Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 254: Ngược Yêu: Em Chỉ Muốn Anh (3)
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Triển Thanh Thanh hừ một tiếng, “Vừa hay lại gặp nhau rồi! Xem ra thủ đoạn của cô ta còn rất nhiều!”
Mặc Thiên Trần bỏ mấy lá bài trên tay xuống lẫn vào đống bài trên bàn, Triển Thanh Thanh kêu to, “Đại tiểu thư, chị ăn gian!”
“Mắt cô còn bận đặt trên người Chu Tiểu Kiều, còn muốn chơi nữa à?” Mặc Thiên Trần nhíu mày.
“Sao có thể như vậy được, chị còn lý sự nữa!” Triển Thanh Thanh dù đang nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về Chu Tiểu Kiều.
Lúc này, Cúc Như Phong và Chu Tiểu Kiều sánh vai bước tới.
“Phong thiếu gia, buôn bán tốt chứ?” Trần Ích trực tiếp hỏi rõ.
Cúc Như Phong cười, “Rất tốt, hôm nay mấy vị ghé thăm, chơi có vui không?”
Cúc Như Khanh vẫn im lặng, chỉ nhìn về phía Mặc Thiên Trần giơ giơ tay, Mặc Thiên Trần đứng lên đi về phía anh, anh kéo cô ngồi bên cạnh, mới nói: “Như Phong có thể chơi một ván không?”
Cúc Như Phong nghe xong, “Nếu chủ tịch đã nói vậy, tôi không khách khí nữa.” hắn ngồi xuống, nói với Chu Tiểu Kiều, “Tiểu Kiều, em cũng ngồi đi.”
Chu Tiểu Kiều đưa mắt về phía ghế của Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh lờ đi, nói: “Đùi của Phong thiếu gia là ghế ngồi tốt nhất rồi, sao cô không biết tận dụng nhỉ?”
Chu Tiểu Kiều tất nhiên sẽ không ngồi lên đùi Cúc Như Phong, người ở phía sau lập tức mang ghế đến cho cô ta, cô ta nhìn cũng không nhìn, rất rõ ràng, cô ta quan tâm không phải là có ghế ngồi hay không, mà là ngồi ở chỗ nào.
Cúc Như Khanh, Trần Ích và Cúc Như Phong đều đã yên vị, Triển Thanh Thanh tất nhiên không tham dự, nhưng cô chính là không muốn cho Chu Tiểu Kiều ngồi, trong khoảng thời gian ngắn Chu Tiểu Kiều nhất thời cũng không làm gì được cô.
Mặc Thiên Trần biết tính khí của Triển Thanh Thanh, cô nhanh mồm nhanh miệng lại hào phóng, mất hứng với ai sẽ không giấu trong lòng, mà lập tức nổ súng với đối phương. Còn về chuyện lần trước trong buổi tiệc Chu Tiểu Kiều mang chuyện của cô phơi ra, làm Cúc Như Khanh khó chịu, Mặc Thiên Trần cũng không lên tiếng, cô chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Cúc Như Khanh.
Cúc Như Phong lập tức nói: “Vị tiểu thư này, mời ngồi bên cạnh Trần Ích.”
“Tại sao cô phải ngồi bên cạnh Cúc Như Phong?” Triển Thanh Thanh lại trừng mắt về phía Chu Tiểu Kiều, quả nhiên lại bám lấy một tên đàn ông chẳng ra sao mà!
Trần Ích lại bảo: “Phong thiếu gia, người tới là khách, Chu tiểu thư và cậu đều là chủ, tiếp khách chu đáo là chuyện nên làm.”
Triển Thanh Thanh lập tức chuyển sang Trần Ích, quả nhiên đàn ông Cúc thị đều bảo vệ phụ nữ rất tốt!
Chu Tiểu Kiều vẫn không nói gì, chỉ nhìn về phía Mặc Thiên Trần, thấy từ lần ở trong buổi tiệc Phí thị, Mặc Thiên Trần gặp phải đả kích tinh thần không những không suy sụp, mà còn gò má đỏ ửng, quan hệ với Cúc Như Khanh ngày càng tốt, thật khiến cô ta vạn phần không ngờ được.
“Các người từ từ chơi đi, đúng lúc tôi có cuộc điện thoại gấp.” Chu Tiểu Kiều biết Triển Thanh Thanh làm khó cô ta, nên không thể bị Triển Thanh Thanh đánh gục dễ dàng như vậy được.
Chu Tiểu Kiều nói xong thì rời đi, Triển Thanh Thanh mới lên tiếng, “Nếu Phong thiếu gia muốn chơi bài với Cúc tiên sinh, tôi sẽ kiêng dè né ra, tránh việc Phong thiếu gia thua thì nói tôi mách bài.”
Cúc Như Phong trợn mắt, người phụ nữ này thật đúng là miệng lưỡi, chưa bắt đầu đánh đã rủa hắn thua.
Triển Thanh Thanh nói xong vui không tả nổi đến ngồi bên cạnh Trần Ích, sau đó Mặc Thiên Trần kéo cô vô trong ngồi, hai người phụ nữ ngồi giữa, Cúc Như Khanh bắt đầu chơi bài với Cúc Như Phong, còn Trần Ích đứng phía sau Cúc Như Khanh, quan sát xung quanh.
“Vừa rồi sao không thừa dịp ngồi lên đùi Trần Ích luôn?” Mặc Thiên Trần nhạo báng Triển Thanh Thanh.
Triển Thanh Thanh trừng cô, “Em đây không phải đã giúp chị hả giận rồi à?” Trừng xong, lại lặng lẽ nói: “Em chỉ thoải mái, chứ không hào phóng đâu, đại tiểu thư, chị đừng lẫn lộn, em đâu có đần như vậy mà đi ngồi lên đùi của anh ta. Điều này cũng thể hiện được hai chúng ta vừa thanh tú vừa giống chuyên gia, phải không?”
“Ngừng!” cô mà còn tự biên tự diễn nữa, Mặc Thiên Trần sẽ phun mất.
Cúc Như Khanh và Cúc Như Phong bắt đầu chơi bài, người chia bài là người của Cúc Như Phong, nhưng dù sao hắn cũng là lần đầu đến sòng bạc, không thể sánh được với Ám Dạ lừng lẫy của Cúc Như Khanh, Cúc Như Phong thua, là chuyện không ngoài dự tính.
Lúc Cúc Như Phong bắt đầu thất bại, Cúc Như Khanh kết thúc luôn ván bài.
“Đừng đùa nữa! Cậu căn bản không phải đối thủ của tôi.” Cúc Như Khanh đứng lên, một tay nắm hông Mặc Thiên Trần. Trong lời anh đầy dụng ý cảnh cáo, không cần phải chơi nữa, nếu không kết quả cuối cùng vẫn sẽ khó thừa nhận.
Cúc Như Phong nghe thấy mấy lời đó, ý tứ rõ ràng, Cúc Như Phong cậu chơi cái gì cũng không xứng làm đối thủ của tôi, cho dù là bài hay là công ty, “Vậy thì không cần chơi nữa.”
hắn vừa nói xong, lập tức có một nhóm vệ sĩ vạm vỡ đứng ra ngáng đường đi của Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần lập tức nắm chặt cánh tay Cúc Như Khanh, anh an ủi cô, “không sao!”
Trần Ích cũng đẩy Triển Thanh Thanh về phía sau, Triển Thanh Thanh mắng to, “Cúc Như Phong, có phải anh thua thì không chịu được không? Thua một ván bài mà dùng tới vũ lực ở đây, sau này còn ai dám tới đây chơi nữa?”
“Câm miệng!” Cúc Như Phong đen mặt nhìn chằm chằm Triển Thanh Thanh, “Đầu tiên phải là con đàn bà này!” Ai kêu cô làm Chu Tiểu Kiều khó chịu.
“Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần vội vàng kéo Triển Thanh Thanh qua, “Em bớt tranh cãi một tí đi được không!”
Cúc Như Phong còn chưa kịp động thủ thì một nhóm vệ sĩ khác đã vây quanh Cúc Như Khanh, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Mặc Thiên Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thì ra Cúc Như Khanh đã sớm mai phục ở đây, cô càng thêm xác định người đàn ông này, lần nào làm việc cũng đều rất thận trọng.
Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần nghênh ngang rời đi, bỏ lại Cúc Như Phong tức đến đập bàn đập ghế.
Lúc Mặc Thiên Trần và Chu Tiểu Kiều gặp lại, thì chuyện đã qua được một tuần.
Ngày đó, Mặc Thiên Trần hẹn gặp khách hàng ở quán café, còn Chu Tiểu Kiều vừa lúc hoàn tất xong một vụ làm ăn, cô ta đi tới, “Người đàn ông kia thực sự là Cúc Như Khanh sao?”
“Chuyện này thì liên quan gì đến Chu tiểu thư nhỉ?” Mặc Thiên Trần cười lỡ đễnh.
Chu Tiểu Kiều giọng căm hận, “Thế giới này làm gì có chuyện kỳ diệu như vậy, đánh chết tôi, tôi cũng không tin.”
Mặc Thiên Trần nhàn nhã bưng ly café lên, “Vậy ý của Chu tiểu thư là: Như Khanh vì danh dự của tôi mới nói như thế, đúng không?”
“Đúng thế!” Chu Tiểu Kiều cắn răng nghiến lợi.
“Vậy thì chứng minh được cái gì nhỉ?” Mặc Thiên Trần chậm rãi uống một hớp café.
“cô…” Chu Tiểu Kiều tức đến không nói được.
Mặc Thiên Trần tự hào, “Nếu Chu tiểu thư không nói được, vậy để tôi nói, điều đó chứng minh được Như Khanh tốt với tôi thế nào!”
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam