In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đinh Tiểu Tiên
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3827 / 124
Cập nhật: 2015-07-25 03:52:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hực ra đối với Quới Lương, chuyện nó phải ép mình úp mặt lên bàn mỗi tối để chép bài cho nhỏ Thạch Anh chỉ là chuyện nhỏ. Thậm chí nó còn tìm thấy niềm vui trong công việc “khổ sai” đó. Nó tưởng tượng lúc nó đang ngồi hí hoáy từng chữ, nhỏ Thạch Anh như đang nhìn thấy nó và lòng nhỏ bạn nó lúc đó chắc cảm động không để đâu cho hết.
Quới Lương còn nhỏ, chưa có khái niệm gì về cái gọi là tình yêu đôi lứa, nhưng nó vẫn mơ hồ cảm nhận được khi một đứa con trai thích một đứa con gái và được đứa con gái đó “hành hạ” thì đứa con trai đó chẳng có chi là khổ sở. Thì nó lấy chính nó ra làm bằng chứng đó thôi: chép bài muốn rã tay mà chốc chốc nó lại mơ màng rồi tủm tỉm cười một mình, cứ như thể bọn con trai sống trên đời không có việc gì hứng thú và vinh quang hơn là chép bài liên miên cho bọn con gái.
Nếu có chuyện gì đó làm cho nó thực sự bối rối là chuyện thằng Quốc Ân.
Thằng Quốc Ân dạo này cằn nhằn nó liên tục, tại hai thằng chơi game cùng một phe mà gần đây toàn thằng Quốc Ân chi tiền:
- Lúc này tiền bạc sao “hẻo” quá vậy mày?
- Ờ.
- “Ờ” là sao? – Quốc Ân nheo mắt nhìn bạn – Con nhỏ Thạch Anh dạo này không thuê mày chép bài nữa à?
Quới Lương lại “ờ”, hối hận là đã kể cho thằng Quốc Ân nghe tuốt tuột chuyện “đi làm thuê” trước đây của mình.
- Sao vậy? – Quốc Ân lại gặng.
Có cho vàng con nhà Quới Lương cũng không dám thú thật với bạn là dạo này chép bài cho nhỏ Thạch Anh thì nó vẫn chép nhưng chép suông thôi, chép miễn phí chứ không lấy tiền như trước. Mặt mũi thằng Quốc Ân đang hầm hầm thế kia, kể cho nó nghe thế nào nó cũng nhảy tưng tưng và chửi mình là thằng ngu cho mà xem! Quới Lương thấp thỏm nhủ bụng, đầu xoay như chong chóng để nghĩ cách nói dối:
- Thuê thì nó vẫn thuê. Nhưng nó không chịu tạm ứng tiền cả chục bài như trước nữa.
- Kỳ vậy? – Quốc Ân nhíu mày.
Quói Lương nuốt nước bọt:
- Tao cũng chẳng hiểu.
Quốc Ân gõ gõ ngón tay lên trán:
- Hay những lần trước mày không chép đủ cho nó?
- Làm gì có! – Quói Lương nhăn mặt khi bị bạn nghi ngờ – Tao chép đâu ra đó đàng hoàng.
Quốc Ân gãi đầu, véo môi một cái, rồi lại gãi đầu sồn sột:
- Thế mày đã năn nỉ nó chưa?
Quới Lương ngơ ngác:
- Năn nỉ chuyện gì?
- Chuyện tạm ứng tiền chứ chuyện gì nữa!
- Năn nỉ cách sao? – Quới Lương liếm môi hỏi lại, cảm thấy đầu kêu ong ong.
- Thì mày bảo mày đang cần tiền để mua bài giải sách giáo khoa, để mua thuốc nhỏ mắt hay để trả nợ cho … tao chẳng hạn. Thiếu gì lý do!
Quốc Ân vừa nói vừa khoa tay một vòng rộng, như thể nó muốn nhấn mạnh với bạn là còn ti tỉ lý do nữa, nếu thằng bạn nó chịu động não thế nào cũng tìm ra cả mớ.
Quốc Ân không biết mối quan hệ giữa “cô chủ” Thạch Anh và “kẻ làm thuê” Quới Lương giờ đã khác. Cho nên nó nổi cáu khi thấy thằng Quới Lương lắc đầu quầy quậy:
- Thôi đi, ai lại nói thế. Cứ như xin tiền cứu trợ ấy! Mắc cỡ chết!
- Mày có ngửa tay xin đâu mà bảo “cứu trợ”! – Quốc Ân gầm gừ, nó co chân đá tung lon bia rỗng ven đường – Mày phải làm hùng hục để trả nợ kia mà.
Quới Lương nhìn theo lon bia lăn lông lốc trên mặt đường trước khi rơi tõm vào miệng cống, giọng ỉu xìu:
- Thì vậy.
- Tức là sáng mai lên lớp mày sẽ năn nỉ con nhỏ Thạch Anh phải không?
Vừa hỏi Quốc Ân vừa nhìn trân trân vào mặt bạn, như thể chờ thằng Quới Lương lắc đầu là lập tức nhảy vô cắn cổ.
Quới Lương biết Quốc Ân không dám cắn cổ mình nhưng nó không muốn thằng này đá tung thêm một lon bia rỗng nữa, đành thở dài:
- Ờ, tao sẽ năn nỉ.
Quới Lương nói cho qua thế thôi. Nói cho thằng Quốc Ân đừng làm ầm lên. Chứ nó có chép thuê cho nhỏ Thạch Anh nữa đâu mà mở miệng vòi tiền.
Hôm sau đến lớp, nếu nó phải năn nỉ ai thì người đó là thằng Lâm.
Lâm bực mình Quới Lương cả tuần này rồi.
Từ ngày phát hiện ra mình thích nghĩ ngợi vẩn vơ đến lúm đồng tiền trên má nhỏ Thạch Anh hơn là mơ màng đến cái ví tiền của nó, Quới Lương chả ham chạy nhảy chơi đùa cùng Lâm và Hải quắn nữa. Giờ ra chơi nó cứ ngồi lì trong lớp, mặc cho hai đứa bạn gào tên nó khản cả giọng. Có lần thằng Quới Lương còn sửng cồ lên với Hải quắn chỉ vì Hải quắn kéo tay cố lôi nó ra khỏi bàn.
Tóm lại, dưới mắt Lâm, thằng Quới Lương đã hoàn toàn thay đổi. Thay đổi đến mức Lâm không còn nhận ra được đó là thằng bạn thân thiết của mình.
Lúc đầu, thấy Quới Lương bị bạn bè trong lớp trêu chọc, Lâm ra sức bảo vệ bạn. Nhưng dần dần thấy thằng này lúc nào cũng luẩn quẩn bên Thạch Anh, sung sướng chờ con nhỏ này sai vặt, chả còn tha thiết gì đến nó và Hải quắn nữa, thằng Lâm khó chịu lắm.
Lầm vừa khó chịu vừa ghen tị. Cảnh ríu rít giữa Quới Lương và Thạch Anh như gai đâm vào mắt nó, nhất là khi Lâm bất chợt so sánh với mối quan hệ nhạt nhẽo giữa nó và Thuỷ Tiên. Từ ngày Thuỷ Tiên nghỉ chơi game Giang Hồ Thánh Chiến, Lâm gần như không còn cơ hội trò chuyện với Thuỷ Tiên nữa. Dạo trước, lúc Lâm còn là Kẻ Thần Bí và Thuỷ Tiên còn là Mai Giáng Tuyết, Lâm vẫn có dịp “đàm đạo” với Thuỷ Tiên trong game. Bây giờ thì vô phương. (Dĩ nhiên cho đến giờ phút này, con nhà Lâm vẫn chưa biết Mai Giáng Tuyết trò chuyện thân mật với nó trong game là Quý ròm chứ không phải là Thuỷ Tiên như nó tưởng).
Chính vì tất cả những lẽ đó mà sáng nay, tiếp tục chứng kiến cảnh Quới Lương xoắn xuýt quanh nhỏ Thạch Anh, không chịu tót ra khỏi lớp với nó và Hải quắn, thằng Lâm bỗng nổi giận đùng đùng.
Nó tóm lấy vành tai Quới Lương, một hành động mà nó không nghĩ có ngày nó sẽ làm, miệng hét ầm:
- Mày có chịu bước ra khỏi bàn không hử?
Bất thần bị bạn xoắn tai đau điếng, Quới Lương gạt phắt tay Lâm, đứng bật dậy khỏi ghế. Nó quay phắt sang thằng này, mắt long sòng sọc:
- Mày làm trò gì vậy hả?
Thằng Lâm cũng đang điên. Nó nghiến răng ken két, chẳng thèm nể nang:
- Tao nghĩ mày làm “đầy tớ” cho bạn con gái vậy đủ rồi!
- Kệ tao! – Quới Lương đỏ mặt tía tai, vừa giận vừa ngượng – Đấy là chuyện của tao!
- Chính vì chuyện của mày nên tao phải có ý kiến!
Qưới Lương gầm lên:
- Tao không cần ý kiến của mày!
Lâm còn gầm to hơn:
- Thằng ngu!
- Ngu kệ tao! – Quới Lương giận run, ngực áo nó phồng lên xẹp xuống như thể người nó sắp nổ tung thành tám mảnh.
Thằng Lâm khẽ đánh mắt sang con nhỏ Thạch Anh đang ngồi thản nhiên bên canh, rồi quay lại nhìn Quới Lương, gằn mạnh từng tiếng, cố ý cho nhỏ Thạch Anh nghe thấy:
- Hừ, cả lớp đều biết mày thích nó chứ có ai nghe nó nói nó thích mày đâu!
Bị thằng Lâm “xỏ” câu này, con nhà Quới Lương đang nóng phừng phừng bỗng nhiên nguội ngắt. Ờ, chưa bao giờ mình nghe Thạch Anh nói thích mình. Hôm học tiết địa, nó có oang oang lên giữa lớp cũng chỉ để khoa với thiên hạ là mình thích nó thôi. Quới Lương bần thần nghĩ, đột ngột rơi ra khỏi cuộc gây gổ lúc nào không hay.
Thấy Quới Lương bỗng nhiên đờ mặt ra như người mất của, Lâm nhếch mép bồi thêm:
- Bây giờ mày thấy mày ngu chưa hả?
Quới Lương nghe thấy thằng Lâm rất rõ, nhưng bây giờ thằng Lâm có tưới cả thùng dầu, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Quới Lương cũng không cháy nổi. Lòng nó lúc này đang chùng xuống và tâm trạng nó đang rối bời như bị ai vò.
- Ai nói bạn là mình không thích bạn Quới Lương?
Thạch Anh thình lình cất giọng khiến cả thằng Lâm lẫn Quới Lương đều sửng sốt. Sửng sốt không phải vì nhỏ Thạch Anh nãy giờ vẫn ngồi im như không đếm xỉa gì đến cuộc xung đột giữa hai đứa bạn nó thế mà bây giờ bỗng dưng chen ngang mà vì ý nghĩa trong câu nói của con nhỏ này.
Hai đứa tròn mắt nhìn nhau, rõ ràng là không đứa nào tin vào tai mình. Trong một lúc, đứa này gần như đọc được sự ngơ ngác trong mắt đứa kia: Sao con nhỏ này bạo dạn thế nhỉ?
- Bạn không biết gì thì đứng lên giọng! – Nhỏ Thạch Anh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt thằng Lâm, nói tiếp bằng giọng thách thức – Nói thiệt, bạn Quới Lương thích mình sao thì mình cũng thích bạn Quới Lương y như vậy!
Thằng Lâm là chúa mồm mép, gặp trường hợp này bỗng ú ứ như thằng ngọng xem chuông. Nó thuỗn mặt ra, vai thõng xuống, muốn phản công lại đối thủ nhưng đầu óc trống rỗng như căn nhà kho sau cơn hoả hoạn. Những ý nghĩ trong đầu như bị ai dọn sạch, Lâm lúng túng đưa tay quẹt qua quẹt lại chóp mũi sạch như muốn làm rớt cái mũi ra luôn, miệng ngu ngơ đáp:
- Bạn đã nói vậy thì thôi!
Con nhà Lâm đã thua trắng tay rồi, đã sắp sửa tiu nghỉu bỏ đi rồi, đến phút cót nó sực nhớ ra một chuyện. Thế là mắt nó sáng trưng như đền pha:
- Nhưng mấy bạn lừa ai thì được, không qua mắt được thằng này đâu nhé!
Quới Lương hừ mũi:
- Lừa chuyện gì?
Thằng Lâm nhún vai “xì” một tiếng:
- Bộ mày từng tao là con nít hả Quới Lương?
- Tụi tôi chẳng thèm lừa bạn! – Nhỏ Thạch Anh vọt miệng – Chuyện tôi nói khi nãy là chuyện thiệt!
- Tôi không nói chuyện đó. – Lâm nhếch môi, giọng đắt thắng – Tôi nói chuyện thằng Quới Lương hằng đêm vẫn lén lút chép bài cho bạn kìa. Mấy bạn tưởng tôi mù hả?
Lâm chuyển bại thằng thắng một cách ngoạn mục. Nhỏ Thạch Anh ngang ngạnh là thế mà cũng giật bắn. Quới Lương còn tệ hơn, có cảm giác thằng Lâm vừa quất roi vào lưng mình. Nó đưa mắt nhìn thằng này, chột da hỏi:
- Mày định làm gì?
Lâm đưa tay gãi đầu, nó gãi lâu lắc để cho hai đứa bạn trước mặt lo lắng chơi.
Quới Lương lo sốt vó thật. Thằng Lâm mà méc với ban cán sự lớp chuyện nó vẫn tiếp tục chép bài dùm nhỏ Thạch Anh, chắc hai đứa nó gặp rầy rà to. Hôm trước, lúc mọi chuyện vỡ lở trong tiết địa lý của thầy Xuân, lớp trưởng Xuyến Chi và lớp phó Minh Trung đã phê bình chuyện này một lần rồi. Nếu biết nó vẫn còn ngoan cố, có khi Xuyên Chi và Minh Trung nêu chuyện này lên trong lớp sinh hoạt chủ nhiệm không chừng!
Bụng thon thót, Quới Lương hồi hộp rình từng động tác của bạn, cố đoán xem đầu thằng Lâm có chí thật hay nó cố tình làm mình đứng tim cho bõ ghét.
Nhưng Quới Lương không dám giục, dù lòng nó như đang có ai cời than. Nó nhấp nha nhấp nhổm chờ thằng Lâm “tuyên án”.
Mãi một lúc thằng Lâm mới tinh quái mở miệng:
- Làm gì hả? Để tao suy nghĩ đã!
Cái thái độ lơ lửng như “án treo” đó làm Quới Lương méo xệch miệng:
- Nghĩ tới nghĩ lui gì nữa! Hổng lẽ mày cố tình hại bạn?
Lâm dựng mắt, khoái trá:
- Ủa, mày cũng biết sợ sao? Lúc nãy mày bảo mày không cần ý kiến của tao mà.
- Thôi mà, Lâm! – Giọng Quới Lương chuyển qua năn nỉ.
Thằng Lâm muốn làm căng cho hả tức thế thôi. Chứ nó đâu nỡ làm hại Quới Lương. Lâm liếc Thạch Anh qua kho mắt thấy con nhỏ này ngồi im thin thỉ, đã hả dạ lắm rồi:
- Thôi được! Tao tha cho tụi mày lần này đấy!
Phán một câu như ban ơn, Lâm khệnh khạng bỏ đi, tổng bộ tịch như Quan Vân Trường vừa tha chết cho Tào Tháo ở Hoa Dung đạo.
Nhỏ Thạch Anh quay đầu nhìn theo Lâm, bĩu môi:
- Thấy ghét!
Quới Lương cười hì hì:
- Ghét gì! Nó cũng đáng yêu đó chứ!
Quới Lương khen thằng Lâm đáng yêu là khen thật. Đáng yêu không chỉ vì Lâm hứa không tố cáo chuyện nó vẫn bí mật chép bài giùm cho Thạch Anh. Chuyện đó chỉ đáng yêu sơ sơ. Đáng yêu nhất, Quới Lương hân hoan nhủ bụng là nhờ thằng Lâm cao hứng gây gổ mà nó được tận tai nghe Thạch Anh tuyên bố thích mình.
Dĩ nhiên, Thạch Anh có thích thằng Quới Lương thật hay không, hay nó bô bô lên như vậy để thằng Lâm đừng mắng mỏ Quới Lương về cái tội “ngu” thì không ai rõ. Con nhà Quới Lương cũng không quan tâm đến chuyện đó (chắc nó nghĩ Thạch Anh thích nó thật), nó chỉ biết sự xác nhận hùng hồn của Thạch Anh, trước sự chứng kiến của thằng Lâm, làm lòng nó vô cùng ấm áp.
Nó ấm áp suốt cả buổi chiều, suốt cả buổi tối.
Sáng hôm sau rồi trưa hôm sau, trái tim nó tiếp tục được câu nói của nhỏ Thạch Anh sưởi ấm, hệt như hoa hướng dương ngâm trong ánh mặt trời.
Chỉ đến chiều hôm sau, khi gặp thằng Quốc Ân, trái tim nó mới bắt đầu … băng giá.
Kính Vạn Hoa 53: Má Lúm Đồng Tiền Kính Vạn Hoa 53: Má Lúm Đồng Tiền - Nguyễn Nhật Ánh Kính Vạn Hoa 53: Má Lúm Đồng Tiền