Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 293: Ngược Yêu: Tim Chỉ Có Anh
dit: Camnu
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, bò lên giường ngồi cạnh anh, vươn tay xoa ngực anh, dùng lòng bàn tay khẽ vuốt, mong có thể giảm bớt sự đau đớn, thống khổ của anh.
cô dựa vào ngực anh, nghe tiếng mê sảng của anh dần nhỏ lại, cô cũng chẳng biết từ lúc nào mình đã ngủ thiếp đi trên ngực anh.
Mặt trời chiếu vào khiến người có chút nhói mắt, Cúc Như Khanh tỉnh lại, đầu còn đau dữ dội, mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ trên người anh, bàn tay nhỏ bé của cô còn đặt trên ngực anh, tóc còn buộc chưa thả, cả áo ngủ cũng chưa thay, co rúc nằm trên người anh.
Còn bản thân anh, toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần lót, anh lập tức tỉnh táo, tối qua không uống nhiều lắm, nhưng chẳng biết sao say đến nỗi hoảng hốt, cảm thấy tim vẫn còn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo đó.
Anh thấy cô ngủ không sâu, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, chân mày hơi nhíu lại, dường như đang có chuyện gì phiền lòng, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Anh ngồi dậy, ôm cô sang một bên, muốn giúp cô ngủ ngon, lúc này, Mặc Thiên Trần đột nhiên tỉnh lại, cô lập tức lật người nhảy lên, thấy Cúc Như Khanh đã khôi phục, liền nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
Chưa chạy được mấy bước, đã bị Cúc Như Khanh bắt được ý nghĩ, “Sợ anh vậy sao, vừa dậy liền muốn trốn?”
“Anh…” Mặc Thiên Trần nhất thời kinh ngạc, “Em…”
“Cái gì anh? Cái gì em?” Cúc Như Khanh tức giận, “Đêm qua em dám leo lên giường của anh, giờ muốn bỏ chạy sao?”
Mặc Thiên Trần than, “Để em đi xem Cầm Du đã, rồi trở lại giải thích với anh được không?”
“Đừng lấy con ra làm cớ!” Cúc Như Khanh không chịu buông cô ra.
“Anh….” Mặc Thiên Trần nhìn con người vừa dã man vừa không hiểu chuyện Cúc Như Khanh trở lại, cô chỉ đáp, “Tối qua Cầm Du tự nhiên phát sốt, em muốn xem con đã hạ sốt chưa.”
Cúc Như Khanh buông tay cô, lập tức mặc quần áo, “Sao tối qua em không nói với anh?”
“Tối qua anh say như chết, em làm sao nói!” Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Con đã tiêm thuốc, hạ sốt rồi, chúng ta cùng đi xem đi.”
Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần cùng đến phòng Cúc Cầm Du, thím Lục đang cho cậu ăn cháo, vừa thấy hai người đi vào, “Ba, mẹ, chào buổi sáng!”
“Cầm Du, con thấy khỏe hơn chưa?” Mặc Thiên Trần ngồi vào bên cạnh cậu, sờ sờ trán cậu, “Hạ sốt rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đi học, để tránh tới trường bệnh lại tái phát, một lát nữa mẹ gọi điện xin cho con nghỉ, được không?”
“Cảm ơn mẹ.” Cúc Cầm Du mím môi cười.
“Mẹ, con cũng không muốn đi học.” Lúc này, Cúc Hoài Cẩn chạy vào.
Mặc Thiên Trần đưa tay vuốt ve đầu của cô nhóc, “Chẳng lẽ con cũng bị sốt sao?” cô ngắt nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Cúc Hoài Cẩn, “Như mọi ngày, con phải đi học thôi.”
Cúc Hoài Cẩn thấy Mặc Thiên Trần không đáp ứng, liền chạy tới đứng bên cạnh Cúc Như Khanh đang im lặng, “Ba ơi!”
Cúc Như Khanh vươn tay ôm tiểu cống chúa lên, Cúc Hoài Cẩn ôm lấy cổ anh, “Lâu rồi ba không ôm con, sau này ngày nào cũng muốn ba ôm.”
Cúc Như Khanh nghe vậy thì cười, hôn vào má con gái, “Được!”
Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Hoài Cẩn ở trong ngực của Cúc Như Khanh làm nũng, mắt hơi có chút ướt át, Cúc Hoài Cẩn dễ dàng có được nụ cười của anh, còn cô lại không biết nên làm thế nào mới phá giải được mối quan hệ càng ngày càng khó khăn của hai người.
Cúc Như Khanh đưa tay vuốt ve trán của Cúc Cầm Du, sau đó ôm Cúc Hoài Cẩn ra ngoài, Mặc Thiên Trần cũng trở về phòng ngủ, đi tắm, chuẩn bị đi làm.
Tối qua cô mệt đến nỗi quên tắm, nằm luôn trên người Cúc Như Khanh ngủ, bây giờ con đã hồi phục, cô cũng yên lòng, muốn đến công ty.
Mặc Thiên Trần tắm xong ra ngoài, thấy Cúc Như Khanh đã trở lại phòng, ngồi trên sofa, cô đi tới, “đi tắm đi! Nếu tim còn không khỏe, thì đi kiểm tra đi.”
Cúc Như Khanh nhìn cô, không lên tiếng, cô khẽ ngớ ngẩn, xoay người đến tủ quần áo lấy quần áo ra thay, thay xong, thấy anh vẫn ngồi bất động, cô thở dài, xoay người ra ngoài.
cô thà làm bất cứ chuyện gì lúc anh ngủ hay khi anh không tỉnh táo, còn hơn lúc anh tỉnh mà lại nhìn cô không nói câu nào, Mặc Thiên Trần vuốt vuốt cái đầu đau, cô phải làm sao?
Cúc Như Khanh ngồi một lát, rồi đến công ty, xế chiều, Trần Ích gọi đến, “Tổng tài, Chu Tiểu Kiều và Cúc Như Phong ra ngoài rồi.”
“Theo sát bọn họ, tô lập tức đến.” Cúc Như Khanh buông văn kiện trên tay, sau đó chạy đi.
Cúc Như Phong lái xe, Chu Tiểu Kiều nhìn sang kính chiếu hậu thấy phía sau có xe đang theo đuôi bọn họ, “Như Phong, chúng ta bị theo gót rồi!”
“Nhất định là người của Cúc Thị Ám Dạ.” Cúc Như Phong đạp ga tăng tốc, vội vã phóng đi.
Cúc Như Khanh chạy đến, trầm giọng nói: “Đuổi theo!”
Bọn họ lâu rồi không xuất đầu lộ diện, đột nhiên ra ngoài, nhất định là có việc, Cúc Như Khanh thấy bọn họ phóng vào trung tâm thương mại, không khỏi nhíu mày.
Trần Ích đuổi theo sát, “Tổng tài, bọn họ chạy về phía rạp hát, ở đó vừa kết thúc một vở kịch, hiện giờ người ở đó đang ra về, bọn họ định lẫn vào đám người đó tẩu thoát!”
“Đuổi sát không buông!” Cúc Như Khanh ra lệnh.
Mặc Thiên Trần ở công ty làm đến hết giờ, tan việc về nhà, đang trên đường về, nhận được điện thoại của Nhâm Thần Phong, “Thiên Thiên, lần trước bạn của em là Đổng Nật tiểu thư có làm rơi đồ ở chỗ anh, anh không có cách nào liên lạc với cô ấy, nên mới gọi cho em, em có thể đưa lại cho cô ấy giúp anh không?”
“Bây giờ anh ở đâu?” Mặc Thiên Trần đáp, “Em vừa tan việc, tiện đường ghé sang lấy luôn.”
“Cũng tốt.” Nhâm Thần Phong nói địa chỉ cho Mặc Thiên Trần.
Tới cửa lớn rạp hát, Mặc Thiên Trần gặp Nhâm Thần Phong, lâu rồi cô không gặp lại người đàn ông này, bây giờ gặp lại, cảm giác đơn thuần chỉ là gặp lại một người bạn cũ, những cảm giác động lòng của năm nào, đã sớm tan biến. Vì trong lòng cô, đã sớm bị tên đàn ông tên Cúc Như Khanh chiếm trọn, không còn tha thiết nghĩ đến người đàn ông nào nữa.
“Thần Phong, em đến rồi.” cô đến trươc mặt hắn.
Nhâm Thần Phong đưa cho cô vật Đổng Nật làm rơi ở chỗ hắn, được đặt trong một cái túi giấy, “Thiên Thiên, làm phiền em.”
“không sao đâu, em cũng tiện đường mà. Được rồi, em đi trước.” Mặc Thiên Trần nhận lấy túi giấy.
“Thiên Thiên, đợi chút…” Nhâm Thần Phong kêu lên.
Lúc cô chuẩn bị xoay người đi, lại bị Nhâm Thần Phong đưa tay kéo vào ngực, Mặc Thiên Trần lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào, Nhâm Thần Phong chưa bao giờ điên cuồng như vậy, hắn luôn rất ôn nhu lễ độ, lại dịu dàng, động tác thô lỗ này khiến cô rất kinh ngạc.
P/S: Hẹn các bạn thứ 4 post tiếp, vì lý do beta bận.
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam