Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Monogram Murders (2014)
Dịch giả: Tuấn Việt
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 257 / 35
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Gõ Cửa Xem Ai Ra Mở Nào
hi chúng tôi băng ngang thành phố sáng hôm sau để làm cuộc viếng thăm bí hiểm, tinh thần Poirot cứ thay đổi xoành xoạch như thời tiết của London, vốn không được quyết đoán lắm giữa mây mưa và nắng. Có lúc ông giãn người, tỏ ra hài lòng với bản thân, nhưng ngay sau đó ông lại cau cau cặp lông mày như lo lắng điều gì.
Chúng tôi đến một ngôi nhà khiêm tốn trên một con đường hẹp. “Số 3 Yarmouth Cottages,” Poirot nói khi đứng trước cửa nhà. “Anh nhận ra địa chỉ này không, Catchpool? Nó quen thuộc với anh mà, đúng không?”
“Phải. Đợi chút. Tôi sẽ nhớ ra ngay. Phải rồi, đó là địa chỉ của Samuel Kidd, đúng không nhỉ?”
“Đúng vậy. Nhân chứng lợi hại của chúng ta, người đã thấy Nancy Ducane chạy khỏi khách sạn Bloxham và đánh rơi hai chìa khóa, mặc dù Nancy Ducane không thể có mặt ở khách sạn Bloxham ngay sau 8 giờ vào đêm án mạng.”
“Vì bà ấy đang ở nhà của Louisa Wallace,” tôi tán thành. “Vì vậy chúng ta đến đây để dọa ông Kidd một chút, đúng không ạ? Và tìm hiểu xem ai là người đã xui khiến ông ta nói dối?”
“Non. Ông Kidd hôm nay không có nhà. Ông ấy đi làm rồi, tôi nghĩ vậy.”
“Thế thì…”
“Ta chơi một trò chơi nho nhỏ nhé. Trò chơi này mang tên là Gõ-Cửa-Xem-Ai-Ra-Mở-Nào,” Poirot nói với một nụ cười bí ẩn. “Nào, mời anh. Tôi sẽ tự gõ nếu không đeo găng. Tôi không muốn làm bẩn chúng.”
Tôi gõ rồi chờ, lòng tự hỏi vì sao Poirot lại chờ đợi ai đó ra mở cửa khi mà chủ nhà đã đi vắng. Tôi há miệng toan hỏi rồi ngậm lại. Dĩ nhiên, có hỏi cũng vô ích. Tôi bâng khuâng nhớ lại cái thời (mới chỉ cách đây chưa đầy hai tuần lễ) khi tôi còn tin rằng nếu có ai đó biết rõ câu trả lời thì ta cứ nên hỏi thẳng.
Cửa chính của căn số 3 Yarmouth Cottages mở ra, và tôi đột nhiên đứng trước đôi mắt mở lớn của một người không phải là Samuel Kidd. Thoạt tiên tôi bối rối, vì đó là một khuôn mặt lạ. Rồi tôi quan sát nỗi sợ hãi làm vẹo vọ những đường nét và biết được người đó ắt là ai.
“Chào cô, cô Jennie,” Poirot nói. “Catchpool, đây là cô Jennie Hobbs. Còn đây là ông Edward Catchpool, thưa cô. Chắc cô còn nhớ, tôi có nhắc đến ông ta ở quán cà phê Pleasant. Cho phép tôi bày tỏ sự nhẹ nhõm bất tận vì đã tìm được cô còn sống.”
Đó là lúc mà tôi biết chắc rằng mình chẳng biết gì cả. Vài mảnh vụn nhỏ của sự tự tin mà tôi bám víu vào đã chứng tỏ là không đáng tin cậy. Làm thế quái nào Poirot biết được ông phải tìm Jennie Hobbs tại đây? Điều đó là không tưởng! Thế mà thực tế chúng tôi đang đứng nơi đây.
Sau khi Jennie định thần và dàn xếp lại các biểu cảm thành vẻ gì đó đỡ rúm ró và ít phòng thủ hơn, cô mời chúng tôi vào nhà và bảo chúng tôi chờ trong một căn phòng nhỏ tăm tối với những bàn tủ rệu rã. Rồi cô xin cáo lỗi, nói rằng cô sẽ trở lại ngay tức thì.
“Ông nói là không kịp cứu cô ta mà!” Tôi giận dữ nói với Poirot. “Ông nói dối tôi.”
Ông lắc đầu. “Làm sao tôi biết sẽ tìm được cô ta ở đây? Đó chính là nhờ anh đấy, mon ami. Một lần nữa anh đã giúp Poirot này.”
“Bằng cách nào?”
“Xin anh hãy nhớ lại cuộc trò chuyện của anh với Walter Stoakley ở quán trọ King’s Head, nhớ lại ông ta đã nói về một phụ nữ lẽ ra đã có chồng con, một ngôi nhà riêng và cuộc sống hạnh phúc. Anh nhớ ra chưa?”
“Vậy thì sao?”
“Một phụ nữ dâng trọn cuộc đời mình cho một người đàn ông vĩ đại? Sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh ta? Rồi sau đó, ông Stoakley nói: ‘Cô ta không thể cưới một thằng nhóc nào đó, một khi đã từng yêu một người có địa vị. Cho nên cô ta bỏ rơi hắn.’ Anh có nhớ đã kể cho tôi như vậy không, mon ami?”
“Dĩ nhiên là nhớ! Tôi đâu phải thằng ngốc.”
“Anh nghĩ anh đã tìm ra người phụ nữ lớn tuổi và chàng trai trẻ, n’est-ce pas! Rafal Bobak đã nhắc đến họ tại khách sạn Bloxham – ông ta nói ba nạn nhân đã bàn luận về họ – và anh nghĩ Walter Stoakley ngụ ý cặp này, do đó anh hỏi ông Stoakley người phụ nữ có hơn nhiều tuổi so với người đàn ông mà cô ta bỏ rơi không, bởi lẽ anh tin rằng ông ta nói: ‘Cô ta không thể cưới một thằng nhóc nào đó’. Nhưng, bạn tôi ạ, anh đã không nghe kỹ ông ta!”
“Có chứ – chắc chắn là tôi nghe kỹ.”
“Non, câu của ông ta nói là: ‘Cô ta không thể cưới Sam Kidd,’ tức ông Samuel Kidd.”
“Nhưng… nhưng mà… Ôi, chết tiệt!”
“Anh đã kết luận sai vì trước đó Walter Stoakley đã dùng từ ‘kid’ nhiều lần. Ông ta dùng từ đó để ám chỉ gã trẻ tuổi đã nhậu cùng ông ta. Eh bien, nhiều người ở địa vị anh cũng sẽ mắc phải nhầm lẫn giống như thế. Đừng quá tự trách mình.”
“Và rồi, do hiểu nhầm, tôi đã hỏi Stoakley về cách biệt tuổi tác giữa người phụ nữ với người mà cô ta lẽ ra phải cưới và ông ta đã hiểu là tôi hỏi về gã rách việc đó. Chắc ông ta ngạc nhiên lắm khi tôi hỏi vậy vì Jennie Hobbs chẳng liên quan gì đến gã rách việc kia.”
“Oui. Nếu không đờ đẫn vì rượu, hẳn ông cụ đã hỏi lại anh rồi.” Poirot nhún vai.
“Vậy là Jennie Hobbs đã đính hôn với Samuel Kidd,” tôi cố đúc kết lại. “Và… cô ta đã bỏ ông ấy ở lại Cambridge để đến Great Holling cùng Patrick Ive?”
Poirot gật đầu. “Fee Spring, cô phục vụ ở quán Pleasant, có nói với tôi rằng Jennie từng có một lần buồn đau trong quá khứ. Tôi đang tự hỏi đó là nỗi buồn đau nào.”
“Chúng ta chẳng phải vừa trả lời câu hỏi đó sao?” tôi nói. “Hẳn đó là nỗi buồn khi bỏ lại Samuel Kidd.”
“Tôi nghĩ nhiều khả năng hơn là do cái chết của Patrick Ive, người mà Jennie thực sự yêu. Nhân thể, tôi cũng chắc chắn đó là lý do cô ta đổi cách ăn nói: để nghe giống một người cùng tầng lớp với ông ấy, với hy vọng ông ấy xem cô ta là người bình đẳng chứ không chỉ là người giúp việc.”
“Ông không sợ cô ta biến mất lần nữa sao?” tôi hỏi, mắt nhìn cánh cửa khép của phòng khách. “Cô ta làm gì mà lâu thế? Ông biết không, chúng ta phải đưa ngay cô ta đến bệnh viện nếu như cô ta chưa đến đó.”
“Bệnh viện?” Poirot có vẻ ngạc nhiên.
“Phải. Cô ta đã mất khá nhiều máu ở cái phòng khách sạn đó.”
“Anh lo nghĩ quá nhiều rồi,” Poirot nói. Trông ông như đang có nhiều điều muốn nói, nhưng đúng lúc đó Jennie mở cánh cửa.
“Xin thứ lỗi cho tôi, ông Poirot,” cô nói.
“Về chuyện gì, thưa cô?”
Căn phòng chìm trong sự yên lặng bất tiện. Tôi muốn lên tiếng và chấm dứt sự lúng túng đó, nhưng lại nghi ngờ khả năng mình đóng góp được điều gì hữu ích.
“Nancy Ducane,” Poirot cố tình nói rất chậm, “bà ấy có phải là người mà cô trốn tránh khi cô tạt vào ẩn náu ở quán cà phê Pleasant? Bà ấy có phải là người cô sợ?”
“Tôi biết bà ấy đã giết Harriet, Ida và Richard tại khách sạn Bloxham,” Jennie thì thào. “Tôi đã thấy vụ này trên báo chí.”
“Vì chúng tôi tìm được cô tại nhà Samuel Kidd, vị hôn phu trước đây của cô, liệu chúng tôi có thể giả thiết rằng ông ta đã kể cho cô là đã thấy gì vào cái đêm án mạng đó?”
Jennie gật đầu. “Nancy từ trong khách sạn Bloxham chạy ra, đánh rơi hai chiếc chìa khóa trên vỉa hè, anh ấy nói vậy.”
“Đó là một sự trùng hợp incroyable, thưa cô: Nancy Ducane, kẻ đã giết ba người và định giết cả cô nữa, được nhìn thấy đang chạy khỏi hiện trường bởi một người mà cô từng dự định kết hôn chứ chẳng phải ai khác!”
Jennie bật ra một tiếng kêu hầu như vô thanh. “Vâng.”
“Poirot thì ông ấy nghi ngờ một sự trùng hợp lớn như thế. Cô đang nói dối, và cô đã nói dối lần trước, lúc chúng ta gặp nhau!”
“Không đâu! Tôi thề…”
“Tại sao cô lấy phòng ở khách sạn Bloxham dù biết đó là nơi Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus đã bị sát hại? Cô không có câu trả lời, tôi biết mà!”
“Ông phải cho tôi nói thì tôi mới trả lời được chứ. Tôi quá mệt mỏi vì trốn chạy. Mọi thứ có vẻ dễ dàng hơn nếu chuyện đó kết thúc.”
“Là vậy sao? Cô điềm tĩnh chấp nhận số phận đang chờ đợi mình? Cô chào đón nó, xuôi theo nó?”
“Vâng.”
“Thế thì tại sao cô lại đòi ông quản lý khách sạn Lazzari phải cho cô một phòng ‘nhanh lên, nhanh lên’, như thể cô vẫn đang trốn chạy kẻ truy lùng cô? Và, do cô không có vẻ gì bị thương, vũng máu trong phòng 402 là của ai vậy?”
Jennie bắt đầu khóc, đôi chân hơi lảo đảo. Poirot đứng dậy giúp cô ngồi xuống ghế. Ông nói. “Cô ngồi đi. Đến phiên tôi đứng để nói cho cô hay bằng cách nào tôi biết chắc cô chưa bao giờ nói thật với tôi cả.”
“Nhẹ nhàng thôi, ông Poirot,” tôi nhắc nhở ông. Jennie trông cứ như sắp ngất.
Poirot có vẻ bất chấp. “Việc giết Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus đã được thông báo qua mảnh giấy để lại,” ông nói. “‘CẦU CHO HỌ KHÔNG BAO GIỜ YÊN NGHỈ: 121. 238. 317.’ Giờ thì tôi thắc mắc: một sát thủ bước đến bàn lễ tân của khách sạn trong trạng thái bình tĩnh đến lạnh lùng rồi đặt xuống đó mảnh giấy quảng cáo cho ba án mạng thì liệu có giống cái người dễ hoảng loạn, hổn hển chạy ra khỏi khách sạn, rồi đánh rơi hai chìa khóa ngay trước mặt nhân chứng? Chúng ta có nên tin rằng sự hoảng loạn của hung thủ – Nancy Ducane – chỉ bắt đầu sau khi bà ta để mảnh giấy lại trên bàn? Và nếu như Nancy Ducane chạy ra khỏi Bloxham ngay sau 8 giờ thì làm cách nào bà ấy lại đang dùng bữa tối với quý bà Louisa, vào chính thời điểm đó?”
“Ông Poirot, ông không nghĩ phải nhẹ nhàng hơn với cô ta sao?”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi hỏi cô, cô Jennie: cớ sao Nancy Ducane phải để lại mảnh giấy? Cớ sao ba tử thi cần phải được tìm thấy ngay sau 8 giờ tối? Nhân viên của khách sạn đằng nào chẳng phát hiện ra vào lúc nào đó. Tại sao phải vội vàng? Và nếu bà Ducane đủ điềm tĩnh để tiếp cận bàn lễ tân và bỏ lại mảnh giấy mà không gây nghi ngờ thì hẳn có nghĩa bà ấy có khả năng suy nghĩ hợp lý về những gì cần làm. Thế thì tại sao bà ấy không bỏ luôn hai chiếc chìa khóa vào túi áo khoác cho an toàn trước khi rời khách sạn? Một cách ngớ ngẩn, bà ấy lại cầm chúng trong tay rồi đánh rơi ngay trước mặt ông Kidd. Ông ấy còn thấy được chúng có khắc số: ‘một trăm gì gì đó’ và ‘ba trăm gì gì đó’. Cũng nhờ sự trùng hợp ngẫu nhiên mà ông ta nhận ra khuôn mặt người phụ nữ bí ẩn, và sau một thời gian ngắn giả vờ như không thể nhớ ra được, ông ta có thể thoải mái nói ra với chúng tôi cái tên Nancy Ducane. Tất cả những điều này theo cô có nghe hợp lý không, cô Hobbs? Với Hercule Poirot, chúng nghe không hợp lý chút nào cả – nhất là khi ông ấy đã tìm ra cô ở đây, tại nhà ông Kidd, và ông ấy biết Nancy Ducane có chứng cứ ngoại phạm!”
Jennie đang quệt nước mắt bằng tay áo.
Poirot quay sang tôi. “Lời khai của Samuel Kidd là gian dối từ đầu đến cuối, Catchpool ạ. Ông ta và Jennie Hobbs đã thông đồng nhau đổ vấy tội giết Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus lên Nancy Ducane.”
“Ông không biết ông nhầm thế nào đâu!” Jennie hét lên.
“Tôi biết cô là một kẻ nói dối. Từ lâu tôi đã ngờ rằng cuộc gặp giữa tôi và cô ở Pleasant có liên quan đến án mạng ở Bloxham. Hai sự việc này – nếu ta tính ba án mạng là một sự việc – có hai điểm chung quan trọng nhất và cũng bất thường nhất.”
Câu này làm tôi ngồi thẳng dậy. Tôi đã chờ quá lâu để được nghe những điểm tương đồng đó.
Poirot nói tiếp: “Thứ nhất là một sự tương đồng tâm lý: cả hai sự việc đều có cùng gợi ý rằng các nạn nhân còn tội lỗi hơn cả hung thủ. Mảnh giấy để lại trên bàn lễ tân của Bloxham – ‘CẦU CHO HỌ KHÔNG BAO GIỜ YÊN NGHỈ’ – gợi ý rằng Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus là những người đáng chết và hung thủ giết họ là người thực thi công lý. Còn ở quán cà phê, thưa cô Jennie, cô đã nói với tôi rằng cô đáng bị chết, và chỉ khi nào cô bị giết đi thì công lý cuối cùng mới được thực thi.”
Ông ấy nói đúng. Tại sao tôi lại bỏ qua điều đó nhỉ?
“Tiếp đến là tương đồng thứ hai, không phải là tâm lý mà là tình huống: vụ giết người ở Bloxham và cuộc trò chuyện tại quán cà phê với Jennie hoảng hốt còn gắn kết nhau ở một đặc điểm chung nữa là có quá nhiều manh mối, quá nhiều thông tin từ quá sớm! Có quá nhiều chỉ dẫn hiện lên cùng lúc, như thể có ai đó muốn chìa tay ra giúp cảnh sát. Chỉ một cuộc gặp mặt ngắn ngủi ở quán cà phê mà tôi đã gom được một số lượng dữ kiện đáng kinh ngạc. Cô Jennie, cô ta cảm thấy có lỗi. Cô ta đã làm việc gì đó khủng khiếp. Cô ta không muốn hung thủ bị trừng trị. Cô ta cố tình nói với tôi: ‘Ồ, mong đừng ai mở miệng’, để khi nào tôi nghe về ba thi thể ở khách sạn Bloxham với khuy măng-xét trong miệng có thể tôi sẽ nhớ lại lời cô ta và thắc mắc, hay có khi tiềm thức của tôi sẽ tiến hành việc liên hệ đó?”
“Ông hiểu sai về tôi rồi, ông Poirot,” Jennie phản đối.
Poirot phớt lờ cô, tiếp tục bài diễn văn: “Ta hãy xem xét các án mạng ở Bloxham. Một lần nữa, ở đó, chúng tôi thấy mình được cung cấp quá nhiều thông tin, và chúng đến sớm tới mức khả nghi: Richard Negus trả tiền cho cả ba căn phòng và cho các chuyến xe từ ga xe lửa về khách sạn. Cả ba nạn nhân đều đang sống hoặc từng sống ở làng Great Holling. Thêm vào đó lại còn cái manh mối lợi hại là dòng chữ tắt PIJ trên những chiếc khuy măng-xét để dẫn dắt chúng tôi đến lý do vì sao ba người này bị trừng phạt: do cách đối xử tàn nhẫn của họ đối với mục sư Patrick Ive. Ngoài ra, mảnh giấy bỏ lại ở bàn lễ tân đã thể hiện rõ rằng động cơ là trả thù riêng, hoặc do khao khát công lý. Chẳng mấy khi hung thủ chịu viết ra động cơ của mình và bỏ nó lại đầy nhã ý ở một nơi nổi bật như vậy, đúng không ạ?”
“Thật ra cũng có những hung thủ muốn người khác biết động cơ của mình,” tôi nói.
“Mon ami,” Poirot nói với vẻ nhẫn nại cường điệu, “nếu Nancy Ducane muốn giết Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus, liệu bà ấy có làm điều đó theo cách mà mọi dấu vết đều chỉ ngược về bà ấy? Bà ấy có muốn lên giá treo cổ không? Và cớ sao Richard Negus – kẻ đã ở bên bờ vực của cơ hàn, theo như lời người em – lại thanh toán cho tất cả mọi khoản? Nancy Ducane là người giàu có. Nếu bà ấy là hung thủ đã dụ dỗ các nạn nhân đến London để giết họ, vậy tại sao không phải bà ấy là người trả tiền phòng và tiền xe. Những điều này đều nghe không khớp!”
“Xin hãy để tôi nói, ông Poirot! Tôi sẽ nói với ông sự thật?”
“Lúc này tôi thích chính tôi nói với cô sự thật hơn, thưa cô. Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi thấy kẻ đáng tin hơn chính là tôi. Trước khi cô kể câu chuyện của cô, cô đã hỏi tôi nghỉ hưu chưa, cô nhớ không? Cô đã đóng kịch rất khéo khi vờ yêu cầu tôi xác nhận việc tôi không có quyền bắt người hay thực thi pháp luật ở đất nước này. Chỉ khi đó, tức sau khi tôi cam kết việc này, cô mới thổ lộ với tôi. Nhưng lúc đó tôi đã cho cô biết tôi có người bạn ở Scotland Yard rồi. Cô nói chuyện với tôi không phải vì cô tin tôi không có thẩm quyền bắt hung thủ, mà vì cô biết rất rõ tôi là người có ảnh hưởng với cảnh sát – bởi vì cô muốn thấy Nancy Ducane bị đổ vấy tội lỗi và bị treo cổ vì tội giết người.”
“Tôi không muốn như thế!” Jeannie xoay khuôn mặt đầm đìa nước mắt sang tôi. “Làm ơn ngăn ông ta lại đi!”
“Tôi sẽ dừng lại khi nào tôi sẵn sàng,” Poirot nói. “Cô là khách hàng thường xuyên của quán Pleasant, thưa cô. Các cô phục vụ đã nói thế. Họ bàn tán rất nhiều sau lưng khách hàng. Tôi nghĩ cô đã nghe họ nói về tôi: cái ông người Âu khó chịu với bộ ria mép, có lẽ là cảnh sát Lục địa, cùng ông bạn Catchpool đây, từ Scotland Yard. Cô đã nghe họ nói rằng tôi dùng bữa tại Pleasant vào mỗi tối thứ năm, chính xác vào lúc 7 giờ 30. Ồ, vâng, thưa cô, cô đã biết phải tìm tôi ở đâu, và có biết Hercule Poirot sẽ là hoàn hảo cho các mục đích xảo quyệt của cô! Cô đến quán cà phê với bề ngoài hoảng hốt, nhưng tất cả đều là giả tạo, một màn kịch! Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi lâu, như thể sợ ai đó truy đuổi cô, nhưng cô không thể thấy gì qua cái cửa sổ đó ngoại trừ hình ảnh phản chiếu của căn phòng mà cô đang ở trong. Và một trong các cô phục vụ đã thấy hình ảnh phản chiếu của mắt cô và nhận ra cô đang nhìn cô ta chứ không phải nhìn ra đường. Có phải cô đã tính toán: ‘Liệu có ai nghi ngờ mình đóng kịch buồn khổ? Liệu cái cô phục vụ có đôi mắt sắc lẻm kia có đoán ra sự thật và ngăn chặn kế hoạch của mình?’”
Tôi đứng dậy. “Ông Poirot, tôi tin chắc là ông đúng, nhưng ông không thể cứ tiếp tục kể tội mãi người phụ nữ tội nghiệp kia mà không cho cô ta nói lời nào để tự vệ.”
“Bình tĩnh đi, Catchpool. Tôi chẳng đã giải thích với anh rồi đó sao? Cô Hobbs đây rất biết cách tạo ra vẻ ngoài cực kỳ bất hạnh, trong khi đó con người thực bên trong của cô ta lại cực kỳ điềm tĩnh và tính toán.”
“Ông là một người nhẫn tâm!” Jennie rên rỉ.
“Au contraire, mademoiselle. Vào lúc thích hợp sẽ đến phiên cô nói. Cô đã nói với tôi: ‘Ồ, mong đừng ai mở miệng!’ Làm sao cô biết Nancy Ducane đã đặt những chiếc khuy măng-xét vào miệng họ sau khi giết ba nạn nhân? Tôi thấy lạ, không hiểu vì sao cô lại biết. Có phải bà Ducane đã từng dọa sẽ làm thế? Tôi có thể tưởng tượng một kẻ giết người dọa dùng bạo lực để gây ra sợ hãi – ‘Nếu bắt được mi, ta sẽ cắt cổ mi,’ hay đại loại là thế – nhưng tôi không thể tưởng tượng một kẻ giết người lại nói: ‘Sau khi ta giết mi, ta sẽ đặt một chiếc khuy măng-xét có khắc chữ vào miệng mi.’ Tôi không thể tưởng tượng ai lại nói vậy, mà tôi thì vốn là một người khá giàu óc tưởng tượng! À – xin thứ lỗi! – còn một quan sát cuối cùng nữa, thưa cô. Dù cô có gây tội lỗi nào dẫn đến số phận bi thảm của Patrick và Frances Ive, vẫn có ba người nhiều tội lỗi hơn cô. Đó là Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus. Họ đã tin vào lời nói dối của cô và lôi kéo cả làng chống lại mục sư Patrick Ive và vợ ông ta. Nghe đây, tại Pleasant, cô đã nói với tôi: ‘Tôi chết đi thì công lý rốt cuộc mới được thực thi’, và cô đã nhấn mạnh từ ‘tôi chết đi’. Điều đó cho tôi thấy cô biết Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus đã chết. Nhưng khi xem xét tất cả các chứng cớ được trình ra, tôi lại thấy ba án mạng ở khách sạn Bloxham chưa thể diễn ra vào lúc đó.”
“Dừng lại đi, làm ơn, dừng lại đi!” Jennie thổn thức.
“Một lúc nữa thôi tôi sẽ hân hạnh lắng nghe cô. Cho phép tôi đơn giản nhắc cô rằng cô đã nói những lời đó. ‘Tôi chết đi thì công lý rốt cuộc mới được thực thi’ – vào khoảng 7 giờ 45, nhưng chúng tôi lại biết rằng ba án mạng ở Bloxham chỉ được nhân viên khách sạn phát hiện sau 8 giờ 10. Vì vậy, bằng cách nào đó, cô, Jennie Hobbs, đã biết trước về ba án mạng. Bằng cách nào vậy?”
“Chỉ cần ông đừng lên án tôi nữa, tôi sẽ nói tất cả! Tôi đã tuyệt vọng. Phải thường trực giữ trong lòng tất cả những bí mật và gian dối đó… quả là sự tra tấn. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa!”
“Bon,” Poirot nhẹ nhàng nói. Giọng ông chợt hiền hòa. “Hôm nay cô đã nhận cú sốc lớn, phải không? Có lẽ giờ đây cô đã hiểu, cô không dối gạt Poirot này được đâu.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ kể cho ông nghe câu chuyện từ đầu. Thật nhẹ nhõm biết bao khi cuối cùng cũng nói được sự thật.”
Jennie kể một mạch. Cả tôi lẫn Poirot đều không ngắt lời cô cho đến khi cô thông báo đã kể xong. Những gì tiếp theo đây là lời kể của cô ta. Đó là một câu chuyện trung thực và đầy đủ, tôi hy vọng thế.
Kỳ Án Dòng Chữ Tắt Kỳ Án Dòng Chữ Tắt - Agatha Christie Kỳ Án Dòng Chữ Tắt