Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 209: Ngược Yêu: Lửa Tình Yêu (1)
eta: N.P
Mọi người đắm chìa trong niềm vui chào năm mới, bầu trời tràn ngập pháo hoa, tiếng chuông báo hiệu năm mới đã vang lên, tất cả đều đang chờ đợi một năm mới tốt lành, hạnh phúc.
Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ôm hôn dưới ánh lửa bập bùng, vào thời khắc hạnh phúc này, cả hai dùng tình yêu bảo bọc đối phương, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, ngũ quan như được điêu khắc tinh mỹ, sự quyến rũ của người phụ nữ tản mát ra, tất cả đều phản chiếu lên gương mặt người đàn ông.
Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn đang chơi với tuyết, Cúc Hoài Cẩn đối với tuyết rất quen thuộc, Cúc Hoài Cẩn cười nói: “Cầm Du, chơi tuyết có thể xua đuổi vận rủi, đạt được lý tưởng.”
“thật không?” Cúc Cầm Du mắt lóe sáng như ánh sáng pháo hoa.
“Đương nhiên.” Cúc Hoải Cẩn cười ngọt ngào.
Cúc Cầm Du ngưng mắt nhìn cô, “đã từng làm chưa? Làm mẫu thử xem.”
Cúc Hoài Cẩn cố ý đùa cậu, đương nhiên đùa thì đùa cho trót, một cước đá lon coca, lon coca in lại hình trụ trong tuyết, “Thấy chưa? Chính là thế! Năm nay coca sẽ lên làm lon vương.”
Cúc Cầm Du nhìn cô ngọt ngào cười động lòng người, không biến sắc, cong khóe môi, “Tôi chạy nước rút đến đó, in lại hình ảnh trong tuyết, như vậy lý tưởng sẽ được phóng đại thành vô hạn.”
“Được!” Cúc Hoài Cẩn vỗ tay hoan hô.
“Tôi đến đây!” Cúc Cầm Du quát to một tiếng, sau đó vọt tới chỗ Cúc Hoài Cẩn đang đứng, bước chân cậu xôgn đến chỗ Cúc Hoài Cẩn dường như có ý tứ, Cúc Hoài Cẩn ý thức được có gì đó không ổn, quay người bỏ chạy, dù bằng tuổi, nhưng Cúc Cầm Du luyện công từ nhỏ, tất nhiên chạy nhanh hơn Cúc Hoài Cẩn, động tác cũng nhanh nhẹ hơn, Cúc Hoài Cẩn vừa chạy được mấy bước, đã bị Cúc Cầm Du bắt được, lăn trên nền tuyết.
Cúc Cầm Du vui vẻ chống nạnh, bĩu môi nhìn Cúc Hoài Cẩn, “Hoài Cẩn nói tôi biết, lý trưởng trong lòng cậu là gì?”
Cúc Hoài Cẩn nằm trong tuyết, không tức giận, híp mắt nhìn lên trời, “Nếu cậu cho tôi bắn pháo hoa mừng năm mới, tôi sẽ nói cậu nghe.”
Khó tính! Coi như năm mới chúc phúc ba mẹ không được sao? Cúc Cầm Du đưa tay ra, “Đứng lên, xấu xa!”
Cúc Hoài Cẩn cầm tay cậu đứng dậy, muốn lợi dụng lực kéo kéo Cúc Cầm Du xuống, không ngờ Cúc Cầm Du vẫn không nhúc nhích, còn cười nói, “Hoài Cẩn, tôi biết cậu định làm gì mà?”
Cúc Hoài Cẩn nửa tin nửa ngờ, bỏ tay cậu ra chạy đến chỗ Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh, Cúc Cầm Du ở phía sau tiếp tục cười nói: “Tôi cũng biết cậu định chạy đến chỗ ba mẹ mách lẻo!”
Quả nhiên, Cúc Hoài Cẩn nhào vào trong ngực Cúc Như Khanh, nhìn Mặc Thiên Trần cũng đang nằm trong ngực anh, “Mẹ, con muốn làm gì Cầm Du cũng biết hết.”
“À…” Mặc Thiên Trần biết người cha cường đại phúc hắc sinh ra con gái khẳng định không thể xem thường, huống chi trường hợp này còn là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, Cúc Hoài Cẩn dù thông minh ngọt ngào, lại không đấu lại Cúc Cầm Du!
Mặc Thiên Trần nhìn về Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh chỉ nhận lấy ánh mắt ca ngợi của cô, dường như muốn nói, em cũng phải ngoan, anh cũng đọc được tất cả tâm tư của em!
Cúc Cầm Du đã chạy tới, “Hoài Cẩn, chúng ta về khách sạn thôi.”
Cúc Hoài Cẩn nhìn chằm chằm cậu, cậu bổ sung thêm một câu, “Tôi biết cậu buồn ngủ rồi!”
“đi! Về khách sạn.” Cúc Như Khanh ôm lấy Mặc Thiên Trần.
Cả nhà trở lại khách sạn, Mặc Thiên Trần ngồi trên sofa, Cúc Như Khanh lo cho hai đứa trẻ đi ngủ, cô nhìn anh thể hiện tình thương gia đình, trong lòng bất giác càng thêm ấm áp hạnh phúc.
“Còn say sao?” Anh chăm bọn trẻ xong, bước tới bên cạnh cô.
“Ừ.” Mặt cô đỏ ửng, nháy mắt nũng nịu nhìn anh, “Em còn chưa tắm.”
Khách sạn năm sao cao cấp, rất hiện đại, Mặc Thiên Trần còn chưa kịp ngắm, người đàn ông đã cởi áo cô ra, cả người cô như bức tượng ngọc hiện ra trước mắt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm hai áng mây đỏ ửng, làn da mịn màng như tuyết, tản ra hương thơm nhàn nhạt, hai cánh tay mảnh mai ôm lấy hông, hai đỉnh núi tuyết thẳng đứng, tâm điểm là hai quả bảo thạch màu đỏ, nhìn theo đường cong hoàn mỹ đi xuống, là hai chân mềm mại, cô dựa vào anh, mơ hồ cảm nhận được đóa hoa đang từ từ nở rộ.
Thấy ánh mắt người đàn ông biến hóa, là ánh mắt yêu thương, Mặc Thiên Trần vươn tay kéo áo anh, “Chúng ta tắm uyên ương đi, em muốn chúng ta giống như uyên ương tương thân tương ái.”
Uyên ương vốn dĩ có ý nghĩa rất sâu xa, uyên ương một chồng một vợ, mãi mãi chờ đợi đối phương, mãi mãi tôn thờ sự vĩnh hằng, mãi mãi tương thân tương ái, gần nhau cả đời, dù ột nửa có rời xa thế giới này, nửa kia cũng sẽ chọn cách sống cô độc suốt quãng đời còn lại, tuyệt không tái giá.
Mặc Thiên Trần cũng hy vọng cô và anh có thể là đôi uyên ương đó, gần nhau cả đời, cùng viết thành chương truyện vĩnh hằng.
Khi cô cởi áo người đàn ông ra, dáng người to lớn hiện ra, toàn thân không có chút thịt dư, kiện mỹ hấp dẫn ánh mắt cô, anh giống như dã thú cuồng ngạo khó kiềm chế, sự âm trầm thường ngày đã biến mất, chỉ còn lại hình dáng nguyên thủy, cuồng dã.
trên người hai người dính đầy bọt nước, những bọt nước nhỏ bé càng kích thích cả hai hơn, làn da đậm chất nam tính của anh, cùng với làn da trắng như ngọc của cô, một cương một nhu hòa nguyện, chiếu rọi vào mắt người đối diện, đồng thời hòa tan vào tim của đối phương.
Ánh mắt anh nóng bỏng, như muốn thiêu đốt luôn cả cô, cô dũng cảm đón nhận ánh mắt của anh, tròng mắt như muốn thể hiện nguyện ý cùng thiêu đốt với anh, dù cảm giác thẹn thùng là khó tránh khỏi, nhưng như vậy thì lại càng tăng thêm phần mềm mại đáng yêu của cô.
không chịu nổi ánh nhìn khiến cô run rẩy kia, tròng mắt ấm áp cứ dán lên người cô, càng kích thích cô phải rung động, cô khẽ giãy giụa, thân thể dịu dàng ma sát với đường cong kiên cường của anh, kích thích một hồi động tình.
Anh vươn tay, môi cũng chuyển sang khóe miệng cô, “Trần, vẫn còn say sao?”
cô điều chỉnh thân thể, bộ ngực dịu dàng rơi vào vòng tay anh, dịu dàng đáp: “Tửu bất túy nhân, nhân tự túy, Như Khanh, em làm anh say.”
*Tửu bất túy nhân, nhân tự túy: Rượu không làm người say, chỉ có người tự làm mình say trong men rượu.
Cúc Như Khanh sảng lãng cười, “Trần, anh đã sớm say vì em.”
Đôi tay cô ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh, hơi thở đàn ông tràn ngập cả người cô, cô cảm thấy anh đúng là không ai bì được, cảm giác đó vào giờ phút này trở nên rất tinh tế.
Anh một tay men theo eo cô đi xuống, trượt đấy vùng đất tiêu điều lạnh lẽo, tiến vào cửa khẩu, dùng tay đùa giỡn, cảm nhận được đóa hoa đang dần dần nở…
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam