A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 311 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 654 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:50:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Nếu Như Muốn Yêu
ởi bộ đồng phục y tá xuống, sửa sang lại đầu tóc, Hạ Vãn Lộ chuẩn bị tan ca.
Trong phòng làm việc, các y tá bàn luận sôi nổi, hình như có liên quan đến một anh chàng đẹp trai nào đó. Cô cười, trọng tâm đề tài của những cô gái trẻ bây giờ dường như toàn vây quanh trai đẹp, quần áo và sắc đẹp…Xem ra, cô không còn trẻ nữa rồi, ít nhất, tâm đã già.
Chỉ là, một cái tên vô tình rơi vào tai cô…Bành Đại.
Trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt trắng nõn, cặp kính nhỏ, ngón tay trắng nõn thon dài, ngón tay sạch sẽ. Thì ra đó là vị bác sĩ rùa biển*.
“Các cô đang nói đến ai vậy?” Cô không nhịn được hỏi thăm.
“Bành Đại! Bác sĩ mới tới bệnh viện chúng ta đó, nghe nói là một con rùa biển được mời tới với mức lương rất cao, vừa tới đã đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa phụ sản, trợ lý viện trưởng, có lợi hại không? Quan trọng nhất là, nghe nói là một đại suất ca. Hơn nữa…còn độc thân.”
“Đúng vậy đúng vậy! Nghe nói còn nhà người nhà y tá trưởng của chúng ta. Tuyệt đối còn độc thân.”
“Phụt___”! Được rồi, người làm việc trong ngành y thật sư không nên có phản ứng kinh ngạc như vậy đối với một nam chủ nhiệm khoa phụ sản, đây là chuyện rất bình thường mà phải không? Mặc dù bác sĩ khoa phụ sản trogn nước hầu hết là nữ nhưng nhưng cũng không thiếu năm giới có thành tích nổi bật, đây là sự thật…Nhưng mà…Thứ lỗi cho cô, cô thật sự không nghĩ tới Bành Đại lại là chủ nhiệm khoa phụ sản.
“Thế nào? Hạ Hạ? Cô cũng có hứng thú à?” Y tá Tiểu Điềm hỏi.
Ở bệnh viện này, Hạ Hạ chỉ thiếu điều chưa rơi vào cái tước hiệu nữ tu sĩ thôi, mỗi ngày trừ công việc đều không thấy hứng thú với bất cứ thứ gì, cũng không nghe nói cô có bạn trai, cũng rất ít giao thiệp với phái nam.
Cô lắc đầu: “Không phải…Chẳng qua là cảm thấy…Kỳ quái mà thôi…Nam chủ nhiệm khoa phụ sản…”
Hạ Hạ! Xin hãy tôn trọng nghề nghiệp của chính chúng ta được không? Cô cũng là người làm việc trong ngành y sao có thể chấp nhặt giống như người phàm tục trong xã hội thế hả?” Tiểu Điềm hiển nhiên đã đem Bành Đại liệt vào danh sách thần tượng mới nhất của mình, sao có thể cho phép người khác xem thường thần tượng của mình chứ.
Hạ Vãn Lộ bật cười: “Được được được, là tôi không đúng! Ừ! Tôi là kẻ phàm tục! Tôi sẽ sửa đổi, được chưa? Tôi tan việc trước. Các chị em phải ở lại trực cực khổ rồi!”
Cô cố nhịn cười bước ra khỏi phòng làm việc, đám chị em ở sau lưng vẫn tiếp tục bàn luận, nhưng đề tài lại bị cô thành công dẫn dắt tới vấn đề bác sĩ khoa phụ sản rồi.
“Lại nói, nếu là các cô, các cô sẽ để ột bác sĩ nam khám phụ khoa giúp mình sao?”
“…Việc này…Tôi cảm thấy vẫn là…hơi thẹn thùng nha…”
“Có gì đâu? Đây là y học! Là chuyên môn! Trong mắt bác sĩ, các cô cũng chẳng khác gì một khối thi thể.”
“Có thật không? Vậy các cô nói thử xem, nam bác sĩ khoa phụ sản còn cảm thấy hứng thú với phụ nữ nữa không? Nói đúng hơn là…A, nhìn thấy vợ của họ…còn có công năng không? Hay là cảm thấy như nhìn một cỗ thi thể?”
Ha ha ha…Hạ Vãn Lộ nghe được một câu nghị luận cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười lớn. Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ nho nhã của Bành Đại, đôi tay thon dài làm phẫu thuật ấy của anh ta lại phải dùng để đỡ đẻ. Một người đàn ông như vậy sẽ có phản ứng thế nào với phụ nữ? Còn có đôi…A…đôi tay cực kỳ xinh đẹp không chỗ nào khiếm nhã kia khi vuốt ve vợ mình sẽ có cảm giác gì?
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy mình lại quá tà ác rồi.
Hạ Vãn Lộ! Mi thật đúng là có thể YY…Không nhịn được lại bật cười ha ha.
Vẻ mặt ngu ngốc như vậy thật không dám để người khác nhìn thấy. Vì vậy, cô cúi đầu, cắn môi mỉm cười, cho đến khi ra khỏi thang máy mà vẫn không ngừng lại được.
Cúi đầu đi thẳng, bỗng dưng, có một thân màu trắng chặn trước đường đi của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa rớt cằm, người này thế nhưng lại là…Bành Đại.
Nghĩ đến vấn đề YY mà mình mới vừa nghĩ, gương mặt của cô thoắt cái đỏ bừng, lúng túng chào hỏi: “Hi, chủ nhiệm Bành, chào anh.” Trợ lý mới của viện trưởng, chủ nhiệm khoa phụ sản, không nên đắc tội thì hơn.
Trên gương mặt trắng nõn hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Nhìn từ xa đã thấy giống cô, có chuyện gì mà vui vẻ thế? Cứ đứng ở đây cười.”
“A…” Nếu cô nói trắng ra là cô đang ở đây suy nghĩ về một vấn đề có ý nghĩa sâu xa, đó là lúc anh đối mặt với phụ nữ có còn công năng nữa không thì sẽ có hậu quả gì? “Ha ha…Không có việc gì…Chỉ là vừa nghe được một câu chuyện cười thôi…”
Mấy người mặc áo blouse trắng giống anh ta đi ở phía sau, nói với anh ta: “Chúng tôi về văn phòng trước."
Anh ta gật gật đầu nói với cô: “Được! Giờ tôi có chút việc, lần tới có chuyện cười gì nhớ kể cho tôi. Tôi cũng thích nghe chuyện cười.”
“A…Được…” Cô dám cá là anh ta nhất định không thích cái chuyện cười này.
Ra khỏi cửa chính của bênh viện, cô nhìn xung quanh tìm kiếm xe của Hứa Tiểu Soái.
Kể từ lúc cô bị ngã bệnh lần trước, mỗi ngày Hứa Tiểu Soái đều quấn lấy cô, theo cô cũng ăn cơm, đưa đón cô đi làm. Chỉ là, cô không muốn phô trương, cũng không muốn trong bệnh viện có thêm lời đồn đãi, cho nên mới không để Hứa Tiểu Soái lái xe thẳng vào bênh viện, mỗi lần anh ta tới đều phải đứng đợi ở bên ngoài.
Hôm nay, xe của anh ta đậu chỗ nào rồi?
Cô đợi vài phút, lại phát hiện xe của anh từ trong bệnh viện lái ra, dừng lại trước mặt cô.
Cô lấm lét nhìn trái nhìn phải một lượt, xác định xung quanh không có người quen, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên xe, lập tức đóng cửa xe lại, thuận miệng hỏi: “Anh vừa đi đâu vậy?”
Nhưng anh lại không trả lời câu hỏi của cô mà sắc mặt hơi khó coi: “Anh hỏi em rốt cuộc là anh khiến em mất mặt hay là xe của anh làm em mất mặt hả? Cứ như vậy không dám công khai? Cả ngày lén lút như trộm ấy!”
Anh ta lại làm sao vậy? Không phải bình thường đều như vậy sao? Cũng chưa thấy anh nổi đóa.
Cô sờ sờ đầu anh giống như sờ sủng vật: “Tiểu Soái Tử, ngoan! Chị mua đường cho cưng ăn, đi thôi!”
“Đi đi đi! Bỏ móng vuốt của em ra! Ai là chị hả? Ba ngày không đánh em lại được nước trèo lên trần gỡ ngói đúng không? Rõ ràng là anh lớn hơn một tuổi.” Anh cực kỳ mất hứng.
“Tôi hỏi anh hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Người nào chọc giận anh?”
“Em!” Vẻ mặt của anh cứ như cô thiếu anh mấy triệu: “Là em chọc!”
Cô? Hôm nay cô mới gặp anh lần đầu đấy được không? Đâu có cơ hội chọc giận anh? “Được rồi! Đừng náo loạn nữa! Về nhà ăn cơm, còn chần chừ thêm lát nữa lại không kịp đi hát bây giờ.” Cứ coi như anh đến kỳ sinh lý là được rồi, không phải nói đàn ông cũng có kỳ sinh lý mỗi tháng sao?
“Người nào náo loạn hả? Hạ Hạ, em đừng lúc nào cũng coi anh như là đứa trẻ có được không? Bốn bỏ năm lên**, anh sắp 30 rồi!” Anh tức giận trừng cô.
Chẳng lẽ biểu hiện này của anh không giống đứa trẻ sao? Cô im lặng, đành phải thuận theo: “Được rồi, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi đắc tội anh chỗ nào rồi, tôi sẽ sửa đổi.”
“Em đã hứa với anh chuyện gì?” Anh bày ra vẻ mặt bi thương, buồn bã nhìn cô.
“Chuyện gì nhỉ? “ Cô đã hứa gì? Chuyện cô hứa thật nhiều, anh đang nhắc tới chuyện nào vậy? Phải ăn uống đầy đủ? Không tiết kiệm tiền? Hay là phải bảo vệ làn da?
“Hạ Hạ!” Anh thật sự nổi giận: “Em đã hứa với anh, nếu như có một ngày em muốn yêu đương, muốn gả đi, người đầu tiên em suy xét sẽ là anh. Em quên rồi hả?”
“…Nhưng mà, tôi cũng chưa muốn yêu, cũng chưa muốn gả nha.” Cô nhìn anh, vẻ mặt vô tội.
“Em có!” Anh hừ giọng: “Bác sĩ vừa rồi là ai? Em cười với anh ta vui vẻ như vậy? Còn nữa, đừng nghĩ là anh không biết, em và anh ta từng đi xem mắt một lần.”
“…” Không phải chỉ là xem mắt thôi sao? Một người náo còn chưa đủ, hai ba người…
“Không phản bác được phải không?” Vẻ u oán trong mắt Hứa Tiểu Soái càng đậm.
Cô nổi khùng: “Cầu xin anh thu lại cái dáng vẻ như oán phụ này được không? Người không biết còn tưởng tôi làm gì anh đấy? Không sai, tôi và anh ấy từng xem mắt, nhưng mà, đó là bởi vì y tá trưởng quá nhiệt tình, bình thường chị ấy đối xử với tôi rất tốt, không tiện cự tuyệt, chỉ là gặp mặt một chút thôi, cũng không có gì.”
“Thật sự không có gì?” Ánh mắt của anh càng bức người.
“Thật sự không có!”
“Nhưng mà…Ánh mắt anh ta nhìn em không bình thường.” Anh như có điều suy nghĩ.
“Hứa Tiểu Soái! Làm sao anh biết anh mắt anh ấy nhìn tôi?” Khó trách xe của anh chạy ra từ cửa bệnh viện. Vừa rồi anh đã nhìn thấy cô…
“Ừ, anh đi tìm Kỷ Tử Ngang đấy!” Anh lại tự suy diễn: “Hừ, bây giờ còn làm chung cùng một bệnh viện với em, dễ mà cận thủy lâu đài***, không được…”
“Hứa Tiểu Soái! Anh muốn làm gì!” Cô hiểu rất rõ những tên nhị thế tổ này rồi, luôn nghĩ thế giới phải xoay quanh bọn họ, chắc không phải lại muốn dùng đặc quyền để khiến cô hoặc Bành Đại phải chuyển đi chứ? “Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh dám làm ra chuyện thiếu não gì đó, tôi sẽ không thèm để ý tới anh nữa!”
Anh ngập ngừng: “Biết! Lão phật gia! Về nhà nấu cơm cho anh ăn nhé! Còn nữa, nói cho em biết, làm cho tốt vào. Gia đến nhà em ăn cơm, không phải đến để ăn chay đâu đấy. Mỗi ngày đều là cà rốt, rau cải…em coi anh là thỏ để nuôi à?”
Cô thúc anh một cái, đâu có đến mức mỗi ngày đều cà rốt? Tối qua mới ăn một con gà đấy biết không? Mặc dù con gà kai là anh ép cô phải mua…Thật ra thì cô biết, mấy ngày qua Hứa Tiểu Soái vẫn theo mình kiếm cơm ăn, ép buộc cô mua hết thức ăn chẳng qua là bởi vì muốn giám sát cô, đừng có tự nuôi mình như nuôi thỏ.
____________
*Rùa biển: Dùng để chỉ những người trẻ tuổi đi du học từ nước ngoài về.
**Bốn bỏ năm lên: cách làm tròn số, từ 4 trở xuống thì làm tròn xuống, từ năm trở lên thì làm tròn lên. Trên 25 tuổi coi là gần 30.
***Cận thủy lâu đài: ở gần được hưởng thụ hay được ưu tiên trước.
Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ