There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 311 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 654 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:50:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Tình Yêu Của Em, Chúc Anh Mạnh Khỏe!
ước ra từ bóng tối, từ trong hồi ức phá kén ra, cô lại là cánh bướm xinh đẹp bay lượn dưới ánh mặt trời. Hạt Lộ Châu Nhi bé nhỏ kia chỉ thuộc về đêm tối, ban đêm còn lấp lánh như hạt minh châu, nhưng dưới ánh mặt trời lại tan biến vào trong gió.
Cô phải khiến mình trở nên như vậy, mỗi một ngày đều giống như mới.
Mấy năm qua cũng khó có được thời gian nghỉ ngơi nhàn hạ thế này. Mười tháng mang thai, lúc bước ra khỏi nỗi đau vì đứa bé bị chết non lại gặp phải vấn đề sinh tồn, để nuôi sống mình đã khổ cực, nhưng đúng lúc đó em gái Hiểu Thần lại thi đậu đại học Bắc Kinh, cho nên, một người gần như không có đồng nào như cô lại còn gánh thêm gánh nặng học phí và chi phí sinh hoạt của em gái.
Sau khi dễ dàng nhận được công việc ở bệnh viện này, cô liều mạng cố gắng, ăn mặc tiết kiệm, trong bốn năm không hề mua một bộ áo mới. Ngược lại hàng năm, khi tới mùa cô sẽ mua đồ mới cho Hiểu Thần, con bé còn là sinh viên nên mỗi bộ quần áo đều phải chọn kiểu dáng trẻ trung, xinh đẹp nhất.
Cô đã đáp ứng cha mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Hiểu Thần, đáp ứng cha mẹ hai chị em sẽ sống thật tốt. Cho nên, cho dù chỉ có một mình ở Bắc Kinh bị ngã bệnh, chỉ cần có thể đứng dậy cô cũng sẽ cố gắng đi làm. Sau đó, mỗi lần cha mẹ gọi điện tới, cô sẽ lớn tiếng cười, nói cho bọn họ rằng cô rất tốt, rất tốt.
Đã lâu rồi, cô còn không thấy được ánh nắng mặt trời của Bắc Kinh chứ nói gì đi dạo phố. Trong mấy ngày nghỉ phép này, cô nhất định phải thoải mái đi dạo chung quanh mới được.
Nói ra người khác lại không tin, tới Bắc Kinh cũng đã tám chín năm rồi nhưng cô vẫn chưa từng đi dạo ở Cố Cung. Cô đứng ở ngoài lưỡng lự thật lâu, cuối cùng vẫn không nỡ mua vé đi vào.
Đi bộ dọc theo đường phố, từ từ đi tới Vương Phủ Tịnh, khu mua sắm ở trong đó là nơi trước giờ cô vẫn chẳng dám đi, hôm nay lại bất chấp tất cả, chẳng qua là, cô không có thói quen dạo phố nên mới dạo được hai vòng đã choáng váng đầu óc.
Cô bật cười, đây rốt cuộc là số mệnh đi, cho dù có một ngày tổ tiên của cô đội mộ đứng lên giúp cô chen vào nhà giàu làm thiếu phu nhân, cô cũng không có năng lực vượt qua cuộc sống của người có tiền.
Đây chính là thời điểm giảm giá của khu mua sắm, cô suy nghĩ một chút, Hiểu Thần cũng sắp tốt nghiệp rồi, nghe giọng điệu của con bé thì hình như gia cảnh của bạn trai cũng không tệ, dù sao cũng nên sắm thêm một bộ. Cho nên, cô chọn một chiếc áo đầm, mặc dù giảm giá nhưng lúc trả tiền cũng khiến cô đau xót không thôi.
“Tiểu Hạ?!” Đang đứng ở quầy thu ngân, cô nghe thấy có người gọi mình.
Cô quay đầu nhìn lại, chính là chị gái của Tả Thần An – Tả Thần Hi và chị dâu cả Loan Loan. Cô kinh hãi, lấy tiền thối lại xong thì bỏ chạy, trong lúc đó mơ hồ nghe được Tả Thần Hi còn đang nói thầm: “A, thật sự rất giống, chị Loan Loan, em nhìn lầm sao?”
Chạy ra khỏi khu mua sắm, cô không có tâm tình tiếp tục đi dạo phố, cầm bộ váy mới mua đi thẳng đến trường học tìm em gái Hiểu Thần.
Cô là y tá, lúc đi làm căn bản không được nghỉ ngơi cả ngày, cho nên, có đôi khi là cô tới trường học tìm Hiểu Thần, hai chị em sẽ chọn một cái nhà hàng nho nhỏ ở gần trường học, gọi vài món ăn, gặp mặt.
Đây có lẽ là việc xa xỉ nhất mà cô đã làm, phải biết rằng, bình thường, khi thời tiết nóng lên, cô cũng thèm nhưng lại không nỡ bỏ tiền mua cả một chiếc kem ăn.
Cô vẫn biết thức ăn ở căn tin của Hiểu Thần không đủ dinh dưỡng, bản thân cũng không nỡ động đũa, mà Hiểu Thần thương xót cho sự vất vả của chị, thức ăn tốt cũng để lại cho cô. Vậy nên, thường mỗi bữa ăn sẽ còn dư lại hơn một nửa.
Hiểu Thần nói, hai người bọn họ chính là hai chị em tốt nhất thế giới.
Cô mỉm cười, có một người em gái yêu thương mình như vậy chính là một chuyện hạnh phúc.
Tới trường học, lúc đem váy giao cho Hiểu Thần, sắc mặt Hiểu Thần hơi là lạ, cầm váy trên tay hỏi: “Chị, đắt lắm phải không?”
“Cũng không đắt lắm, được giảm giá đấy! Hiểu Thần đáng yêu của chúng ta tất nhiên phải ăn mặc thật xinh đẹp chứ!” Cô nhéo nhéo da mặt Hiểu Thần, con bé này thật đúng là càng lớn càng xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả mình, “Có muốn thay váy trước không, sau đó gọi em rể ra ngoài cùng ăn một bữa?”
Nét mặt Hiểu Thần thoáng hiện một chút thiếu tự nhiên, kéo tay của cô làm nũng: “Chị à, hai chị em chúng ta tụ hội, nhiều người dính vào làm gì! Đi, hôm nay để em mời khách.”
Cô chỉ nghĩ là Hiểu Thần xấu hổ.
Lúc trở về từ trường học của Hiểu Thần, phía chân trời đã nhiễm một màu đen nhàn nhạt, cần phải tới Ám Hương để hát rồi.
Một ngày như vậy cực kỳ nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến mức hơi nhàm chán. Nhưng mà, cuộc sống của cô vốn dĩ phải nên như vậy, không phải sao? Không có Thần An, không có nhà họ Tả, cũng chưa từng có cuộc gặp lại.
Mười ngày…
Cô đã nghỉ phép mười ngày, nói cách khác, kể từ lúc Thần An tới cửa quấy nhiễu cô lúc nửa đêm đã đủ mười ngày. Trong mười ngày này, Thần An đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô, giống như chưa từng gặp lại, đó chỉ là giấc mộng của cô.
Nếu không phải ở trong điện thoại có thêm bốn tấm hình và một dãy số điện thoại, cô thật sự hoài nghi tất cả chỉ là giấc mộng. Chẳng qua là, dãy số ấy cho tới bây giờ cũng chẳng vang lên.
Con người, có phải là động vật kì quái không? Rõ ràng biết không thể nào xuất hiện cùng anh, lý trí cũng ngăn cản mình xuất hiện cùng anh, nhưng khi tất cả đều sóng yên biển lặng, trong lòng cô lại cảm thấy được hơi mất mác.
Hạ Vãn Lộ! Cô thật ngốc!
Cô mỉm cười, sau đó bước ra cửa.
Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ