"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 311 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 654 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:50:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 168: Các Con Kết Hôn Đi
ả gia.
Phòng ngủ của Tiêu Hàn và Tả Tư Tuyền.
Tiêu Hàn vẫn đang khóc.
Ba đứa trẻ ở nhà, đứa thứ nhất Tả Thần Viễn từ nhỏ chững chạc hiểu chuyện, hôm nay thêm gia đình hòa thuận sự nghiệp thành công; đứa thứ hai là con gái, cũng từ nhỏ chiếm được cảm tình của mọi người trong nhà yêu thương như một công chúa, đứa thứ ba là Tả Thần An bẩm sinh thân thể yếu kém, tuổi lại nhỏ nhất, cho nên, vẫn là đứa bé bà thương yêu nhất, sau lại bị tai nạn bất ngờ, hai mắt mù lòa, hơn nữa trở thành nỗi đau sâu nhất trong lòng bà, bà dùng hết tâm lực để yêu thương anh, không nghĩ tới kết cục con trai lại phản bội bà như thế……
Tả Tư Tuyền thấy bà khóc càng ngày càng thương tâm, ngồi xuống an ủi bà, “Được rồi, đừng khóc, chẳng lẽ nó thật sự không phải là họ Tả sao? Nó, chính là do bà quá cưng chiều, hoàn toàn làm hư luôn rồi, bà coi đó Thần Viễn và Thần Hi có đứa nào dám nói ra nửa câu?”
Rốt cuộc vẫn là nhất gia chi chủ (chủ một gia đình), sau khi bạo phát tính khí, lý trí rất nhanh trở lại, đầu óc cũng có thể suy tính vấn đề cho rõ ràng.
Nhắc tới hai người này, Tiêu Hàn càng tức giận hơn, “Hai cái đứa này, gọi bọn nó tới chính là muốn bọn nó giúp một tay khuyên bảo Thần An, kết quả thế nào? Chuyện gì cũng không làm, chỉ ở một bên xem náo nhiệt!”
“Loại chuyện tình cảm như này, người ngoài làm sao nói được? Không xem náo nhiệt thì làm gì?” Tả Tư Tuyền nói.
Tiêu Hàn nghe, không thể tin nhìn ông chằm chằm, “Chẳng lẽ ông cũng là xem náo nhiệt hay sao?”
“Cái này……” Tả Tư Tuyền suy nghĩ một chút, cân nhắc trả lời, “Thật cũng không phải là xem náo nhiệt, chính là cảm thấy Tả Thần An quá để tâm đến cô gái này rồi, nếu đã như vậy, không bằng thành toàn cho nó đi! Cần gì huyên náo cả nhà lên. Bây giờ cũng là thời đại nào rồi, cha mẹ quản chuyện hôn nhân của con quả thật không còn hợp, nó thích người nào thì cưới người đó đi! Nhà chúng ta cũng không cần phải cùng kết thân với gia tộc nào đó, hơn nữa, cho dù muốn kết thân, Diệp gia so ra vẫn có chút kém.”
Tiêu Hàn nghe xong, lập tức ngừng khóc thút thít, “Ông cũng không đứng cùng phe với tôi đúng không? Ông cũng cùng con trai khi dễ tôi sao?”
Thấy bà xã tức giận, ngược lai Tả Tư Tuyền lại cười, vẫn giống như thời trẻ nhéo nhéo mũi, “Tôi làm sao dám khi dễ bà? Chỉ là bọn nhỏ cũng lớn rồi, tự nhiên cũng có chính kiến, năm đó không phải tôi còn cự tuyệt kết hôn chỉ muốn kết hôn với bà thôi sao? Cái này coi như là con trai làm theo tôi……”
Nhắc tới chuyện năm đó, sắc mặt Tiêu Hàn mới hòa nhã một chút, “Vậy sao hồi nãy ông lại nổi giận đánh con trai như vậy? Đánh đến tôi đau lòng!”
“Đó là do tôi giận nó không tôn trọng bà, không tôn trọng người lớn, quả thật coi trời bằng vung! Sao nó lại nói chuyện như vậy? Muốn có đàn bà mà không cần cha mẹ? Còn không muốn làm người họ Tả nữa? Loại lời nói đại nghịch bất đạo như thế này cũng dám nói ra ngoài, cần phải đánh!”
“Nhưng mà…… Tôi vẫn không thể đáp ứng cho bọn nó kết hôn, ông biết nó kết hôn với ai không? Là nữ y tá năm đó, là tên trộm kia! Nó quả thật trúng tà rồi, đã xa cách nhiều năm như vậy, nhưng vẫn còn nhớ mãi không quên cô ta, thủ đoạn con bé kia cũng thật cao minh, năm năm không gặp mà vẫn có thể quyến rũ nó, có thể thấy là hồ ly tinh! Bỏ qua mấy điều này không nói tới đi, phẩm hạnh không tốt tham tiền cũng không tính, cũng là câu nói kia của ông, nhà chúng ta có tiền, nếu như cô ấy thật thích tiền, chúng ta cũng cấp nổi, cô ấy thích miếng Long ngọc đó, chúng ta cũng có thể cho cô ấy, dù sao gả vào thì cũng thành người của mình, Chuyện tôi không thể chấp nhận là, trong năm năm này, cô ấy vì tiền, đã vào làm trong hộp đêm! Con dâu Tả gia nhà ta, tại sao lại không trong trắng như vậy? Cho nên, vạn vạn không thể nào!”
“Vậy sao?” Nghe nói như thế Tả Tư Tuyền cũng không nói được lời nào, ham muốn hư vinh phẩm hạnh không tốt ông đã không thích, theo như lời nói của Tiêu Hàn, vì con trai, còn có thể miễn cưỡng tha thứ, nhưng mà, cô gái không tự trọng là người ông căm hận nhất.
“Đương nhiên là thật! Chẳng lẽ tôi sẽ lừa ông? Không tin thì chính mình tự đi tìm hiểu!” Tiêu Hàn có chút tức giận.
Ông cười cười, “Tôi sao lại không tin tưởng bà chứ? Bà nói như thế nào thì là như thế đi, chỉ là muốn Thần An nghe lời, thật là khó khăn nha!” Thường dùng gậy gộc dạy con, đối với đứa con trai này ông khá hiểu rõ tính nết, đối với quân tử chi đạo (đạo làm người của người quân tử nói chung, đàn ông nói riêng), giàu sang, nghèo hèn, quyền thế, mấy tư tưởng đó đặt trên người Tả Thần An đều vô dụng, cho nên sau khi đánh con trai rồi, ngược lại ông xem như không còn chuyện gì nữa…… Đáng thương cho lòng dạ cha mẹ nha……
“Đúng! Thật khó…… Khó như lên trời……” Tiêu Hàn thở dài, “Nhưng mà…… Cũng không thể trơ mắt nhìn con trai bị mê hoặc, nhìn hạnh phúc cả đời của nó bị hủy!”
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Lại nói tại thời điểm nhà Tả gia khói thuốc súng đầy trời, Hạ Vãn Lộ lại đang cùng một nhà Tôn Tôn đang dùng cơm.
Tôn Tôn đã khỏe lắm rồi, mắt thấy sẽ phải xuất viện, mà Hà Khả Chí đi công tác cũng đã trở về, để tỏ lòng cảm ơn đối với cô y tá Hạ Vãn Lộ, ông bà nội của Tôn Tôn lần nữa nhấn mạnh, muốn Hà Khả Chí mời Hạ Vãn Lộ ăn cơm.
Thật ra thì bệnh viện có quy định, không thể cùng người nhà bệnh nhân ăn cơm, cho nên, cô lấy cớ này để cự tuyệt, nhưng bà nội Tôn Tôn ngay lập tức nói, “Ai nói là người nhà bệnh nhân chứ? Cô không phải chính là người thân nhà chúng ta sao? Cùng người thân của mình ăn cơm cũng không được sao?”
Người thân……
Này thật là làm Hạ Vãn Lộ kinh ngạc, giữa bọn họ có quan hệ gì thân thuộc đâu?
Chỉ nghe bà nội Tôn Tôn lập tức nói với Tôn Tôn, “Tôn bảo, không phải con nói là rất thích dì sao, muốn dì làm mẹ của con hay sao?”
“A?” Một tiếng “A”, nhưng lại từ miệng Hạ Vãn Lộ và Hà Khả Chí đống thời phát ra.
“Không đúng không đúng! Là mẹ nuôi! Mẹ nuôi! Miêng ta nhanh nhảu, nhất thời nói nhầm rồi!” Bà nội Tôn Tôn vội vàng giải thích, nháy nháy mắt với Tôn bảo nhà mình.
Hà Tôn cũng là tiểu tinh quái, bà nội vừa mới nói như thế, cậu nháy mắt, lập tức hiểu ngay, nhào tới đầu gối Hạ Vãn Lộ, một đôi mắt to trong veo ngập nước nhìn cô làm nũng, “Dì à, có được hay không? Làm mẹ nuôi của Tôn Tôn có được không?”
“Chuyện này……” Cô có chút do dự.
“Dì ơi, Tôn Tôn không có mẹ…… Mấy người bạn nhỏ khác đều có mẹ nấu cơm cho bọn nó ăn, chỉ có Tôn Tôn không có……. Tôn Tôn rất thích dì, thích dì làm bánh xếp nha……” (trong cv là bánh ngọt Thiên Tầng) Hà Tôn vừa nói trong mắt dường lại bị khe khuất một tầng nước mắt.
Hình ảnh bánh Thiên Tầng đây!!!
“Hà Tôn!” Nghe con trai nhắc tới chuyện này, Hà
Khả Chí lập tức nhắc nhở.
“Không sao! Không quan trọng……” Hạ Vãn Lộ vội nói, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác không đành lòng.
Cô vốn rất thích trẻ con, mình lại không thể sinh, đứa bé nhà người ta nhìn thật đáng yêu quá, huống chi, Hà Tôn còn dùng giọng nói và dáng vẻ ấy để cầu xin cô.
Cô than thầm trong bụng, trời cao tại sao lại tàn nhẫn với cô như vậy? Cô muốn có con, nhưng sao lại khó khăn như thế, mà có người có con, lại không chịu hoàn hoàn chỉnh chỉnh yêu thương con cái……
Nghĩ tới đây, cô quyết định, không thể không đáp ứng……
“Được rồi, thì là mẹ……”
Bà nội Tôn Tôn vui mừng trông mong, “Vậy là được rồi, Tôn Tôn con còn không mau mau gọi một tiếng mẹ nuôi? Còn lo lắng gì nữa?”
Hà Tôn bò lên trên người Hạ Vãn Lộ, ngọt ngào gọi, “Mẹ nuôi……”
Thì ra Hà Tôn cũng có lúc bám người như thế…… Cô không ngừng trả lời lại……
Bà nội Tôn Tôn lúc này mới vui mừng thúc giục, “Vậy còn không đi? Đi ăn! Đây chính là cùng người trong nhà mình ăn cơm, không phải ăn với người nhà bệnh nhân!”
Hạ Vãn Lộ bất đắc dĩ cười cười, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Tôn Tôn, cùng cả gia đình Hà gia đi ăn khách sạn đã được đặt tốt.
Hà Khả Chí biết trong lòng mẹ mình đang đánh chủ ý gì, không khỏi cau mày nói nhỏ, “Mẹ, mẹ như vậy thật không tốt!”
Bà nội Tôn Tôn liếc anh một cái, “Còn không phải là vì con sao? Chỉ vì không muốn con cả đời sống độc thân, cố gắng lên đi! Con gái nhà người ta không tệ, ta thích, Tôn Tôn cũng vui mừng……”
Hà Khả Chí bất đắc dĩ cười khổ……
Chợt nghe con trai ở trước ngực Hạ Vãn Lộ ở phía trước kêu lên, “ Ba! Cho ba ăn cái này!”
Hạ Vãn Lộ cười dừng chân lại, để Hà Khả Chí đi đến, Tôn Tôn liền xé một phần nhỏ bánh xếp cho anh ăn, còn nói cho anh biết, “Ba, ăn ngon không! Con và bà nội đều thích ăn đó!”
Con trai tự mình đút cho mình ăn, sao có thể cự tuyệt? Anh mở miệng cắn một cái, bánh xếp…… Thật đúng là rất ngon! Ngày thường anh cũng không thích ăn đồ ngọt cho lắm nhưng cũng phải giơ lên một ngón tay cái.
Anh không khỏi tò mò, cô bé này nhìn cũng còn trẻ, con gái bây giờ thường không thích làm những chuyện như thế này (ví như vợ trước của anh), cô làm cái bánh ngọt mỹ vị (vừa đẹp vừa ngon) đến như vậy, không tầm thường nha……
Anh không tự chủ được bắt đầu quan sát cô. (Hoacodat: anh Tả bắt đầu có thêm tình địch mới… keke)
Vóc dáng không cao lắm, da rất trắng, ngũ quan xinh xắn mà tinh xảo, toàn thân có một loại thanh mát tao nhã, đôi con ngươi sáng long lanh, toát ra hương vị một cô gái Giang Nam linh động.
Cảm giác lúc cô mỉm cười, giống như tắm trong mưa xuân, từng chân tơ kẽ tóc, nhẹ nhàng khoan khoái……
Anh nhìn có chút ngây ngẩn, cô gái như vậy chắc là rất khéo tay…… So với vợ trước của anh, rõ ràng là hai người khác nhau…….
Không khỏi bật cười lần nữa…….
“Ba, đây là điểm tâm ngon nhất mà con từng ăn đó, ba, mẹ nuôi còn có thể làm các điểm tâm khác nữa, ăn cũng ngon lắm! Ba, không bằng bảo mẹ nuôi đến ở nhà chúng ta, con lại có thể ngày ngày ăn điểm tâm của mẹ nuôi rồi!” Hà Tôn rất thức thời đổi sang gọi mẹ nuôi luôn rồi.
“Như vậy sao được? Mẹ nuôi cũng có nhà của mình! Sẽ không tới làm cho con ăn đâu!” Mặt mũi của Hà Khả Chí đều bị thằng con này vứt sạch hết rồi.
“Như vậy sao!” Trong nháy mắt Hà Tôn xịu xuống, nhưng là lập tức lại có chủ ý mới, ánh mắt sáng lên, “Ba, vậy ba với mẹ nuôi kết hôn đi! Như vậy dì có thể đến ngụ cùng một chỗ với nhà chúng ta rồi!”
Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ