That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Monogram Murders (2014)
Dịch giả: Tuấn Việt
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 257 / 35
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Lời Nói Dối Đáp Lại Lời Nói Dối
ôi đang mải mê với ô chữ của mình thì Poirot trở về nhà trọ từ khách sạn vài giờ sau đó. “Catchpool,” ông nghiêm khắc nói. “Sao anh lại ngồi ở chỗ tối thui như thế này? Tôi không tin anh thấy đường để mà viết.”
“Ngọn lửa cũng đủ sáng lắm rồi. Hơn nữa lúc này tôi có viết gì đâu, tôi đang suy nghĩ. Nhưng cũng chẳng tiến được xa mấy. Chẳng hiểu mấy gã đó làm cách nào, những tay chuyên tạo ra ô chữ cho các tờ báo ấy mà. Tôi xây ô chữ này suốt mấy tháng rồi mà vẫn không thể làm cho mọi thứ khớp với nhau. Tôi nghĩ ông có thể giúp được đấy. Ông có nghĩ ra từ nào liên hệ với cái chết và chỉ có sáu chữ không?”
“Catchpool.” Giờ thì giọng của Poirot thậm chí còn gắt hơn.
“Hả?” tôi đáp.
“Anh nghĩ tôi ngốc hay chính anh mới là ngốc? Từ liên hệ với cái chết và chỉ có sáu chữ là ‘murder’.”
“Phải. Từ đó là hiển nhiên. Lúc đầu tôi cũng nghĩ đến nó.”
“Tôi thấy nhẹ cả người khi nghe anh nói vậy, mon ami.”
“Sẽ là hoàn hảo nếu ‘murder’ bắt đầu bằng vần D. Nhưng nó lại không thế, và tôi bị kẹt mãi với vần D này của một từ khác…” tôi lắc đầu ngán ngẩm.
“Quên ô chữ đó đi. Chúng ta có nhiều chuyện phải thảo luận.”
“Tôi không tin Thomas Brignell giết Jennie Hobbs,” tôi nói chắc nịch.
“Anh có cảm tình với anh ta,” Poirot nói.
“Đúng vậy, và tôi dám cá đến đồng xu cuối cùng rằng anh ta không phải là hung thủ. Ai biết được, nhỡ đâu bạn gái anh ta cũng có áo khoác màu nâu nhạt thì sao? Màu nâu là màu phổ biến của áo khoác!”
“Anh ta là nhân viên lễ tân,” Poirot nói. “Cớ sao anh ta lại đứng trong vườn, cạnh chiếc xe cút kít?”
“Có thể chiếc xe cút kít đã nằm sẵn đó từ trước rồi!”
“Và Brignell đứng với cô bạn gái ngay cạnh đó?”
“Tại sao không?” tôi bực bội hỏi. “Chẳng phải nghe hợp lý hơn sao so với ý tưởng Brignell đưa thi thể của Jennie Hobbs ra ngoài vườn, toan dùng xe cút kít để đưa đi đâu đó, rồi giả vờ ôm cái xác khi thấy tôi nhìn qua cửa sổ? Người ta cũng có thể…” Tôi khựng lại và hít một hơi sâu. “Thiên địa ơi.” Tôi thốt lên. “Ông định nói vậy, phải không?”
“Gì vậy, mon ami? Anh nghĩ Poirot định nói gì?”
“Rafa Bobak là phục vụ phòng. Cớ sao ông ta lại đẩy xe chứa đồ giặt?”
“Exactement! Và cớ sao ông ta lại đẩy đồ giặt đi qua tiền sảnh thanh lịch, hướng ra cổng chính của khách sạn? Chẳng phải việc giặt giũ được thực hiện trong khách sạn hay sao? Signor Lazzari chắc chắn nhận ra sự bất thường đó nếu như ông không quá lo lắng về nạn nhân thứ tư bị mất tích. Dĩ nhiên, ông ta không nghi ngờ gì ông Bobak: dưới mắt ông ta, mọi nhân viên của Bloxham đều không có điều gì đáng chê trách.”
“Khoan đã.” Cuối cùng tôi cũng buông tờ ô chữ xuống chiếc bàn bên cạnh. “Vì vậy mà ông đề cập đến độ rộng của khung cửa, đúng không? Chiếc xe chở đồ giặt có thể dễ dàng đẩy vào phòng 402, vậy cớ sao không dùng nó luôn từ đầu? Cớ sao phải kéo lê cái xác, trong khi làm vậy sẽ mất nhiều công sức hơn?”
Poirot gật đầu hài lòng. “Đúng vậy, mon ami. Đó là những câu hỏi mà tôi chờ đợi anh đặt ra.”
“Nhưng… chẳng lẽ ông cho rằng Rafal Bobak có khả năng đã giết Jennie Hobbs, quăng xác cô ta lên chiếc xe chứa đồ giặt rồi đẩy nó ra ngoài đường, ngang nhiên băng qua cả chúng ta? Ông ta thậm chí còn dừng lại để nói những lời thống thiết nữa chứ.”
“Đúng vậy, dù ông ta chẳng có gì để nói. Thế thì sao? Anh nghĩ tôi là người khắt khe, chỉ nghĩ xấu về những người từng hỗ trợ chúng ta ư?”
“Thì…”
“Đặt mọi người ra ngoài vòng nghi vấn là điều tốt, bạn tôi ạ, nhưng làm như thế thì ta chẳng tóm được hung thủ đâu. Trong khi anh đang bất mãn với tôi, hãy để tôi đưa thêm vài suy nghĩ vào đầu anh nhé: Ông Henry Negus mang theo một chiếc vali lớn, đúng không? Đủ lớn để chứa thi thể của một phụ nữ mảnh mai.”
Tôi dùng tay bưng mặt. “Tôi không chịu nổi nữa,” tôi nói. “Henry Negus ư? Tôi xin lỗi, nhưng không thể nào. Ông ta ở Devon vào đêm án mạng. Ông ta gây ấn tượng là người tuyệt đối đáng tin cậy.”
“Anh ngụ ý cả ông ta và vợ đều nói ông ta ở Devon,” Poirot lập tức chỉnh lời tôi. “Trở lại vấn đề vệt máu gợi ý việc thi thể bị kéo lê ra cửa… Dĩ nhiên, một chiếc vali rỗng thì có thể mang vào giữa phòng, nơi tử thi đang chờ sẵn, chỉ cần cho vào là xong. Cho nên ta một lần nữa lại phải thắc mắc: tại sao lại kéo thi thể của Jennie Hobbs ra cửa?”
“Xin ông đấy, ông Poirot. Nếu chúng ta phải bàn việc này thì hãy để lúc khác. Không phải bây giờ.”
Ông có vẻ bực bội trước sự khó ở của tôi. “Tốt lắm,” ông gắt gỏng nói. “Vì anh không có tinh thần để thảo luận về các khả năng, tôi sẽ kể cho anh những gì xảy ra ở London trong lúc anh ở Great Hotting. Có lẽ anh sẽ thoải mái hơn với các dữ kiện.”
“Vâng, thoải mái hơn nhiều,” tôi nói.
Sau khi khẽ chỉnh bộ ria mép, Poirot ngả mình trên chiếc ghế bành và bắt đầu kể lại những cuộc trò chuyện của ông với Rafal Bobak, Samuel Kidd, Nancy Ducane và Louisa Wallace trong lúc tôi ở Great Hotting. Khi ông kết thúc, tôi thấy đầu mình quay cuồng. Tôi có nguy cơ tạo cơ hội cho ông ta ba hoa hơn bằng câu hỏi: “Ông có bỏ sót chi tiết quan trọng nào không vậy?”
“Chẳng hạn như chi tiết nào?”
“Thì đấy, cái cô giúp việc Dorcas vô dụng, hậu đậu ở nhà Louisa Wallace. Ông kể rằng trong lúc ông và cô ta đứng ở đầu cầu thang trên gác, ông đã nhận ra điều gì đó quan trọng, nhưng ông chưa cho tôi biết ông nhận ra chuyện gì.”
“Đúng vậy. Tôi chưa nói.”
“Và bức họa bí ẩn mà ông vẽ rồi chuyển cho Scotland Yard. Chuyện đó là thế nào? Bức họa đó là sao? Và Stanley Beer phải làm gì với nó?”
“Cả điều đó nữa, tôi chưa nói.” Poirot có cái vẻ ân hận như thể ông không có lựa chọn nào khi làm vậy.
Tôi vẫn dai dẳng một cách điên rồ. “Và cớ sao ông lại muốn biết mỗi nhân viên ở khách sạn Bloxham đã thấy Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus bao nhiêu lần, sống hoặc chết? Ông đã không giải thích cả việc đó.”
“Poirot, ông ấy tạo ra những lỗ hổng ở khắp mọi nơi nhỉ!”
“Đó là chưa kể những câu chuyện bỏ lửng khác của ông. Lấy ví dụ, đâu là những đặc điểm bất thường nhất gắn kết vụ giết người ở Bloxham với việc Jennie Hobbs xông vào quán cà phê Pleasant? Ông nói chúng có chung nhau hai yếu tố rất bất thường mà, đúng không?”
“Tôi có nói vậy. Mon ami, tôi không nói với anh những chuyện đó vì tôi muốn giúp anh trở thành một thám tử thực thụ.”
“Nhưng ông làm vậy thì chỉ biến tôi trở thành một thằng nhóc đáng thương, vô tích sự,” tôi nói, thả cho những cảm xúc thật tuôn trào, ít ra cũng một lần trong đời. “Điều đó quả là bực bội.”
Tôi nghe thấy có tiếng động, có thể là tiếng gõ cửa phòng khách mà cũng có thể là không phải.
“Có ai ngoài đó không?” tôi gọi ra.
“Là tôi đây,” giọng nói e dè của Blanche Unsworth vọng vào từ tiền sảnh. “Tôi xin lỗi đã quấy rầy các ông vào giờ này, nhưng có một bà muốn gặp ông Poirot. Bà ấy nói là rất khẩn cấp.”
“Cho bà ấy vào đi.”
Vài giây sau tôi đã đối mặt với họa sĩ Nancy Ducane. Tôi nghĩ, với hầu hết nam giới, đó là một phụ nữ đẹp lộng lẫy.
Poirot giới thiệu chúng tôi một cách cực kỳ lịch thiệp.
“Cảm ơn ông đã tiếp tôi.” Đôi mắt sưng húp của Ducane nói lên rằng bà đã khóc khá nhiều. Bà mặc một chiếc áo màu xanh đậm trông có vẻ mắc tiền. “Tôi cảm thấy thật thất thố khi xông vào chỗ ông như thế này. Xin thứ lỗi cho tôi. Tôi đã cố thuyết phục mình đừng đến, nhưng… ông thấy đấy, tôi đã thất bại.”
“Mời bà ngồi xuống, bà Ducane,” Poirot nói. “Làm cách nào bà tìm ra chúng tôi vậy?”
“Nhờ sự giúp đỡ của Scotland Yard, như một thám tử chân chính.” Nancy cố tạo ra một nụ cười.
“À! Poirot thì chọn nơi mà ông ấy cho rằng sẽ không ai tìm được, thế mà cảnh sát lại gửi hàng đống người đến chỗ ông ấy! Không sao, thưa bà, tôi rất vui được gặp bà, chỉ ngạc nhiên chút thôi.”
“Tôi muốn kể cho ông chuyện gì đã xảy ra ở Great Holling mười sáu năm về trước,” Nancy nói. “Lẽ ra tôi phải kể sớm hơn, nhưng ông đã khiến tôi bị sốc khi nhắc đến những cái tên mà tôi đã cầu mong đừng bao giờ nghe lại.”
Bà mở nút áo khoác. Tôi khoát tay, trỏ vào chiếc ghế bành.
Bà ngồi xuống. “Đó là một cầu chuyện buồn,” bà nói.
Với ánh mắt thất thần, Nancy Ducane nói bằng một giọng nhỏ nhẹ. Bà kể cùng câu chuyện như Margaret Ernst đã kể cho tôi ở Great Holling, về sự vu khống và đối xử tàn tệ đối với mục sư Patrick Ive. Khi nói về Jennie Hobbs, giọng bà run lên. “Cô ta là kẻ tồi tệ nhất trong số họ. Cô ta đã yêu Patrick, ông biết đấy. Ồ, tôi không thể chứng minh điều đó, nhưng tôi luôn tin là vậy. Cô ta gây ra những việc đó vì yêu ông ấy: đưa ra những lời dối trá chỉ vì ghen tuông. Ông ấy yêu tôi và cô ta muốn làm cho ông ấy bị tổn thương để trừng phạt ông ấy. Rồi khi Harriet bắt được lời nói dối, và Jennie thấy ghê sợ trước những tai hại mà cô ta gây ra – và quả thực tôi tin rằng cô ta cảm thấy xấu hổ ghê gớm, và rất thù ghét bản thân – cô ta đã không làm gì để sửa chữa lỗi lầm, không làm gì cả! Cô ta ẩn mình vào bóng tối, hy vọng không bị ai phát hiện. Dù có sợ Harriet cách mấy, cô ta lẽ ra vẫn phải đứng lên và nói: ‘Tôi đã đưa ra một lời nói dối khủng khiếp và tôi xin lỗi về điều đó’.”
“Xin lỗi, thưa bà. Bà nói bà không thể chứng minh Jennie yêu Patrick Ive. Xin cho tôi hỏi: làm sao bà biết được điều đó? Như bà đã nêu, thật khó tưởng tượng một người yêu ông ta mà lại đi phát ra một tin đồn tai hại đến như vậy.”
“Trong đầu tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó,” Nancy bướng bỉnh nói. “Cô ta bỏ lại người yêu ở Cambridge khi cùng Patrick và Frances Ive đến Great Holling, các ông đã biết chuyện đó chưa?”
Chúng tôi lắc đầu.
“Họ sắp kết hôn. Ngày cưới đã được định, tôi tin vậy. Jennie không chịu nổi việc Patrick ra đi nên đã hủy hôn để đi theo ông ấy.”
“Có khi nào người mà cô ta gắn bó chính là Frances Ive?” Poirot hỏi. “Hay cả hai vợ chồng Ive? Biết đâu tình cảm của cô ta là sự trung thành chứ không phải là tình yêu lãng mạn.”
“Tôi không tin có nhiều phụ nữ đặt sự trung thành với chủ lên trên hôn sự của bản thân. Các ông có tin không?” Nancy nói.
“Dĩ nhiên là không, thưa bà. Nhưng điều bà nói lại không được khớp lắm. Nếu Jennie có xu hướng ghen tuông thì cớ sao cô ta chỉ đưa ra lời nói dối khủng khiếp đó khi Patrick Ive yêu bà? Cớ sao cuộc hôn nhân với Frances Eve, trước đó rất lâu, không làm cô ta ghen tuông?”
“Sao ông biết là không? Lúc gặp và kết hôn với Frances, Patrick sống ở Cambridge. Jennie Hobbs khi đó là người giúp việc của ông ấy. Biết đâu cô ấy cũng đã rỉ tai một người bạn những điều độc ác về ông ấy, nhưng người bạn này không phải là Harriet Sippel nên đã không lan truyền những lời độc địa đó ra xa hơn.”
Poirot gật đầu. “Bà có lý. Điều đó có thể.”
“Hầu hết mọi người đều không muốn lan truyền những ý xấu, và cũng may phúc mà như thế,” Nancy nói. “Có lẽ ở Cambridge không có ai ác tâm như con người mà Harriet Sippel đã trở thành, và cũng không có ai háo hức cầm đầu cuộc thập tự chinh vì đạo đức như Ida Gransbury.”
“Hình như bà không nhắc gì đến Richard Negus.”
Nancy trông bối rối. “Richard là người tốt. Ông ta ân hận vì đã tham gia vào vụ việc xấu xa này. Ông ta hối tiếc sâu sắc khi hiểu ra rằng Jennie đã nói dối một cách ti tiện, đồng thời nhận ra sự nhẫn tâm của Ida. Ông ta đã gửi thư cho tôi vài năm trước từ Devon để nói rằng chuyện này làm ông day dứt suốt. ‘Patrick và tôi đã sai khi hành xử không đúng’, ông ta nói vậy, và ông ta sẽ không bao giờ đổi ý – lời thề hôn ước vẫn là lời thề hôn ước – nhưng ông ta đã đi đến chỗ tin rằng sự trừng phạt không phải là con đường đúng đắn, dù ta có biết một sự vi phạm.”
“Ông ta viết cho bà như thế?” Poirot nhướn mày.
“Phải. Chắc ông không đồng ý?”
“Những chuyện này rất phức tạp, thưa bà.”
“Nhưng nếu như, khi trừng phạt ai đó vì tội yêu không đúng người, ta mang đến thế giới này một tội lỗi còn lớn hơn và xấu xa hơn nữa. Đã có hai cái chết mà một người không làm gì nên tội.”
“Oui. Đó chính là cái khó xử đã tạo ra sự phức tạp.”
“Trong thư gửi cho tôi, Richard viết rằng, dù là người Cơ Đốc nhưng ông ta không tin Chúa muốn ông hành hạ một người có tính cách tốt đẹp như Patrick.”
“Trừng phạt và hành hạ là hai việc riêng rẽ,” Poirot nói. “Cũng còn một câu hỏi nữa: Yêu thì có vi phạm luật nào không?… Enfin, chúng ta đâu điều khiển được cảm xúc của mình, nhưng chúng ta có thể lựa chọn có tác động lên cảm xúc đó hay không. Nếu một tội ác diễn ra, ta phải đảm bảo kẻ gây tội bị pháp luật xử phạt đích đáng, nhưng không bao giờ được tư thù độc địa, không bao giờ được khát khao báo oán, vì điều đó sẽ đầu độc tất cả và trở thành cái ác thực thụ.”
“Khát khao báo oán,” Nancy Ducane lặp lại và rùng mình. “Chính xác là nó. Harriet Sippel chứa đầy thứ đó. Thật là ghê tởm.”
“Dù vậy, khi kể chuyện, bà chưa bao giờ nói về Harriet Sippel một cách giận dữ,” tôi nói. “Bà mô tả hành vi của bà ta là ghê tởm mà cứ nghe như điều đó làm cho bà phiền não. Bà không giận bà ta như giận Jennie Hobbs.”
“Ông nói đúng.” Nancy thở dài. “Tôi vốn thân thiết với Harriet. Khi tôi cùng William, chồng tôi, chuyển đến Great Holling, Harriet và George Sippel là những người bạn thân nhất của chúng tôi. Rồi George qua đời và Harriet trở thành con quái vật. Nhưng một khi ta đã từng quý mến một người thì thật khó mà lên án người đó, các ông nghĩ sao?”
“Điều đó hoặc là không thể, hoặc là không cưỡng được,” Poirot nói.
“Không thể, tôi nghĩ vậy. Ta sẽ mường tượng những hành vi tệ hại nhất của người đó là một triệu chứng bệnh tật chứ không phải nó đúng thật là vậy. Tôi không thể tha thứ cho cách Harriet đối xử với Patrick. Tôi không thể thuyết phục mình tha thứ. Đồng thời, tôi cảm thấy việc bà ấy trở thành như vậy thật là khủng khiếp cho bà ấy, hơn bất kỳ ai khác.”
“Bà thấy bà ấy giống như một nạn nhân?”
“Của bi kịch mất đi người chồng yêu thương, vâng. Và khi còn trẻ nữa! Người ta có thể vừa là nạn nhân vừa là kẻ thủ ác, tôi nghĩ vậy.”
“Đó là điều chung giữa bà và Harriet,” Poirot nói. “Bà cũng mất chồng khi còn rất trẻ.”
“Có vẻ là tàn nhẫn, nhưng chuyện này không thể so sánh được,” Nancy nói. “George Sippel là tất cả đối với Harriet, là cả thế giới của bà ấy. Tôi lấy William vì ông ấy thông thái và an toàn, và tôi cần thoát ly khỏi ngôi nhà của cha tôi.”
“À, vâng, Albinus Johnson,” Poirot nói. “Sau khi rời nhà bà, tôi sực nhớ ra cái tên đó. Cha bà ở trong nhóm nổi loạn người Anh và Nga tại London vào cuối thế kỷ qua. Ông ta bị giam trong ngục một thời gian.”
“Ông ấy là một người nguy hiểm,” Nancy nói. “Tôi không chịu được khi trao đổi với cha về… quan điểm của ông ấy. Tôi biết ông ấy tin rằng việc giết người, bất kể nhiều hay ít, là chấp nhận được miễn sao điều đó phục vụ lý tưởng làm cho thế giới này tốt đẹp hơn – tốt đẹp ở đây là theo định nghĩa của ông ấy. Thánh thần ơi, làm sao mọi thứ có thể tốt đẹp hơn bằng tắm máu và tàn sát cơ chứ? Làm sao có sự cải thiện nào từ những người chỉ muốn đập phá và hủy diệt, những người chỉ nói lên được những hy vọng và giấc mơ của mình với khuôn mặt méo mó bởi hận thù và giận dữ?”
“Tôi tuyệt đối đồng ý với bà, thưa bà. Một phong trào dẫn dắt bởi giận dữ và thù hận sẽ không làm thay đổi cuộc sống chúng ta theo chiều hướng tốt hơn. Ce n’est pas possible. Ngay cái gốc rễ đã không ổn rồi.”
Tôi sém nói rằng cả tôi cũng đồng ý, nhưng đã kịp dừng lại. Nào có ai quan tâm đến ý kiến của tôi đâu.
Nancy nói: “Khi gặp William Ducane, tôi không hề yêu ông ấy, nhưng tôi mến ông ấy. Tôi ngưỡng mộ ông ấy. Ông ấy trầm tĩnh và lịch sự, ông ấy không bao giờ hành xử hay nói năng gì quá lố. Chỉ cần không trả sách đúng hạn cho thư viện, ông ấy đã cảm thấy khổ sở và ray rứt.”
“Một người có lương tri.”
“Vâng, và có ý niệm về sự chừng mực, khiêm tốn. Nếu có vật gì đó chắn ngang đường, ông ấy sẽ nghĩ đến việc đi bọc qua chướng ngại chứ không dịch chuyển nó. Tôi biết ông ấy sẽ chẳng bao giờ đưa về nhà những gã muốn làm cho thế giới này xấu xí hơn bằng hành vi bạo lực. William rất yêu nghệ thuật và những món đồ đẹp, về mặt này thì ông ấy giống tôi.”
“Tôi hiểu, thưa bà. Nhưng bà không yêu William Ducane một cách say đắm, theo cách mà Harriet Sippel yêu chồng bà ta?”
“Phải. Người mà tôi yêu say đắm là Patrick Ive. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên thấy anh ấy, trái tim tôi đã thuộc về mình anh ấy. Tôi có thể hy sinh cả tính mạng vì anh ấy. Khi mất anh ấy, tôi cuối cùng đã hiểu ra cảm xúc của Harriet khi bà ấy mất George. Mọi người nghĩ điều đó có thể hình dung được, nhưng không thể nào đâu. Tôi nhớ đã từng nghĩ Harriet là bệnh hoạn khi bà ấy van nài tôi cầu nguyện cho bà ấy chết đi để bà ấy sớm được đoàn tụ với George sau đám tang ông ấy. Tôi từ chối làm theo lời bà. Nỗi đau sẽ nguôi ngoai theo thời gian, và ngày nào đó bà ấy sẽ tìm được niềm vui khác để tiếp tục sống, tôi đã nói với bà ấy như thế.”
Nancy dừng lại để trấn tĩnh rồi nói tiếp. “Tiếc thay, bà ấy đã làm được điều đó. Bà ấy tìm được niềm vui trong nỗi đau của kẻ khác. Bà quả phụ Harriet trở thành mụ phù thủy quạu cọ. Đó chính là người phụ nữ bị giết ở khách sạn Bloxham tại London mới đây. Harriet mà tôi biết và yêu mến là người đã chết theo chồng.” Bà chợt nhìn sang tôi. “Ông nhận xét rằng tôi giận dữ với Jennie. Tôi không có quyền giận cô ta. Tôi có lỗi chẳng kém gì cô ta khi gây họa cho Patrick.” Nancy bắt đầu khóc, hai tay bưng lấy mặt.
“Nào, nào, thưa bà. Xin bà hãy cầm lấy.” Poirot trao cho bà chiếc khăn tay. “Bà gây họa cho Patrick Ive thế nào được? Bà chẳng nói với chúng tôi rằng bà có thể hy sinh cả tính mạng vì ông ấy đó sao.”
“Tôi cũng xấu xa như Jennie. Tôi là một kẻ hèn nhát đáng kinh tởm! Khi tôi đứng lên ở King’s Head, thú nhận rằng tôi và Patrick yêu nhau và lén lút gặp nhau, tôi đã không nói sự thật. Ôi, những cuộc gặp lén lút là thật. Patrick và tôi tuyệt vọng yêu nhau cũng là thật. Nhưng…” Nancy có vẻ quá đau buồn để có thể nói tiếp. Vai bà rung lên khi bà thổn thức trong chiếc khăn tay.
“Có lẽ tôi đã hiểu, thưa bà. Ngày hôm đó ở King’s Head bà đã nói với dân làng rằng mối quan hệ giữa bà và Patrick Ive là trong trắng. Đó là lời nói dối. Poirot ông ấy đoán có đúng không vậy?”
Nancy thốt lên một tiếng rên tuyệt vọng. “Tôi không chịu nổi những lời đồn đại,” bà nấc lên. “Tất cả những câu chuyện rỉ tai kinh khủng đó về việc giao tiếp với người chết để đổi lấy tiền bạc… Ngay cả con nít cũng xì xào với nhau ngoài đường phố về tà thuật… Tôi đã khiếp sợ! Các ông không thể hình dung nỗi kinh hoàng ấy đâu, khi mà nhiều giọng nói lên án và kết tội cùng cất lên quanh một người duy nhất, một người tốt.
“Tôi hình dung được. Tôi hình dung điều đó một cách sống động đến mức tôi ước gì bà ta đừng tiếp tục kể nữa.”
“Tôi phải làm điều gì đó, ông Poirot ạ. Vì vậy tôi nghĩ: Mình phải chiến đấu chống lại những dối trá đó bằng thứ gì đó tốt đẹp và thuần khiết: sự thật. Sự thật là tình yêu của tôi dành cho Patrick và tình yêu của anh dành cho tôi, nhưng tôi đã sợ, và tôi đã làm hoen ố sự thật bằng sự gian dối! Đó là sai lầm của tôi. Trong cơn quẫn trí, tôi đã không thể suy nghĩ tỏ tường. Tôi đã làm nhem nhuốc tình yêu tuyệt đẹp của tôi với Patrick bằng sự gian lận hèn đớn. Quan hệ giữa chúng tôi không phải là trong trắng, nhưng tôi đã nói là trong trắng. Tôi đã nghĩ mình không có lựa chọn nào khác hơn là nói dối. Nhưng đó là do tôi hèn nhát. Tôi thật đáng khinh!”
“Bà quá khắt khe với bản thân rồi,” Poirot nói. “Không cần phải thế đâu.”
Nancy chậm nước mắt. “Ước chi tôi có thể tin ông,” bà nói. “Cớ sao tôi không nói toàn bộ sự thật? Việc bảo vệ Patrick chống lại những lời cáo buộc kinh khủng đó lẽ ra đã là một hành động cao quý, thế mà tôi lại làm hỏng đi. Vì đó mà tôi nguyền rủa mình từng ngày trong đời. Những tay săn tội lỗi sùi bọt mép đang be be ở King’s Head, đằng nào họ chẳng chê trách tôi, nghĩ tôi là một người đàn bà sa đọa, còn Patrick là kẻ cực kỳ xấu xa. Có hề hấn gì đâu nếu họ chê trách tôi thêm đôi chút. Thật ra, tôi còn không chắc họ có thể đẩy nỗi nhục của tôi lên đến mức độ nào cao hơn nữa.”
“Vậy sao bà không nói ra sự thật?” Poirot hỏi.
“Có lẽ tôi hy vọng những thử thách đối với Frances sẽ nhẹ nhàng hơn. Có lẽ tôi muốn tránh một tai tiếng còn lớn hơn nữa. Nhưng khi Frances và Patrick tự lấy đi mạng sống của họ thì niềm hy vọng làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn cũng tắt lịm. Tôi biết họ đã tự sát, dù mọi người có xầm xì thế nào,” Nancy bổ sung như một ý nghĩ vừa nảy sinh.
“Đó là điều mà người ta bàn tán?” Poirot hỏi.
“Theo bác sĩ và theo tất cả các biên bản chính thức, cái chết của họ là do tai nạn, nhưng chẳng ai ở Great Holling tin vậy cả. Tự sát là một tội lỗi trong mắt nhà thờ. Tôi nghĩ ông bác sĩ làng muốn bảo về thanh danh của Patrick và Frances để nó không hoen ố thêm. Ông ấy rất yêu mến họ. Ông ấy đã đứng lên bảo vệ họ khi chẳng ai dám làm thế. Bác sĩ Flowerday là một người chính trực hiếm hoi ở Great Holling. Ông ấy biết nhận ra một lời nói dối ác hiểm.” Nancy cười trong nước mắt. “Một lời nói dối đáp lại lời nói dối và một miếng cắn đáp lại một miếng cắn.”
“Hay một sự thật đáp lại một sự thật?” Poirot gợi ý.
“Ồ. Phải, đúng vậy.” Nancy có vẻ ngạc nhiên. “Ôi trời, tôi làm hỏng hết chiếc khăn tay của ông rồi.”
“Không quan trọng. Tôi còn nhiều chiếc khác. Tôi muốn hỏi thêm bà một câu nữa, thưa bà: cái tên Samuel Kidd có quen thuộc với bà không?”
“Không. Nó phải quen thuộc sao?”
“Ông ta không sống ở Great Holling khi bà ở đó chứ?”
“Không hề. Thật may mắn cho ông ta, dù ông ta là ai,” Nancy cay đắng nói.
Kỳ Án Dòng Chữ Tắt Kỳ Án Dòng Chữ Tắt - Agatha Christie Kỳ Án Dòng Chữ Tắt