As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 182: Ngược Yêu: Mẹ Con Gặp Nhau, Lệ Rơi Đầy Mặt (1)
dit: Song Ngư
Beta: N.P
Nếu đây chỉ là cơn ác mộng, tại sao nó vẫn còn tiếp diễn? Mặc Thiên Trần không ngừng tự hỏi, cô muốn động đậy, lại phát hiện toàn thân trên dưới đều bị rét lạnh, cóng đến không thể nhúc nhích được.
Ngay lúc này, người đàn ông đứng bên giường cô, dù cô bị bịt mắt, nhưng vẫn cảm thấy hắn đang ngắm nhìn cô, cảm giác sợ hãi từ tận xương tủy này, khiến cô cứng miệng, muốn nói cũng không thể nói được.
cô muốn biết hắn là ai, cô muốn biết3acon gái cô đang ở đâu, nhưng có phải ngay cả ở trong mơ cô cũng là đối tượng bị người ta ức hiếp?
Khi bàn tay to đến giật cái chăn duy nhất trên người cô ra, một thân thể tuyệt mỹ hiện ra trong mắt người đàn ông, Mặc Thiên Trần cảm thấy người ngày càng lạnh, gió mưa vỗ ầm ầm vào cửa sổ, tay người đàn ông dời đến bụng cô…
“Đừng… Đừng…”
Mặc Thiên Trần phát hiện mình có thể nói được, cô bắt đầu vặn vẹo thân thể, không muốn người đàn ông kia chạm vào mình, cô càng giãy giụa người đàn ông càng dùng sức, khi hai chân cô bị tách ra, toàn thân cô run rẩy kịch liệt…
“Như Khanh… Cứu em… Cứu em… Như Khanh…”
Nghe tiếng cô la khóc đến chảy nước mắt, người đàn ông từ từ buông cô ra. một trận gió quét đến, Mặc Thiên Trần sợ tới mức hét lên một tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình đang nằm trong ngực một người đàn ông, cô giật giật người, không bị trói, giật giật mắt, cũng bị bịt, cô lập tức xem thử người đàn ông phía sau là ai, khi biết là Cúc Như Khanh, cô nằm trong ngực anh khóc thút thít, “Như Khanh…”
Cúc Như Khanh nghe cô khóc đến run rẩy, không để ý nhiều, để mặc cho cô ôm anh ngày càng chặt, Mặc Thiên Trần khóc rất lâu, lúc ngẩng đầu lên, sắc trời đã sáng, cô vẫn đang nằm ngủ ở biệt thự, chim chóc ngoài cửa sổ vẫn đang hót to, cô gặp ác mộng sao?
“đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi cô.
“Tối qua gặp ác mộng, tôi mơ thấy người đàn ông đó, giống như lại trở về cái đêm sáu năm trước, tôi nhìn thấy từng tảng đá điêu tàn ở trang viên Hồng Phong, bị bịt kín mắt mười hai giờ đêm phải nằm chờ hắn, tôi thật sự không có dũng khí đối mặt tiếp nhận sự việc lớn như vậy lần nữa…” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào nói, nhưng cô không nói ở trong mơ gọi tên anh, “Như Khanh, anh còn muốn biết gì nữa? Tôi đều sẽ nói cho anh biết.”
Cúc Như Khanh nghe xong, trầm mặc hồi lâu, Mặc Thiên Trần thấy anh không nói lời nào, từ trong ngực anh ngồi ngay ngắn lại, nhìn lại mình vẫn đang mặc áo ngủ bình thường, không bị xâm phạm như trong mơ, từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhìn đôi mắt của cô, hai tròng mắt vẫn còn dấu vết của nước mắt, cuối cùng cô cũng nói ra chuyện sáu năm trước, chỉ là sau khi biết được, anh không ngờ mọi chuyện lại lẩn quẩn như vậy, vì muốn thừa kế chức chủ tịch mà tìm người sinh3acon hộ, anh chỉ gặp cô đúng một lần, chính là đêm bão táp đó, anh cũng không nhìn kỹ mặt cô thế nào, mắt cô bị bịt kín, trúc trắc đau đớn, còn có máu trinh nữ khi lần đầu tiên hai người hòa tan, anh chỉ cần một người phụ nữ sạch sẽ sinh3acon cho anh, không ngờ người đó chính là cô.
Anh biết cô nhớ3acon gái, cũng hiểu được lúc cô ở Anh quốc gặp phải Dương Mi, nên không chịu về nước, anh tước đoạt quyền nuôi3acon của cô, chỉ vì giữa bọn từng chỉ là một tờ khế ước.
Anh đứng lên, đưa lưng về phía cô, mắt nhìn về rừng cây ngoài cửa sổ, “Tôi có thể giúp em gặp được người em muốn gặp nhất.”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, trong nháy mắt nước mắt rơi như mưa, cô quá khát vọng được gặp3acon gái, nhưng Cúc Như Khanh là ai chứ, anh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ giúp cô gặp3acon gái, điều kiện của anh là gì chứ?
“Như Khanh, sao anh luôn không khiến tôi không thể cự tuyệt anh?” cô rưng rưng nhìn bóng lưng anh.
Cúc Như Khanh ánh mắt tối sầm lại, “Vì tôi biết em muốn cái gì, nhưng vẫn không hiểu tại sao em nhất định phải rời khỏi tôi?”
“Tôi…” Mặc Thiên Trần nhất thời cứng họng, vì cô không muốn thấy Cúc Như Khanh bị người khác uy hiếp.
Cúc Như Khanh giọng nói lạnh lùng, “Em gặp hay không gặp, đi hay không đi!”
“Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần còn chưa nói hết, Cúc Như Khanh đã xoay người đi ra ngoài, anh biết đây là điểm yếu lớn nhất của cô, nếu trong tiềm thức của cô3acon gái không thể thắng được Nhâm Thần Phong, anh nhất định sẽ mãi mãi không cho cô được gặp3acon gái.
Anh có thể cưng chiều yêu thương cô, cũng có thể tuyệt tình như vậy, bởi vì anh chính là Cúc Như Khanh.
Mặc Thiên Trần che mặt khóc thút thít, được gặp3acon gái là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời cô, nhưng đổi lại, Cúc Như Khanh sẽ rơi vào cạm bẫy của Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều, cô phải làm sao đây?
Cúc Như Khanh đứng ngoài cửa, đốt một điếu thuốc, thật ra thì chuyện tối qua đều là do anh sắp xếp, Mặc Thiên Trần nhìn thấy lá phong xơ xác, thấy quản gia Dương Mi, thậm chí người đàn ông vạch cái chăn của cô lúc nửa đêm, đều là anh, anh chỉ muốn cho cô biết, anh có thể tìm được3acon gái cho cô, nếu cô đã coi đó là mơ, thì cứ xem như là mơ cũng tốt.
Mặc Thiên Trần khóc xong, suy nghĩ lại lần nữa, cô thật sự quá mong được gặp3acon gái, cô chạy ra khỏi phòng, Cúc Như Khanh đã đi rồi, cô bấm di động gọi cho anh, “Như Khanh, tôi muốn gặp3acon gái mình…”
Cúc Như Khanh đang xử lý công việc ở công ty, anh trầm mặc không nói gì, thật ra đang đợi câu nói này của cô.
“Như Khanh, anh nghe được không? Nếu anh có thể giúp tôi tìm được3acon gái, van xin anh cho tôi gặp3acon bé, được không?” Mặc Thiên Trần nói tiếp, “Tôi không tìm đến người khác nữa, từ nay về sau chỉ ở bên cạnh anh, được không?”
nói xong, Mặc Thiên Trần đỏ mặt, vì câu nói này là nói thật lòng, không phải nói qua loa với anh, tự nói trong lòng với nói ra ngoài miệng, cảm giác thật không giống nhau.
Cúc Như Khanh đối với lời hứa của cô, đã mất đi sự tinh tưởng, lần trước cô nói có thực hiện đâu? không ngừng lặp đi lặp lại sự hứa hẹn, sẽ không phạm sai lầm, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác bao dung cô, hết lần này đến lần khác tin tưởng cô.
“Như Khanh… Như Khanh…” Mặc Thiên Trần không thấy anh trả lời, nhìn lại di động, sau đó cắn răng nói, “Như Khanh, tin tôi lần này đi, được không?”
“Quả thật em làm tôi gần như mất lòng tin vào em, dù sao đi nữa, tôi sẽ tin em lần cuối cùng.” Cúc Như Khanh nặng nề nói.
“Như Khanh… Xin lỗi…” Mặc Thiên Trần vừa nghe anh trả lời, lập tức nói, “Khi nào tôi có thể gặp3acon gái?”
“Tan việc tôi sẽ sắp xếp.” Cúc Như Khanh nói xong cúp máy.
Mặc Thiên Trần vui sướng nhảy lên, vào phòng tắm tắm rửa, rồi chọn một bộ đồ mùa đông đẹp nhất, đeo trang sức tinh xảo, đây là lần đầu gặp3acon gái, cô hy vọng mình có thể xuất hiện với bộ dạng hoàn mỹ nhất.
Mặc dù mấy ngày nay cô rất tiều tụy, nhưng cảm giác sắp được gặp3acon đã xóa tan tất cả, cô rất mong đợi thời khắc đó. cô đứng ngồi không yên, thử tưởng tượng lúc gặp3acon gái cô sẽ nói những gì, điều đó khiến cô vừa kinh sợ vừa vui mừng, thời gian trôi qua một ngày mà như một năm, từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, chuẩn bị cho thời khắc quan trọng nhất.
Cúc Như Khanh tăng ca xong mới đến biệt thự, Mặc Thiên Trần đứng ngồi không yên, lo lắng không thôi, lúc thấy xe của Cúc Như Khanh chạy vào thì cô chạy nhanh đến bên xe anh.
Cúc Như Khanh vừa xuống xe đã nhìn thấy trang phục tỉ mỉ của Mặc Thiên Trần, anh còn chưa từng nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy trước mặt anh, quả nhiên trong lòng cô ai có địa vị tối cao, không cần nói cũng biết rồi.
“Như Khanh, anh về rồi!” Mặc Thiên Trần đứng trước mặt anh, vốn muốn hỏi về đứa bẻ, nhưng thấy anh dường như không muốn cô mở miệng, nên cô cũng không dám tùy tiện mở lời.
“Chưa từng mong đợi tôi về như hôm nay phải không?”
Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, cô không biết nên nói gì mới không chọc giận anh đây, thật ra thì trong lòng cô anh rất quan trọng, chỉ là3acon gái là huyết mạch của cô, là tình yêu không thể so sánh được.
“Như Khanh, anh mệt không, hay vào trong ngồi nghỉ chút đi?” cô chuyển đề tài.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, sau đó xoay người lên xe, chuẩn bị lái xe rời đi.
“Như Khanh… Như Khanh… Đứa bé đâu?” Mặc Thiên Trần vội vàng vỗ vào cửa xe của anh.
“Mai gặp.” Anh tức giận.
“A…” Mặc Thiên Trần uổng công tỉ mỉ chuẩn bị, giờ lại thành công dã tràng, “Như Khanh…”
Cúc Như Khanh nhìn cô từ vui sướng tột cùng trong nháy mắt như rơi xuống vực sâu, anh cười lạnh, “Có phải thất vọng lắm không? Lần nào em đối với tôi cũng là như thế.”
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần thấy anh lại muốn trả đũa cô, nước mắt lập tức tràn ra, “Van xin anh cho tôi gặp một lần được không?”
Anh lái xe đi, Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ chạy theo, “Như Khanh, vậy tối nay anh ở lại đây được không?”
“Ở lại đây làm gì?” Anh hạ tốc độ chậm lại, biết rồi nhưng vẫn hỏi.
“Tối nay ở lại anh muốn gì cũng được.” Mặc Thiên Trần cắn môi.
Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm tư thái tuyệt vời của cô, hừ lạnh, “Giờ tôi không có hứng ở lại đây.”
Mặc Thiên Trần bi thương nhìn anh lái xe đi xa, tim cô như vỡ thành từng mảnh một…
Anh giận lên lợi dụng ước vọng muốn gặp3acon gái của cô trả đũa cô, không phải cô không muốn ở lại, nhưng cô thật sự không muốn liên lụy đến anh, kết quả lại không ra làm sao rồi.
Mặc Thiên Trần thất vọng đứng tại chỗ, rất lâu cũng không nhúc nhích, vòm sáng của trời chiếu từ từ tắt dần, sương mù trong đêm tràn ngập chung quanh, nước mắt cô đã lạnh như băng, ước vọng muốn gặp3acon gái vẫn còn lan tràn trong không khí…
Cúc Như Khanh trở lại chỗ Dương Mi và Cúc Hoài Cẩn, xe của anh mới vừa lái vào khu biệt thự, Cúc Hoài Cẩn đã chạy vội ra, y như một3acon chim nhỏ vui vẻ.
“Ba, ba về rồi!”
Lời nói của cô bé, không hề ẩn chứa bất kỳ tạp niệm gì, vì anh là ba của cô, tình cảm đó là huyết mạch tương liên. Cúc Như Khanh khom lưng bế cô lên.
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam