Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 318: Yêu: Ngày 6 Tháng 7
eta: N.P
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Được, em chờ tin của anh.”
“Ừ, anh sẽ dốc toàn lực đi tìm hắn.” Cúc Như Khanh cam kết.
Sau khi hai người nhất trí việc tìm Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần có khổ tâm trong lòng, cũng không hề trước mặt Cúc Như Khanh nói đến nỗi thương tâm của anh, vì bọn họ đều là người bị hại, không thể để sự tổn thương từ người khác, áp đặt lên người đối phương.
Cúc Như Khanh điều động nhân lực Cúc Thị, tiến hành điều tra vị trí của Nhâm Thần Phong, mặc dù vẫn chưa tìm được, nhưng anh có lòng tin, nhất định có thể tìm được hắn, giải quyết khúc mắc trong lòng Mặc Thiên Trần.
một tháng sau, công ty Mặc Thị.
Kể từ sau khi Nhâm Thần Phong mất tích, Mặc Thiên Trần vẫn một lòng khúc mắc, nghiệp vụ của công ty ứ đọng không ít, lịch trình làm việc trong ngày đều do một tay Triển Thanh Thanh sắp xếp, một số chuyện cũng là Triển Thanh Thanh tự mình giải quyết.
“Đại tiểu thư, em đi trước.” Triển Thanh Thanh gõ cửa, ló nửa cái đầu vào.
Mặc Thiên Trần như rơi vào sương mù, “Em đi đâu vậy?”
“Hôm nay đến cô nhi viện, em thấy gần đây tinh thần của chị vô cùng khẩn trương, Nhâm tiên sinh vẫn chưa có tin gì nên em thay chị đến đó.” Triển Thanh Thanh đáp.
Mặc Thiên Trần nhìn lịch, hôm nay là ngày 6 tháng 7, chính là ngày xảy ra đêm cô bán mình kia, hàng năm vào ngày này, đều sẽ âm u hơn so với ngày 1 tháng 5, cô sẽ đi cô như viện thăm bọn nhỏ, hy vọng những đứa trẻ kia có thể an ủi trái tim mình.
thật nhanh, mới đó mà đã bảy năm rồi, bảy năm thời gian, bảy năm chời đợi, chịu lắm cay đắng vẫn phải chờ đợi…
Cũng may, hiện tại cô đã có Cúc Như Khanh, có Cúc Hoài Cẩn, tất cả những điều cô mong chờ đều đến, cho dù có bao nhiêu đau khổ, có thể được ở bên cạnh bọn họ, cô cũng đã thổn thức cảm tạ không hết.
Chỉ là, không có Nhâm Thần Phong, tất cả đều không được hoàn mỹ.
“Chị cũng đi.” Mặc Thiên Trần đứng dậy, “Chị cũng muốn ra ngoài một chút.”
trên đường đi đến cô nhi viện, Triển Thanh Thanh thở dài nói: “Đại tiểu thư, chị không cần tiếp tục thương tâm, Nhâm tiên sinh nhất định không hy vọng nhìn thấy bộ dạng đau lòng khổ sở của chị bây giờ, cho nên mới rời đi, hoặc là, anh ta rời khỏi đây, là vì muốn tốt cho chị, chị như vậy không phải là phụ lòng anh ta sao?”
“Chính vì vậy, chị mới càng thêm áy náy, từ trước đến nay chị chưa làm chuyện gì cho anh ấy, còn anh ấy đã bỏ ra rất nhiều, Thanh Thanh, chị nợ anh ấy quá nhiều!”Mặc Thiên Trần khổ sở đáp, “Chị hy vọng có thể đền bù cho anh ấy phần nào, không thể để anh ấy cứ thế âm thầm đi mất, nếu não của anh ấy xảy ra vấn đề thì sao? Tay của anh ấy còn chưa thuận tiện, cũng không có người ở bên cạnh chăm sóc, anh ấy lại một mình yên lặng chịu đựng tất cả…”
Hai người nói chuyện, đã tới cô nhi viện.
Lúc này là xế chiều, vừa đúng lúc bọn nhỏ tan học, đang chơi trên chỗ đất trống, thấy Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh đến, bọn nhỏ cũng hoan hô chạy tới.
“Chị Mặc…”
“Chị Triển…”
Mặc Thiên Trần vươn tay ôm bọn nhỏ, Triển Thanh Thanh mang quần áo công ty mới làm đưa cho bọn trẻ.
Bọn nhỏ cầm quần áo mới, khuôn mặt đỏ ửng vì vui vẻ.
Bất chợt, tiếng đàn dương cầm truyền đến.
Mặc Thiên Trần nhạy cảm, vừa nghe đến tiếng đàn, trong lòng cũng kích thích, Thần Phong, Thần Phong…
Triển Thanh Thanh đang bị bọn nhỏ vây quanh, Mặc Thiên Thiên đã đi ra xa. đã rất lâu không có nghe tiếng đàn này, tất cả đều giống nhau, cũng đã thật lâu không được gặp Nhâm Thần Phong, tiếng đàn lúc này, gợi lên hi vọng của cô đối với hắn.
Thần Phong, Thần Phong, là anh sao?
cô tìm theo tiếng đàn, đi thẳng đến một gian phòng, nhìn vào cửa sổ đối diện. Dư âm của buổi trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh soi vào trên những phím đàn, nhất thời giống như một khúc ca lưu loát, miêu tả lại căn phòng, truyền vào lòng Mặc Thiên Trần.
cô đứng ở cửa, nhìn bóng lưng người đàn ông đang quay về phía mình, cao to, lịch sự và nho nhã, tóc dài, ăn mặc vô cùng tùy ý, một thân quần ảo màu trắng thoải mái, đôi tay đang hoạt động, từng âm thanh đều được phát ra từ những đầu ngón tay linh hoạt của hắn.
hắn, giống như thứ được đàn ra không chỉ là âm thanh, mà còn là cả linh hồn.
Piano giống như linh hồn của hắn, khúc nhạc nhẹ nhàng mà tuyệt vời, đàn lúc trời gần tối, dường như có thể khiến mọi buồn phiền của Mặc Thiên Trần trở thành hư không, ngay cả chính cô, cũng không biết tiếng đàn có ma lực lớn như vậy.
Có thể là cô chưa bao giờ để tâm nghe tiếng đàn của Nhâm Thần Phong, hiện giờ, hắn không có ở bên cạnh cô rồi, cô cũng không thể nghe được tiếng đàn của cô, hoặc là cả đời này, hắn đều sẽ không tiếp tục đàn, vậy nên, cô mới có thể cảm nhận được tình cảm lớn lao trong đó.
Thần Phong, anh đang ở đâu?
đang lúc cô cười khổ muốn rời đi thì tiếng đàn chợt dừng lại, Mặc Thiên Trần không khỏi ngẩn ra, sau đó nói lời xin lỗi: “thật xin lỗi, quấy rầy anh!”
Người đàn ông kia xoay lại, trong nháy mắt, khi hắn nhìn cô mỉm cười, Mặc Thiên Trần thật sự chính là sợ ngây người.
Đây là sự thật sao?
“Thiên Thiên, em đến rồi…”
Câu hỏi này, tuy rằng rất bình thương, nhưng lúc này Mặc Thiên Trần lại ngổn ngang trăm mối, cảm xúc thương đau, cô nhìn hắn, “Thần Phong…”
“Đúng vậy, là anh!”
Khóe môi hắn khẽ cười, vẫn giống như đêm mùa hè mát mẻ đó, bất kì ai cũng không nhận ra hắn từng gặp phải chuyện gì, mà vẫn là có thể đàn ra thứ âm nhạc cảm động cả thế giới.
“Thần Phong…”
Mặc Thiên Trần vui vẻ chạy vào, cô chạy tới trước mặt hắn, nước mắt không nhịn được chảy xuống, “Anh đã đi đâu? Tại sao không tìm thấy anh? Anh có biết anh rời đi không nói tiếng nào em có bao nhiêu khổ đau không? Chị Vũ cũng nhớ anh…”
Nhâm Thần Phong nhìn cô vừa khóc vừa cười, anh đưa tay trái lau đi nước mắt trên má cô, “thật xin lỗi, anh khiến mọi người lo lắng.”
“Anh bây giờ sao rồi? Em vừa mới nghe anh đánh đàn!” Mạc Thiên Trần cầm lấy tay phải của anh, “Tay anh hiện tại đã khỏe rồi sao? đã khôi phục rồi…”
không đợi cô nói xong, cô liền sợ ngây người, bởi vì bên tay phải của anh là một cánh tay màu đen được che giấu trong tay áo. Mặc Thiên Trần đưa tay sờ, phát hiện cảm giác lạnh như băng, cô không dám nhìn anh, “Tại sao phải như vậy? Em rõ ràng vừa nghe thấy anh đàn, nhưng tại sao lại phải giả bộ như vậy? Thần Phong, đây là cái gì? Anh muốn đeo cái này cả đời sao?”
Nhâm Thần Phong an ủi cô: “không có gì đâu, đây chỉ là một thiết bị phụ trợ thôi, hôm nay vừa trang bị xong thì đi tới cô nhi viện, muốn ở cùng bọn nhỏ, không ngờ lại gặp em ở đây, Thiên Thiên, khiến em phải lo lắng rồi.”
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam