Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 311 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 654 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:50:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 210: Y Thần Là Bảo Bối (2)
hưng, Y Thần lại cái gì cũng không nói, vẫn chỉ khóc thút thít, càng không ngừng gọi mợ út, cái mũi nho nhỏ cọ cọ lên trên áo cô, dáng vẻ cực kỳ khổ sở.
Mắt cô nhìn thấy, chỉ cảm thấy cái mũi nho nhỏ này của nhóc Y Thần cọ cọ vào người mình có một cảm xúc không nói nên lời, giống như xuyên qua quần áo cô, xuyên qua da thẩm thấu vào người, giống như cọ vào trái tim cô, ngưa ngứa, trong lòng như có gì đó hòa tan…….
Cô không khỏi vuốt ve lên gương mặt nhỏ nhắn của Y Thần, hôn lên trên mặt Y Thần một cái, giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, “Y Thần ngoan, đừng khóc, mợ út ở đây này!”
Tả Thần An ở một bên kinh ngạc nhìn cô, thái độ cô nói chuyện với Y Thần, sao mà bình thường quá……
Y Thần cũng ở trong ngực cô đang vặn vẹo uốn éo, thân thể nhỏ bé mềm mại này, vặn vẹo làm cho toàn thân cô cũng mềm nhũn, không khỏi ôm chặt thêm chút, làm Y Thần hoàn toàn nằm trong ngực mình.
“Mợ út……” Y Thần lầu bầu nũng nịu, bởi vì hồi nãy khóc quá thương tâm, bây giờ chỉ nói ra mấy tiếng cũng phải lấy hơi vài lần, “Mợ út…… Y Thần có kẹo cho mợ út ăn…… Mợ út ăn rồi sẽ không khóc…...”
Nói xong, từ trong túi áo yếm của mình móc ra một viên kẹo, tay nhỏ bé nghiêm túc lột vỏ kẹo ra, sau đó giơ tay nhỏ bé cầm viên kẹo đưa lên trước miệng cô.
Hạ Vãn Lộ há miệng ngậm lấy, không biết vì sao, bỗng dưng lại muốn rơi lệ, chỉ cảm giác bàn tay nhỏ bé của Y Thần chạm vào môi cô, so với kẹo còn ngọt hơn.
Y Thần thấy cô đã ngậm kẹo rồi, nụ cười nở rộ trên mặt, trên lông mi vẫn còn vương vấn nước mắt, ‘Mợ út, có ngọt không? Dễ ăn không ạ?”
“Ngọt! Ăn ngon lắm!” Hạ Vãn Lộ sao nhẫn tâm làm nụ cười như thiên sứ này phải thất vọng? Vội vàng gật đầu.
Y Thần càng vui vẻ hơn, “Sau này mợ út không nên đi lên sân thượng chơi nữa có được không? Trên sân thượng chơi không có vui đâu…… Bà nội nói, mấy nghệ sĩ xiếc ảo thuật gia cũng phải buộc dây thừng quanh hông mới dám từ trên cao nhảy xuống, mợ út không có buộc dây thừng sẽ chết đó…… Y Thần không muốn mợ út chết đâu……” Nói đến chữ chết, Y Thần lại muốn khóc, cái miệng nhỏ nhắn hơi mếu, lại cố gắng nhịn xuống.
Hạ Vãn Lộ che miệng lại, thiếu chút nữa khóc ra tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Mợ út đồng ý với Y Thần…… Có được không? Có được không?” Y Thần mím môi làm nũng, nước mắt cũng tuôn rơi, nụ cười mới vừa có cũng mất đi.
Hạ Vãn Lộ nói không nên lời, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu, dùng sức gật đầu, giống như dùng biểu hiện này để biểu đạt cam kết với Y Thần.
Y Thần lại cười, rốt cuộc vẫn là trẻ con, tâm tình chuyển biến rất nhanh, hơn nữa thân thể nhỏ bé còn đứng thẳng dậy ôm chặt cổ Hạ Vãn Lộ, hôn một cái lên mặt cô, trong phút chốc, Hạ Vãn Lộ cảm giác ấm áp như ngày xuân, ướt át trên gương mặt làm ngứa ngáy tê dại đến trong lòng, cô vẫn ngồi yên, chậm chạp trở lại bình thường……
Tả Thần An nhìn thấy tất cả màn này, vừa khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thán, Y Thần nhà anh thật là một bảo vật nha…… Ra tay còn tác dụng hơn so với anh…… Xem ra Hạ Vãn Lộ thật rất yêu thích trẻ con…… Đáng tiếc, trẻ con là chủ đề mà bọn họ cấm kỵ nhất……
Trong lúc đang suy nghĩ, Y Thần lại bắt đầu nói chuyện, “Mợ út, hôm nay ở nhà trẻ con vừa học được một ca khúc mới, Y Thần hát cho mợ út nghe nha?”
“Được!” Hạ Vãn Lộ vuốt vuốt tóc, dịu dàng nói. Ngữ điệu này, lần nữa làm Tả Thần An kinh sợ, đã bao lâu rồi cô không nói chuyện dịu dàng như thế với anh? Cho dù có, đó cũng là nói qua loa với anh, một chút cũng không có tự nhiên như vậy…...
Y Thần bắt đầu vỗ vỗ tay nhỏ bé y y nha nha hát, sau khi hát xong, còn bám theo hỏi Hạ Vãn Lộ, “Y Thần hát có hay hay không?”
“Hay! Tất nhiên hay rồi!” Hạ Vãn Lộ làm sao nói không hay đây?
Nhưng mà con nhóc này vẫn không hài lòng lắm, chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng, “Hát hay mà mợ út cũng không có vỗ tay, mợ út phải vỗ tay cơ……”
“Ừ! Vỗ tay! Đương nhiên là phải vỗ tay! Y Thần hát rất hay, hát lại lần nữa nào!” Hạ Vãn Lộ quả thật bắt đầu vỗ tay bôm bốp.
Tả Thần An ở một bên thật mở rộng tầm mắt, đây là Hạ Vãn Lộ mới vừa rồi ở trên sân thượng vô cùng tức giận đó sao? Vỗ tay có cảm xúc mạnh mẽ như vậy, thật sự đã lâu anh không thấy cô làm……
Kèm theo tiếng vỗ tay của Hạ Vãn Lộ, Y Thần lại hát lại lần nữa, một đường, trong xe đều là giọng của Y Thần, không phải nói chuyện cũng là ca hát, thật là cực kỳ ầm ĩ……
Chỉ là, không khí như vậy, thật khiến cho thần kinh đang căng thẳng của anh cũng phân tán đi ít nhiều.
Thời điểm lái xe trở về chung cư, đã sắp chín giờ.
Tả Thần An xuống xe, nhanh chóng vòng qua xe đến ôm Y Thần, vậy mà Y Thần lại bám chặt lấy cổ Hạ Vãn Lộ không muốn buông ra, miệng còn la hét, “Y Thần muốn mợ út ôm! Muốn mợ út ôm!”
“Nghe lời, mợ út ôm con không nổi đâu! Con đã nặng giống một con heo con rồi!” Tả Thần An thương tiếc cho Hạ Vãn Lộ mới vừa trải qua cuộc khảo nghiệm sống chết, tất nhiên tâm lực đã rất mệt mỏi.
“Không sao mà……” Y Thần làm nũng.
Hạ Vãn Lộ vẫn ôm chặt lấy bé nói với Tả Thần An, “Không sao, em có thể mà!”
Lại một lần nữa,Tả Thần An phải kinh ngạc, mắt nhìn không rời Hạ Vãn Lộ ôm Y Thần đi đến thang máy, đây mới thật sự là Hạ Vãn Lộ sao? Một lúc lâu sau, anh mới phục hồi được tinh thần, khóa xe đi theo sau.
Rốt cuộc thân thể còn rất yếu, sau khi Hạ Vãn Lộ ôm Y Thần trở về đến nhà đã cảm thấy phải cố hết sức, vừa vào cửa liền buông Y Thần xuống, Tả Thần An vẫn canh chừng cô không dám chểnh mảng, thấy cô mệt nhọc, liền muốn đỡ cô đến ghế salon nằm nghỉ ngơi, Hạ Vãn Lộ lại hất tay anh ra, “Ôm Y Thần qua đấy ngồi đi, em tẩy rửa cho nó.”
Nói xong, rửa sạch tay mình trước, lấy hòm thuốc, lại đem tới một chậu nước nóng, trước hết dùng khăn bông thấm nước ấm rửa sạch sẽ khuôn mặt nhem nhuốc kia của bé, sau đó dùng cồn rửa vết thương trên tay bé, may mắn chỉ là trầy xước một ít da, thời gian qua lâu đã cầm máu rồi, động tác của Hạ Vãn Lộ
Rất êm ái nhẹ nhàng, tránh làm Y Thần đau đớn, vừa xử lý vết thương vừa thổi thổi, thỉnh thoảng còn hỏi bé có đau hay không.
Một màn này, Tả Thần An nhìn vào trong mắt, vừa kinh ngạc vừa cao hứng, bộ dạng này của cô, nếu nói là cô có bệnh, đánh chết cũng chẳng có ai tin……
Này đều là công lao của Y Thần nha! Y Thần nhà anh sao lại đáng yêu như thế đây? Anh cũng không nhịn được hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới được lau sạch sẽ của Y Thần vài cái, chọc cho Y Thần nhíu lại cái mũi nho nhỏ tỏ ý kháng nghị, “Ai nha cậu út đáng ghét! Râu của cậu út làm con đau!”
Anh liền làm ra vẻ mặt đáng thương, “Y Thần có mợ út không cần cậu út nữa rồi sao?” Nói xong thuận tiện nhìn sang mặt Hạ Vãn Lộ, thấy cô thật yên lặng, vẫn chưa nở nụ cười, nhưng vẻ mặt cũng không còn khác thường nữa.
Y Thần nhìn anh một chút, lại nhìn Hạ Vãn Lộ một chút, chân mày nho nhỏ nhiu nhíu, “Cũng không phải! Y Bảo thương cậu út, cũng thương mợ út nữa…… Nhưng mà râu của cậu út làm con rất đau…… Có đúng hay không mợ út?”
Hạ Vãn Lộ liếc mắt nhìn Tả Thần An một cái, sắc mặt có chút hồng, “Mợ sao biết được? Mợ không biết……”
“Vậy…… Không tin mợ thử xem đi?” Đôi mắt Y Thần mở to, nhất định phải chứng minh mình thật không phải không thương cậu út, mà là do râu của cậu út cạ đau người ta!
“Không thử…… Mợ không muốn thử!” Hạ Vãn Lộ bưng chậu nước, xoay người tránh đi, đáy mắt không che giấu được vẻ lúng túng.
Y Thần nhìn thần sắc Hạ Vãn Lộ, nghĩ là mình làm mợ út tức giận, có chút vô tội nhìn lại Tả Thần An, “Cậu út, mợ út làm sao vậy?”
Tâm tình Tả Thần An tốt hơn trước rất nhiều, tiếp tục dùng râu của mình cạ cạ Y Thần, “Mợ út xấu hổ, đồ ngốc!”
“Có gì xấu hổ? Con mới không ngốc! Ba cạ mẹ, mẹ cũng đâu có xấu hổ đâu…… A……. Ha ha ha……” Y Thần còn chưa nói hết, liền bị Tả Thần An làm nhột mà cười to lên, hai người ở trên ghế salon trêu chọc ầm ĩ.
Đêm, càng dần về khuya.
Cái con nhóc Y Thần vậy mà lại hết sức biết dày vò, lúc tắm còn nói cậu út là con trai, con trai không thể tắm cho con gái được, không phải là muốn cho mợ út tắm cho bé sao, Hạ Vãn Lộ đã trải qua một ngày như thế, thật đã mệt mỏi lắm rồi, gắng gượng tắm cho Y Thần xong, mình cũng qua loa tắm rửa một chút, cũng cảm thấy chân nhấc cũng không lên nổi nữa rồi……
Ánh mắt của Tả Thần An lúc nào cũng dán chặt vào cô, biết cô đã kiên trì không nổi nữa, liền mạnh mẽ bế cô lên giường, đắp chăn, cho cô nghỉ ngơi. Mà trên thực tế, cô vừa nằm xuống cũng cảm giác toàn thân như đang rơi rụng thành từng mảnh, chỉ là, nằm trên chiếc giường mềm mại, cảm giác rất thoải mái, cô nhắm mắt lại, mạch suy nghĩ hỗn loạn, Y Thần xuất hiện, thật nhiễu loạn tâm tư cô nha……
Chợt, giọng nói thanh thúy của Y Thần lại vang lên, “Mợ út! Uống sữa tươi!”
Hạ Vãn Lộ mở mắt ra, nhìn thấy Y Thần bưng ly sữa tươi, đi đến trước mặt cô, rốt cuộc vẫn là trẻ con, cái ly trong tay bé trắng trắng sóng sánh, nhìn thấy sữa tươi bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ra ngoài.
Thân thể không muốn nhúc nhích của cô đột nhiên bừng tỉnh lại, ngồi thẳng dậy vội vàng đỡ lấy ly sữa tươi, “Y Thần, sữa tươi nóng lắm, không nên tự mình cầm!”
Y Thần le lưỡi, “Không phải Y Thần hâm, là cậu út hâm nóng đó, sữa ấm, không nóng……”
Mắt cô nhìn Tả Thần An, lặng lẽ uống xong ly sữa tươi.
“Y Thần, đã khuya rồi, nên đi ngủ thôi!” Anh sợ Y Thần làm Hạ Vãn Lộ ngủ trễ, muốn ôm Y Thần vào thư phòng.
Y Thần lại giẫm giẫm chân không muốn, “Không! Con muốn ngủ với mợ út!”
“Y Thần! Nghe lời……” Mặt anh trầm xuống.
Cậu út rất ít khi nặng nề, Y Thần nhìn thấy có chút sợ hãi, cúi đầu bĩu môi không nói.
Hạ Vãn Lộ không biết tại sao, luôn không có cách nào chống đỡ vẻ mặt như thế của Y Thần, vừa nhìn thấy vẻ mặt giống như chịu sự uất ức đó của bé, liền mềm lòng, vươn tay ra, “Đến đây đi, ngủ cùng với mợ út! Không sao hết!”
Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ