Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Khoa
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1530 / 11
Cập nhật: 2021-10-20 15:33:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Mai Hoa Kiếm Phổ
rên ngọn Bạch Vân phong trong dãy Thái Hành sơn có một ngôi chùa cổ có tên là Tĩnh Từ tự, vào một buổi sáng có hai con bạch mã thong dong thả bước trên con đường mòn dẫn vào ngôi chùa ấy.
Trên lưng hai con tuấn mã là một bé trai và một bé gái khôi ngô xinh đẹp tuổi độ từ mười đến mười hai, qua lối ăn vận đủ biết là con nhà khá giả.
Đến trước cửa chùa, hai đứa bé nhảy xuống và cột ngựa vào một gốc cây to, đoạn cả hai cùng đủng đỉnh vừa đi vừa cười nói vui vẻ tiến vào chùa.
Đột nhiên, hai đứa bé chững bước và ra chiều kinh hãi, trước mặt chúng là mười mấy tử thi nằm ngổn ngang trong đại điện, tất cả đều là hòa thượng.
Đứa bé trai sau khi lấy lại bình tĩnh, vội kéo tay đứa bé gái hơ hải nói:
- Khiếp quá, chúng ta rời khỏi đây mau lên!
Đứa bé gái khiếp sợ đến mặt tái ngắt, đôi chân như không còn chịu sự điều khiển của mình nữa, loạng choạng theo đứa bé trai bỏ chạy, song đến cửa Đại Hùng bảo điện thì bị hai bóng người cản lại.
Hai người đều ăn vận theo lối tăng nhân, nhưng một người thì mặt vàng như bệnh sắp chết, còn người kia mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trừng hệt như cương thi.
Điểm giống nhau giữa hai tăng nhân đó là đều dơ bẩn, mình mẩy hôi thối.
Chỉ thấy hòa thượng mặt vàng như người chết nhếch mép cười u ám và xua tay nói:
- Đừng sợ, đừng sợ!
Đứa bé trai vội kéo tay đứa bé gái ra sau lưng và mạnh dạn nói:
- Chúng tôi đâu có sợ!
Hòa thượng bệnh hoạn cười hì hì:
- Không sợ thì càng hay... Ngươi là Đinh Tiểu Nam con trai của Đại Hành Thần Kiếm Đinh Tứ Nam, Trang chủ Bạch Vân sơn trang phải không? Con bé này có lẽ là em gái của ngươi Đinh Tiểu Lăng?
Đứa bé trai chính là Đinh Tiểu Nam nghe nói càng thêm kinh hãi:
- Các vị sao lại biết tôi? Các vị là ai?
Hòa thượng bệnh hoạn cười đắc ý:
- Ta ư? Pháp danh của ta là Tứ Hận, mọi người gọi ta là Bệnh Tăng...
Đoạn chỉ hòa thượng như cương thi nói tiếp:
- Pháp danh của y là Tứ Bi, mọi người gọi y là Thi Tăng. Bọn ta sở dĩ đến đây là để chờ các ngươi đấy.
Đinh Tiểu Nam bất giác lùi lại phía sau một bước:
- Những hòa thượng trong miếu có lẽ là do các ngươi...
Thi Tăng nói:
- Chính bọn ta giết đấy! Nếu hai ngươi không chịu ngoan ngoãn vâng lời thì cũng sẽ bị giết giống như chúng vậy.
Đinh Tiểu Nam nghiến răng:
- Các ngươi cũng là hòa thượng, tại sao lại giết họ?
Thi Tăng buông tiếng cười mũi:
- Nhãi con chớ có lôi thôi. Phật gia hỏi ngươi, nghe đâu gần đây cha ngươi có được một quyển Mai Hoa kiếm phổ, ngươi có biết chăng?
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc:
- Mai Hoa kiếm phổ gì, không hề có việc ấy.
- Cha ngươi gần đây không luyện kiếm sao?
- Năm rồi từ khi cha tôi bẻ kiếm quy ẩn, chỉ ở nhà trồng hoa nuôi cá, không hề luyện kiếm gì cả.
Bệnh Tăng tiếp lời:
- Hà tất hỏi nhiều, những lời ấy đều là do Đinh Tứ Nam dạy hắn cả thôi. Đinh Tứ Nam tuổi chỉ tứ tuần, sao có thể quy ẩn được? Việc bẻ kiếm chẳng qua là để che mắt thiên hạ thôi, thực tế chính là để luyện Mai Hoa kiếm pháp. Một khi luyện thành tuyệt học nhất định tái xuất giang hồ, lúc ấy còn ai thắng y được nữa?
Thi Tăng gật gù:
- Có lý, với địa vị và thân phận của Mạc Can Lão Tà tuyệt đối chẳng thể đặt điều nói dối được, có tính mạng của hai đứa con y để làm tin thì còn sợ gì Đinh Tứ Nam không ngoan ngoãn dâng Mai Hoa kiếm phổ ra cho ta nữa?
Đinh Tiểu Nam đã nhận thấy hai tên ác tăng này nhất định sẽ không buông tha cho mình, bèn lén lút nháy mắt ra dấu với Đinh Tiểu Lăng, hai người cùng lục lẹ làng rút ra một ngọn trủy thủ, chia nhau đâm về phía hai tên ác tăng.
Hai tên hòa thượng buông tiếng cười vang.
Bệnh Tăng thụp người và chộp vào cổ tay Đinh Tiểu Nam, còn Thi Tăng thì phóng chưởng bổ về phía Đinh Tiểu Lăng.
“Bùng” một tiếng, chỉ thấy Đinh Tiểu Lăng đã bị đánh văng vào góc điện, máu me đầy mình, nằm sóng soài dưới đất bất động. Còn Đinh Tiểu Nam thì bị năm đầu ngón tay của Bệnh Tăng bấu chặt.
Đinh Tiểu Nam gào to:
- Các ngươi đã giết... muội muội tôi...
Song Bệnh Tăng đã không để cho Đinh Tiểu Nam la hét tiếp, vung tay điểm nhanh vào á huyệt và Ma khiếu của y.
Đinh Tiểu Nam người không thể động, miệng không thể nói, nhưng đôi mắt rực lửa căm thù, khiến Bệnh Tăng bất giác rùng mình, vội xé lấy manh áo bịt mắt Đinh Tiểu Nam.
Thi Tăng bực mình buông tiếng cười khẩy:
- Sao? Chả lẽ ngươi lại sợ đôi mắt của hắn ư?
Bệnh Tăng lảng sang chuyện khác:
- Lẽ ra ngươi không nên đánh chết con bé kia, làm chúng ta mất đi một con tin để uy hiếp Đinh Tứ Nam.
Thi Tăng cười hề hề:
- Có thằng bé này là đủ rồi! Đinh Tứ Nam chỉ có mỗi một đứa con trai, chả lẽ y còn tiếc quyển Mai Hoa kiếm phổ hay sao?
Bệnh Tăng đảo tròn mắt:
- Vậy chúng ta đi mau!
Đoạn xách Đinh Tiểu Nam lên phi thân ra ngoài, Thi Tăng nối gót theo sau, chỉ thấy hai con bạch mã vẫn còn cột nơi gốc cây, liền phóng ra hai chưởng đánh chúng chết tươi.
Hai gã hưng tăng xách theo Đinh Tiểu Nam tựa như hai luồng khói đen lao xuống Bạch Vân phong, tiến về phía Bạch Vân sơn trang.
Mười dặm đường chốc lát đã đến nơi, song chúng đã muộn mất một bước, Bạch Vân sơn trang đã trở thành một đống tro tàn và khắp nơi đầy tử thi.
Đinh Tiểu Nam tuy bị điểm huyệt và bịt mắt, song cảm giác hãy còn rất linh mẫn, đã biết việc gì đã xảy ra, đau lòng đến độ suýt nữa bị ngất xỉu.
Chỉ nghe Bệnh Tăng giậm chân la lên:
- Hỏng bét, chúng ta đã đến muộn một bước, bị người ta phỗng tay trên rồi.
Thi Tăng cũng kêu lên:
- Xem kìa, chẳng phải là thi thể của vợ chồng Đinh Tứ Nam đó sao? Thế là hết, Mai Hoa kiếm phổ nhất định lọt vào tay kẻ khác rồi.
Bệnh Tăng bỗng la lớn:
- Ai vậy? Ô, kia có một mũi Truy Hồn phiêu, Hải Nội thất ma... Đây là hành động của Hải Nội thất ma...
Thi Tăng tiu nghỉu than:
- Vậy là hết hy vọng, đã lọt vào trong tay Hải Nội thất ma thì còn mong gì đoạt lại được? Đành chịu bỏ thôi...
Thoáng ngẫm nghĩ, đoạn trầm giọng nói tiếp:
- Hãy thịt thằng nhỏ kia rồi chúng ta đi thôi.
Bệnh Tăng cất giọng uể oải:
- Con bé kia chẳng hiểu đã chết chưa, chúng ta chớ nên để lại họa căn.
Thi Tăng cười vang:
- Dưới Cương Thi chưởng lực của ta, kể chi là một đứa bé gái, dẫu là một kẻ có hai ba mười năm nội lực thì cũng bị tan nát nội phủ, quyết chẳng thể nào sống được.
Bệnh Tăng gật gù:
- Vậy là tốt, để ta siêu độ cho tên tiểu tử này rồi đi ngay.
Nói đoạn, hữu chưởng kèm theo tiếng gió rít nhắm đỉnh đầu Đinh Tiểu Nam vỗ xuống.
Đinh Tiểu Nam nghe rất rõ ràng, lòng cảm thấy vô cùng bi phẫn, song người không thể cử động, miệng không thể nói được, chỉ còn ôm hận nhắm mắt chờ chết.
Song, cánh tay của Bệnh Tăng bỗng dừng lại giữa chừng, và chưởng lực cũng bị tiêu tan mất.
Đinh Tiểu Nam bị bịt mắt nên không thấy được việc gì đã xảy ra, Bệnh Tăng và Thi Tăng thì trông thấy rõ ràng, thì ra trước mặt chúng là một lão già mảnh khảnh vận áo dài đen, đôi mắt phóng ra hai luồng sáng xanh biếc, tay cầm một cái ống điếu dài hơn ba thước, móc tay vào áo Bệnh Tăng.
Chỉ với một cái móc nhẹ nhàng mà đã hóa giả chưởng lực của Bệnh Tăng.
Hai người giật mình kinh hãi, biết đã gặp phải cao nhân, vì mãi đến khi Bệnh Tăng bị móc tay áo, hai người mới hay lão già áo đen đứng trước mặt.
Bệnh Tăng vội gượng cười nói:
- Thí chủ muốn gì?
Lão già áo đen rút ống thuốc về và nói:
- Câu ấy lẽ ra do lão ô hỏi mới phải.
Giọng nói lạnh tanh, ánh mắt xanh biếc không khỏi khiến Bệnh Tăng rợn người. Bệnh Tăng thoáng ngẫm nghĩ, đoạn ấp úng nói:
- Bần tăng chỉ muốn siêu độ cho tên tiểu tử này.
Lão già áo đen lạnh lùng:
- Đệ tử Phật môn sao lại hiếu sát thế này?
Bệnh Tăng đỏ mặt:
- Ơ... ơ...
Lão già áo đen cười gằn:
- Gì mà ấp a ấp úng thế? Nói ngắn gọn, hãy buông tha đứa bé này ra và cút khỏi đây ngay.
Thi Tăng xen lời:
- Muốn bọn này cút cũng được, nhưng đâu thể chỉ bằng mấy câu nói của thí chủ.
Lão già áo đen sầm mặt:
- Nói vậy hai người định so tài với lão ô chứ gì?
Đoạn vung ống thuốc lên nghe một tiếng “véo”.
Thi Tăng hai tay xua lia lịa:
- Đôi bên không thù không oán, chẳng cần phải vậy.
Lão già áo đen cười khẩy:
- Vậy chứ ngươi muốn sao?
Thi Tăng cười gượng gạo:
- Xin thí chủ để lại danh hiệu, vậy được chứ?
Lão áo đen cười hô hố:
- Có nghe nói đến danh hiệu Sách Hồn Thần Sấu chăng?
Bệnh, Thi nhị tăng giật mình khiếp hãi, đồng thanh kêu lên:
- Thí chủ chính... chính là Sách Hồn Thần Sấu ư?
Sách Hồn Thần Sấu lại vung vẩy cái ống thuốc trong tay nghe vun vút, cười khẩy nói:
- Chả lẽ lão ô mạo nhận hay sao?
Bệnh, Thi nhị tăng mặt mày tái ngắt, cùng đi thụt lùi và lắp bắp nói:
- Không, không... bần tăng đã gặp phải cao nhân... xin tạm biệt... tạm biệt...
Đoạn quay người bỏ chạy như bị ma đuổi, thoáng chốc đã mất dạng.
Đinh Tiểu Nam chợt thấy mắt rực sáng, Sách Hồn Thần Sấu đã cởi bỏ mảnh vải bịt mắt, sau đó giải huyệt đạo cho y.
Đinh Tiểu Nam mắt ngập lệ, vội quỳ xuống trước mặt Sách Hồn Thần Sấu nói:
- Đa tạ lão tiền bối đã cứu mạng...
Sách Hồn Thần Sấu vẻ thương hại đỡ Đinh Tiểu Nam dậy và nói:
- Khoan vội cảm tạ lão ô...
Đưa tay chỉ bốn phía và tiếp:
- Hãy thu dọn những tử thi này rồi hẵng tính.
Đinh Tiểu Nam đảo mắt nhìn quanh, không nén được buông tiếng khóc thét lên rồi ngất đi.
Sách Hồn Thần Sấu lại vỗ cho Đinh Tiểu Nam hồi tỉnh, buông tiếng thở dài:
- Số trời đã định, khóc cũng vô ích, để lão ô giúp ngươi mai táng thi thể cha mẹ người và những người kia đi...
Đinh Tiểu Nam quả là một đứa trẻ kiên cường, liền nín khóc và bắt tay vào việc đào huyệt chôn cất những tử thi nằm la liệt khắp nơi, tổng cộng gồm năm mươi bảy người kể cả hai vợ chồng Đinh Tiểu Nam.
Xong xuôi, Đinh Tiểu Nam lòng ngập đầy thù hận, nghiến răng hỏi Sách Hồn Thần Sấu:
- Lão tiền bối có biết hung thủ đã tàn sát Bạch Vân sơn trang chăng?
Sách Hồn Thần Sấu thở dài:
- Hải Nội thất ma!
Điều này quả nhiên phù hợp với nhận xét của Bệnh Thi nhị tăng.
Đinh Tiểu Nam đau đớn gào lên:
- Báo thù... nhất định ta phải báo thù!
Sách Hồn Thần Sấu gượng cười:
- Báo thù! E rằng rất khó, trừ phi...
Đinh Tiểu Nam rung động cõi lòng:
- Hải Nội thất ma lợi hại lắm sao?
Sách Hồn Thần Sấu gật đầu:
- Tung hoành giang hồ võ lâm suốt hơn ba mươi năm, hắc bạch hai đạo chằng một ai dám trêu vào!
Đinh Tiểu Nam ngớ người:
- Lão tiền bối cũng... không đánh lại chúng ư?
Sách Hồn Thần Sầu lắc đầu:
- Không phải là ta tự hạ thấp mình, lão phu kém xa bất kỳ người nào trong Hải Nội thất ma, chẳng thể nào đem so sánh được.
Đinh Tiểu Nam ngập ngừng:
- Vừa rồi lão tiền bối đã bảo trừ phi...
Sách Hồn Thần Sấu nghiêm giọng:
- Không sai, trừ phi luyện thành kiếm pháp trong Mai Hoa kiếm phổ.
Đinh Tiểu Nam sửng sốt:
- Mai Hoa kiếm phổ?
- Không sai, Mai Hoa kiếm phổ chính là một kỳ học võ lâm đã thất truyền hằng mấy trăm năm, phải biết trong hằng trăm môn khí giới, kiếm đứng hàng đầu, mà Mai Hoa kiếm phổ lại là môn tuyệt kỹ chí cao vô thượng trong kiếm pháp...
Đinh Tiểu Nam bỗng xen lời:
- Ngoài Mai Hoa kiếm phổ, còn cách nào đánh thắng chúng chăng?
Sách Hồn Thần Sấu ngẩn người:
- Có điều này hơi phi lý.
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên:
- Điều gì phi lý vậy?
Sách Hồn Thần Sấu nghiêm giọng:
- Cha ngươi đã có được Mai Hoa kiếm phổ, chả lẽ ngươi không biết ư?
Đinh Tiểu Nam ngớ người:
- Làm gì có việc ấy? Cha vãn bối từ khi bẻ kiếm quy ẩn chớ hề rời khỏi Thái Hành sơn một bước, lấy đâu ra Mai Hoa kiếm phổ?
Sách Hồn Thần Sấu nhếch môi cười nham hiểm:
- Đó là việc của cha ngươi đã có được trước lúc quy ẩn, việc bẻ kiếm quy ẩn chính là để tham luyện tuyệt kỹ trong Mai Hoa kiếm phổ, đó là điều hết sức hiển nhiên.
Đinh Tiểu Nam lòng càng thêm trĩu nặng. Sách Hồn Thần Sấu tuy đã cứu mạng cậu, song mục đích cũng là vì Mai Hoa kiếm phổ, cá mè một lứa như Bệnh Thi nhị tăng.
Đang suy nghĩ, lại nghe Sách Hồn Thần Sấu nói:
- Lão phu có thể giúp ngươi cùng tham luyện Mai Hoa kiếm pháp, và tương lai cũng giúp ngươi báo thù...
Đinh Tiểu Nam ré lên:
- Vãn bối bảo là không có Mai Hoa kiếm phổ, tiền bối không tin ư?
Sách Hồn Thần Sấu bật cười:
- Khi Hải Nội thất ma tàn sát tại đây, lão phu đã ngấm ngầm theo dõi, nực cười cho bọn chúng tuy giết sạch toàn sơn trang, song cũng chẳng tìm ra được Mai Hoa kiếm phổ...
Đinh Tiểu Nam hét lên:
- Đó là vì sự thật đâu có.
- Thật sự không có?
Sách Hồn Thần Sấu cười phá lên:
- Ngươi biết tin này do ai đã loan truyền chăng?
- Mạc Can Lão Tà!
- Chẳng sai chút nào cả, chính do Mạc Can Lão Tà đã đồn đại, Mạc Can Lão Tà tuy là nhân vật trong giới tà đạo, nhưng chưa nói dối bao giờ cả, tất nhiên tin này chính xác hoàn toàn.
Đinh Tiểu Nam nghiến răng:
- Có lẽ lão ta có thù hằn với tiên phụ nên đã cố tình đặt điều giá họa cho chúng tôi.
Sách Hồn Thần Sấu lắc đầu:
- Lời ngươi tuy có lý, song không có khả năng.
Đinh Tiểu Nam cười mũi:
- Vì sao?
Sách Hồn Thần Sấu cười:
- Năm xưa khi cha ngươi hành tẩu trên chốn giang hồ có thể là bạn chí thân với Mạc Can Lão Tà, chẳng hề có thù hận chi cả.
Đinh Tiểu Nam thở dài:
Dẫu thế nào đi nữa, cha tôi không hề có Mai Hoa kiếm phổ đó là sự thật.
Sách Hồn Thần Sấu sầm mặt:
- Lão phu đã bôn tẩu trên giang hồ cả đời người, biết nhiều hiểu rộng, lẽ nào lại bị tên nhãi ranh ngươi lừa gạt hay sao? Việc này đã rất rõ ràng, cha ngươi cũng nghe được phong thanh, biết việc mình có được Mai Hoa kiếm phổ đã loan truyền ra chốn giang hồ, vì phòng bị người cướp đoạt nên mới đem cất giấu vào một nơi vô cùng bí mật...
Đoạn quắc mắt nhìn thẳng vào mặt Đinh Tiểu Nam dằn mạnh từng tiếng nói tiếp:
- Nơi ấy hẳn ngươi phải biết chứ?
Đinh Tiểu Nam giậm chân:
- Lão tiền bối sao không chịu tin lời kẻ khác thế này?
Sách Hồn Thần Sấu cười khẩy:
- Ngươi còn bé mà xảo quyệt quá đi!
Đinh Tiểu Nam nghiêm chỉnh nói:
- Lão tiền bối là ân nhân cứu mạng của vãn bối, nếu quả thực có Mai Hoa kiếm phổ thì biếu cho lão tiền bối có chi đáng kể. Vãn bối quả thực không biết thì biết làm sao?
Sách Hồn Thần Sấu tức giận:
- Ngươi kiên quyết không chịu nói ra phải không?
Đinh Tiểu Nam chau mày:
- Nếu lão tiền bối khăng khăng bảo vãn bối đã cất giấu Mai Hoa kiếm phổ thì vãn bối cũng đành chịu thôi.
Sách Hồn Thần Sấu cất giọng u ám:
- Lão phu có cách buộc ngươi phải nói:
Đinh Tiểu Nam cũng bực tức:
- Vãn bối đã nói rõ ràng rồi, Mai Hoa kiếm phổ vốn không hề có, lão tiền bối cứ chẳng chịu tin thì biết làm sao hơn, muốn thế nào thì tùy lão tiền bối thôi.
Sách Hồn Thần Sấu cười hô hố:
- Lão phu đã nhất quyết đoạt lấy Mai Hoa kiếm phổ, tất nhiên không thể giết ngươi một cách dễ dàng như vậy, lão phu sẽ cho ngươi nếm cái mùi vị còn đau khổ hơn là chết...
Đoạn trầm giọng nói tiếp:
- Trước tiên lão phu sẽ cho ngươi nếm mùi cực hình cắt đứt kinh mạch, xương cốt toàn thân như bị dao cạo, gân mạch như bị kim đâm, còn bé như ngươi chắc là chẳng dễ gì chịu đựng nổi đâu. Tiếp theo lão phu sẽ tùng xẻo từng bộ phận tứ chi ngũ quan của ngươi, để ngươi phải chịu sự đau đớn đến cực độ rồi cuối cùng mới lấy mạng ngươi.
Đinh Tiểu Nam nghiến răng hét:
- Cứ việc... ra tay đi!
Sách Hồn Thần Sấu kinh ngạc:
- Vậy mà ngươi vẫn không sợ ư?
Đinh Tiểu Nam thở dài:
- Bỗng không làm sao biến ra được một quyển Mai Hoa kiếm phổ kia chứ?
Sách Hồn Thần Sấu tức giận quát:
- Tiểu tử ngươi gan lì lắm!
Năm ngón tay co lại như cái móc chộp vào vai Đinh Tiểu Nam. Bỗng Đinh Tiểu Nam hét lên:
- Khoan đã!
Sách Hồn Thần Sấu liền thu tay lại, tươi cười nói:
- Thế nào? Ngươi đã đổi ý rồi phải không?
Đinh Tiểu Nam gật đầu:
- Nhưng trước hết lão tiền bối phải ưng thuận với vãn bối một điều.
Sách Hồn Thần Sấu cười:
- Dễ thôi, điều gì ngươi cứ nói.
- Bệnh Tăng và Thi Tăng đã giết chết em gái của vãn bối, thi thể ở trong Tĩnh Từ tự cách đây mười dặm, chỉ cần lão tiền bối bằng lòng cho vãn bối mai táng cho em gái, sau đó vãn bối sẽ đưa lão tiền bối đi lấy Mai Hoa kiếm phổ.
Sách Hồn Thần Sấu cười híp mắt:
- Hay lắm, vậy Mai Hoa kiếm phổ ở đâu?
Đinh Tiểu Nam chau mày:
- Ở trong một sơn cốc cách Tĩnh Từ tự không xa lắm.
Sách Hồn Thần Sấu ngạc nhiên:
- Ở trong sơn cốc? Ngươi không gạt lão phu chứ?
- Tiên phụ đã cất kiếm phổ vào trong một cái hộp sắt và giấu vào một sơn động nhỏ trong sơn cốc kia, tin hay không là tùy ở lão tiền bối.
Sách Hồn Thần Sấu gật gù:
- Cũng được, vậy ta đi mau.
Đoạn nghiêm giọng tiếp:
- Nhưng ngươi hãy nhớ, nếu như ngươi nói dối, lão phu sẽ làm cho ngươi chịu đủ mọi sự cực hình tàn khốc cho đến chết đấy.
Đinh Tiểu Nam cắn răng:
- Biết rồi!
Thế là Sách Hồn Thần Sấu nắm tay Đinh Tiểu Nam phi thân lướt đi, chẳng bao lâu đã đến Tĩnh Từ tự.
Cảnh tượng trong chùa cũng như khi nãy mười mấy tử thi hòa thượng nằm ngổn ngang trong Đại Hùng điện, song tử thi của Đinh Tiểu Lăng đã biến mất, chỉ còn lại vết máu lênh láng.
Đinh Tiểu Nam chạy tìm khắp nơi trong chùa cũng chẳng thấy thi thể của Đinh Tiểu Lăng đâu cả.
Sách Hồn Thần Sấu nóng ruột nói:
- Có lẽ thương thế của em gái ngươi không nặng, đã bỏ đi rồi cũng nên.
Đinh Tiểu Nam rướm nước mắt:
- Không lẽ, nó đã bị Cương Thi chưởng lực của Thi Tăng đánh trúng yếu hại, làm sao bảo toàn được tính mạng?
Sách Hồn Thần Sấu gật đầu:
- Không sai, Cương Thi chưởng lực đánh trúng con bé chỉ mới mười tuổi đầu, quả đúng là chẳng tài nào sống nổi...
Đoạn chau mày nói tiếp:
- Nhưng mà tử thi đâu? Tử thi biến đi đâu mất chứ?
Đinh Tiểu Nam khóc gào:
- Tôi nhất định phải tìm bằng được tử thi của em gái tôi.
Sách Hồn Thần Sấu bỗng vỗ vào sau ót nói:
- À, ta hiểu rồi, nhất định đã bị thú dữ tha đi mất.
Đinh Tiểu Nam ngẩn người:
- Cũng không lẽ.
- Hừ, sao ngươi biết là không có lẽ? Trong Thái Hành sơn này có biết bao là mãnh thú, tha xác một đứa bé là việc bình thường.
- Nhưng thứ nhất trong đây hoàn toàn không có dấu chân thú vật, thứ nhì nơi đây có hàng đống xác hòa thượng, tại sao thú dữ không tha mà lại chỉ tha xác của em gái tôi?
Sách Hồn Thần Sấu lại vỗ tay vào sau ót:
- Không sai, nhưng mà...
Hiển nhiên y cũng chẳng suy đoán ra được nguyên nhân mất xác của Đinh Tiểu Lăng.
Đinh Tiểu Nam tìm không được xác của em gái, bèn ngồi xuống đất khóc rống lên.
Sách Hồn Thần Sấu cố gắng chờ đợi một hồi, đoạn nói:
- Thôi đừng khóc nữa, ta đi thôi.
Đinh Tiểu Nam đưa tay quệt nước mắt:
- Đi đâu?
Sách Hồn Thần Sấu sa sầm nét mặt:
- Tất nhiên là đến sơn cốc gì đó để tìm Mai Hoa kiếm phổ.
Đinh Tiểu Nam bỗng ngửa cổ cười vang:
- Thật đáng tiếc, đó chỉ là sự bịa đặt, mục đích chỉ là muốn mai táng thi thể em gái tôi thôi, thật không ngờ thi thể lại biến mất.
Sách Hồn Thần Sấu tức tối:
- Hay cho tiểu tử kia, té ra ngươi xảo quyệt thế này.
Năm ngón tay co lại như cái móc chộp vào vai Đinh Tiểu Nam.
Đinh Tiểu Nam chỉ còn biết nhắm mắt chờ đón số mạng bi thảm giáng lên đầu.
Đột nhiên! Có tiếng bước chân chệch choạng đi tới, đồng thời một giọng nói hóm hỉnh vang lên:
- Khoan đã nào... khoan đã nào...
Sách Hồn Thần Sấu ngẩn người dừng tay lại, chỉ thấy một lão ăn mày đầu tóc bù xù kéo lê một cây gậy bằng gỗ đỏ, bên lưng treo lủng lẳng một túi rượu to tướng, trông hết sức khôi hài.
Lão ăn mày đến gần, há to miệng ra thở:
- Lão làm gì đó? Dạy dỗ cháu ư?
Sách Hồn Thần Sấu trợn trừng mắt:
- Tránh ra, chẳng việc gì đến ngươi!
Lão ăn mày liếm môi:
- Nếu đứa bé này là cháu của các hạ thì lão khiếu hóa này không can thiệp đến.
Sách Hồn Thần Sấu bực tức quát:
- Không phải thì sao?
- Nếu không phải thì ta đây phải can thiệp.
- Ngươi can thiệp bằng cách nào?
- Giao đứa bé này cho mỗ!
Sách Hồn Thần Sấu hét lên:
- Giao cho ngươi chi vậy? Đem đổi lấy rượu uống hả?
Lão già chép miệng:
- Các hạ quả là thánh sống, đoán trúng phóc!
Sách Hồn Thần Sấu ngơ ngẩn:
- Ngươi đem nó đi đổi rượu thật ư?
Lão ăn mày cười híp mắt:
- Mỗ thấy các hạ cũng chẳng ưa gì đứa bé này, có lẽ là định giết nó, chi bằng biếu cho lão khiếu hóa này đem đổi lấy vài cân rượu nhạt.
Sách Hồn Thần Sấu nhếch môi cười:
- Biếu cho ngươi cũng được, nhưng đâu thể biếu không.
Lão ăn mày chau mày:
- Vậy phải như thế nào?
Sách Hồn Thần Sấu cười khảy:
- Lão phu phải giữ lại hai tay và hai chân.
Lão ăn mày ra chiều thất vọng:
- Như vậy đâu có ai chịu đổi rượu cho mỗ nữa.
Sách Hồn Thần Sấu bực tức nạt:
- Đừng lôi thôi nữa, tránh ra mau!
Lão ăn mày cũng tức giận quát:
- Ngươi bảnh hơn lão khiếu hóa này bao nhiêu mà lớn lối thế hả?
Sách Hồn Thần Sấu cười gằn:
- Lão phu chẳng những lớn lối mà còn muốn đập vỡ sọ ngươi nữa.
Lão ăn mày kinh hãi:
- Ô, muôn giết mỗ ư?
Sách Hồn Thần Sấu gắt giọng:
- Nếu ngươi còn chưa chịu cút xéo đi, đó là muốn chết.
Lão ăn mày bỗng ngồi bệt xuống đất dằn dỗi:
- Lão khiếu hóa này tuổi đã ngoài bát tuần, nghèo đến mực không có tiền để mua rượu uống, cái mạng già này có gì đáng kể, thôi thì chết sớm còn hơn...
Đoạn hét toáng lên:
- Giết đi, cứ đập vỡ sọ ta đi...
Sách Hồn Thần Sấu điên tiết:
- Ngươi quả đã chán sống lắm rồi, vậy thì để lão phu siêu độ cho ngươi.
Vung tay bổ ra một chưởng nhanh như chớp. Song, lão ăn mày đã nhanh nhẹn lộn một vòng dưới đất tránh khỏi la lên:
- Gượm đã... gượm đã...
Sách Hồn Thần Sấu ngẩn người, bởi chiêu chưởng của y vừa rồi hết sức ảo diệu, đối phương khó thể tránh thoát, vậy mà lão ăn mày lại tránh khỏi một cách dễ dàng, xem ra lão ta cũng chẳng phải tay vừa, bèn buông tiếng cười khẩy quát:
- Sao? Ngươi sợ chết rồi ư?
Lão ăn mày đưa tay sờ đầu:
- Lão khiếu hóa này chẳng phải sợ chết đâu, mỗ định đánh cược với ngươi một phen.
Sách Hồn Thần Sấu ngạc nhiên:
- Đánh cược? Ngươi định đánh cược ra sao?
- Nếu ngươi đánh vỡ sọ mỗ được thì mỗ đành chịu...
Đoạn trợn ngược mắt nhìn thẳng vào mặt Sách Hồn Thần Sấu, nói tiếp:
- Còn như một chưởng không đánh vỡ được sọ mỗ được thì sao?
- Không đánh vỡ được ư?
Sách Hồn Thần Sấu thoáng ngẩn người, liền tức bật cười nói tiếp:
- Sọ ngươi đúc bằng sắt ư?
- Mặc kệ đúc bằng sắt hay không, miễn nếu ngươi không đánh vỡ được thì tính sao?
Sách Hồn Thần Sấu cười gằn:
- Nếu một chưởng mà không đánh vỡ được sọ ngươi, lão phu tự đập vỡ sọ mình.
Lão ăn mày xua tay lia lịa:
- Không được, nếu như vậy vụ đánh cược này kể như là con số không?
Sách Hồn Thần Sấu ngạc nhiên:
- Tại sao?
Lão ăn mày giọng hóm hỉnh:
- Chẳng phải lão khiếu hóa xem thường ngươi, ngươi chưa đủ can đảm tự đập vỡ sọ mình đâu.
Sách Hồn Thần Sấu giận điên người, nhưng cố dằn nén:
- Vậy thì đánh cược như thế nào?
- Rất đơn giản, nếu ngươi thua thì hãy trao đứa bé này cho mỗ và bù thêm mười lạng bạc để mua rượu, thế nào?
Sách Hồn Thần Sấu cười phá lên:
- Được, đồng ý!
Mắt đảo tròn, đoạn nói tiếp:
- Nhưng lão phu có điều kiện, một chưởng phải đánh trúng thì mới kể, không được tránh né.
Lão ăn mày toét miệng cười:
- Đó là lẽ tất nhiên!
Đoạn ngồi bệt xuống đất, ngắm nghía mắt bất động.
Sách Hồn Thần Sấu cắn răng vận công vào tay phải, vụt một chưởng bổ xuống đỉnh đầu lão ăn mày với mười thành công lực, chỉ nghe một tiếng “bùng” vang dội, một bóng người ngã nhào.
Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng - Không rõ... Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng