Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 286: Ngược Yêu: Mong Anh Mạnh Khỏe
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần và Trần Ích nhanh chóng đến xưởng, Mặc Thiên Trần bước xuống xe, thấy trong xưởng vẫn còn làm việc, vậy, rốt cuộc Cúc Như Khanh có ở trong xưởng không đây?
“Khang Hạo, thời điểm này cậu cũng ngủ được sao?” Trần Ích xuống xe, thấy Khang Hạo vẫn còn ngủ ngon trên xe, một tay kéo cổ áo Khang Hạo.
Khang Hạo còn buồn ngủ, hắn ngáp một cái, “Tới nơi rồi hả?”
“Đến rồi, chúng ta đến phòng làm việc xem Như Khanh có ở đó không?” Mặc Thiên Trần thấy hắn bị Cúc Như Khanh hành hạ đến thê thảm, không nhịn được lên tiếng.
Khang Hạo nghe xong, lập tức tỉnh lại, “Thiếu phu nhân, cô và Trần Ích vào đi! Tôi… Tôi không vào đâu…”
Nếu vào đó mà gặp Cúc Như Khanh, bảo đảm đêm nay muốn ngủ cũng không được, nhất định sẽ bị hỏa khí đốt chết! hắn còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ để ước hẹn với mỹ nữ!
Trần Ích trừng hắn, Mặc Thiên Trần vội vàng nói: “Được, mấy anh ở đây chờ, tự tôi vào!”
Cho dù Cúc Như Khanh có hỏa khí bao nhiêu, cũng không quan trọng bằng sự an toàn của anh, cô nói xong liền đi đến phòng làm việc.
“Anh, mọi người ở đây chờ, em đi theo thiếu phu nhân.” Trần Tiêu nói xong theo sát Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần chưa đến phòng làm việc của Cúc Như Khanh, đã nhìn thấy đèn phòng vẫn sáng, trong lòng cô rốt cuộc cũng thấy được một tia an lòng, tâm tư cũng nới lỏng không ít, cô đi đến cửa sổ nhìn vào, thấy Cúc Như Khanh vừa ăn xong, bát đũa còn để trên bàn, cô thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Nghiêm Tiểu Huệ cũng ở trong phòng, hai người nói nói cười cười.
Trong phòng, Nghiêm Tiểu Huệ thấy Cúc Như Khanh cơm nước đã xong, liền rót một ly trà xanh cho anh, rồi mới dọn dẹp bát đũa, cô cất hết rồi bỏ túi qua một bên, mới lấy ra mô hình một món đồ chơi đặt lên bàn Cúc Như Khanh.
“Tổng tài, tôi vừa làm, ba nói mang cho anh, anh xem đi!” Nghiêm Tiểu Huệ nói.
Cúc Như Khanh nhìn cô, “Tại sao không lấy ra trước?”
“Làm người cần phải ăn, làm gì có ai như anh chỉ lo công việc không lo ăn uống? Nếu tôi mang mô hình ra trước, nhất định anh sẽ không ăn cơm.” Nghiêm Tiểu Huệ nói đạo lý của cô.
Cúc Như Khanh cầm mô hình lên, cẩn thận xem xét, “cô cảm thấy có chỗ nào cần cải tiến?”
Nghiêm Tiểu Huệ vòng qua bàn làm việc, đứng bên cạnh anh, hai người cùng nhìn về phía mô hình, Nghiêm Tiểu Huệ nói ý kiến, Cúc Như Khanh nghe xong liên tiếp gật đầu.
Mặc Thiên Trần nhìn một hồi, từ từ xoay người đi ra, mặc dù tất cả lo lắng đã tan biến, nhưng trong lòng cô giống như có một cái gai đang không ngừng đâm chọc.
Anh từng nói, nếu trước mười hai giờ anh không về, anh sẽ gọi cho cô, nói cô biết anh đang ở đâu, để cô không phải lo lắng. Nhưng giờ anh đã quên mất lời nói của mình, cô nhớ là được rồi.
Nếu qua mười hai giờ mà anh vẫn chưa về, cô sẽ đi tìm anh, cô từng nói, cô không tin anh sẽ lêu lỏng, mà sự thật cũng chứng minh, anh bận rộn công việc, hết ngày dài đêm thâu, chỉ là người cùng anh đồng cam cộng khổ không phải là cô mà thôi.
không sao rồi.
thật sự, không sao.
Điều cô muốn biết, giờ phút này, anh vẫn mạnh khỏe, vậy là được rồi.
Khang Hạo thấy Mặc Thiên Trần đi vào phòng làm việc tìm Cúc Như Khanh, nhìn trời, sau đó hy vọng ngày mai đi làm, Cúc Như Khanh hỏa khí tiêu tan, hắn không muốn gánh chịu lửa đạn tập kích nữa.
Trần Ích một tay khoác lên vai hắn, “Người anh em! Biết rõ chủ tịch ở xưởng, còn giả vờ không biết gì hết.”
Khang Hạo bị Trần Ích nhìn thấu, cười ha ha, “Anh em tốt chính là anh em tốt, cùng mặc một bộ đồ, còn có thể cùng cua một cô…”
“Ai cùng cua một cô với cậu!” Trần Ích cắt đứt lời hắn.
“Được, chúng ta tách ra!” Khang Hạo cười, trở về đề tài cũ, “Cậu nghĩ xem, nếu tôi trực tiếp nói cho thiếu phu nhân biết, tiên sinh ở xưởng, thiếu phu nhân làm sao gấp gáp tìm tiên sinh như vậy? Thiếu phu nhân rõ ràng là lo lắng vô cùng, mới trực tiếp xông vào phòng làm việc, tiên sinh hẳn là vô cùng cảm động, hỏa khí tiêu tan! Hai người họ hòa hợp, bầu trời của chúng ta chắc chắn sáng sủa rồi.”
“Quân sư quạt mo nghĩ thật chu đáo!” Trần Ích dùng nắm đấm đụng nắm đấm của Khang Hạo.
“Quân sư quạt mo cái gì?” Khang Hạo không phục, “So với một số người thì kế sách này còn cao hơn một bậc.”
Cả hai đang nói chuyện, Mặc Thiên Trần từ xa đi tới, phía sau không phải Cúc Như Khanh, mà là Trần Tiêu, hai người liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ Cúc Như Khanh thật không có trong xưởng?
Mặc Thiên Trần lặng lẽ lau nước mắt, đi đến bên cạnh Trần Ích và Khang Hạo, “Được rồi, đã làm phiền hai người, chúng ta đi thôi!”
Khang Hạo không nhịn được, lập tức hỏi: “Thiếu phu nhân, tiên sinh đâu?”
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười miễn cưỡng, “Như Khanh còn ở phòng làm việc, sợ là vẫn chưa xong, chúng ta về nhà trước!”
Trần Tiêu thấy Cúc Như Khanh ở xưởng, dù sao chuyện tình cảm, hắn cũng không giúp được gì, chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho cô, thấy vậy, đành nói: “đi thôi.”
Khang Hạo thấy Mặc Thiên Trần lên xe Trần Ngọn, xe bọn họ vừa đi, Trần Ích cũng theo sát phía sau.
“Vẻ mặt kỳ lạ, Trần Ích, cậu có thấy không?” Khang Hạo suy tư, “Nếu cô ấy gặp tiên sinh, sẽ không mang dáng vẻ này, phải là rất kích động vui sướng mới đúng, sao có thể bình tĩnh như vậy?”
Trần Ích chuyên tâm lái xe, “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai đây? Vừa rồi chúng ta không đi theo, đành phải đưa thiếu phu nhân về nhà, đợi khi về tôi sẽ hỏi người anh em của tôi.”
“Đành vậy.” Khang Hạo tiếp tục lo lắng ngày mai hắn lại phải hứng chịu lửa đạn rồi.
Mặc Thiên Trần về nhà, đi tìm Cúc Như Khanh một hồi, nhìn lại đã gần năm giờ sáng, trời mùa hè đáng sáng rồi, cô không lên phòng nữa, mà đi tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho đứa bé.
Trần Tiêu luyện công ở ngoài hoa viên, Khang Hạo gọi tới, “Người anh em, cậu theo thiếu phu nhân đã nhìn thấy gì? Thiếu phu nhân hiện giờ sao rồi?”
“Thiếu phu nhân vô cùng bình tĩnh, bây giờ đang làm bữa sáng cho đại tiểu thư và tiểu thiếu gia.” Sau đó, Trần Tiêu kể lại những gì hắn và thiếu phu nhân nhìn thấy ngoài cửa sổ.
Khang Hạo nghe xong, nhảy lên, “Nghiêm Tiểu Huệ, cô chính là khắc tinh của tôi, ngày mai chắc chắn phải chịu đựng hỏa khí của chủ tịch! Ngày mai tôi nhất định không tha cho cô!”
Trần Ích vỗ vỗ vai hắn, “Người anh em, nhớ bảo trọng!”
Khang Hạo làm quân sư không chỉ không thành công mà còn khiến tình cảm hai người càng gặp nguy cơ, cũng tại Nghiêm Tiểu Huệ không biết ở đâu chui ra.
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam