Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 311 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 654 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:50:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 183: Trách Nhiệm
ạ Vãn Lộ chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, càng ngày càng khó chịu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân đều đang run rẩy.
Tả Thần An thấy bộ dạng này của cô, cực kỳ đau lòng, vươn tay ôm cô, áp đầu cô vào ngực mình, không để cho cô đi xem tình trạng bi thảm của Hiểu Thần.
Nhưng, không biết cô lấy hơi sức từ đâu, ra sức đẩy anh, chạy đến bên cạnh Hiểu Thần, ngồi xổm xuống muốn đỡ cô ấy, muốn ôm cô ấy vào ngực, nhưng lại không dám lộn xộn. Giờ phút này trong mắt cô Hiểu Thần giống như một khối thủy tinh bể tan tành chỉ còn dính lại chút ít, cô sợ chính mình vừa động, khối thủy tinh này liền hoàn toàn vỡ vụn thành từng mảnh......
Cô đứng ở bên cạnh Hạ Hiểu Thần, trong miệng lẩm bẩm gọi tên của em gái, "Hiểu Thần...... Hiểu Thần......"
Đến bây giờ, cô vẫn không thể tin được, người bị thương nằm trên mặt đất chảy đầy máu này chính là em gái mình......
"Chị, em vừa chạy tới thì mọi chuyện đã như vậy, chị, thật xin lỗi, em không......" Thư Khai đứng ở đối diện cô, cũng rất khổ sở, cho dù như thế nào, cho dù anh có không thích Hạ Hiểu Thần bao nhiêu, thì bọn họ vẫn chính là chị em, Hạ Hiểu Thần nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người đau khổ nhất cũng chính là chị, khó chịu nhất cũng chính là chị, cậu cũng sẽ vì vậy mà rất khổ sở......
Nhưng Hạ Vãn Lộ lại đắm chìm hoàn toàn trong thế giới của chính mình, Thư Khai nói cái gì cô cũng đều không nghe thấy, lòng của cô, cũng như khối thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ đau xót......
Tả Thần An đi tới, đứng ở bên người cô, vươn tay ôm cô thật chặt, Hiểu Thần trong lòng cô, là cỡ nào quan trọng, anh so với ai cũng rõ ràng hơn, chính vì như vậy, cho nên mặc dù biết Hiểu Thần không tốt, nhưng vẫn không đành lòng thương tổn lòng của cô, nghĩ tới nhanh chóng đưa Hiểu Thần ra nước ngoài, toàn bộ giải quyết một lần, ai ngờ sẽ có biến cố bất ngờ như thế này......
Lần này, cô ngược lại không có đẩy anh ra, mặc anh ôm, chỉ là không một tiếng động, hai mắt trống rỗng mà bối rối nhìn chằm chằm vào Hiểu Thần.
Trong lòng anh khó chịu đến cực điểm, vỗ nhè nhẹ khuôn mặt cô, muốn để cho thân thể cứng ngắc của cô thả lỏng một chút, muốn sắc mặt tái nhợt của cô hồng hào lên một chút, cô cũng không có phản ứng, mặc anh sắp đặt......
Cuối cùng, xe cứu thương cũng tới, rồi xe cảnh sát cũng tới.
Sau một lúc ồn ào hỗn loạn, đường phố náo nhiệt cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, một vũng máu đơn độc, dần dần đông đặc lại......
Bệnh viện.
Cửa phòng phẫu thuật đóng kín.
Sắc trời dần dần chìm xuống, hành lang bệnh viện đã lên đèn, ánh đèn sáng trưng, càng làm cho đêm tối trở nên âm u lạnh lẽo.
Không biết là vì khẩn trương, hay là vì lạnh, mà ngồi đợi ngoài phòng giải phẫu toàn thân Hạ Vãn Lộ lạnh như băng, sắc môi tái nhợt, từ đầu đến cuối vẫn khẽ phát run, mặc dù được Tả Thần An ôm vào trong ngực, cô vẫn phát run.
"Không cần lo lắng, không có việc gì." Tả Thần An cởi áo khoác ra, đắp ở trên người cô, ôm cả người cô vào trong ngực, như ôm một đứa bé, để cho cô ngồi ở trên chân mình, cho cô càng nhiều ấm áp từ cơ thể anh hơn.
Anh vốn mặc không nhiều lắm, cởi áo khoát ra cho cô, liền chỉ còn một cái áo len mỏng bên trong, hơn nữa quần áo không đủ ấm, vào ban đêm mùa thu, vẫn có một chút lạnh lẽo xâm nhập vào, anh xoay đầu đi, không nhịn được nhẹ nhàng hắt hơi một cái.
Cô vẫn luôn duy trì trầm mặc, đắm chìm trong thế giới chính mình, vẻ mặt vẫn luôn ngơ ngẩn, một tiếng hắt hơi này ngược lại thức tỉnh cô.
Giống như giờ mới phát hiện ra chính mình ở trong lòng anh, cô thoát ra, cầm áo trả lại cho anh, nhàn nhạt nói một câu, "Anh đi về trước đi."
Làm sao có thể chấp nhận được giọng nói như vậy của cô?
Đã bị cô coi như trong suốt không thấy lâu như vậy, anh làm gì nói gì, cô đều giống như không có cảm giác, hiện tại lại dùng giọng nói lạnh nhạt như vậy nói chuyện với anh, rõ ràng vẫn còn tức giận với anh, vẫn là không tin anh?
Nhưng là, Hiểu Thần vẫn còn ở bên trong làm phẫu thuật, tâm tình của cô anh hiểu*****, lúc này không phải thời gian thích hợp để giải thích, chỉ có thể nắm tay cô, nhấn mạnh, "Không, anh muốn ở cùng em."
Cô lại rút tay ra ngoài, sắc mặt lạnh nhạt lắc đầu, "Không cần, Thư Khai ở đây."
Lời này là có ý gì? Anh nghe xong cực kỳ khó chịu. Cô muốn Thư Khai ở bên cạnh, lại không cần anh, cái này chứng minh cô xem Thư Khai là người thân, mà anh cai gì cũng không phải? Trong tình huống như thế này, ai mà không muốn người thân nhất ở bên cạnh mình?
"Không, anh không yên tâm!" Anh cố chấp đứng ở bên người cô, một bước cũng không nguyện rời đi.
Cô khẽ nhíu nhíu mày, đầu vẫn đau nhức như cũ, anh cố chấp càng làm cho cô cảm thấy đau đầu, không chút nghĩ ngợi khoát khoát tay, "Anh vẫn nên đi về trước đi, em muốn yên tĩnh một chút, anh ở đây em không an tĩnh được."
Lần này anh hoàn toàn bị tổn thương, cô tại sao lại có biểu tình như vậy, giống như sự tồn tại của anh trong mắt cô rất đáng ghét, cô thật sự ghét bỏ anh sao? Đến cuối cùng cô vẫn không tín nhiệm anh? Anh không nói thêm gì nữa, chỉ là đứng tại chỗ nhìn cô, vẻ mặt bị thương.
Thấy anh như vậy, cô chỉ biết thở dài, phủ thêm áo khoác lên cho anh, "Đi về trước đi, anh không cần phải tiêu phí thời gian ở nơi này, hiện tại quan trọng nhất là thương thế của Hiểu Thần, những thứ khác em không muốn suy nghĩ nhiều, em...... Cần thời gian......"
Một khắc kia, anh thiếu chút nữa muốn bật khóc, bắt lấy cổ tay cô, đây là có ý tứ gì? Không có tuyên bố án tử hình cho anh phải hay không? Anh còn có hi vọng?
Rõ ràng, anh lại nắm đau cổ tay cô lần nữa, cô vẫn chỉ nhẹ nhàng cau mày, nhìn tay mình, lúc trước trong phòng ăn anh có nắm qua, vẫn còn dấu tay bây giờ còn hơi sưng tấy, lúc đó anh là có bao nhiêu dùng sức? Lại có bao nhiêu kinh hoàng?
Anh cũng chú ý tới mình ở trên cổ tay cô lưu lại dấu tay, đau lòng mà ảo não, vội vàng buông lỏng tay.
Hạ Vãn Lộ quay người lại, ngồi ở trên ghế, sẽ không tiếp tục quan tâm đến anh nữa.
Nhìn chăm chú thân thể mỏng manh cùng sắc môi tái nhợt của cô, trong lòng anh đau xót, rốt cuộc vẫn là cởi áo khoác ra, khoác lên trên người cô, đè lại thật chặt, không cho phép cô cởi ra, "Được, anh đáp ứng em, anh đi về trước, nhưng là em phải mặc vào!"
Chỉ cần cô không bị lạnh, chỉ cần trong lòng cô thoải mái một chút, cô muốn anh như thế nào, anh liền như thế đó. Không muốn nói chuyện với anh, vậy anh liền im lặng! Không muốn nhìn thấy anh? Vậy anh liền đi!
Thân thể của cô hơi cứng ngắc sau đó cũng dần thả lỏng, khẽ gật đầu một cái.
Trong lòng anh hơi cảm giác an ổn, đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nhìn sợi tóc rối loạn của cô, anh rất muốn nâng mặt cô lên hôn vào trán cô, rất muốn sửa sang lại chỉnh tề sợi tóc tán loạn của cô, nhưng anh cố gắng kiềm chế, bắt buộc chính mình buông tay, khó khăn xoay người, gọi Thư Khai vào.
"Thư Khai, nhất định phải chăm sóc tốt cho chị của em, anh đi trước." Anh làm sao có thể yên tâm? Chỉ là đối với Thư Khai dặn đi dặn lại.
Thư Khai gật đầu một cái, "Đó là chắc chắn! Nhưng mà anh rễ, anh đi thật sao? Đừng trách chị, trong lòng chị lúc này chắc chắn loạn thất bát tao (rối loạn), người nào gặp phải chuyện này cũng không thể tỉnh táo để suy nghĩ, càng để ý thì lại càng loạn, anh phải cho chị thời gian để suy nghĩ rõ ràng."
Tả Thần An cười khổ một cái, vỗ vỗ vai Thư Khai, "Anh hiểu! Hiểu Thần ra ngoài gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì đều phải liên lạc với anh, nhớ chăm sóc cho chị em."
"Anh rễ, anh yên tâm đi!"
Ánh mắt Tả Thần An vẫn không khỏi quyến luyến nhìn Hạ Vãn Lộ, cuối cùng rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, anh lập tức gọi điện thoại liên lạc cục trưởng cục công an, "Chú, cháu là Tiểu Tam Tử, cháu có chuyện này muốn làm phiền chú......"
Đêm, càng về khuya càng lạnh, Hạ Vãn Lộ xiết chặt áo khoát của Tả Thần An, tất cả đều tràn ngập hơi thở của anh, từng chút từng chút xâm nhập hô hấp của cô, mỗi lần hít thở, lá phổi đều là đau, nỗi đau này, không thua gì cắt da, không thua gì cắt đứt tay chân, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ rõ, cô rốt cuộc đã làm sai điều gì, sẽ có hôm nay kết quả như thế......
Trí nhớ 20 năm qua từng chút từng chút, ở trong đầu cô từng mảng từng mảng được tái hiện, chẳng lẽ tất cả tình cảm sâu nặng trong trí nhớ đều là biểu hiện giả dối? Nếu thật như vậy, cuộc đời của cô thất bại thật thảm hại rồi?
Tự sát......
Vô luận như thế nào cũng là đâm một dao vào trong tim cô......
Nếu Hiểu Thần thật sự không cách nào qua khỏi ra ngoài, vậy trách nhiệm này đến tột cùng là của ai? Không, Hiểu Thần không có việc gì, nhất định sẽ không......
Cô cuộn hai chân lên, vùi đầu ở giữa gối, rất đau, lại không khóc nổi......
"Chị......" Thư Khai vẫn ngồi ở bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực. Cậu là em trai, mặc dù có tình cảm tốt với chị gái, nhưng vẫn rất hiếm khi có động tác thân mật như vậy, lúc này, cậu mới phát hiện, chị gái thật sự rất gầy thật nhỏ.
Thật sự rất đau lòng, không khỏi ôm cô chặt hơn, một loại ý thức trách nhiệm bảo vệ thuộc về đàn ông cũng tự nhiên nảy sinh. Cậu đã không còn nhỏ, thật sự nên trưởng thành, làm một người người đàn ông thực sự, che chở cho chị cùng người nhà......
"Thư Khai!" Cô chóp mũi đau xót, tựa vào vai em trai, ôm hông em trai, "Chị sai lầm rồi có phải hay không? Chị làm sai rồi phải không?"
Thư Khai không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết chị nói "Sai" là chỉ cái gì, không thể làm gì khác hơn là theo ý tứ của cô an ủi cô, "Chị, chị không sai! Trong lòng em, chị là người chị tốt nhất! Chị, chị còn có em, em sẽ luôn bên cạnh chị!"
"Thư Khai......" Cô kêu tên em trai, lại nói không nên lời, tại sao lại như vậy? Cô đối với Thư Khai không thân như đối với Hiểu Thần thân (ý chắc là nói anh TK với chị VL không phải chị em ruột còn với HT là chị em ruột nên tình cảm có thiên vị hay sao í***có gì mn....***tự hiểu nha)......
"Được rồi, chị, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chị cũng mệt mỏi rồi, tựa trên vai em một lát đi, ngủ một giấc tỉnh lại, Hiểu Thần liền ra ngoài." Thư Khai chưa từng an ủi người khác, cũng không biết làm sao mới có thể dỗ chị gái vui lên, chỉ cảm thấy chị tựa vào trên vai mình, bả vai thật nặng thật nặng.
Thì ra, trách nhiệm, là trọng trách nặng nề như thế, mà chị, lại gánh vác một mình nhiều năm như vậy......
Chị, lần này, em thật sự đã trưởng thành! Cậu ở trong lòng âm thầm nói.
Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ