A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 225: Ngược Yêu: Giết Gà Dọa Khỉ (2)
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Sòng bạc Cúc Thiên Lâm.
Người nhà Lý Hùng đi tìm cả đêm, “Đại lão gia, Lý quản gia bị người ta bắt đi, sáng nay vẫn chưa thấy về.”
Cúc Thiên Truyền lo lắng, “Chẳng lẽ chuyển đổi bản thiết kế đã bại lộ?”
Lúc này, người của Cúc Thiên Lâm báo lại, “Đêm qua chủ tịch, Trần Ích, Khang Hạo đều đến công ty đồ chơi.”
“Vậy thì nhất định Như Khanh đã phát hiện ra.” Cúc Thiên Truyền nhảy lên.
“Vội cái gì? không nên làm lớn chuyện lên!” Cúc Thiên Lâm lạnh giọng trách mắng, “Cứ cho là Lý Hùng đã rơi vào tay Như Khanh, chúng ta cũng không thể chỉ vì hắn biết chuyện mà phá hư đại cuộc.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cúc Thiên Truyền vẫn còn lo lắng.
Cúc Thiên Lâm an ủi người nhà Lý Hùng, “Lý Hùng không sao đâu, hắn là quản gia của tôi, Cúc Như Khanh không dám làm gì đâu. Mọi người cứ về trước chờ tin của tôi.”
Sau khi người nhà Lý Hùng về, Cúc Thiên Lâm trầm giọng, “Tiếp tục điều tra.”
Rất nhanh, tin về, “Đại lão gia, Lý Hùng đã bị bắt đến cảnh sát.”
“Kết quả điều tra của cảnh sát thế nào?” Cúc Thiên Lâm lập tức hỏi.
“Chúng tôi không tra được.” Người báo sợ hãi.
“Nhanh đi điều tra tiếp.” Cúc Thiên Truyền phất tay.
Gần trưa, tin truyền ra, Lý Hùng chính thức bị cảnh sát bắt giữ, có đầy đủ chứng cứ, chuẩn bị khởi tố. Nguồn gốc tin tức, không phải do Cúc Thiên Lâm dò ra, mà do cảnh sát nhận phỏng vấn của đài truyền hình thông báo.
Cúc Thiên Truyền vừa biết, “Anh hai, Như Khanh thật sự muốn làm lớn chuyện!”
“Được lắm, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chúng ta đồng quy vu tận.” Cúc Thiên Lâm giọng căm hận.
*Đồng quy vu tận: ôm nhau chết chung.
“Anh hai, anh nhìn tay trái Lý Hùng kìa!” Cúc Thiên Truyền lập tức thét lên, tay trái hắn được bao bọc bằng vải trắng, máu ngâm cả vào màu vải, bàn tay trụi lũi, “hắn, ngón tay của hắn đâu!?”
“Cúc Như Khanh, ý cậu ta chính là muốn khơi nguồn chiến tranh!” Cúc Thiên Lâm vừa thấy, càng giận đến gân xanh nổi lên.
Cúc Thiên Truyền thấy Cúc Thiên Lâm chạy ra ngoài, vội vàng chạy theo, “Anh hai, anh hai, đi đâu vậy?”
Cúc Thiên Lâm bảo tài xế lái xe đến Ám Dạ, Cúc Thiên Truyền theo sát phía sau.
“Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh, mày ra đây cho tao!” Cúc Thiên Lâm vừa vào liền hét lớn.
Trần Ích không chút hoang mang bước ra, “Đại lão gia, chuyện gì mà gấp vậy?”
Cúc Thiên Lâm vừa nhìn thấy hắn, lập tức đánh một quyền, Trần Ích cũng không né tránh, một quyền đó mạnh mẽ đánh vào khóe miệng Trần Ích, nhưng Trần Ích vẫn duy trì vẻ lãnh đạm.
Dĩ nhiên, Cúc Thiên Lâm cũng biết là Trần Ích chém ngón tay của Lý Hùng, một quyền này, không những không đòi lại được gì cho Lý Hùng, ngược lại còn bị Trần Ích cười nhạo, ngón tay Lý Hùng đã bị chém chính là bị chém, mãi mãi không thể mọc lại được.
“Anh hai, đừng xúc động như vậy!” Cúc Thiên Truyền chạy đến, kéo Cúc Thiên Lâm ra, “Trần Ích, Chủ tịch!”
Trần Ích vẫn không nói gì, từ cửa đã truyền đến thanh âm, “Tôi ở đây!”
Mọi người quay đầu, chính là Cúc Như Khanh vừa đi vào.
Lúc sáng anh nhận điện thoại của Trần Ích, dặn dò Trần Ích xong, anh đến công ty giải quyết với khách hàng về lô sản phẩm kia, đối phương đồng ý gia hạn thời gian giao hàng, anh bảo Nghiêm Tu phải đẩy mạnh tiến độ sản xuất, còn phải cho tất cả nhân viên nhà máy xem hình ảnh Lý Hùng bị cảnh sát khởi tố, anh tin rằng, từ nay về sau, tất cả nhân viên sẽ chú ý, lấy tấm gương này làm cảnh giới, không dám tái phạm.
Cúc Như Khanh từ từ bước tới, anh đi thẳng vào vấn đề, “Bác hai, chú út đến đây vì chuyện của Lý Hùng?”
“Như Khanh, tại sao mày chém ngón tay Lý Hùng?” Dù sao Lý Hùng cũng ở bên cạnh hắn mấy mươi năm, Cúc Như Khanh ra tay với Lý Hùng chính là không nể mặt mũi hắn, đánh chó còn phải nhìn chủ, rất dễ nhận thấy Cúc Như Khanh không hề nể mặt hắn.
Cúc Như Khanh từ từ chấp tay sau lưng, “Bác hai, bác lầm một chuyện, tôi nhớ bác còn chưa gặp Lý Hùng, lúc hắn khai nhận ở sở cảnh sát, đã ký tên nói chính hắn tự chém đứt ngón tay, muốn xin lỗi Cúc thị, hắn làm tôi tổn thất lớn như vậy, sao tôi có thể không nhận lời xin lỗi đó chứ?”
“Mày!” Cúc Thiên Lâm á khẩu không nói được, hắn đương nhiên không tin Lý Hùng tự chém tay mình, nhưng Cúc Như Khanh đã một tay che trời.
“Ngày ra lúc ra tòa định tội, bác có thể gặp hắn.” Cúc Như Khanh chỉ nhàn nhạt cười cười, không tiết lộ thêm gì.
Cúc Thiên Truyền kinh ngạc nhìn anh, anh và Cúc Thiên Kỳ dáng dấp ít nhất phải giống nhau đến tám phần, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn lại hơn Cúc Thiên Kỳ đến tám lần có thừa.
“Chú út, Như Mi nói đúng, nó học thiết kế đá quý, không thích hợp đến đây làm việc đâu.” Cúc Như Khanh giọng có phần tán thưởng, nhưng lại hàm ẩn cảnh cáo.
“Như Mi sẽ không đến đâu, nó sẽ không đến!” Cúc Thiên Truyền không muốn nhìn thấy cô con gái yêu quý có ngày chẳng còn ngón tay nào.
“Cúc Như Khanh, mày…” Cúc Thiên Lâm nháy mắt hiểu được, hắn nhìn Cúc Như Khanh, trên gương mặt già nua hằn đầy sự phẫn nộ bất bình.
Cúc Như Khanh rõ ràng chính là giết gà dọa khỉ, anh ra tay với Lý Hùng, giáng cho Cúc Thiên Lâm một đòn trí mạng cảnh cáo, Cúc Thiên Lâm không chỉ muốn mang quản gia tin cậy vào công ty đồ chơi, mà còn muốn mang Cúc Như Mi vào, muốn đảo loạn công ty để đạt được mục đích. Cúc Như Khanh trực tiếp lợi dụng chuyện Lý Hùng là tội phạm, cảnh cáo Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, ai còn dám đưa người vào công ty, kết quả sẽ giống như Lý Hùng, hoặc tệ hơn.
“Tôi có thể bỏ qua chuyện xằng bậy mọi người vừa làm ở Ám Dạ, vì đây là sản nghiệp do ông nội lập ra, hai người vẫn luôn không phục tôi lên nắm quyền, nhưng công ty đồ chơi là cha tôi một tay sáng lập, còn vì công ty mà mất mạng, tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào dám mơ ước, nếu không kết cục chính là máu chảy thành sông.” Cúc Như Khanh thanh âm càng lúc càng lãnh khốc.
Cúc Thiên Lâm giọng căm hận, “Thế rốt cuộc mày định xử lý Lý Hùng thế nào?”
“Ngày mai bác sẽ biết.” Cúc Như Khanh lạnh lùng.
“Chúng ta đi thôi!” Cúc Thiên Truyền kéo tay Cúc Thiên Lâm, “Anh hai, chúng ta về thôi!”
Sau khi hai anh em về, Cúc Như Khanh bước đến, vỗ vỗ vai Trần Ích, Trần Ích gật đầu.
Công ty Mặc thị.
Hôm nay Mặc Thiên Trần đi làm trễ, trong phút chốc, cô không có Cúc Như Khanh lại có thể thức đêm hay như vậy, lúc sáng tan việc, cô nghe nhiều người bàn luận về công ty đồ chơi, vì công ty đồ chơi có liên quan đến Mặc thị, tự nhiên bọn họ cũng chú ý đến công ty đồ chơi.
cô mở trang tin tức, thấy hình ảnh Lý Hùng bị cảnh sát khởi tố, cũng biết Lý Hùng là người tổn hại công ty đồ chơi, cô không ngờ Cúc Như Khanh giải quyết chuyện rất nhanh, trong vòng một ngày đã có thể tìm ra người gây họa, còn cứu vãn được tình hình.
đang vui vẻ nghĩ ngợi, cô thấy điện thoại trên bàn vang lên, “Ông nội!”
“Nha đầu, ông đang ở dưới lầu, cùng ăn trưa đi!” Thanh âm vang dội của Cúc ông cụ truyền đến.
“Dạ vâng!” Mặc Thiên Trần cười nói, “Cháu lập tức đến ngay.”
cô vừa ra khỏi phòng làm việc, Mặc Chấn Đông đi tới, “Thiên Thiên, cùng ăn trưa đi.”
“Cha, ông nội hẹn con dưới lầu rồi!” Mặc Thiên Trần kéo cánh tay ông, “Ngày mai được không?”
Mặc Chấn Đông thở dài, “Thiên Thiên, con có nghe tin về công ty của Như Khanh không?”
“Có.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Tối qua Như Khanh vì chuyện này mà hơn bốn giờ sáng mới về đến, sáng sớm lại đi giải quyết tiếp.”
“Lý Hùng là quản gia của Cúc Thiên Lâm, con biết không?” Mặc Chấn Đông nhắc nhở cô.
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, nếu vậy, thì chuyện không phải đơn thuần là tội phạm mua bán nữa, mà đã dính đến ân oán gia tộc, “Cha, con hiểu rồi, con đi ăn trưa với ông nội trước nha.”
Trong quán rượu.
Cúc ông cụ mặt mày hồng hào ngồi gần cửa sổ với Mặc Thiên Trần, nắng ấm ngày xuân xuyên thấu qua cửa kính chiếu rọi lên người hai người.
Mặc Thiên Trần gọi món ăn thanh đạm, đặc biệt thích hợp với người già, dĩ nhiên, rượu cũng không cho phép ông uống.
“Tôi thật thảm mà! Ở nhà có thím Lý giám sát, định ra ngoài ăn một bữa no nê với nha đầu, vậy mà nha đầu này nhỏ mọn, toàn gọi cho tôi món chay!” Cúc ông cụ mếu máo.
Mặc Thiên Trần nghe xong cười một tiếng, “Ông nội, bác sĩ nói, ăn đồ chay máu dễ lưu thông, đây gọi là hưởng ứng phong trào, làm người dẫn đầu, tiên phong luôn!”
“Chúng ta thương lượng đi, gọi một bàn rượu đỏ tôm xào, thế nào?” Cúc ông cụ cò kè mặc cả như đứa trẻ con.
Mặc Thiên Trần cười ngọt, “Dĩ nhiên không được!”
“Thím Lý khi dễ ta, con cũng khi dễ ta!” Cúc ông cụ trừng cô, nhưng nhanh chóng chuyển chủ đề, “Con phải sinh cho ông một thằng cháu mập mạp kháu khỉnh, nên phải tăng cường dinh dưỡng, ông không ăn, con ăn đi, nhé?”
Mặc Thiên Trần nắm bàn tay Cúc lão gia, “Ông nội, con chỉ quan tâm sức khỏe của ông, nhất định con sẽ ăn chay với ông, y như ông quan tâm thân thể của con, ông hy vọng con tăng cường dinh dưỡng, chúng ta là người một nhà, ông yêu tụi con, tụi con ai cũng đều yêu ông, Như Khanh cũng yêu ông, rất yêu rất yêu ông mà.”
Cúc ông cụ hơi ngẩn ra, sau đó lấy bàn tay kia vỗ vỗ tay nhỏ bé của cô, “Nha đầu, ông hiểu! Ông hiểu mà!”
Khói súng đã nổi lên bốn phía của gia tộc, chiến tranh đã dấy lên, ai có thể dập tắt? Mặc Thiên Trần hiểu, Cúc Hồng Nghiêu cũng hiểu.
Mặc Thiên Trần nhìn ông, một ông già đã từng trả sóng to gió lớn cuộc đời, có một người con trai anh niên tao thệ, và sự tranh đấu gay gắt không ngừng quẩn quanh, bất kỳ ai trong hoàn cảnh của ông cũng sẽ thống khổ, nhưng ông lại luôn muốn kiên cường.
“Ăn cơm! Ăn cơm! Cháu còn phải về công ty làm mà.” Cúc ông cụ buông tay cô, “Chúng ta chỉ ăn cơm thôi, nha đâu, ăn cơm thôi.”
Tiễn Cúc ông cụ, Mặc Thiên Trần trở lại công ty, làm thêm một giờ rồi mới về nhà.
cô về nhà, thấy Cúc Như Khanh đã về, sắc mặt anh có chút nghiêm trọng, cô bước tới, nhẹ nhàng ôm hông anh, tựa đầu vào lồng ngực anh, cô biết, bão táp lại nổi lên, cô sẽ ở bên cạnh anh, cùng anh nghênh đón bão táp.
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam