Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:32:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
iệp Trì suy nghĩ xoắn cả tóc, Quách Khánh Lâm có rất nhiều tội, khỏi phải nói đến cái khác, chỉ việc bao kỹ nữ Thúy Nhi của Thúy Hỉ Lâu ở bên ngoài đã là một tội lớn rồi, tiên đế gia đã cấm đoán rõ ràng không cho phép quan lại chơi gái, Quách Khánh Lâm biết pháp mà phạm pháp, tuy một nhược điểm này lại không thể mất chức quan thì cũng phải trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn, nếu như đem chuyện này nháo lớn, hoàng thượng mất thể diện, chức quan của con rùa già này xem như chấm dứt, cho dù là với lão nhạc phụ Ngự sử của hắn cũng không dám đùa.
Về phần nháo lớn như thế nào, Diệp Trì nhớ tới Quách Đại Bảo, thằng nhãi này thì tốt rồi, vết sẹo lành liền quên đau, lần trước bỗng nhiên bị đánh roi, cũng không thấy làm gì, không tới hai ngày lại nạy góc tường của người cha tiện nghi của hắn, gặp lão tử hắn không có ở đây, liền đến chỗ ở bên ngoài phố nhỏ Y Tử Quyển, khi đi vào chính là hơn nửa ngày.
Thằng nhãi này chính là sắc quỷ, người bên trong cũng không hơn, hai người đụng cùng một chỗ không thể nói chuyện thơ ca luận từ, chắc chắn chính là làm ít chuyện trên giường gạch, lúc đầu còn kiêng kỵ chút ít, hôm nay gian dâm, tình cảm đang dâng trào, quả thực chịu đựng không nổi, như lúc này, Thúy Nhi hầu hạ lão tử hắn sung sướng, cửa trước vừa đưa ra, cửa sau bà tử đã đón Quách Đại Bảo vào nhà chờ trên giường, đợi Thúy nhi trở về, lúc hai người lăn cùng một chỗ, phỏng đoán ổ chăn này còn chưa lạnh.
Diệp Trì hết thảy sai người nhìn chằm chằm Quách Đại Bảo là vì, lần trước lão tử hắn ngăn cản thu thập không thống khoái, còn muốn tìm một cơ hội chỉnh chết tiểu tử này, không ngờ ngược lại phát hiện chuyện gian dâm này, tình ái, Diệp Trì suy nghĩ Quách Khánh Lâm lại làm con rùa, chuyện như vậy chắc là cũng chịu đựng không nổi đâu, nhưng, đằng trước hắn ngủ với nha đầu bên cạnh con mình, cũng không phải là vật gì tốt, đừng nhìn bề ngoài ra vẻ đạo mạo, trong bụng là cái dạng gì mà, không cần nghĩ cũng biết.
Cho nên, chuyện này đều không cần hắn tự mình xuất hiện, hai cha con nếu như đụng vào một chỗ, liền có trò hay để xem, bên cạnh Thúy nhi có bà tử một sai khiến thường ở bên ngoài, là Thúy Hỉ Lâu mang ra ngoài, Quách Khánh Lâm tuy nói bao nàng, nhưng không chuộc thân cho nàng, kể cả khế thân của bà tử của nàng đều nắm chặt trong tay mụ tú bà Thúy Hỉ Lâu.
Hắn không cần Thúy nhi, liền nắm bà tử kia, làm chút gì chuyện gì mà không được, theo lý thuyết, chuyện này cũng không khó, đi Thúy Hỉ Lâu một chuyến, cầm văn khế của bà tử kia là xong, nhưng Diệp tiểu gia ta lại do dự.
Chuyện đi dạo này trước kia đều là quá khứ rồi, nhưng hôm nay lại không thích hợp, cũng không thể không đi một chuyến, đang ở chỗ này lâm vào tình thế khó xử, Hồ Quân lại đâm đầu đi vào.
Sáng sớm hôm nay Hồ Quân đã mò đến, mấy ngày nay hắn như mấy con ngũ tích lục thú, cả ngày ở trong nhà ngây ngô không có gì vui, một mình một người không có ý nghĩa, liền tìm Tả Hoành hai người đi chung tìm chút ít chuyện vui, chỉnh đốn nhẹ nhàng khoan khoái chạy đến Tả phủ.
Đến cửa, vẫn chưa đi vào, quản gia ra đón nói, thiếu gia nhà bọn họ mới sáng sớm đã đi rồi, không có lưu lại lời nào, không biết đi nơi nào.
Hồ Quân chụp hụt một cái, ngược lại nhớ tới Cẩm Thành, lại đi Trấn Viễn Hầu phủ, Cẩm Thành có ở nhà, nhưng vô cùng bận rộn, ngồi vừa nói chuyện với Hồ Quân vừa làm việc với quản sự trong cửa hàng, Hồ Quân trừng mắt nhìn, phân công hết một đám quản sự mà việc vẫn chưa xong, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một rừng người màu đen còn đang xếp hàng chờ ở bên ngoài.
Hồ Quân liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên kệ, trong lòng nói, cứ như vậy, qua buổi trưa cũng không xong, liền thấy không thú vị, tìm lý do ra ngoài, trên đường lượn hai vòng, ở Phúc Hưng cư ăn bát gà tia mặt, liền nhớ tới Diệp Trì.
Tuy nói muốn cưới vợ, nhưng mà vẫn chưa cưới mà, lúc này nam nữ chưa cưới gả, chưa nói cả ngày ở cùng một chỗ chán muốn chết, cho nên hôm nay nhất định có ở nhà.
Nghĩ vậy liền quay đầu chạy đến Vương Phủ, Diệp Trì liếc thấy hắn tới, lập tức có chủ ý, lập tức nói một lần cho hắn nghe.
Vừa nói xong, Hồ Quân liền không nhịn được liếc mắt: "Ta nói ca ca bị gì thế, cưới có nàng dâu, mà coi y như tổ tông, vả lại, người đây cũng không phải là đi tìm niềm vui, đây là làm chuyện đứng đắn mà, cho dù biết thì cũng có sao đâu."
Diệp Trì nói: "Ta đây không phải tránh nghi ngờ sao, cái chỗ đó ta không tiện đi đến, vả lại, không so được với ngươi quen cửa quen nẻo dễ xử lý hơn."
Một câu làm trà trong miệng Hồ Quân cũng phun ra, kéo khăn lau miệng nói: “Trong mấy người chúng ta, nếu bàn về quen cửa quen nẻo ai có thể so với ca ca chứ, tiếng tăm của người khắp Tứ Cửu Thành người nào không biết, hiện tại vứt đi nơi nào rồi."
Diệp Trì cười hắc hắc: "Có câu là quân tử bỏ qua, chuyện quá khứ còn nói làm cái gì, tính tình nàng dâu này của ta, ngươi cũng ít nhiều cũng biết một chút, ta không phải sợ sao, ca ca cũng không sợ ngươi chê cười, bây giờ sắp thành thân rồi, tâm ý này của ta vẫn còn thay đổi ở cổ họng đó, chỉ sợ xuất hiện chuyện rắc rối, nàng dâu này liền không lấy được về nhà, ngươi liền thay ca ca đi một chuyến, trở về ca ca cực kỳ cám ơn ngươi."
Hồ Quân thực không nhìn nổi dáng vẻ Diệp Trì ủy khuất uất ức như vậy, trong mắt hắn, Diệp Trì chính là nhân vật uy phong lẫm liệt, trong bốn người, hắn mặc dù không có nhiều ý đồ xấu như Cẩm Thành, nhưng bọn họ ai cũng phục hắn, chưa từng mềm mỏng với ai, lại bị nha đầu kia chỉnh đốn thành như vậy, thật không tin nổi mà.
Nghĩ đến đây, Hồ Quân thở dài nói: "Nhìn ý tứ này của ca ca, huynh đệ nào dám chối từ, được, đi thì đi."
Có Hồ Quân hỗ trợ, không bao lâu sau khế thân của bà tử này liền cầm ở trong tay, đi thẳng đến phố nhỏ Y Tử Quyển, Hồ Quân cũng không có hứng thú tìm chuyện vui, dứt khoát cùng nhau đi theo Diệp Trì đến xem náo nhiệt.
Nhắc tới phố nhỏ Y Tử Quyển thật đúng là nơi không dễ tìm, ở bên cạnh nội thành Đông Nam, mặc dù cách hai con đường với trường thi, cũng rất là bí mật. Nằm trước con phố nhỏ Bảo Châu, giao nhau ở trong ngõ, không cẩn thận quả thật tìm không ra, thật khó cho Quách Khánh Lâm ở chỗ này làm ngoại trạch, đủ để thấy trong lòng lão gia hỏa kia vẫn biết sợ, biết tránh tai mắt của người khác, đáng tiếc trên đời này không có chuyện gì có thể giấu diếm, nếu thật muốn giấu giếm thì thà rằng đừng làm, chỉ cần ngươi đã làm, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác biết.
Nhìn phố nhỏ Y Tử Quyển kia vô cùng chật hẹp ngột ngạt, Diệp tiểu gia cũng không đi vào bên trong, cũng may phố nhỏ này mặc dù chật hẹp nhưng bên ngoài vẫn còn xem như rộng rãi, ra khỏi phố nhỏ đi không tới vài bước sẽ có một trà lâu sạch sẽ ở trên đường, Diệp Trì và Hồ Quân ngồi ở lầu hai, cách cửa sổ nhìn động tĩnh đầu hẻm, nhìn thấy bà tử này đi ra, Đắc Lộc đạp đạp liền chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau, bà tử này ngay ở trước mặt Diệp Trì, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, Diệp Trì cũng lười nói nhảmvới bà ta, vỗ vỗ thân khế của bà ta ở trên bàn, bà tử này thấy, vội vàng quỳ xuống dập đầu bái kiến tân chủ tử.
Diệp Trì đi thẳng vào vấn đề: "chỉ cần ngươi làm theo lời gia nói, đợi xong chuyện, thân khế này gia một mồi lửa đốt đi, sau này ngươi muốn đi đâu thì đi, nếu không làm theo lời gia nói, gia bán ngươi tới vùng ven phía Bắc."
Bà tử này nghe xong vội vàng không ngừng dập đầu, người ở vùng ven phía Bắc này đều là chưa khai hóa, nghe nói đói đói tới mức ngay cả nữ nhân cũng ăn, bản thân bà tuổi đã lớn. Nhưng cái mạng già này vẫn sợ hãi, bây giờ Diệp Trì bảo bà giết người cũng có thể không chút lựa chọn đi làm, huống chi, chỉ sai bà đi truyền lời.
Bà tử này miệng đáp ứng liền rời đi, Hồ Quân nói: "Ngươi chắc chắc chứ, phụ tử Quách Đại Bảo hôm nay đều có thể đến, vạn nhất không đến thì làm chuyện vô ích rồi."
Diệp Trì nói: "Hôm nay trong triều hưu mộc, con rùa Quách Khánh Lâm này không đến, chẳng lẽ ở nhà quấn với bà nương hắn, Quách Đại Bảo thì càng không cần phải nói, Đắc Lộc sai người nhìn chằm chằm mấy ngày nay, mỗi ngày đều vội vàng theo sát phía sau lão tử hắn, ở bên trong con rùa con chiến đấu nhiệt tình như thế, làm sao cam lòng bỏ qua, ngươi nhìn đi. Hôm nay còn có đại nhiệt náo mà."
Đang nói, Hồ Quân cười nói: "Quả nhiên đã đến, nhưng Thị Lang đại nhân lúc này ăn mặc thật đúng là đủ nhẹ nhàng đấy, không cẩn thận nhìn thực nhận không ra."
Diệp Trì theo nhìn xuống, thấy một cỗ kiệu tầm thường đi vào phố nhỏ Y Tử Quyển, Quách Khánh Lâm một thân quần áo đen từ trong kiệu đi ra, cách ăn mặc so với người lui tới trên đường không có gì sai biệt, có lẽ là cố ý cải trang để tránh tai mắt của người khác, tiếc là sớm rơi vào mắt của Diệp Trì, dù che giấu thế nào cũng vô dụng.
Xuống kiệu hơi nhìn lướt qua bốn phía, bước nhanh đi vào phố nhỏ Y Tử Quyển, nhìn không giống với đi tìm vui mà y như đi ăn trộm, đi vào ước chừng một canh giờ liền đi ra, ở cửa sau nhìn chằm chằm vào tiểu tử truyền lời, nói Quách Đại Bảo đã tới.
Hồ Quân nhịn không được cười nói: " hai cha con này ngược lại thật sự là có qua có lại, ngươi nói nếu như trong bụng kỹ nữ này lưu lại dòng giống, là nhi tử hay là tôn tử, vốn Thị Lang phủ đã đủ rối loạn, thêm vào một khoản như vậy nữa, so với câu chuyện thoại bản biên soạn còn có ý nghĩa hơn, được rồi, gia hôm nay xem như không uổng công, cho là xem chuyện vui đi."
Cách cửa sổ nhìn thấy bà tử từ trong ngõ hẻm đuổi theo, Hồ Quân nhếch lên chân bắt chéo: "Được, trò hay bắt đầu rồi."
Muốn nói Quách Khánh Lâm sở dĩ nhìn trúng Thúy nhi, thật ra không phải thích tư sắc của nàng, mà xuất phát từ tâm bệnh của bản thân hắn, Thúy nhi tư sắc mặc dù không kém, nhưng cũng không coi là xuất sắc lắm, cô nương đứng đầu bài ở Thúy Hỉ Lâu, Thúy nhi căn bản chưa thể kể đến, với địa vị hôm nay của Quách Khánh Lâm, đầu bài của Thúy Hỉ Lâu đều muốn vội vàng hầu hạ, với bậc tư sắc này của Thúy nhi, căn bản đều dựa vào người vợ trước.
Nhưng Thúy nhi cũng có chút may mắn, lần trước Quách Khánh Lâm đi đến nhà đồng liêu uống rượu, gọi mấy kỹ nữ Thúy Hỉ Lâu đàn hát cho vui, Quách Khánh Lâm liếc mắt một cái thấy bên trong có một người, giữa lông mày có vài phần thần vận giống vợ của hắn, năm ấy tuy nói vì công danh lợi lộc, bỏ quên thê tử vợ cả ở quê, trong đầu cũng xấu hổ, tuy nói biết Thúy nhi và vợ cả hắn không liên quan, nhưng nhìn mặt mày này liền sinh ra vài phần thương tiếc, buổi tối liền gọi nàng hầu hạ.
Không ngờ Thúy nhi tư sắc hơi bình thường, ngược lại luyện thành một thân bản lĩnh thật sự, cộng thêm thân thể yêu kiều mềm mại, biết xử lý, hầu hạ Quách Khánh Lâm thoải mái vô cùng, có một hồi, sẽ có hai, mấy lần tới đây, dứt khoát đưa Thúy nhi ra ngoại trạch bao hết, có thời gian liền tới đây, thời gian dài cũng muốn chuộc thân cho nàng, lại sợ chuyện này rơi đến tai quan, đến lúc đó vạch tội mình một quyển, liền gánh không nổi trách nhiệm, liền kéo dài tới hôm nay.
Đã muốn chuộc thân, tự nhiên quan tâm, hôm nay đi ra còn suy nghĩ, trở về tìm một cơ hội gặp mụ tú bà Thúy Hỉ Lâu chuộc Thúy nhi đi ra, đang nghĩ ngợi, chỉ thấy bà tử trước mặt Thúy nhi đuổi theo, đến trước mặt nói: "Đại nhân nhanh đi nhìn một cái, người chân trước vừa đi, cô nương liền ồn ào ngực đau, lúc này đau đến mức nằm thẳng trên giường gạch lăn qua lăn lại đó."
Quách Khánh Lâm nghe xong vội nói: "Ngươi đi mời Lang trung, ta trở về nhìn một cái."
Nói xong gấp rút đi trở về, lo lắng đến Thúy nhi, vào cửa thẳng hướng phía sau, trước sau hai viện, liền có người nhìn, ai lại dám đến ngăn hắn, Quách Khánh Lâm một đường đã đến phía sau.
Vừa mới vào nội viện chỉ thấy trên cửa sổ chiếu ra hai cái bóng, hổn hển truyền đến âm thanh hai người dây dưa ở cùng một nơi, Quách Khánh Lâm bực tức liền chạy tới, đi vài bước dừng lại nghe âm thanh bên trong, lập tức giận đến sắc mặt tái xanh, nhấc chân đạp cửa ra...
Ký Sự Cướp Nàng Dâu Ký Sự Cướp Nàng Dâu - Hân Hân Hướng Vinh