A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 311 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 654 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:50:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 240: Thần Hi
à Khả Chí nhìn bộ dạng khóc lóc nức nở của cô, có chút hối hận vì mình quá gấp gáp, chuyện lớn như thế, làm sao lại lỗ mãng nói như vậy ra ngoài, hình như không tính tới sức chịu đựng của cô gái trước mắt này. Cho dù là anh, sau khi biết được sự thật cũng rất chấn động, huống chi cô lại là người trong cuộc.
Tuy nhiên, thế nhưng anh lại đánh giá thấp cô, khi anh còn đang thương hại cô, cô lại đột nhiên ngẩng đầu lên, lại lần nữa nói lời cảm ơn với anh, lần này, thái độ lại rất kiên định, giọng nói kia cũng không còn sự luống cuống run rẩy như vừa rồi.
“Cám ơn anh, cảnh sát Hà, thật…… vô cùng cảm ơn anh……” Thật ra thì, cô vẫn còn bấn loạn, chỉ là, mẫu tính (bản tính người làm mẹ) tạo ra dũng khí chiếu sáng ra đôi mắt, khiến cô thoạt nhìn như rất kiên định, trên mặt vẫn rơi nước mắt, tuy nhiên giống như mặc dù biết con đường phía trước mờ mịt, cô vẫn dũng cảm bước tới.
Hà Khả Chí thấy cô như vậy, mới có chút yên tâm, vừa hay nhìn thấy Thư Khai trở lại, Hà Khả Chí liền dặn dò Hạ Vãn Lộ thêm mấy câu, rồi rời khỏi.
“Chị, chị làm sao vậy?” Thư Khai liếc sơ một cái nhìn thấy trên mặt chị toàn là nước mắt cùng đau thương, cho là Hà Khả Chí đến thông báo tin tức của mấy tên bắt cóc, quan tâm hỏi.
Lòng Hạ Vãn Lộ còn nhảy loạn bình bịch, cầm điện thoại di động, hô hấp cũng nhanh dị thường, Thư Khai nói chuyện với cô, cô cũng không nghe thấy.
Cuối cùng, rốt cuộc đôi tay run rẩy cũng tìm được mã số điện thoại của Thần Hi, sau khi tìm được, dùng sức nhấn xuống.
“Alô, Lộ Lộ à……” Giọng nói Thần Hi nghe rất mềm nhẹ dịu dàng.
Cô kinh ngạc, tay vẫn còn run rẩy, mắt không tự chủ lại rơi nước mắt, cái giọng nói dịu dàng này, rốt cuộc sau lưng nó là linh hồn gì đây? Trước mặt lại thoáng qua những tháng ngày cô và Thần Hi thân thiết vào năm năm trước, thoáng qua sự khuyên nhủ của Thần Hi, không cần lại làm tổn thương em trai chị ấy nữa, thoáng qua lúc Thần Hi chân thành đưa Y Thần giao cho mình, những chuyện ấy, đích thật là Thần Hi sao?
Cô hít sâu một hơi, bỏ những hình ảnh kia ra khỏi đầu, cố gắng bình ổn giọng nói để hỏi, “Chị Thần Hi, em muốn gặp chị, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Lúc đó Tả Thần Hi có hơi chần chừ, nghĩ là Hạ Vãn Lộ tìm cô chỉ là muốn đón Y Thần từ nhà mẹ về, chuyện này cô cũng từng cố gắng nói giúp, nhưng thật sự rất khó, vốn định chờ Thần An trở về lại nói, nhưng mà nếu Hạ Vãn Lộ tìm đến cô, cô cũng không có lý do gì để không đến nơi hẹn, “Được, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi được không?”
“Không! Bây giờ! Ngay bây giờ!” Cô rất cố chấp, chờ một phút cô cũng không chờ đợi nổi!
“Được! Vậy em nói chỗ nào đi, chị đến đón em.” Mặc dù Thần Hi cảm thấy thái độ của Hạ Vãn Lộ khá kỳ lạ, nhưng vẫn thuận theo ý cô.
“Đến quán cà phê XX đường XX đi, không cần đến đón em, tự em đi, không gặp không về.”
“Được, chị sẽ ra ngoài ngay!” Tả Thần Hi sắp xếp xong một đống lớn sổ sách ở trên bàn, chuẩn bị lên đường.
Mà trong bệnh viện, Hạ Vãn Lộ cũng không để ý gì cả mà xuống giường, Thư Khai gấp gáp vội vàng đến vịn cô, “Chị già ơi, rốt cuộc chị sao hả? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Vãn Lộ lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của Thư Khai, bị giật mình vội la lên, “Mau, đi ra ngoài với chị!” Cô thật đúng là cần một người đi theo cùng, một là vì nguyên nhân đi đứng bất tiện, nguyên nhân thứ hai là mấy tên bắt cóc cô vẫn chưa có bắt được! Truyện chỉ đăng trên diễn ^ đàn ^ lê^ quý ^ đôn.
Thư Khai đã có xe của mình, cũng không phải là chiếc xe sang trọng gì đó, chỉ là một công cụ thay cho việc đi bộ mà thôi, sau khi cõng chị đặt lên ghế xe, vừa lái xe vừa cùng nói chuyện phiếm với chị mình, “Chị, em nhớ hồi còn nhỏ, có một lần em ngã bệnh, chị cũng cõng em trên lưng đi đến bệnh viện, chị còn nói em làm sao lại nặng thế, giống như heo vậy……”
Hạ Vãn Lộ đang gấp gáp, nghe lời của cậu nói, trên mặt lộ ra chút tươi cười, đúng vậy, hồi còn bé…… Hồi còn bé thật tốt đẹp, không buồn không lo, không có âm mưu, không có hiểm ác, chỉ có không làm xong bài tập, hát không được bài hát, còn có…… Hiểu Thần……
Nhớ đến Hiểu Thần, trong lòng cô nặng nề như bị đá đè lên, Hiểu Thần khi đó, có dáng vẻ rất khác……
Cô chìm sâu vào suy tư……
Không biết khi nào, xe đã lái đến quán cà phê, “Chị, tới nơi rồi.”
Thư Khai xuống xe trước, mở cửa xe, lại chuẩn bị cõng cô, cô lại khoát khoát tay, tỏ vẻ không cần, một chân chống xuống đất, tay vịn lên cánh tay cậu, để cậu đỡ, một chân nhảy lò cò vào trong quán cà phê.
Thần Hi còn đến sớm hơn cô, đã ở đó đợi cô.
Sau khi Thư Khai đỡ cô ngồi xuống, cô lại ngẩng đầu nói với em trai mình, “Thư Khai, chị có lời muốn nói với chị Thần Hi, em ở trong xe đợi chị được không?”
Thư Khai hiểu được chị có chuyện không muốn để mình biết, mặc dù trong lòng không yên tâm, cũng không biết làm sao, đành phải rời đi, trước khi đi còn dặn dò cô, có chuyện gì phải gọi điện cho mình.
“Uống chút gì không?” Thần Hi mỉm cười hỏi cô.
Nụ cười của Thần Hi làm lòng cô chua xót, chị Thần Hi đối với cô, vẫn luôn luôn nở nụ cười hiền hòa nhẹ nhàng như vậy, cô làm sao cũng không thể tin, chị Thần Hi lại lừa gạt cô như thế, lừa gạt Thần An, hơn nữa còn lừa gạt suốt mấy năm nay…… Chẳng lẽ, cô và Hà Khả Chí đã đoán sai sao?
Cô cười có chút cứng ngắc, “Nước chanh đi.” Cô không phải là người thích kiểu cách, không có thói quen uống cà phê, nước trái cây cũng là mỗi lần cùng Thần An ra ngoài ăn cơm nên mới uống một chút, Thần An lại không cho cô uống rượu mới dùng nó làm vật thay thế.
Trong quán cà phê đang réo rắt một giai điệu như có như không, cô không biết bắt đầu cuộc nói chuyện này như thế nào, Thần Hi cũng chỉ cười đưa mắt nhìn cô, không nói câu nào, không khí dần dần lạnh lẽo, cho đến khi người hầu bàn bưng nước chanh đến, cô nhấp một hơi, vị chua bỗng nhiên làm cô thanh tỉnh.
Cô phải hỏi!
“Chị Thần Hi……” Cô đột nhiên ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy đôi con ngươi mỉm cười ấy của Thần Hi, dẫn vào vấn đề trọng tâm, “Chị Thần Hi, Thần An gọi điện về, hỏi chị muốn anh ấy mua quà gì về.”
Thần Hi cười cười, “Cái thằng ngốc này! Chị còn thiếu gì nữa chứ? Đến đó cũng không quên mua quà về! Lúc này cũng không phải là đi du lịch!”
“Đó là Thần An đối với chị rất tốt……” Mặt cô không biến sắc, mặc dù trong lòng cô đã vô cùng nôn nóng, “Chị Thần Hi, tình cảm hai chị em chị thật tốt……”
“Chị em mà! Chị chỉ có một đứa em trai này, nó cũng chỉ có một người chị là chị, sao không quý trọng cho được?” Thần Hi nhìn ra bên ngoài một chút, “Em trai em không phải cũng như vậy sao?” Bạn đang đọc truyện trên diễn ^ đàn ^ lê ^ quý ^ đôn.com
“Dạ đúng! Em trai mà, trên đời này ngoại trừ cha mẹ chính là người thân thiết nhất rồi, móc tim móc phổi cũng nguyện ý,
Giữa em và em trai em cũng chưa từng có bất kỳ lừa gạt gì nhau, chị Thần Hi, chị và Thần An cũng giống như vậy đi!” Cô cũng nói theo Thần Hi.
Thần Hi nghe vậy, như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, trên mặt có chút không được tự nhiên, “Đó là đương nhiên……”
“Có thật không?” Hạ Vãn Lộ nhìn chằm chằm phản ứng của Thần Hi, “Nhưng mà cho đến bây giờ Thần An lại không biết Y Thần không phải là con gái chị!”
Chỉ nghe một tiếng leng keng, thìa cà phê tinh xảo Thần Hi đang nắm trong tay bỗng nhiên rơi xuống tách cà phê, đôi mắt xinh đẹp của Thần Hi mở ra thật lớn, hồi lâu sau, mới lắp bắp nói ra mấy từ, “Em…… Cũng biết rồi……”
Trong chớp mắt kia, cô cũng biết được suy đoán của mình đã đúng, Y Thần đương nhiên là con gái của mình……
“Chị Thần Hi, em muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Đúng vậy, cô phải biết! Trong lòng cô tràn ngập nỗi hồ nghi.
Trên đường đến đây, cô đều nghĩ đến, muốn chứng thật Y Thần có phải là con gái của mình và Thần An hay không, là một chuyện thật rất dễ dàng, chính cô cũng học y, điểm thông thường này tất nhiên rất hiểu, chỉ là, không có phương thức chứng minh nào nhanh hơn so với cách trực tiếp hỏi chị Thần Hi, lòng của cô không còn tinh lực để chờ đợi kết quả của quá trình kiểm nghiệm, tâm trạng của cô bây giờ, hận không được ngay lập tức có thể chứng minh xác thật mà ôm Y Thần vào trong lòng mình, tuyên bố với tất cả mọi người, đây là đứa con của cô! Là đứa con của cô và Thần An! Một giây cũng không đợi nổi nữa rồi! Huống chi, cô muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cô hoài nghi mình bị vô sinh có phải là chuyện ngoài ý muốn hay không, cô thật hi vọng, giữa cô và người nhà Thần An không có ranh giới khoảng cách máu tanh như vậy……
Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc Thần Hi sẽ nói ra sự thật hay không, đánh cuộc Thần Hi vẫn là người chị năm năm trước thân thiết với cô, đánh cuộc sự chân thành sâu trong đáy mắt ấy của Thần Hi không phải là giả, đánh cuộc Thần Hi là do chị ấy không còn cách nào……
Nếu như cô thắng cuộc, cô nghĩ, cô vẫn còn có thể nắm tay Thần Hi, dù sao, mấy năm nay Thần Hi thương yêu Y Thần cũng là thật, người sáng suốt đều có thể nhìn ra; nếu cô thua cuộc, lại đi kiểm nghiệm một chút cũng không muộn gì!
Khóe mắt của Thần Hi, nước mắt dần dần trào ra, thật ra cô cũng không xác định được Hạ Vãn Lộ thật sự đã biết sự thật rồi hay chưa, nếu như đã biết rõ, cũng sẽ không hỏi lại cô, chỉ là, cô cũng hiểu, nếu Hạ Vãn Lộ đã nổi lên lòng nghi ngờ, như vậy muốn đến bệnh viện kiểm nghiệm, cũng là chuyện rất dễ dàng, cho nên cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa, “Lộ Lộ, thật xin lỗi…… Chị biết bất kể chị nói ra bao nhiêu lời xin lỗi, đều không thể xua tan đi nỗi tức giận trong lòng em, chị cũng là một người làm mẹ, chị biết rõ…… Thật ra thì, chị biết, sớm muộn gì ngày này cũng đến, chị cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận những trách móc cùng căm hận của em và Thần An, chị cũng không quản làm sao em lại biết được, điều chị có thể làm, chỉ có thể nói cho em nghe những gì mà chị biết mà thôi…… Năm năm trước, ba tháng sau khi em rời đi, chị đến bệnh viện làm siêu âm, bác sĩ len lén nói cho chị biết chị mang thai một đứa bé trai, chị cực kỳ cao hứng, nghĩ đến chờ Tống Sở đi làm về liền nói cho anh ấy biết, ba mẹ anh ấy đều mơ ước có cháu trai lâu lắm rồi, vậy mà, không đợi đến Tống Sở trở về, mẹ chị liền vào phòng chị, muốn chị đồng ý với bà một chuyện – tuyên bố với tất cả mọi người là chị mang thai đôi. Chị không biết vì sao mẹ lại muốn như vậy, cũng không muốn đồng ý, chuyện này kêu chị làm sao đối mặt với người nhà họ Tống đây?
Nhưng mà mẹ nói, bà muốn chị nhận nuôi, chính là đứa con của Thần An. Em mang thai đứa con Thần An lưu lạc bên ngoài, cuộc sống của mình còn không lo nổi, ăn bữa đói bữa no, làm sao có thể chăm sóc tốt một đứa trẻ? Bà quyết không cho phép con cháu của nhà họ Tả phải ở bên ngoài chịu khổ.”
Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ