Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 276: Ngược Yêu: Tìm Ra Thân Thế Con Gái (4)
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
“Đó cũng là em cam tâm tình nguyện hiến thân cho tôi, cũng chỉ là kết quả của một cuộc giao dịch tiền bạc thôi…”
Mặc Thiên Trần nghe được, đầu óc trống rỗng, chỉ một câu nói, cuối cùng cô cũng hiểu được tâm ý của hắn, cô rốt cuộc chỉ là người phụ nữ đẻ thuê, chẳng qua chỉ là mẹ đẻ của con gái hắn thôi.
Tất cả mọi chuyện, thật ra chỉ là một cuộc giao dịch, cô tình nguyện giao dịch, nhưng đã để lại máu và nước mắt, còn có nỗi đau không thể quên.
Mặc Thiên Trần không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh, như một bức tượng, không sinh mạng, không có tâm tưởng, chỉ đơn giản là đứng nhìn.
Cúc Như Khanh thấy không khí nhất thời dường như đông cứng, anh mới biết mình vừa nói gì, nhưng lời đã nói ra, như bát nước tràn, khó thu hồi lại, anh thật sự nổi giận, anh đã che giấu thân thế của đứa bé, vì thế cả một thời gian dài cô đã yêu anh, kết quả chỉ vì một câu nói, cho đến bây giờ cô đến nhìn mặt anh cũng không muốn!
Anh đã không còn lời nào để nói, hiện giờ cả hai đều đã bị tổn thương.
Trong một lúc, hai người không nói chuyện.
không khí, nặng nề đến cực điểm.
Cúc Như Khanh xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Mặc Thiên Trần, thân thể của cô chậm rãi từ trên tường tụt xuống, ngồi xuống đất, đôi tay ôm đầu gối, một mình ngồi trong đêm.
Sau một đêm, cô nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý, Cúc Như Khanh đến bây giờ cũng chưa từng yêu cô, cô chỉ là công cụ sinh con cho hắn, nhưng hắn lại không cho phép cô đi, cô còn ngây ngốc muốn sinh cho hắn thêm một đứa con!
Mọi điều bí mật, đều biến thành phỏng đoán của Mặc Thiên Trần, cả đời này, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa!
Sáng thứ hai, Mặc Thiên Trần dậy đi làm, nhưng cửa đã bị khóa, cô thấy người đàn ông này rất thận trọng, lại bắt đầu giam cầm cô.
“Cúc Như Khanh, thả tôi ra!” Mặc Thiên Trần đá cửa, rống to trong phòng.
Quản gia Đào Trung Ngọc lên lầu hai, vội vàng cầm chìa khóa mở cửa, cứ nghĩ là nhất thời Mặc Thiên Trần không mở cửa được, không ngờ, Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi cửa, đã chạy đến phòng Cúc Hoài Cẩn, “Thím Lục, Hoài Cẩn đâu?”
Thím Lục đang sắp xếp lại phòng, “Thiếu phu nhân, sáng sớm đại tiểu thư đã ra ngoài với Cúc tiên sinh.”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần hai mắt tối sầm.
hắn không cho cô gặp con gái, hắn đang tính chuyện gì đây, hắn chính là không cho cô gặp con gái, Mặc Thiên Trần nhất thời đứng không vững, chờ ổn định lại tinh thần, cô chạy ra ngoài.
“Thiếu phu nhân…”
Đào Trung Ngọc phát hiện tình huống không ổn, lập tức đuổi theo, Mặc Thiên Trần chỉ nói, “Tôi đi làm, trễ rồi.”
“Nhưng mà, thiếu phu nhân, sắc mặt cô không tốt lắm, rất yếu ớt…” Đào Trung Ngọc vẫn chưa nói hết, Mặc Thiên Trần ngắt lời, “Tôi không sao!”
Sau khi cô đi, Cúc Như Khanh ôm Cúc Hoài Cẩn về nhà, Đào Trung Ngọc liền tranh thủ nói chuyện của Mặc Thiên Trần cho Cúc Như Khanh nghe, Cúc Như Khanh nổi trận lôi đình, “Ai cho bà mở cửa?”
“Tôi…” Đào Trung Ngọc lúc này mới biết là Cúc Như Khanh khóa cửa.
Cúc Như Khanh đến gara lấy xe, gọi điện cho Trần Ích, “Lập tức phái người đi tìm Mặc Thiên Trần, chắc cô ấy đến công ty. Cần phải đảm bảo an toàn cho cô ấy, tôi đến đó ngay!”
Trần Ích lập tức phái người đến Mặc thị.
Lúc này, Mặc Thiên Trần đang ở trên taxi, bất luận ra sao, hiện tại cô vẫn phải dẫn dắt công ty thật tốt.
cô còn chưa đến, đã có người lái xe đụng phải chiếc taxi cô đang đi, cô bật mạnh lên trước, thiếu chút nữa đụng đầu.
Lập tức, có người đến đập gậy vào cửa kính xe, Mặc Thiên Trần và tài xế giật nảy mình, mắt thấy cây gậy sẽ rơi vào người mình, Cúc Như Khanh lái xe đuổi đến, lúc cây gậy sắp đánh vào người cô thì bị bật ra ngoài, anh chạy đến, ôm cô từ taxi ra, ném vào trong xe anh.
“Em ngại sống lâu quá, phải không?” Anh rống lên.
Mặc Thiên Trần chưa tỉnh hồn, ngã xuống chỗ ngồi sau xe, “Tôi có chết ở bên ngoài cũng không liên quan đến anh! Tôi muốn xuống xe, tôi không muốn gặp lại anh…”
cô vừa nói vừa đập xe, Cúc Như Khanh lái xe thật nhanh, không thèm để ý cô nói gì, rất nhanh, anh lái xe đến biệt thự mới. Xe dừng lại, Mặc Thiên Trần chờ anh mở cửa xe liền chạy ra ngoài.
Nhưng cô làm sao qua được Cúc Như Khanh, mới được mấy bước, anh bắt được cô, nắm hông, ôm cô lên phòng ngủ lầu hai.
“Bây giờ không có mệnh lệnh của anh, em không được bước ra khỏi phòng một bước!” Anh ném cô lên giường lớn.
Mặc Thiên Trần thở hồng hộc, “Anh chỉ biết mỗi chiêu này thôi sao? Cúc Như Khanh, anh không còn chiến thuật nào khác à?”
“Em biết anh có rất nhiều chiêu mà, nếu em muốn thử, không thành vấn đề.” Cúc Như Khanh không dám tưởng tượng, nếu anh đến chậm một bước, chắc chắn cô đã phơi thây đầu đường. Còn cô thì giờ phút này vẫn còn làm loạn! thật cố ý chọc anh giận chết mà.
“Được đấy! Anh thả tôi ra!” Mặc Thiên Trần đã kiệt sức, nhưng vẫn cố sức quát.
Cúc Như Khanh nhìn cô, “Em muốn ra ngoài à? Muốn ra ngoài chịu chết phải không? Được, anh đồng ý!”
nói xong, anh đến bên giường, nhấc cô lên, xé quần áo trên người cô. Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, “không được đụng vào tôi! Anh không được đụng vào tôi… Tôi hận anh, hận chết anh…”
“không đụng vào em? Hàng đêm là ai ở dưới thân anh uyển chuyển cầu hoan? Giống như kiểu không biết thế nào là đủ!”
Anh châm chọc cô, tay vẫn không ngừng xé nát quần áo, xé cả áo ngực, thân hình trơn bóng của cô hiện ra trước mặt anh.
“Anh…” Mặc Thiên Trần bị anh lăng nhục, giùng giằng muốn tránh bàn tay to của anh, nhưng anh một tay nắm hông cô, tay khác điên cuồng kéo quần tây của cô.
“Cúc Như Khanh, anh đường đường là chủ tịch Cúc thị, chỉ biết dùng cách này để cưỡng bức một người phụ nữ sao? cô vừa nói vừa không cho anh đụng vào.
Cúc Như Khanh cười giận, “Anh đường đường là chủ tịch Cúc thị, cưỡng bách em, không phải em nên cảm thấy vinh hạnh sao?”
Đây là vinh hạnh à!
Mặc Thiên Trần giọng căm hận, “Anh không chỉ tay chân hèn hạ vô sỉ, há mồm cũng là hạ lưu!”
“không phải em rất thích hôn anh sao?” Anh vờ tiếp cận bờ môi.
“Tôi ghê tởm nụ hôn của anh rồi! Tôi thà hôn một con heo cũng không hôn anh…” Mặc Thiên Trần lời còn chưa dứt, đã tránh không kịp, anh hung hăng cắn lên môi cô, không chút thương hương tiếc ngọc, cố tình muốn cắn chết cô.
Mặc Thiên Trần vương tay bắt lấy mặt, muốn đẩy ra, nhưng tay vừa chạm đến da tay anh thì một tay khác của anh đã khống chế được cô, còn giơ cao lên đỉnh đầu, môi cô đau quá, người đàn ông này quả thật là phát điên cắn cô…
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam