I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 284: Ngược Yêu: Như Lý Bạc Băng *
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
*Nằm trong câu: “如臨深淵,如履薄冰”(Như lâm thâm uyên, như lý bạc băng: như đi bên mép vực sâu, như giẫm lên lớp băng mỏng trên mặt nước), ý nói đến sự cẩn trọng trong giải quyết hoặc đối diện với một việc nào đó.
Cúc Như Khanh xong việc, trở về nhà, thấy Mặc Thiên Trần ngủ không yên ổn, chỉ đứng bên giường, im lặng nhìn cô.
Nếu như có thể, anh không muốn dùng bất kỳ thủ đoạn gì với cô, anh có thể dùng với bất kỳ ai, nhưng không đành lòng dùng với cô.
Còn cô sau khi rời giường đứng bên sofa, cũng im lặng nhìn anh, anh không tắm, cũng không ngủ, chỉ nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ.
Mặc Thiên Trần nghĩ anh đã mệt nên ngủ thiếp đi, ban đêm yên tĩnh, tâm tư cô cũng dần yên tĩnh lại, cô im lặng nhìn anh, như ánh đèn dịu dàng chiếu vào người anh, hồi lâu sau, cô mới chậm rãi ngồi xuống.
Lâu rồi không nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, Mặc Thiên Trần đã không ở đây mấy ngày, nhưng lúc này, lại thừa dịp anh ngủ, yên tĩnh ở bên cạnh anh.
cô vươn tay, muốn vuốt chân mày nhíu chặt của anh, nhưng lúc sắp chạm đến, lại ngừng lại. cô từng trách anh vẫn lừa gạt cô, bây giờ có tư cách gì đối tốt với anh?
Lúc sau, Mặc Thiên Trần thở dài, trùm chăn mỏng lên người anh, lúc xoay người đi, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, sau đó cô đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng kia, dịu dàng chiếu lên cả vùng đất, vạn vật yên tĩnh, bóng cây lắc lư, cành lá đung đưa, như khẽ hát than nhẹ.
Cúc Như Khanh mở mắt, nhìn bóng lưng mỏng manh của cô, cô vẫn còn trách anh sao? Chỉ sợ là đúng! cô mãi mãi không muốn tha thứ cho người đàn ông đêm đó là anh, những chuyện đó đều đã trở thành lịch sử, không ai muốn chạm vào vết thương lần nữa.
Nếu vậy, anh cũng không có cách nào thay đổi. Chỉ cần, cô vẫn ở bên cạnh bọn nhỏ, chỉ cần, cô vẫn sống khỏe mạnh, chỉ cần, cô vẫn còn ở trong phạm vi anh nhìn thấy, anh đã cảm thấy được an ủi.
Lúc này, trời sáng mau quá.
Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng đẩy cửa, đi ra ngoài, tới phòng bếp, nấu một nồi canh, sau đó phân phó thím Lục, “Nhớ lấy canh cho hai đứa bé… Còn nữa…” cô ngừng một chút, “Nhớ mang cho Cúc tiên sinh một chén…”
“Tôi nhớ rồi, thiếu phu nhân, cô yên tâm!” Thím Lục lập tức đáp.
Mặc Thiên Trần lên phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo đi làm, đúng lúc gặp Cúc Như Khanh bước ra từ phòng tắm, tầm mắt hai người đụng nhau, nhưng không ai mở lời.
Cúc Như Khanh trầm mặc, Mặc Thiên Trần cũng im lặng.
sự im lặng, trở thành thứ duy nhất mà hai người trao đổi với nhau.
Sau đó, cả hai đồng thời mở tủ quần áo, cùng thay đồ, Cúc Như Khanh vẫn không nói chuyện, anh đi xuống lầu trước.
Mặc Thiên Trần chờ anh đi xong, im lặng hồi lâu, mới đi xuống, lúc cô đang chuẩn bị đi, Trần Tiêu đã lái xe tới, thím Lục vừa đưa Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn lên xe.
“Thiếu phu nhân…” Thím Lục gọi cô.
“Sao vậy?” Mặc Thiên Trần hỏi.
Thím Lục lộ vẻ mặt khó khăn, “Xin lỗi, thiếu phu nhân, Cúc tiên sinh không ăn canh đã đi rồi… Tôi đã mang canh đặt lên bàn, nhưng tiên sinh nói không muốn uống..., sau đó tôi nói, là canh sáng sớm nay thiếu phu nhân tự nấu, tiên sinh…”
“Anh ấy vẫn không uống…, đúng không?” Mặc Thiên Trần thấy thím Lục nói không được, nên tiếp lời, anh vẫn đang giận sao? Vì mấy lời nói lẫy kia. “Tôi biết rồi, thím Lục, tôi đi làm, canh kia, anh ấy không muốn uống…, thím cứ uống đi!”
Thím Lục nhìn Mặc Thiên Trần lên xe, trong nhà lớn nhỏ đều ra ngoài hết, bà cũng bắt đầu bận rộn.
Đến đây, trong nhà liền vô cùng yên tĩnh.
Mấy người làm chứng kiến vẻ mặt trầm mặc như nước của Cúc Như Khanh, là run như cầy sấy, còn quản gia Đào Trung Ngọc, chuyện lớn chuyện nhỏ đều hỏi tới, chỉ sợ chọc giận người trên, vạ đến cá dưới ao.
Mặc Thiên Trần ngày nào cũng có thể nhìn thấy con gái, có thể đi làm, có thể làm việc mình muốn, dù cô vẫn im lặng, cô thích loại tĩnh lặng này, nhưng không biết vì sao, cô cảm giác, giữa cô và Cúc Như Khanh, từ khi nào đã đến mức thế này, nếu không cẩn thận có khi đã rơi vào hầm băng bị đông cứng đến chết.
cô và anh, rất ít khi gặp, buổi sáng cô làm bữa sáng cho bọn trẻ, cũng có làm cho anh một phần, nhưng anh chưa bao giờ nhận tình, anh không ăn đồ ăn sáng cô làm, cũng không uống canh cô nấu. Buổi tối, anh về nhà rất muộn, trở về liền nằm xuống sofa ngủ, sáng hôm sau lại tắm rửa rồi đi.
Anh như người tàng hình, gần như không xuất hiện trước mặt cô, đây chẳng phải điều cô luôn hy vọng sao? cô từng nói, cô không muốn nhìn thấy anh!
một tối nọ, Cúc Như Khanh như thường lệ về nhà rất khuya, anh mệt mỏi lại ghế sofa, lại thấy Mặc Thiên Trần ngủ trên đó, anh giật mình, mấy ngày nay, đều là anh ngủ trên sofa, sao cô…
Ngày nào anh cũng thấy bữa sáng và canh cô làm, nhưng anh ăn không vô, thậm chí còn không biết cô làm thế là ý gì? Anh cũng không muốn đoán tâm tư cô, dù sao đi nữa từ trước đến giờ anh đoán đều không trúng, anh vẫn duy trì thói quen đi sớm về trễ, chỉ cần cô không làm loạn nữa, anh đã cảm thấy rất tốt rồi.
Nhưng tối nay, sao cô ngủ trên sofa? Anh nghĩ lại, thấy cô đặt sách trước ngực, đoán chừng là cô đọc sách đến mệt, nên ngủ luôn trên sofa! Vừa nghĩ đến, Cúc Như Khanh vươn tay ôm cô dậy, muốn đưa cô đến giường.
không ngờ, anh vừa động đến, Mặc Thiên Trần khẽ run, Cúc Như Khanh cười khổ, đã ngủ thiếp rồi còn sợ anh như vậy sao?
Anh đặt cô trở lại sofa, thấy khóe mắt cô có nước mắt chảy ra, “Trần, lên giường ngủ đi!”
Mặc Thiên Trần không mở mắt, để mặc để cho nước mắt chảy thành hàng, cô vẫn luôn muốn tự mình vượt qua cửa ải này, cô không chịu được anh đối tốt với cô, cũng không quên nỗi đau anh cho cô đêm đó, một phần tốt một phần đau, cô khó chịu, khổ sở.
“Như Khanh, anh lên giường ngủ đi! Em nhỏ người, ngủ sofa hợp hơn.” cô từ từ mở mắt, không đành lòng nhìn anh mệt nhọc như vậy còn phải ngủ trên sofa.
Cúc Như Khanh nhìn cô, “Lúc mới kết hôn, anh bắt em sofa, hiện giờ sao có thể để em uất ức ngủ sofa?”
Mặc Thiên Trần lập tức ngồi dậy, “Cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ thấy uất ức, lúc mới kết hôn cũng vậy, là em tự nguyện ngủ sofa, trước kia như thế, hiện giờ cũng như vậy.”
Cúc Như Khanh nhìn cô, không nói gì nữa, “Em thích thế nào thì làm thế đi!”
Trong lòng anh nghĩ, chỉ cần cô không ồn ào với anh nữa, không đối đầu với anh nữa, anh liền nghe cô, cô muốn gì anh đều đáp ứng.
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam