông ở nhà không chừng nhớ ta muốn trò chuyện với ta, ta mà không trở về, chính là bất hiếu, vậy là đuổi ta về."
Thu ma ma ở một bên nghe xong, âm thầm gật đầu, quả nhiên là nha đầu thông minh, lời này từ trong miệng Trì Ca truyền ra, lão Vương phi nghe xong trong lòng không biết thoải mái như thế nào đâu, lão nhân sao, trông cậy cái gì? Chẳng phải trông cậy vào tiểu bối hiếu thuận sao, đến lúc này lại càng hợp với tâm ý của lão Vương phi.
Quả nhiên, lão Vương phi nghe xong, chậm rãi nói với Diệp Trì: "Ngược lại là vợ của ngươi hiểu chuyện, so với ngươi còn tốt hơn, tổ mẫu yêu thương ngươi, ngay cả nàng dâu chưa qua cửa của ngươi cũng không bằng."
Diệp Trì cười hắc hắc: "Vợ ta còn chưa vào cửa, ngài lão cũng không thể liền bất công, người đừng thấy vợ ta nói chuyện làm việc ổn thỏa, nhưng tính tình cũng bất không tốt đâu, qua cửa rồi, nếu hai chúng ta cãi nhau, lão Vương phi cũng không được thiên vị nàng, ta đây mới là cháu ruột của người đấy."
Nói lão Vương phi nhịn không được nở nụ cười, chỉ vào hắn nói: "Mới vừa rồi còn nói tổ mẫu ghen ghét, một lát liền biến thành ngươi, lòng dạ hẹp hòi, ta thương vợ của ngươi không phải là thương ngươi sao, được rồi, hôm nay không ra ngoài, nếu không đi ra ngoài, cùng tổ mẫu ăn cơm đi."
Diệp Trì nói: "Từ hôm nay trở đi, tôn nhi mỗi ngày cùng tổ mẫu ăn cơm tối." Được lời này, lão Vương phi lập tức liền quên mất khó chịu vừa rồi.
Diệp Trì cùng lão Vương phi ăn cơm tối, vừa nói vừa cười, mắt thấy tổ mẫu mệt mỏi, mới rời đi, cũng không đi về phòng mình mà đi tới viện của nương hắn.
Vào hạ, nương hắn sợ nóng liền chuyển vào trúc viện bên trong vườn trúc, đợi lập thu mới chuyển ra, vì vậy Diệp Trì đi vào vườn, đi qua cầu ngọc đái(1), chợt ở một bên hồ nhìn thấy tên đình nghỉ chân, Tiêu Tiêu đình, nhớ tới đình này là tiểu bạch kiểm Hứa Minh Chương kia đặt tên, bỗng nhiên chua xót dâng trào, nói với Đắc Lộc: "Sáng sớm mai hủy đình này cho gia."
(1) Cầu ngọc đái
Đắc Lộc ngạc nhiên: "Cái kia, gia, đình này đang tốt mà hủy đi làm cái gì?"
Diệp Trì trừng mắt liếc hắn một cái: "Bảo ngươi hủy liền hủy đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Đắc Lộc suy nghĩ cẩn thận một lát, đình này là Trạng Nguyên Lang đặt tên, trong lòng gia nhà hắn ghét bỏ, ban đầu là quên mất, hôm nay nhìn thấy làm sao có thể nhịn xuống, hủy thì hủy, dù sao là gia dặn dò, Vương Gia cho dù trách tội cũng trách tội không đến trên người mình.
Diệp Trì đi vào Trúc viên, thực làm nương hắn giật cả mình, còn nói chưa đến lúc thành hôn, bà sẽ không dễ dàng gặp người đâu, không ngờ hôm nay lại đến đây.
Vương Phi tức giận: "Ngươi hôm nay trở về chào buổi sáng sao, sao không canh giữ vợ của ngươi đi."
Diệp Trì nghe không đúng, cười vài tiếng: "Nghe nương nói, thì ra là nhi tử không đứng đắn như thế." Vương Phi hừ một tiếng: "Chuyện đứng đắn của ngươi không phải là vợ của ngươi ư, ngoại trừ nàng, trong mắt ngươi còn có cái gì?"
Diệp Trì vội nói: "Người trong mắt nhi tử cho dù có nhiều thế nào, thì cũng chỉ có mình nương thôi."
Vương Phi nói: "Ngươi bớt nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nương đi, nương cũng không phải là không để ý tới chuyện này, biết rõ tình trạng trong nhà của vợ ngươi, ngươi chú ý nhiều chút cũng được, chỉ là chưa thành lễ, mà cứ ở cùng một chỗ, suy cho cùng không ổn, được rồi, nương cũng không cằn nhằn nữa." Nói xong liền lấy đèn sáng cẩn thận nhìn nhi tử, thấy mấy ngày nay mặc dù có nhiều việc rối ren, ngược lại không thấy mệt mỏi, ngược lại so với trước kia còn tinh thần vài phần, sắc mặt vui mừng tràn đầy chân mày khóe mắt, giấu cũng giấu không được, có thể thấy được rất vui vẻ.
Trong lòng Vương Phi thở dài, suy nghĩ, chỉ cần hắn vui vẻ, muốn thế nào cũng được.
Hai mẹ con nói vài lời, Diệp Trì vừa muốn đi, Vương Gia vừa vặn một bước đi vào, thấy hắn, có thể có khuôn mặt gì tốt, hừ một tiếng nói: "Ta tưởng ngươi quên đường về rồi chứ, thì ra còn biết trở về."
Diệp Trì hì hì cười cười, tiến lên trước hành lễ cho lão gia tử, mới nói: "Nhi tử nói thật với ngài, không phải vợ ta kiên quyết đuổi ta trở về, nói ta ở trước mặt cha mẹ cố gắng hiếu thảo, con trai của ngài nói không chừng thực quên mất việc về nhà, trời không còn sớm, Nhị lão hai người cũng nên ngủ đi, nhi tử sẽ không ở trước mặt kì đà cản mũi."
Một câu nói làm Vương Phi đỏ mặt, Vương Gia chỉ vào hắn nói: "Chỉ biết nói bậy, còn chưa cút."
Đợi Diệp Trì rời đi, Vương Phi khẽ thở dài một cái nói,: "Cưới nàng dâu dòng dõi nghèo túng như vậy, lúc đầu trong lòng ta cũng không hài lòng lắm, hôm nay nhìn lại, nói không chừng thật sự là duyên phận kiếp trước, ông nói Trì Ca lớn như vậy, có bao giờ chịu nghe ai nói đâu, hôm nay lại nghe lời của vợ hắn, ông nói kỳ lạ không, theo tôi thấy, trong lòng ông cũng đừng khó chịu, chỉ cần nhi tử hợp ý, cái gì mà không được, không phải làm vợ chồng bất hoà, cuộc sống này ngược lại không có cách nào khác..."
Ký Sự Cướp Nàng Dâu Ký Sự Cướp Nàng Dâu - Hân Hân Hướng Vinh