To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 129: Dám Đụng Đến Người Phụ Nữ Của Tôi
dit: Diệu Hoa
Beta: Nghi Phương
Cúc Như Khanh hơi nhẹ gật đầu, không nói gì, đối với việc Chu Tiểu Kiều trùng hợp xuất hiện tại đây, anh đương nhiên cảm thấy hoài nghi, tất nhiên anh sẽ không như Mặc Thiên Trần thiện lương tin tưởng Chu Tiểu Kiều là tình cờ xuất hiện ở đây cứu cô.
Đối mặt với Cúc Như Khanh lãnh đạm như thường ngày ChuTiểu Kiều chỉ cười khổ, sau đó nói: “Thiên Trần không có việc gì là tốt, em biết anh rất yêu cô ấy!” cô nói xong, lại nhìn Mặc Thiên Trần, “Thiên Trần, cô mạnh khỏe là có phúc khí, gặp hung hóa cát, có được người đàn ông ưu tú như vậy.”
Chu Tiểu Kiều nói xong xoay người rời đi, chân cô tựa hồ bị thương nên bước đi chân thấp chân cao. Mặc Thiên Trần cứ như vậy nhìn bóng lưng của cô, nhìn cô lên taxi rời đi, cô từ từ nhìn về, không nói câu nào với Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh kêu bác sĩ xử lý vết thương trên cổ tay của Mặc Thiên Trần, sau đó nói: “Anh đưa em về nhà trước nhé.”
“Em còn phải về công ty làm việc.” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Chỉ là vết thương nhẹ thôi, không có chuyện gì đâu.”
Cúc Như Khanh đưa cô về công ty Mặc thị, cô ăn cơm rồi về công ty cũng không xa lắm, rất nhanh, hai người đã đến nơi. Mặc Thiên Trần thấy anh chạy tới như vậy, cô liền nói xin lỗi: “Như Khanh, em không sao, thời gian này có nhiều việc cần phải hoàn thành.”
“Chuyện lần này anh sẽ tra rõ.” Cúc Như Khanh ý bảo cô lên lầu.
“Ừm.” Mặc Thiên Trần còn muốn nói gì đó, nhưng chưa dám, hôm nay ở hiện trường, Cúc Như Khanh đối với Chu Tiểu Kiều một chữ cũng không nói, anh cũng bày tỏ thái độ quyết đoán không ra tay giúp đỡ, cô cũng không dám nói về chuyện của Chu Tiểu Kiều.
Thang máy đi lên, Mặc Thiên Trần trở lại công ty tiếp tục làm việc.
Cúc Như Khanh xoay người rời đi, Trần Tiêu đã bắt tay vào điều tra bọn bắt cóc Mặc Thiên Trần hôm nay, rất nhanh đã có kết quả, Trần Tiêu nói: “Chủ tịch, chúng tôi đã điều tra ra, nhóm người gây án kia là người của Thanh Phong bang. Có phải vì lần trước chúng ta đốt nhà máy sản xuất của Thanh Phong, bọn chúng mới nghĩ ra cách bắt cóc thiếu phu nhân?”
Cúc Như Khanh vừa nghe, lập tức vọt xe đến chỗ Phí Cường Liệt đang uống trà chiều trong khách sạn, Trần Tiêu lập tức gọi điện thoại cho đại ca Trần Ích, triệu tập anh em tập đoàn Cúc Thị đến sẵn sàng bày trận đón quân địch.
“Đại Chất Tử, cùng uống trà nha?” Phí Cường Liệt hai tròng mắt lóe sáng nhấc ly trà trên tay.
Cúc Như Khanh ngồi xuống, Trần Tiêu đứng phía sau anh, ánh mắt lạnh như lưỡi dao bắn tới.
“Phí đương gia, giành thị trường phân gạch đốt nhà máy sản xuất là tôi, những chuyện này đều là ân oán giang hồ, đừng có đối phó với người phụ nữ của tôi, ông đừng quên, ông cũng có vợ3acon.”
Phí Cường Liệt cùng với cha của Cúc Như Khanh là Cúc Thiên Kỳ là đồng nhất bối nhân, năm đó hai người tuổi trẻ được chấp chưởng hai bang phái, tranh đấu qua lại không ít, nhưng cũng không để dính dáng đến người nhà. Ông cảm thấy không hiểu những lời nói của Cúc Như Khanh: “Đại Chất Tử, những lời này của cháu là ý gì?”
Trần Tiêu dẫn người bắt cóc Mặc Thiên Trần đi vào, “Chính bọn họ vào lúc một giờ chiều bắt cóc thiếu phu nhân của chúng tôi.”
“Cái gì?” Phí Cường Liệt quả thật không có ban lệnh như vậy, ông vỗ bàn một cái, nước trong ly tràn ra, ly trà vỡ tan.
Người đàn ông tên Mã Tùng liền ngã quỵ dưới đất kêu khóc, nói: “Ông chủ, tha mạng… Xin tha mạng…”
Việc hắn kêu tha mạng đã tự thừa nhận hắn đã phạm vào tội này, Phí Cường Liệt bước một bước dài, đá một cước khiến hắn ngã lăn ra, nổi giận lôi đình: “Kẻ nào ra lệnh cho ngươi đi bắt cóc nữ nhân của Đại Chất Tử?”
“Là anh em chúng tôi thua một số tiền lớn, túng quẫn mới phạm sai lầm như vậy, chúng tôi cũng không biết đối tượng bắt cóc lại chính là Thiếu phu nhân của Cúc Gia, nếu chúng tôi biết, dù có hàng vạn lá gan chúng tôi cũng không dám phạm vào lỗi này, ông chủ, van cầu ông tha mạng… Bỏ qua cho chúng tôi lần này thôi…” Mã Tùng bị Phí Cường Liệt một cước đá hộc máu, ngã lệch sang một bên, vẫn không ngừng cầu xin.
Phí Cường Liệt cặp mắt như ưng: “Mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, ông chủ chúng tôi không dám lừa ông…” Mã Tùng lập tức nói.
Trần Tiêu không nhanh không chậm nói: “Nhưng đồng bọn của ngươi lại khai rằng ngươi là người chỉ điểm gây án, cũng không phải tình cờ bắt cóc thiếu phu nhân.”
Phí Cường Liệt lần nữa tung cước đá hắn, dùng ủng quân nhân dưới chân dẫm lên đầu của Mã Tùng, “Các ngươi làm chuyện này sau lưng ta?”
Mã Tùng còn chưa kịp nói đã bị Phí Cương Liệt dẫm vào não, lập tức tắt thở, những người bị dọa lúc đó trên mặt không còn chút huyết sắc, tất cả đều hoảng sợ im lặng.
Phí Cường Liệt đứng trước mặt Cúc Như Khanh nói: “Đại Chất Tử, kẻ bất kính với vợ của cháu, ta đã trừng phạt rồi, ta lấy danh nghĩa cha cháu mà thề, Phí Cường Liệt này tuyệt đối không bày mưu tính kế động tới người nhà của cháu.”
Cúc Như Khanh không lên tiếng, sắc mặt vẫn lãnh khốc như xưa, lấy danh nghĩa cha anh mà thề, quả thật là chuyện cực kỳ hoang đường.
Phí Cường Liệt thấy anh không nói lời nào, vì vậy vừa nhìn bọn họ: “nói, kẻ nào chỉ điểm? không nói, hậu quả sẽ giống như hắn!”
“Chúng tôi cũng không biết là ai, chỉ biết đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô ấy thắng cược tất cả chúng tôi, nhưng lại trả cho anh em chúng tôi rất nhiều tiền, nói chỉ cần kéo được một người lên xe, hơn nữa cũng không gây ra án mạng, vì vậy anh em chúng tôi mới đồng ý, chúng tôi thật sự không biết người cô ấy bảo chúng tôi kéo lên xe là Cúc phu nhân. Ông chủ, chúng tôi nói đều là sự thật, xin ông chủ bỏ qua cho chúng tôi…” một người trong đó run rẩy nơm nớp nói.
“Người nào?” Cúc Như Khanh hai mắt như lưỡi dao bay về phía bọn họ.
Mấy người kia bị dọa đến sợ run, có vài người lắc đầu bày tỏ mình không biết, cũng có vài người nói: “Nhìn cô ta trông rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi… Đúng rồi, ông chủ, Cúc chủ tịch, tôi nhớ ra rồi, chính là đại minh tinh… Đại minh tinh Thiên Mộ Đình…”
“Thiên Mộ Đình?” Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Ai cũng biết, Thiên Mộ Đình đã trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện, lúc nào mà thân thể lại khôi phục nhanh như thế, nếu như đã hồi phục thì truyền thông đã sớm tiến hành báo cáo, vì sao lại không ai biết, còn đứng lên bày ra vụ bắt cóc này?
Phí Cường Liệt đứng lên nói: “Đại Chất Tử, Thiên Mộ Đình cũng từng là người phụ nữ của cháu, xử trí thế nào là chuyện của cháu, bọn họ dám tham dự vào việc này, ta nhất định sẽ nghiêm trị không tha.”
Cúc Như Khanh gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài, Trần Tiêu đi phía sau, hai người xuống dưới lầu, Trần Ích dẫn theo một nhóm người đã sớm nghênh đón.
“Chủ tịch, Phí Cường Liệt nói thế nào?” Trần Ích lập tức hỏi.
Cúc Như Khanh lên xe, Trần Tiêu lái xe, Trần Ích và hắn ngồi ở hàng sau: “Phí Cường Liệt nói không phải hắn làm, là bọn đàn em của hắn nói là do Thiên Mộ Đình sai khiến đi bắt cóc Thiên Trần.”
Trần Ích lập tức gọi điện phái người đến bệnh viện kiểm tra Thiên Mộ Đình, rất nhanh đã nhận được kết quả.
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam