Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 277: Ngược Yêu: Tìm Ra Thân Thế Con Gái (5)
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Đau…
Mặc Thiên Trần rất lâu rồi không thấy người đàn ông này điên cuồng như thế, hàm răng của hắn cắn rất sâu vào bờ môi mềm mại của cô, tựa như muốn cắn chết cô vậy, môi cô đau đến khó chịu, lòng cô càng đau đến muốn mất cảm giác.
cô ngửi thấy mùi máu tươi, từ trong miệng cô chảy ra, có phải cô sẽ bị hắn cắn chết như thế không?
hắn không chỉ cắn cô, còn không cho cô hít thở, hai bờ môi mỏng gắt gao khít chặt không cho cô không gian, hàm răng thì cắn sâu.
cô đau đến sắc mặt tái nhợt, tưởng như sắp ngất đi, thì anh buông cô ra, “Thay vì để người khác đánh chết em, không bằng bây giờ anh cắn chết em!”
Mặc Thiên Trần hô hấp còn khó khăn, chứ đừng nói chuyện đấu võ mồm với anh, miệng cô cứng đờ, bị anh cắn đến như vậy, cô chỉ cảm giác không khí càng lúc càng mỏng, còn bờ môi thì đau đến không chịu nổi.
Cả người cô, bị anh giữ chặt trong tay, cô mềm nhũn ngã người, anh lại cô tình không cho cô ngã, muốn cả bộ dáng của cô phơi bày trước mắt anh.
Mặc Thiên Trần môi đau đến không nói ra lời, ánh mắt cực kỳ tức giận trợn trừng nhìn anh, anh một là cắn chết tôi, hoặc là để tôi ra ngoài!
Cúc Như Khanh thấy đến bây giờ cô còn muốn ra ngoài, cực kỳ tức giận một tay xé nát quần tây của cô, khiến cô trên người không một mảnh vải che thân, giọng anh căm hận, “đi đi! Em cứ như thế đi ra ngoài đi!”
hắn… hắn sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Mặc Thiên Trần nhìn qua rèm cửa sổ, đứng ngoài cửa là người của Ám Dạ, rõ ràng là hắn muốn cô nhục nhã, nói thả cô đi, nhưng cô như vậy làm sao có thể ra ngoài?
Anh buông cô ra, Mặc Thiên Trần mềm người ngã xuống giường lớn, cô hận hắn! cô hận hắn!
Cúc Như Khanh không nói thêm gì, xoay người ra khỏi phòng, phân phó, “Trông chừng cô ấy! Nếu để cô ấy chạy thoát, tất cả các người chỉ có con đường chết!”
Cúc Như Khanh ngồi ở phòng khách dưới lầu buồn bức muốn bốc hỏa, anh chưa từng tức giận như vậy.
Mặc dù anh đã sớm đoán được sẽ có ngày cô biết rõ chân tướng, sẽ phản ứng kịch liệt, tuy nhiên không ngờ nó lại xảy ra trong lúc này, là lúc anh và Phí Cường Liệt đối đầu kịch liệt, nếu là bình thường, anh sẽ không đối xử với cô như vậy.
Nhưng bây giờ tình thế nguy cấp, nếu cô cứ không nghe lời anh, dù anh bình thường mưu lược, nhưng hiện tại cũng chỉ biết than một tiếng.
Để bảo vệ an toàn cho cô, anh cũng đã dùng hết thủ đoạn, dù cô có giận cỡ nào, anh cũng không muốn để cô phải vứt xác đầu đường.
Mặc Thiên Trần ở trong phòng rơi lệ, cô đã không chịu nổi nữa, vì sao hắn không thả cô?
đã không bao lần hắn giam cầm cô, không cho cô tự do, cô hận hắn cường quyền bá đạo, cũng hận hắn giấu diếm chân tướng, càng hận hắn không cho cô gặp con gái.
Người đàn ông như vậy, hắn muốn cô yêu hắn? cô làm sao yêu hắn đây?
cô không yêu! không bao giờ yêu nữa!
Những gì còn sót lại, chỉ có hận, hận.
Qua hai ngày, Mặc Thiên Trần vẫn ở trong phòng, cô lo cho Mặc thị, cũng rất nhớ con gái, nhưng không thấy bóng dáng Cúc Như Khanh đâu.
“Tôi muốn gặp chủ tịch của các người!” Mặc Thiên Trần đập cửa.
Trần Tiêu ở ngoài của đáp: “Thiếu phu nhân, chủ tịch nói, cô ăn cơm trước, rồi tiên sinh sẽ đến.”
cô không ăn cơm, không phải cô không muốn, mà thật sự cô ăn không vô! không có chút khẩu vị, nhưng hiện tại, cô nhìn đến chén cơm đặt trên bàn, vẫn còn bốc hơi nóng kia.
Mặc Thiên Trần từ từ ngồi xuống, cố nuốt từng miếng cơm, vừa ăn vừa khóc, nước mắt lăn vào chén cơm, không biết là cô làm thế nào ăn xong chén cơm này, cũng không biết mất bao lâu mới ăn xong, cô chỉ biết, cô chẳng khác nào một con rối, một cái xác không hồn, bị Cúc Như Khanh nắm vững trong tay.
cô vẫn ngồi như vậy, không nhúc nhích, cô đợi Cúc Như Khanh. Tối đến, anh vào phòng, bước tới cạnh cô.
“Tôi muốn đến công ty, đã hai ngày tôi không đi làm rồi.” Mặc Thiên Trần không nhìn anh, nhìn bức tường nói chuyện.
Cúc Như Khanh than một tiếng: “Trần, Mặc thị anh thay em giải quyết, em không phải lo.”
“Anh…” Mặc Thiên Trần lập tức đứng lên, vọt tới trước mặt anh, “Tại sao anh lại giải quyết công việc của Mặc thị? Người nào trao quyền cho anh rồi hả?”
“Hôm qua anh tới đó, tất cả cổ đông đều rất hoan nghênh, em không xem tin tức nên không biết, cổ phiếu của Mặc thị đang xuôi chèo mát mái mà!” Anh nói nhàn nhạt.
“Anh…” Mặc Thiên Trần đẩy anh một cái, dĩ nhiên cô biết, mấy cổ đông kia đều rất thích Cúc Như Khanh, vì anh tài phú nhiều thế lực lớn, có anh làm núi dựa cho Mặc thị, là chuyện bọn họ cầu còn không được, Cúc Như Khanh đi nước cờ này, quả thật là đẩy Mặc Thiên Trần vào ngõ cụt.
“Vậy anh nói tôi đi đâu?” cô cười khẩy.
“Anh nói em không khỏe, cần ở nhà nghỉ ngơi.” Cúc Như Khanh nhíu nhíu lông mày.
Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm anh, “Nếu tôi vẫn nghỉ ngơi như vậy, Mặc thị có phải sẽ đổi chủ rồi không? Có phải anh đang có ý với Mặc thị, nhân cơ hội này, muốn nhét nó thành công ty con của mấy người? Cúc Như Khanh, nếu anh dám làm vậy, tôi nhất định liều mạng với anh!”
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, hồi lâu mới trầm lặng nói: “Trong lòng em, anh chính là người như vậy sao?”
“Cả người như vậy anh cũng không bằng!” Mặc Thiên Trần tức giận, “Tôi không muốn anh nhúng tay vào chuyện của Mặc thị, thả tôi ra, ngày mai tôi muốn tới công ty tự mình làm việc.”
“Chờ qua thời gian này, anh lại cho em ra ngoài.” Cúc Như Khanh đè nén hỏa khí, “Em yên tâm, Mặc thị mãi mãi là của em, anh chưa từng mơ ước, trước kia không có, về sau cũng không có.”
“Anh lừa gạt tôi như vậy, tôi sẽ không tin anh nữa!” hiện giờ không cần biết anh nói gì, Mặc Thiên Trần chính là không chịu tin.
Cúc Như Khanh cười khổ, “Tất nhiên rồi, cho tới bây giờ em cũng có tin anh thật lòng đối đãi em đâu.”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, anh xoay người ra ngoài.
cô chán nản dựa vào vách tường, cô phải làm sao?
Trong mắt người khác, hắn là người chồng tốt tới cỡ nào, còn đích thân giúp cô quản lý công ty, làm cổ phiếu công ty tăng giá, được các cổ đông yêu thích.
Chỉ có cô biết, hắn căn bản không thật, hắn không phải!
hắn chỉ lợi dụng quyền lực áp bức cô, che giấu cô, giam cầm cô, trước mặt mọi người giả làm người tốt, thật ra sau lưng thì tống cô vào trong đau khổ, hắn luôn miệng nói đang bảo vệ cô, nhưng hắn lại không cho phép cô rời khỏi hắn!
Mỗi lần hắn làm chuyện gì đều không cho ai biết mục đích, người khác đều mù quáng sùng bái hắn, chỉ không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì! Nhưng Mặc Thiên Trần biết, hắn chính là người đàn ông dã man không hiểu chuyện!
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam