Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Yoshimoto Banana
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Kim Trần
Upload bìa: Phuong Nguyen
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1944 / 256
Cập nhật: 2015-02-03 06:54:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 -
hế rồi bà mẹ ấy khúc khích cười.
- Cháu cảm thấy vô cùng biết ơn cô và cậu ấy. - Tôi nói.
- Nó bảo bà cháu rất quý mến nó.
- Vâng, bà cháu quý Yuichi lắm ạ.
- Cậu chàng ấy à, không được nuôi nấng chu đáo nên còn nhiều khiếm khuyết lắm.
- Khiếm khuyết? - Tôi cười.
- Đúng thế đấy. - Cô nói với nụ cười mỉm nom thật đúng như một người mẹ. - Không ai hiểu nổi cảm xúc của nó cả. Nó thì hững hờ đến kỳ lạ với mọi mối quan hệ xã hội. Nói chung là còn nhiều điều chưa ổn,... nhưng gì thì gì, cô muốn nó trở thành một con người dịu dàng, nên ra sức nuôi nấng dạy dỗ nó với tâm niệm ấy. Mà cậu chàng xem ra cũng hiền đấy chứ, phải không cháu?
- Vâng, điều đó thì cháu có nhận thấy.
- Cháu cũng là một cô gái rất hiền dịu.
Cô mỉm cười, là phần đàn ông trong con người cô cười. Trông thật giống nụ cười rụt rè của những kẻ đồng tính nam ở New York mà tôi thường thấy trên tivi. Nhưng cô lại quá mạnh mẽ so với bọn họ. Sự hấp dẫn đang tỏa ra từ một vùng sâu thẳm trong cô đã đặt cô vào số phận này. Tôi cảm thấy nó như một thứ mà cả người vợ đã mất, cả người con trai và cả bản thân cô cũng không sao có thể ngăn lại được. Nỗi cô đơn lặng lẽ, mà sự hấp dẫn đó chứa đựng, đang thấm sâu vào con người cô.
Cô vừa rôm rốp nhai dưa chuột vừa nói.
- Ở đây, cháu cứ tùy thích nhé. Có thể có nhiều người miệng thì nói như vậy còn trong lòng lại nghĩ khác, nhưng cô bảo thật đấy. Vì cô tin cháu là một cô bé tốt, nên khi cháu tới đây, cô thực sự rất vui mừng. Không còn nơi nào để đi nữa, mà lại vào đúng lúc đang có một vết thương ở trong lòng, người ta sẽ cảm thấy vô cùng khổ sở. Cháu cứ yên tâm mà ở lại đây. Được không nào?
Cô nhấn mạnh và dường như đang nhìn sâu vào trong mắt tôi.
-... Cháu sẽ gửi cô tiền phòng đầy đủ ạ. - Tôi gắng gượng nói mà như có cái gì đó nghèn nghẹn ở trong lồng ngực. - Xin cô cho cháu ngủ lại đây cho tới khi nào cháu tìm thấy chỗ ở mới.
- Thôi nào, cháu không phải khách sáo thế đâu. Bù lại, thi thoảng nấu cho cô món cháo là được rồi. Cháo cháu nấu ngon hơn của Yuichi nhiều. - Cô cười.
Sống với một người già làm tôi luôn cảm thấy vô cùng bất an. Càng những lúc khỏe khoắn thì càng đúng như vậy. Hồi tôi còn ở với bà, tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều đó, chúng tôi đã rất vui vẻ bên nhau, nhưng giờ đây ngẫm lại, tôi mới thấm thía nhận ra.
Bất cứ lúc nào, tôi cũng luôn lo sợ bà tôi sẽ mất.
Mỗi khi về đến nhà, bà tôi sẽ chạy ra từ căn phòng kiểu Nhật có để chiếc tivi và bảo, cháu về đấy à. Những hôm về muộn, tôi thường mua thêm một ít bánh ngọt đem về. Tối nào ngủ ở ngoài hay đi đâu, chỉ cần xin phép bà một câu thôi, là bà sẽ không hề giận dữ. Bà tôi bao dung như thế đấy. Hai bà cháu tôi, hoặc vừa ăn bánh ngọt với cà phê, hoặc với trà Nhật Bản, vừa xem tivi, cứ như thế cùng ngồi bên nhau một lát trước khi đi ngủ.
Trong căn phòng chẳng có gì đổi thay từ hồi tôi còn nhỏ, chúng tôi miên man nói với nhau những câu chuyện đời thường, chuyện giới văn nghệ sĩ, những chuyện xảy ra vào ngày hôm đó. Tôi nghĩ hình như bà đã kể cho tôi nghe về Yuichi cũng trong thời gian này.
Dù tôi có yêu đắm đuối đến đâu, dù tôi có uống bao nhiêu rượu và say sưa vui vẻ như thế nào, thì trong thâm tâm, tôi vẫn luôn bị ám ảnh về cái gia đình chỉ có duy nhất một người.
Sự yên ắng đến sởn da gà ấy len lén thở trong góc phòng và ập tới bất kỳ lúc nào. Cái khoảng trống không thể lấp đầy, mặc cho cuộc sống vẫn đang rất tươi vui, giữa một con trẻ và một người già. Tôi đã sớm cảm thấy những điều đó dù chẳng có ai bảo cho tôi biết về chúng cả.
Tôi chắc rằng Yuichi cũng như thế.
Giữa con đường núi tối đen và đơn độc này, liệu có mấy khi cậu ta nhận ra rằng, điều duy nhất mình có thể làm được chính là phải tự thắp sáng bản thân? Lớn lên trong sự yêu thương, vậy mà lúc nào cũng buồn bã.
“Chắc chắn rồi một ngày nào đó, tất cả mọi người đều sẽ tan biến vào giữa bóng tối của thời gian.”
Cậu ta sống với ánh mắt như thể ý nghĩ đó đã thấm sâu vào trong con người mình vậy. Có thể vì thế mà Yuichi đã để ý tới tôi, như một lẽ thường tình.
... Và tôi đã bất ngờ bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu của mình với những suy tư như thế đấy.
Tôi tự cho phép mình được quyền lười nhác trong lúc chờ tháng Năm tới. Mỗi ngày đối với tôi đều thảnh thơi như chốn cực lạc.
Tôi vẫn đi làm thêm đều đặn, nhưng mỗi khi trở về nhà, tôi lại quét dọn, xem tivi, rồi nướng bánh, hệt như cuộc sống của một bà nội trợ.
Từng chút một, ánh sáng và những cơn gió bắt đầu thổi vào lòng làm tôi thấy tinh thần mình phấn chấn.
Yuichi phải tới trường và đi làm thêm, còn cô Eriko bận bịu với công việc ở quán bar vào buổi tối, nên hầu như trong nhà chẳng bao giờ có đủ mặt mọi người.
Thời gian đầu, tôi thấy mệt vì chưa thể ngủ yên trong một không gian trống trải đến thế, rồi lại phải chạy qua chạy lại giữa căn hộ cũ và nhà Tanabe để dọn dẹp dần chỗ đồ đạc còn sót lại, nhưng rồi tôi cũng quen ngay.
Tôi yêu chiếc ghế sofa nhà Tanabe cũng như yêu căn bếp ấy. Bởi tôi có thể nhấm nháp giấc ngủ của mình ở trên đó. Tôi vừa lắng nghe hơi thở của cỏ hoa, cảm nhận khung cảnh ban đêm từ bên kia bức rèm cửa, rồi lúc nào cũng vậy, chìm vào giấc ngủ tự khi nào không hay.
Lúc này đây, tôi vẫn chưa nghĩ ra được điều gì mình ước ao hơn thế, nên tôi thấy mình hạnh phúc.
Luôn là như vậy. Tôi luôn là kẻ không bao giờ chịu vận động cho tới khi nước đã xấp mé chân. Và cả lần này nữa, đúng vào tình thế ấy, tôi bỗng được ban tặng một chiếc giường ấm áp nhường này. Tôi muôn phần cảm tạ Chúa, người mà tôi chẳng rõ là có thật trên cõi đời này hay không.
Hôm đó, tôi trở về căn phòng cũ để thu dọn nốt chỗ đồ đạc còn sót lại.
Mở cửa ra, tôi thấy mình ớn lạnh. Căn phòng kể từ khi tôi bỏ đi dường như đã mang một khuôn mặt khác.
Tối tăm, ắng lặng, không một hơi thở. Lẽ nào tất cả mọi thứ mà tôi tưởng chừng như đã rất quen thuộc ấy lại đang phớt lờ tôi? Tự nhiên tôi thấy mình chẳng còn dám nói, tớ đã về đây, nữa, mà chỉ dám cất tiếng xin phép và rón rén bước vào như một người khách lạ.
Bà tôi chết, thời gian trong căn nhà này cũng đã chết.
Tôi thực sự cảm nhận được điều đó. Tôi chẳng còn có thể làm gì được nữa rồi. Chẳng gì nữa, ngoài việc ra đi. Bất giác, tôi khe khẽ cất lên bài hát Chiếc đồng hồ cũ của ông tôi trong khi kì cọ chiếc tủ lạnh.
Thế rồi chuông điện thoại reo.
Tôi chắc là như vậy. Tôi cầm lấy ống nghe. Điện thoại của Sotaro.
Hắn ta là... người yêu cũ của tôi. Hồi bệnh tình của bà tôi bắt đầu nặng hơn, tôi đã chia tay với hắn.
- Alô? Mikage à?
Một giọng nói thân thuộc, tới mức làm tôi muốn phát khóc, vang lên.
- Sao lâu rồi mới gọi điện!
Vậy mà tôi vẫn đáp lại đầy vui vẻ. Có thể coi đó là một căn bệnh, nó trầm trọng hơn cả nỗi thẹn thùng hay niềm sĩ diện.
- Chẳng là lâu lắm rồi không thấy cậu đến trường, mình chắc là có chuyện gì rồi. Hỏi ra thì được biết bà cậu mất. Mình sửng sốt quá... Khó khăn lắm phải không?
- Ừ, bà mất đi thành ra bận rộn hơn một chút.
- Bây giờ có đến chỗ mình được không?
- Được.
Tôi hứa và bất chợt ngẩng lên nhìn trời, bên ngoài cửa sổ đầy một màu xám xịt nặng nề.
Tôi nhìn thấy những đợt sóng bằng mây đang bị gió đẩy xô đi. Trên cõi đời này, làm gì có chuyện buồn, không hề có. Chắc chắn là chẳng có.
Sotaro là người thích công viên vô cùng.
Nói chung, hắn thích những nơi có màu xanh, những cảnh sắc khoáng đạt, và bầu không khí ngoài trời. Ngay cả ở trong trường, hắn cũng thường hay tới khoảng sân giữa hoặc ngồi trên chiếc ghế đá bên sân lớn. Đã có hẳn một giai thoại về hắn, rằng muốn tìm Sotaro cứ đến nơi nào có màu xanh. Hắn bảo sau này sẽ làm công việc gì đó có liên quan đến thực vật.
Rõ là tôi có duyên với những tên con trai dây dướng đến cây cối.
Tôi, của cái thời yên ả, và hắn, một kẻ ôn hòa, vui tính, đã từng là đôi uyên ương với mối tình đẹp như tranh vẽ. Cũng vì hắn có cái thú như vậy nên ngay cả vào những ngày đông lạnh giá chúng tôi vẫn thường hẹn nhau trong công viên. Nhưng việc hầu như lần nào cũng đến muộn khiến tôi thấy áy náy, thế nên chúng tôi đã đi đến một thỏa hiệp là chọn cái quán rộng thênh thang nằm ngay cạnh công viên để làm điểm hẹn.
Và cả hôm nay nữa, Sotaro cũng đang ngồi ở vị trí gần công viên nhất trong cái quán rộng rãi ấy nhìn ra bên ngoài.
Phía bên kia ô cửa kính, đám cây cối đang rung lên xào xạc trong gió dưới bầu trời phủ kín mây đen. Tôi lách qua những cô phục vụ đang tấp nập đi lại để tiến tới chỗ Sotaro. Hắn nhận ra tôi và cười.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
- Liệu trời có mưa không nhỉ. - Tôi tự hỏi.
- Không, chắc trời sẽ hửng lên thôi. - Sotaro nói. - Lâu lắm rồi chúng mình mới gặp nhau, sao lại đi nói chuyện thời tiết thế nhỉ?
Nụ cười ấy của hắn làm tôi yên lòng. Và thật tuyệt biết bao khi được uống trà vào một buổi chiều với một người mà mình hoàn toàn không phải giữ ý như thế này. Tôi biết dáng hắn lúc ngủ nom rất xấu, tôi còn biết cả chuyện hắn thường cho rất nhiều sữa và đường vào cà phê, hay khuôn mặt nghiêm trang một cách thậm ngốc của hắn trong gương khi đang cố dùng chiếc máy sấy để sửa lại mái tóc quăn của mình. Và nếu như bây giờ vẫn đang là hồi tôi còn thân thiết với hắn, thì chắc hẳn tôi đã không thể nói chuyện với hắn được vì còn đang tiếc rẻ lớp sơn trên móng tay bên phải đã bị bong mất khá nhiều trong lúc kì cọ chiếc tủ lạnh.
- Này! - Đang giữa câu chuyện phiếm, Sotaro bỗng cất tiếng như chợt nhớ ra một điều gì đó. - Thấy mọi người bảo bây giờ cậu đang ở chỗ Tanabe à?
Tôi giật nảy mình.
Quá đỗi sửng sốt, tôi vô tình làm chao chiếc cốc đang cầm trên tay và đánh rớt những giọt trà xuống đĩa.
- Nó trở thành chủ đề bàn tán khắp nơi trong trường rồi đấy. Ghê lắm, cậu không biết gì sao? - Sotaro mỉm cười nói, nét mặt bối rối.
- Mình đâu biết được những chuyện như thế. Là chuyện gì vậy? - Tôi hỏi.
- Cô bồ của Tanabe, nghĩa là cái cô bồ cũ ấy..., đã tát Tanabe một cái ở trong căng-tin đấy.
- Cái gì? Vì mình á?
- Nghe đâu là như thế. Thì rõ là hai người đang rất tốt đẹp còn gì? Mình chỉ nghe người ta nói vậy thôi.
- Sao cơ? Mình chưa nghe những chuyện ấy bao giờ. - Tôi nói.
- Nhưng hai người đang ở với nhau còn gì?
- Còn có cả mẹ (chính xác ra thì không phải như vậy) cậu ta nữa chứ.
- Úi chào! Cậu còn nói dối. - Sotaro nói rất to.
Ngày xưa, tôi thực tình yêu cái vẻ bộc trực vô tư ấy của hắn, nhưng lúc này đây, sao nghe nó khó lọt tai đến thế, khiến tôi chỉ thấy một nỗi ngượng ngùng.
- Nghe đâu, - hắn tiếp, - Tanabe là một tay khác người phải không?
- Mình không rõ. - Tôi đáp. - Chẳng mấy khi gặp... Mà cũng chẳng nói chuyện gì đặc biệt. Mình, chỉ như một con chó được người ta nhặt đem về mà thôi. Chẳng phải vì được yêu thương gì. Hơn nữa, mình cũng chẳng biết gì về cậu ta hết. Và ngốc thật, mình còn không hề nhận ra là cậu ta gặp chuyện rắc rối nữa.
- Nhưng thật ra, ngay cả mình cũng chưa bao giờ hiểu được những cảm xúc yêu thương của cậu mà. - Sotaro nói. - Dù sao thì như thế cũng tốt rồi. Họ cho cậu ở lại đó tới bao giờ?
- Không biết nữa.
- Suy nghĩ cho kĩ nhé. - Hắn cười.
- Biết rồi, mình sẽ để tâm. - Tôi đáp.
Trên đường về, chúng tôi đi xuyên qua công viên. Qua những kẽ cây, tôi nhìn thấy rõ tòa chung cư, ở đó có căn hộ của nhà Tanabe.
- Mình đang ở đó. - Tôi đưa tay chỉ.
- Tuyệt quá nhỉ. Công viên ở ngay bên sườn còn gì. Nếu là mình, mình sẽ dậy từ lúc năm giờ sáng và đi dạo. - Sotaro cười.
Hắn rất cao nên lúc nào tôi cũng phải ở trong tư thế ngẩng đầu lên. Nếu mình còn thân thiết với hắn, - tôi vừa ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn vừa trộm nghĩ. - Thì chắc rằng hắn đã hăng hái kéo tôi đi, bắt tôi phải chọn lấy một căn hộ mới hoặc lôi cổ tôi tới trường rồi.
Tôi rất thích cái vẻ khỏe khoắn ấy, tôi ngưỡng mộ, và tôi đã gần như ngán ngẩm mình vì không sao theo kịp được nó. Đấy là ngày xưa.
Hắn là con trai cả trong một đại gia đình, vì thế mà cái không khí vui vẻ hắn vô tình đem tới từ gia đình mình đã luôn sưởi ấm cho tôi.
Nhưng, dù thế nào thì cái mà tôi cần lúc này lại chính là bầu không khí tươi sáng và yên ả rất lạ trong gia đình nhà Tanabe - mà điều này thì tôi không chắc là có thể giải thích cho hắn được. Mà tại sao lại phải giải thích kia chứ? Mỗi lần gặp hắn tôi đều như vậy. Tôi luôn cảm thấy buồn rầu vì tôi chính là tôi.
- Vậy thôi nhé.
Qua ánh mắt, cái vật thể nóng hổi đang nằm sâu trong lồng ngực tôi đã đặt ra cho hắn một câu hỏi thật rõ ràng.
Mình vẫn còn chỗ trong trái tim cậu chứ?
- Sống tốt nhé.
Hắn cười, trong đôi mắt đang nheo lại kia có một câu trả lời thẳng thắn.
- Biết rồi, mình sẽ để tâm.
Tôi đáp lại, rồi vẫy tay từ biệt. Thời gian trôi đi, và khối tình cảm này của tôi sẽ cứ thế mà tan biến vào một khoảng không xa xôi vô tận nào đó..
Đêm ấy, tôi đang xem video thì cánh cửa bật mở, Yuichi vừa đi đâu đó về, trên tay đang ôm một cái thùng to tướng.
- Cậu về rồi đấy à?
- Mình mua máy chữ về đây này!
Yuichi hồ hởi nói. Gần đây tôi mới để ý, rằng những con người trong cái gia đình này thích mua sắm đến bệnh hoạn. Mà toàn những đồ đắt tiền. Chủ yếu là đồ điện tử.
- Tuyệt quá. - Tôi nói.
- Cậu có muốn mình đánh cho cái gì đó không?
- Để xem nào...
Tôi đang nghĩ ngợi xem có nên nhờ Yuichi đánh hộ cho một ít lời bài hát hay không, thì cậu ta lên tiếng.
- À, phải rồi. Hay là để mình làm thiệp báo chuyển nhà cho cậu nhé.
- Cái gì?
- Thế cậu định sống ở cái thành phố lớn này mà không có địa chỉ, không có số điện thoại hay sao?
- Nhưng cứ nghĩ tới việc phải thông báo cho mọi người nếu lại chuyển nhà lần nữa, mình thấy phiền phức quá. - Tôi nói.
- Chậc. - Cậu ta tỏ vẻ ngán ngẩm.
- Ừ, thế thôi, cậu làm hộ mình nhé.
Tôi đồng ý. Nhưng câu chuyện ban nãy vẫn lởn vởn trong đầu.
- Nhưng mà này, như thế có không hay không nhỉ? Có phiền cậu không? - Tôi hỏi.
- Cái gì không hay cơ?
Cậu ta ngơ ngác, cứ như điều tôi nói ra là lạ lùng lắm ấy. Nếu quả tôi là người yêu cậu ta, thì chắc chắn tôi đã cho cậu ta một cái bạt tai rồi. Tôi cố tình quên mất địa vị của mình, và bỗng chốc, mang một mối phản cảm trong lòng. Cái con người tên là cậu ta ấy xem ra chẳng hiểu gì cả.
"Tôi mới chuyển nhà.
Mọi thư từ, điện thoại xin liên hệ tới địa chỉ sau:
3 - 21 - 1 XX, Quận XX, Thủ đô Tokyo.
P. 102, Chung cư XX.
XXX - XXXX.
Sakurai Mikage"
Yuichi đánh cho tôi một tấm thiệp như vậy. Tôi sao ra thành nhiều tấm nữa (đúng như dự đoán, trong nhà còn giấu cả một chiếc máy photocopy) và điền vào đó địa chỉ gửi đi.
Yuichi cũng đỡ tôi một tay. Hình như tối nay cậu ta không phải đi làm. Có điều này nữa tôi cũng mới nhận ra, đó là cậu ta rất ghét những lúc rảnh rỗi.
Thời gian trong suốt và lặng lẽ đang nhỏ từng giọt, từng giọt cùng với âm thanh của cây bút.
Ngoài trời, cơn gió ấm áp của mùa xuân, hệt như một trận cuồng phong, đang ù ù thổi. Cảnh đêm như lay động. Tôi mải miết viết tên của những người bạn trong nỗi đau tê tái. Vô tình, tôi đã loại Sotaro ra khỏi danh sách. Gió, rất mạnh. Tôi như nghe thấy cả tiếng cây cối và dây điện đang rung lắc. Tôi nhắm mắt lại, tì khuỷu tay lên chiếc bàn gấp, và để cho ý nghĩ của mình chạy lang thang trên những con phố mà tôi không nghe thấy được âm thanh. Tôi không hiểu, tại sao lại có cái bàn này ở trong căn phòng này? Cô ấy, con người chỉ sống bằng những ý tưởng tức thời, đã mua chiếc bàn này, đêm nay cũng đang làm việc ở quán bar.
- Đừng có ngủ đấy nhé. - Yuichi lên tiếng.
- Đâu có ngủ. - Tôi đáp. - Thực ra mình rất thích viết thiệp báo chuyển nhà.
- Ờ, mình cũng thế. - Yuichi nói. - Những lúc chuyển nhà hay từ nơi mình đang đi du lịch, mình rất thích gửi đi những tấm bưu thiếp.
- Này, nhưng mà, - tôi đánh liều thêm một phen nữa, - liệu cậu có bị một cô nàng nào đó tát trong căng-tin vì những tấm thiệp này không đấy?
- Hóa ra ban nãy ý cậu định nói vậy à?
Cậu ta gượng cười. Cái nụ cười không hề nao núng ấy làm tim tôi đập mạnh.
- Vì thế có chuyện gì cậu cứ nói thẳng với mình nhé. Riêng việc cậu cho mình ở đây đã là tốt với mình quá rồi mà.
- Vớ vẩn. - Cậu ta nói. - Hay ta cứ coi đây là chơi đồ hàng đi? Chơi đồ hàng làm bưu thiếp?
- Chơi đồ hàng làm bưu thiếp là cái gì?
- Không biết nữa.
Chúng tôi cùng phá lên cười. Rồi sau đó, hình như câu chuyện lại chuyển sang một đề tài khác. Và cuối cùng, một kẻ ngốc nghếch như tôi cũng vỡ ra đôi điều sau cái vẻ thiếu tự nhiên ấy. Cứ nhìn sâu vào mắt cậu ta, là tôi hiểu.
Cậu ta đang rất buồn.
Vừa rồi Sotaro có nói: Bạn gái của Tanabe yêu cậu ta một năm trời rồi mà chẳng hiểu gì về cậu ta cả, nên đã ngán đến tận cổ. Còn Tanabe thường bảo, bọn con gái thì chỉ có thể thích như thích một chiếc bút máy mà thôi.
Vì tôi không yêu Yuichi nên tôi rất hiểu. Thì bởi, cái bút máy đối với cậu ta và cái bút máy đối với cô gái đó, khác hẳn nhau cả về chất lượng lẫn trọng lượng mà. Biết đâu đấy trên đời này lại chẳng có người yêu cái bút máy đến chết? Thật buồn. Cái điều mà khi không yêu người ta sẽ hiểu ra rất rõ ấy.
- Bất đắc dĩ thôi mà. - Dường như Yuichi để ý thấy sự im lặng của tôi nên bèn cất lời mà không ngẩng mặt lên. - Hoàn toàn không phải tại bạn.
-... Mình cảm ơn.
Chẳng hiểu sao tôi lại nói lời cảm ơn.
- Không dám. - Cậu ta cười.
Thế là đêm nay, tôi cảm thấy mình đã chạm được vào con người thật của cậu ta. Sau gần một tháng sống chung dưới một mái nhà, đây là lần đầu tiên tôi đã chạm được vào cái phần chôn chặt ấy. Biết đâu vì thế mà rồi một ngày nào đó, tôi lại chẳng đem lòng yêu cậu ta, tôi trộm nghĩ. Tôi là kiểu người đã yêu là cắm đầu cắm cổ vào yêu, nhưng với cậu ta, chẳng biết chừng tôi sẽ chậm rãi hơn, từng bước một, sau mỗi lần trò chuyện như thế này, như vì sao tôi đang nhìn thấy trên bầu trời trĩu mây kia.
Chỉ có điều, tôi vừa cử động bàn tay vừa ngẫm nghĩ, chỉ có điều tôi phải rời khỏi đây thôi.
Chẳng phải vì có tôi ở đây mà họ đã chia tay nhau sao? Rõ là như thế. Nhưng liệu tôi có đủ mạnh mẽ không? Liệu tôi có thể trở lại cuộc sống một mình ngay lúc này không? Tôi không sao tìm thấy câu trả lời. Dầu vậy tôi vẫn biết rằng, chẳng mấy nữa, thực sự là chẳng mấy nữa, tôi sẽ phải vừa viết thiệp báo chuyển nhà vừa thấy lòng mình đầy mâu thuẫn...
Nhưng tôi vẫn phải đi thôi.
Vừa lúc đó, có tiếng cánh cửa ken két mở ra, cô Eriko đang ôm theo một cái túi giấy to đùng bước vào làm tôi giật nảy mình.
- Sao thế? Mẹ không ra quán à? - Yuichi ngoái lại hỏi.
- Bây giờ mới đi! Nghe này. Mẹ vừa mua một cái máy xay hoa quả đấy.
Lấy từ trong túi giấy ra chiếc hộp khá lớn, cô Eriko hồ hởi nói. Lại nữa rồi, tôi thầm nghĩ.
- Thế nên mẹ phải về để cất nó đã. Dùng luôn được rồi đấy.
- Gọi điện cho con ra lấy là được rồi, cần gì phải... - Yuichi vừa lấy kéo cắt sợi dây buộc vừa lầu bầu.
- Thôi mà, đáng gì đâu.
Hiện ra từ trong chiếc bọc vừa được thoăn thoắt mở ra là một cái máy xay hoa quả không thể chê vào đâu được. Xem chừng nó có thể biến mọi thứ thành nước hoa quả được ấy chứ.
- Mẹ định bụng sẽ thường xuyên làm nước hoa quả tươi uống cho đẹp da.
Cô Eriko nói một cách rất sung sướng và vui vẻ.
- Mẹ có tuổi rồi, vô ích thôi.
Yuichi vừa đọc sách hướng dẫn sử dụng vừa đáp lại.
Hai con người đang trò chuyện trước mắt tôi, câu chuyện không chút gì đặc biệt của hai mẹ con như ở bất kỳ một gia đình bình thường nào khác, làm tôi thấy chóng mặt. Hệt như bộ phim truyền hình Khi vợ là phù thủy(6). Sống trong một hoàn cảnh quá ư bất thường, mà sao vẫn vui vẻ đến thế.
- Ái chà, Mikage đang viết thiệp báo chuyển nhà đấy à? - Cô Eriko nhòm qua tay tôi. - Thế thì hay quá, cô có quà cho cháu đây. Nhân sự kiện chuyển nhà.
Nói rồi, cô lại lôi ra một cái bọc tròn tròn nữa được quấn bằng giấy. Lúc cô gỡ lớp giấy gói ra, tôi thấy một chiếc cốc rất đẹp có vẽ hình quả chuối.
- Đây, cái này để cháu uống nước hoa quả nhé. - Cô Eriko nói với tôi.
- Uống nước chuối thì chắc là hợp. - Yuichi nói với bộ mặt rất nghiêm túc.
- Ôi, cháu thích quá!
Tôi thốt lên mà gần như muốn khóc.
Khi nào ra đi tôi sẽ đem nó theo, và dù không còn ở đây nữa thì tôi vẫn sẽ thường xuyên trở lại để nấu cháo cho cô.
Tôi chỉ nghĩ trong bụng như thế thôi chứ không nói ra.
Một chiếc cốc quan trọng, vô cùng quan trọng.
Chú thích
6. Bộ phim hài truyền hình có tựa đề Bewitched được phát trên đài ABC của Mỹ từ năm 1964 đến 1972. Nội dung xoay quanh việc một người đàn ông bình thường định kết hôn với một người phụ nữ có phép thuật.
Kitchen Kitchen - Yoshimoto Banana Kitchen