Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 111: Đem Yêu: Cô Vui Sướng
dit: Bạch dương & Thanh Tiếu
Beta: Nghi Phương
Cúc Như Khanh vốn đang ôm cô nên chân bị tê, hiện tại lại bị cô đâm một cái, anh tựa tay bắt cô, trước đó cố gắng tránh, sau đó tiếp tục bị cô đánh lén. Mặc Thiên Trần thấy anh muốn tránh mà không tránh được, không khỏi cười haha: “Em nhớ khi còn bé, chị hàng xóm rất thích chơi trò này, không đau, mà ngứa lại không có cách nào trốn thoát.”
thì ra cô lấy anh ra chơi! Cúc Như Khanh đối với loại nhận thức này đầu đầy hắc tuyết, đúng là không thấy đau, nhưng hai chân thì truyền tới cảm giác ngứa ngáy, cứ như bài sơn hải đảo, thật muốn làm người ta phát điên, rồi lại không thể phát điên được.
“Giỏi lắm! ngừng đi, anh không tê.” Anh đùa với cô.
“Em không tin. Em mỗi lần bị đều lừa chị nói không tê…” Mặc Thiên Trần hiển nhiên không tin, cô còn chưa chơi đủ! Được “khi dễ” anh, chuyện tốt đẹp này cô đương nhiên muốn kéo dài, cuối cùng cũng có thể làm cho không khí dịu xuống.
Cúc Như Khanh động hai chân, sau đó đứng lên, Mặc Thiên Trần thấy anh quả nhiên so với người bình thường khôi phục rất nhanh, lập tức chạy tới cửa phòng, thật nhanh mở của, sáng sớm mưa đã nhẹ lại, nhưng vẫn còn chưa tạnh hẳn, cô vui sướng chạy nhảy ngâm nga hát đi tới phòng Cúc Cầm Du.
Cúc Như Khanh nhìn bóng lưng cô vui sướng, tâm tình cũng vui theo, thậm chí còn vui vẻ hơn cô, anh nới lỏng tay chân sau đó ra khỏi phòng, cảm nhận được vị mưa mùa Đông, hoa trong vườn cũng truyền tới hương đất mát lành.
Lúc này, Liễu Nam Yên gọi điện đến: “Như Khanh, hôm qua đi thăm ba 3acon thế nào?”
“Mẹ, chào buổi sáng!” Cúc Như Khanh giọng nói tương đối hòa hoản, giống như không khí sau cơn mưa kia.
Liễu Nhan Yên dĩ nhiên là nghe ra được, bà hơi ngẩn ra sau đó hiểu được: “Lúc nào thì mang Thiên Trần tới đây, mẹ xuống bếp làm mấy món ăn cho các 3acon.”
“Được.” Cúc Như Khanh thoải mái đáp ứng.
Mặc Thiên Trần chạy tới phòng Cúc Cầm Du, cô giống như chú chim non dạy sớm, nhìn thấy cậu bé tinh thần càng ngày càng tốt, tâm tình cũng càng thêm vui sướng.
“Chào buổi sáng! Cầm Du.”
“Mẹ, chào buổi sáng!” Cúc Cầm Du ngồi dậy.
cô nhiệt tình giúp Cúc Cầm Du mặc quần áo, cho cậu ăn điểm tâm, rồi mới về phòng của mình rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, thấy Cúc Như Khanh đang ngồi trước bàn ăn sáng, anh đã tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cả người thần khí thanh sáng, không mất tinh thần giống như tối qua nữa.
cô cười với anh, ngồi xuống bàn ăn. Woody Allen đã từng nói: Mỗi người đều có những bí mật không thể cho ai biết, đó là điều tự nhiên. Vì vậy, cô cũng không hỏi đến chuyện tối qua, cuộc sống mỗi ngày đều là những điều mới lạ, mỗi người đều phải đối mặt với chính bản thân vào ngày mới. Dĩ nhiên cô cũng phải giữ bí mật.
Cúc Như Khanh ăn xong bữa sáng: “Anh đưa em đi làm.”
“À… Được…” Mặc Thiên Trần ngẩng ra, đã hơn nửa tháng cô chưa đến công ty Mặc Thị. thật ra cô cũng rất đau lòng khi để một mình cha chèo chống, chỉ là bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chọn người thừa kế công ty.
Khang Hạo lái xe đến đón bọn họ, hai người cùng nhau ngồi vào xe, thỉnh thoảng nghe được những giọt mưa bên ngoài. Mặc Thiên Trần xuống xe trước, nhìn xe đi xa rồi mới lên lầu.
Dương Thanh Thanh vừa thấy cô đến, lập tức kêu lên: “Đại tiểu thư rốt cuộc cũng đến rồi, cô không đi làm, cả tổ và nhân viên cho rằng cô vì không mốn trả tiền đi chơi cho cả tổ nên không dám đến.” Mặc Thiên Trần nhớ lại, ngày đó Thanh Thanh xin phép cô cho bọn họ đi chơi, lại vừa đúng lúc Cúc Cầm Du bị thương, nên cô vẫn chưa đến công ty được.
“Lấy hóa đơn ra đi, tôi trả.” cô nhẹ nhàng cười.
Dương Thanh Thanh lập tức lấy ra một xấp biên lai, tiền ăn, hát karaoke, vé vào khu vui chơi, Mặc Thiên Trần vừa nhìn 3acon số tổng cộng, cả kinh kêu lên: “Hơn 5000, em xem chị là cái máy rút tiền chắc?”
*không biết 5000 này là NDT (CNY), Đài tệ (TWD) hay là Đô la Hongkong (HKD) @@ 5000 NDT = 16.528.800 Đ (số liệu ngày 5/2/2013), 5000 ĐT = 3.512.000 Đ (số liệu ngày 6/2/2013, 5000 HKD = 13.421.400 Đ (số liệu 6/2/2013). Nguồn từ Yahoo Finance.
* nói tóm lại là bạn Thanh Thanh xem bạn Thiên Thiên của chúng ta giống cái máy rút tiền thật )
“Cúc tiên sinh nhà chị giàu có, nói ít cũng cho chị mười mấy tấm thẻ vàng, Cúc thái thái đi … cũng chùi không hết! Mới có tờ biên lai 5000 mà chị đã thét chói tai rồi? Có làm quá không đây.” Dương Thanh Thanh nhìn cô chằm chằm.
Mặc Thiên Trần trừng mắt: “Lễ Giáng sinh tặng rồi, chị vốn định chuẩn bị quà giáng sinh ọi người, bây giờ như vậy thì thôi huỷ bỏ.”
“Đại tiểu thư, em sai rồi! Em thu hồi lời vừa nói, hơn 5000 kia chị muốn trả bao nhiêu cũng được, ha? Giáng sinh lần này có muốn đi HongKong chơi không?” Dương Thanh Thanh vội vã dụ dỗ.
Lần này Mặc Thiên Trần cứng miệng nhìn cô ta, Cúc Như Khanh dù có ở trước mặt cô rộng rãi đến mấy, cũng sẽ không vất ra hàng ngàn thẻ vàng để thể hiện thân phận của anh, bây giờ nghe Dương Thanh Thanh nói thế, Mặc Thiên Trần mới cảm thấy được anh là cực phẩm nam nhân, cô bỗng cảm nhận được mùi vị mạnh mẽ tràn ngập.
Bình thản như nước, đó là cảm giác cô vẫn hi vọng, rộng lớn mạnh mẽ, cũng là căn bản khống chế được thế cục. Mặc Thiên Trần không hiểu được anh, cô đạo hạnh quá cạn, Cúc Như Khanh lại là loại tu luyện đến “Đăng phong tạo cực”, muốn so cũng không bì nổi đầu ngón tay của anh nữa là.
*Đăng phong tạo cực: lên đỉnh tạo cực, tạo ra đỉnh ới, hoặc có thể hiểu như kiểu lập kỉ lục Guiness. @@
Dương Thanh Thanh vẫn đang mộng ảo cô sẽ cho bọn họ đi HongKong Natividade: “Lần này sẽ đến quảng trường nhìn mưa sao băng, dùng đèn xanh trắng tạo ra cuộc hành trình như mơ, truyền thuyết lưu truyền rằng cầu nguyện dưới mưa sao băng nhất định sẽ thành hiện thực, như thế đêm giáng sinh sẽ rất lãng mạn, đối với những người độc thân như chúng tôi mà nói, nếu nhưước nguyện liền nhất định có thể thực hiện, Đại tiểu thư, chị có biết hay không, cứu một người khỏi bể khổ còn hơn xây bảy toà tháp…”
Vừa nghe đến câu này, Mặc Thiên Trần không nhịn được “phốc” một tiếng bật cười, cái thế giới này thật là làm khó người khác, cô muốn sống độc thân, lấy Cúc Như Khanh cũng không phải cô tình nguyện, một đám người muốn kết thúc hành trình độc thân lại cứ như không gặp được người có thể khống chế được, dụ dỗ cũng tốt, ngược lại hôn nhân cũng được.
Dương Thanh Thanh vừa nghe thấy Mặc Thiên Trần vui vẻ, tiếp tục nịnh nọt: “Cúc thái thái chính là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, một mình đứng ở đám mây tịch mịch, đem chúng ta một đám dân chạy nạn đang giẫy giụa trong bể khổ cứu đem lên bờ, ngồi trên tòa sen, mới thấy được tương lai.”
“Em so với diễn viên Hàn Quốc diễn thuyết còn động lòng người hơn, nhưng đáng tiếc.” cô thấy Dương Thanh Thanh mím môi càng chặt, không khỏi nói: “Em với Ngàn Mộ Dương chia tay rồi?”
“Đừng nhắc tới người đàn ông đê tiện đó nữa!” Dương Thanh Thanh phẫn uất đáp. “hắn từ đầu đến cuối đều là lợi dụng em, nếu như em gái của hắn không phải là cần chăm sóc, em nhất định không cho hắn nhìn thấy ánh sáng.”
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam