What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 302
eta: N.P
Cúc Như Khanh thấy cô từ sau chui ra, không ngờ hôm nay vẫn có dịp nói chuyện với cô sau cái ngày cô bỏ đi đó, hôm nay cô còn có thể quay lại đây, với hốc mắt đỏ đỏ, với ánh mắt mong đợi, mắt anh vẫn lạnh lùng, không lộ ra vẻ gì.
“Như Khanh, Phí Cường Liệt rõ ràng là tới đây gây chuyện, hắn và Cúc Thiên Lâm đã thông đồng hết rồi, bây giờ anh mà nhắc lại, sẽ bị bọn họ lật đổ. Như Khanh, đừng đến đó được không?” Mặc Thiên Trần dù không biết cái gì gọi là quy tắc giang hồ, cái gì là bang phái tranh đấu, nhưng loại thông đồng lợi ích này cô vẫn hiểu rõ.
Dù lúc đầu Phí Cường Liệt và Cúc Thiên Lâm có xung đột với nhau, nhưng hai người đó tuyệt đối là đang diễn tuồng, mục đích để khơi lên chiến tranh nhắm vào Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần hiểu đạo lý này, Cúc Như Khanh sao lại không hiểu.
“Tôi hiểu, lui xuống trước đi.” Anh trầm giọng.
Mặc Thiên Trần từ từ buông tay anh ra, lui về sau. Trần Tiêu vội vàng tiến lên kéo cô lại, “Thiếu phu nhân, chúng ta đi trước đi! cô sắp trễ làm rồi!”
“không cần! Tôi phải chờ Như Khanh.” Mặc Thiên Trần kiên quyết đáp.
hiện giờ Cúc Như Khanh bị vướng vào cuộc chiến gia tộc, cô sao có thể trơ mắt bỏ đi, cô từng nói, cô muốn ở bên anh.
Lúc này, Cúc Như Khanh tiến tới bên Phí Cường Liệt, Phí Cường Liệt âm thầm dùng súng chống đỡ lên hông anh, anh vai kề vai tựa sát lên cổ Phí Cường Liệt, chỉ cần Phí Cường Liệt nổ súng, anh nhất định sẽ cắt đứt cổ hắn trước, anh nhỏ giọng: “Ông cũng có thể nhìn ra, chúng ta ai manh động nhanh hơn, thì sẽ biết ai chết sớm hơn.”
Phí Cường Liệt biết lợi hại, nhìn Cúc Như Khanh, sắc mặt anh vẫn vậy, “Buông hết xuống.”
“Tôi chưa nói hết.” Cúc Như Khanh dùng ánh mắt thể hiện ý nghĩ, hướng Phí Cường Liệt đi theo ánh mắt của mình nhìn quanh địa hình bốn phía đều bị mai phục, “Ông và bác có mưu kế, tôi đã sớm biết, người của bác đã bị Trần Ích thu phục hết rồi, người ông đưa theo, toàn bộ cũng vào rọ.”
“không thể nào!” Phí Cường Liệt không ngờ, nhìn Cúc Như Khanh tỏ ý không tin.
Cúc Như Khanh chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó lớn tiếng: “Đại đương gia, dù hôm nay thế nào, cũng mời các anh em khác phái, cùng đưa tiễn Như Phong, ông nội, bác hai và chú út đều muốn như thế.”
Cúc Thiên Lâm từ xa nhìn thấy Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt đang nói chuyện, không biết là đang nói gì, liền thêm dầu vào lửa, “Phí Cường Liệt, hôm nay ông tới quậy, tôi không sợ đâu, các anh em, xông lên đi!”
Lúc này, Cúc Như Khanh đứng chính giữa, người của hắn xông lên, chính là muốn giết Cúc Như Khanh, nếu Cúc Như Khanh bất hạnh bỏ mạng, thì xem như là trong lúc bạo loạn lỡ tay giết anh. Đó là suy nghĩ của Cúc Thiên Lâm.
đang lúc Cúc Thiên Lâm dẫn người xông lên, Cúc lão gia lên tiếng: “Thiên Lâm, làm gì đó? Lui ra!”
“Cha, con không chấp nhận thái độ của Phí Cường Liệt, hắn căn bản là tới đây để khiêu khích, không phải tới để đưa tiễn Như Phong, con sao có thể để mặc hắn khi dễ Như Phong được?” Cúc Thiên Lâm muốn cho người khác thấy hắn và Phí Cường Liệt không đội trời chung, nên càng nói càng cố nâng sự xung đột với Phí Cường Liệt lên.
Cúc lão gia nghe xong, vỗ lên bàn, “rầm!” một tiếng, cái bàn lập tức như chia năm xẻ bảy, “Cúc Thiên Lâm, lui ra hết cho tôi!”
Cúc Thiên Lâm mắt thấy kế hoạch có khi sẽ thất bại, dù không cam tâm cũng đành phải trở về đứng bên cạnh Cúc lão gia.
Cúc lão gia rống to: “Phí Cường Liệt, ra ngoài cho tôi! Hôm nay không cần cậu đến tham gia tang lễ. Như Khanh, quay lại đây!”
Cúc Thiên Lâm xem tình hình, cụ ông hiển nhiên là đứng về phía Cúc Như Khanh, thành bại đều nằm ở đây, Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt đều đang đứng trong vòng vây, hắn không thể để lỡ cơ hội, “Cha, để con đuổi Phí Cường Liệt đi!”
Cúc Như Khanh một tay đuổi Phí Cường Liệt ra, Phí Cường Liệt trên tay cầm súng, anh nhìn Phí Cường Liệt, “Ông nội có lệnh, toàn bộ các người đều phải ra về!”
Phí Cường Liệt không chịu, hắn biết đây là thời điểm tốt nhất để trừ khử Cúc Như Khanh, “Cụ à, tôi nể mặt ông, hôm nay mới đến đây, ông nhìn lại Cúc gia đi, tuổi còn trẻ mà đã “game over”, ông già rồi mà vẫn còn sống, ông không thấy thẹn sao, già mà không chết! Nhất định là ông mượn mệnh con trai, cháu trai ông, mới có thể còn sống tới bây giờ…”
“Phí Cường Liệt, cút đi cho tôi!” Cúc Như Khanh không cho phép hắn vũ nhục ông nội, anh vung quyền cước, đánh về phía Phí Cường Liệt.
Cúc Thiên Lâm nhân cơ hội này chạy về phía Phí Cường Liệt, Cúc lão gia nhiều năm lăn lộn giang hồ, đương nhiên biết rõ thế cục hôm nay, vươn tay ném gậy ra ngoài, trúng đùi Cúc Thiên Lâm.
“Cha…” Cúc Thiên Lâm té lăn ra đất, ôm hận nhìn chằm chằm Cúc lão gia.
Phí Cường Liệt bị Cúc Như Khanh tay không khống chế, “Phí Cường Liệt, nói bọn họ bỏ súng xuống, lui ra ngoài!”
“Tao không nói!” Phí Cường Liệt nổi trận lôi đình.
Cúc Như Khanh không nói thêm, buộc chặt cổ hắn, Phí Cường Liệt nhìn thấy Cúc Thiên Lâm ngã ra đất, chín hắn cũng không biết sống chết ra sao, đành lên tiếng, “Tất cả bỏ súng xuống, lui ra ngoài!”
Chỉ trong thời gian ngắn, người hắn dẫn theo, tất cả buông vũ khí, lui ra cửa chính.
“Cúc Như Khanh, bây giờ thả tay được chưa!” Phí Cường Liệt quát.
Cúc Như Khanh lại giảo hoạt cười, “Tôi chưa từng nói sẽ thả ông đi.”
“Mày đường đường là chủ tịch Cúc Thị, ngay trước mắt tất cả mọi người, lại nói không giữ lời!” Phí Cường Liệt thấy toàn bộ người của hắn đều đã lui ra, chỉ còn mình hắn ở trong tình thế nguy hiểm.
“Tôi đã cho ông cơ hội để đi, nhưng ông không đi!” Cúc Như Khanh lạnh lùng đáp, “Vậy bây giờ không cần đi nữa! Ông không phải không biết con người tôi, thích nhất là bắt rùa nhốt hũ!”
“Cậu chính là cố ý!” Phí Cường Liệt hận không thể vùng dậy.
Cúc Như Khanh một mình bước đến bên cạnh hắn, đã có nắm chắt mới tự mình bước vào vòng nguy hiểm, Phí Cường Liệt lần nào cũng rơi vào bẫy Cúc Như Khanh đã bố trí sẵn, cái này gọi là “binh bất yếm trá”, Cúc Như Khanh đoán được hắn sẽ chui vào.
“Xin lỗi ông nội tôi!” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.
“nói xin lỗi, cậu cho tôi đi sao?” Lần này Phí Cường Liệt ra điều kiện trước.
Cúc Như Khanh lại đáp: “Ông còn chưa đủ tư cách nói điều kiện với tôi đâu.”
“Cúc lão gia tại thương, là tôi thô thiển, hôm nay ăn nói có chút không phải, mạo phạm lão gia xin lão gia tha thứ!” Phí Cường Liệt đành chịu nhận lỗi, “Lão gia, tôi lập tức đi, có được không?”
Bắt đầu từ lúc đánh nhau mọi người mới hiểu ra, Cúc lão gia vẫn muốn Cúc Như Khanh ngồi vững cái ghế chủ tịch, Cúc Như Khanh bắt được Phí Cường Liệt, bắt hắn xin lỗi Cúc lão gia, khí phách và sự hiếu thuận khiến ai nấy đều cảm phục. Cúc Như Khanh không chỉ biết thủ đoạn mà còn rất có tình nghĩa.
Cúc lão gia nhìn cháu, “Như Khanh, thả hắn đi! Đừng để hắn làm bẩn sàn nhà ta!”
“Vâng, ông nội!” Cúc Như Khanh buông lỏng Phí Cường Liệt.
Trần Ích lập tức chạy lên phía trước dậm chân nói: “Chủ tịch, sao lại bỏ qua cơ hội giết Phí Cường Liệt, cơ hội tốt như vậy mà?”
“Hôm nay là tang lễ Như Phong, chúng ta không nên gây thêm chuyện.” Cúc Như Khanh chủ trương diệt trừ giặc ngoài rồi mới tới thù trong.
Phí Cường Liệt đi rồi, Cúc Thiên Lâm rất yên lặng, cơ hội cứ bị bỏ qua như vậy, về sau muốn tìm cơ hội khác, chỉ e là khó càng thêm khó.
Trận chiến sóng gió đầy nguy cơ trong tang lễ này kết thúc có hậu. Khách cũng từ từ ra về.
Cúc Thiên Lâm vẫn khóc rống trước mộ Cúc Như Phong, Cúc Như Khanh xoay người rời đi, lúc này, dưới cây dù xanh, anh đã sáng tỏ ý nghĩ của bản thân.
Mặc Thiên Trần cũng đứng trong mưa, cô và Cúc Như Phong mặc dù cũng không có giao tình gì, nhưng con người này còn trẻ đã xa rời sự sống, cũng rất đáng than thở, cô nhìn kỹ xung quanh, Chu Tiểu Kiều từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Tất cả đều vì Chu Tiểu Kiều mới nổ ra chiến tranh, rốt cùng trong cơn mưa này, cũng tạm thời đặt một dấu chấm hết, nhưng không ai biết được, cuộc chiến này mãi mãi không có kết thúc.
Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Khanh rời đi, vội vã chạy theo, “Như Khanh, chờ em một chút…”
cô không có dù, mưa ướt hết cả người, Cúc Như Khanh thấy cô bắt được tay áo anh cũng chỉ lạnh lùng nói: “Tôi đã nói gì?”
“Nhưng em có lời muốn nói với anh!” Mặc Thiên Trần nhìn anh, để mặc cho nước mưa tưới vào người, “Như Khanh, hãy nghe em nói đã được không?”
Cúc Như Khanh xoay người lên xe, “Tôi với cô không có gì để nói!”
“Như Khanh...” Mặc Thiên Trần vọt tới trước mặt anh, anh vừa lên xe, cô cũng nhanh nhẹn chui vào, cô nhìn anh từ trên xuống dưới đều khô ráo chỉnh tề, còn bản thân lại bị mưa làm ướt sũng, “Như Khanh, anh nghe em nói được không?”
Cúc Như Khanh nhìn cô không nói gì, ra lệnh cho tài xế, “Ném cô ta xuống xe.”
“Đừng!” Mặc Thiên Trần mặc kệ bản thân bị ướt, lập tức nhảy vào ngực anh, “Như Khanh, em thật sự có lời muốn nói, anh để em nói xong đã, được không?”
“Chủ tịch…” Tài xế mở cửa xe, thấy Mặc Thiên Trần ôm Cúc Như Khanh không buông, muốn kéo Mặc Thiên Trần ra.
“Lái xe!” Cúc Như Khanh ra lệnh.
“Dạ, chủ tịch!” Tài xế lập tức lái xe, rời khỏi mộ địa.
Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh đã chịu nghe cô nói liền vội vàng, “Như Khanh, em không muốn đi, em muốn ở lại bên anh, anh đừng đuổi em được không?”
“Nếu điều cô muốn nói là chuyện này, thì xuống xe!” Rốt cuộc anh cũng chịu mở miệng, nhưng vẫn vô tình.
“không… không… Em còn có lời muốn nói!” Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Lúc trước, lúc em mới phát hiện anh chính là người đàn ông đêm đó, em xác nhận em không có cách nào chấp nhận được sự thật đó, em muốn chạy trốn, muốn trốn tránh nó, đó là vì em cảm thấy em không xứng với anh, anh biết không? Như Khanh, anh ở trong lòng em dù có cao ngạo tới đâu, em vẫn tôn kính anh, cảm thấy trên đời này không có chuyện gì anh không làm được…”
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam