"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Cô Đem Anh Đi Bán
dit: Diệu Hoa
Beta:yunafr
Mặc Thiên Trần sợ tới mức thiếu chút nữa điện thoại đang cầm trên tay cũng bị rơi xuống đất, cô thật không ngờ Chu Tiểu Kiều lại biết được cô cùng Cúc Như Khanh ở trong khách sạn, hơn nữa lại còn đang ở ngoài cửa phòng của bọn họ.Này…….cô cần phải làm như thế nào mới là tốt đây!
Cúc Như Khanh uống một hớp rượu, mặc dù có mùi vị hơi kỳ quái nhưng nhìn thấy trên vẻ mặt của cô có chút hoảng hốt cũng không để ý tới. Anh thấy cô nhận điện thoại, một chữ cũng không có nói, vẻ mặt liền thay đổi giống như thỏ con đang hoảng sợ
Anh nắm bàn tay nhỏ bé nhưng lạnh buốt của cô, “ Có chuyện gì xảy ra sao?”
“…..” Mặc Thiên Trần không biết làm sao để nói với anh
Cúc Như Khanh tròng mắt hơi híp, nghe được tiếng gõ cửa truyền đến,mà khuôn mặt Mặc Thiên Trần lại sợ tới mức tái nhợt không có chút máu nào, anh đang định đứng lên thì lại chợt cảm thấy nơi bụng truyền đến một cỗ khí nóng,đang từ từ dâng lên
“Vào đi”, Anh giọng nói vẫn như cũ bình tĩnh và vô cảm
Chu Tiểu Kiều đẩy cửa đi vào, nhìn hai người ngồi gần cửa sổ,vừa từ trên lầu cao thưởng thức cảnh đẹp ban đêm vừa dùng bữa ăn tối phong phú, trong lòng của cô càng ghen tức
Cúc Như Khanh là người như thế nào! Lập tức sẽ hiểu được tất cả,anh nhẹ nhàng buông tay Mặc Thiên Trần ra, đột nhiên bị anh buông tay trong lòng Mặc Thiên Trần cảm thấy hoảng sợ.
Chu Tiểu Kiều đi tới trước mặt hai người: “ Khanh, Thiên Trần, em ở ngay bên cạnh ăn cơm mới vừa rồi nghe thấy Thiên Trần ở trên sân thượng nghe điện thoại, vì vậy tới đây chào hỏi hai người, hai người cũng thích nơi này a! Tôi nhớ Khanh rất thích căn phòng này”
Mặc Thiên Trần trong lòng càng trầm xuống, thì ra Chu Tiểu Kiều khi nãy sớm đã biết bọn họ ở chỗ này ăn cơm, vẫn còn giả vờ gọi điện đến dò xét cô, khi dò xét không thành công thì trực tiếp xông vào.
thật ra thì bây giờ cô không cần biết Chu Tiểu Kiều hiện giờ đang suy nghĩ như thế nào, cô chỉ để ý đến Cúc Như Khanh có ý kiến gì với chuyện này, mà Cúc Như Khanh mới vừa buông tay cô, cô đã đoán được Cúc Như Khanh cảm thấy là cô cùng với Chu Tiểu Kiều cùng nhau lập mưu tối nay.
Cúc Như Khanh quả thật rất tức giận, anh tối nay mang cô ra ngoài cùng nhau giải sầu một chút, nhưng không nghĩ tới đến khách sạn quốc tế uống rượu ăn cơm lúc này đều do Mặc Thiên Trần nghĩ ra, nếu muốn ba người cùng nhau ăn cơm, tốt lắm liền cùng nhau ăn đi
“ Ngồi xuống cùng nhau ăn đi!” Cúc Như Khanh chào hỏi Chu Tiểu Kiều
“Tốt!” Chu Tiểu Kiều lập tức ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó mừng rỡ nói: “ Những thức ăn này đều là những món em thích nha!”
Mặc Thiên Trần lập tức xúc động muốn khóc, anh rõ ràng để ý đến ba người cùng nhau ăn cơm, tại sao lại muốn cùng Chu Tiểu Kiều ăn cơm cùng nhau? Còn muốn Chu Tiếu Kiều ngồi cạnh anh? Còn gọi những món ăn mà cô ta thích?
Nhưng là, cô chịu được không khóc, cũng không được khóc, cô chỉ là yên lặng đưa mắt nhìn về phía Cúc Như Khanh, muốn anh khôi phục thần sắc lãnh khốc trên mặt, muốn tìm được một chút ý tứ.
Nhưng là, cô dù như thế nào cũng không nhìn ra được, người đàn ông này không có nâng chén rượu lên,cũng không có mím môi hé lộ ra nụ cười, hai tròng mắt lúc nào cũng thâm trầm không có một chút ấm áp nào. Có thể nhìn được, chỉ là vẻ lãnh khốc vô tình, phong bể tất cả tâm tình của Cúc Như Khanh, đang ngồi đối diện với cô
Như vậy, Cúc Như Khanh, không thể nghi ngờ là anh đang tưc giận và đau lòng. Nhưng là cô lại không thể tìm được bất kỳ một lời giải thích nào,cũng không biết bắt đâu giải thích từ đầu.
Chu Tiểu Kiều giống như không có chút cố kỵ nào, cùng một người đàn ông cùng ăn cùng uống, như là muốn chứng tỏ cô cùng với người đàn ông này có mối quan hệ vô cùng thân mật, mà Cúc Như Khanh căn bản không có ngăn lại coi như việc này cùng với anh không có quan hệ gì.
“ Thiên Trần, cô cũng ăn đi! Khanh biết rằng cô cùng với tôi có chung khẩu vị không khác nhau lắm, mới có thể gọi những thức ăn này”. Chu Tiểu Kiều vừa uống rượu vừa cười khoe khoang( Ta muốn chém con nay quá!!!)
“ Tôi ăn no rồi!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Thiên Trần càng ngày càng trở nên ưu thương
Mặt đối mặt hiền hòa, Chu Tiểu Kiều nhìn ở trong mắt, trong lòng vui vẻ, cô làm bộ lơ đãng nhắc tới “Bảo với khách hàng của cô ngày mai có thể giao hàng, cô không phải lo lắng”
Trong đầu Mặc Thiên Trần hiện tại căn bản không có nghĩ đến đám hàng kia, trong đầu cô hiện giờ đều là hình ảnh gương mặt Cúc Như Khanh đang tức giận, cô chỉ là lung tung gật đầu một cái, cũng không có nói chuyện
Trong nháy mắt Cúc Như Khanh đã lạnh đến thấu xương, anh thật vui theo cô đến khách sạn quốc tế dùng cơm, lựa chọn chổ có thể nhìn ra bờ sông ban đêm, ngắm cảnh đẹp ban đêm,thì ra cô coi anh như một món hàng đem đi bán,anh đã cảm thấy kì quái, cô làm sao có thể chủ động đi đến Cúc thị, thì ra từ đâu đều là cái bẫy
Anh đối với việc xây dựng lên một chút tình cảm này không phải dễ dàng, trong nháy mắt lại bị sụp đổ hoàn toàn, giống như bức tường sụp đổ không còn một mảnh nào, trở nên vô cùng thê thảm
Chu Tiểu Kiều uống rượu, cảm giác trong thân thể có một cỗ khí nóng mãnh liệt ở trong người, cô ngồi một bên nhìn xem không nói một câu nào, Cúc Như Khanh tại sao ạnh lại không có chút cảm giác nào? Chẳng lẽ anh không có uống rượu
Cúc Như Khanh làm sao mà có thể không có cảm giác? Nhưng là,anh là người đàn ông có tự chủ cực mạnh, anh chỉ cần không động thanh sắc là sẽ giữ vựng như núi thôi
trên bàn ăn, hai nữ một nam, mỗi người mang một tâm tư khác nhau, trong lòng của mỗi người đều có những tính toán khác nhau, Chu Tiểu Kiều vui vẻ, Mặc Thiên Trần áy náy, Cúc Như Khanh thì giận dử………Cảm giác khó chịu đều xuất hiện trong đầu của mỗi người
Mặc Thiên Trần tâm tính phiến loạn, đau đớn trong tâm hồn, trầm mặc không dám nói lời nào, Cúc Như Khanh càng thêm lãnh khốc như băng, căm hận yên lặng như mặt nước cũng không có nói câu nào
Duy chỉ có Chu Tiểu Kiều bắt đầu hóa trang lên sân khấu diễn tuồng, thân thể của cô đang rất nóng, mà trên mặt lại đỏ au, “ Khanh, anh còn nhớ rõ căn phòng này sao? Là nơi anh và em cùng nhau hoan ái lần đầu tiên…” Mặc Thiên Trần cũng không ngồi yên nữa, cô không tin được những lời của Chu Tiểu Kiều, giật mình nhìn về phía Cúc Như Khanh, anh tại sao lại có thể mang cô tới căn phòng trước đây cùng tình nhân cũ hoan ái chứ?
Mà Cúc Như Khanh cũng không có ý giải thích, anh cũng quên mất hôm nay là ngày mấy, căn bản gian phòng này cũng không phải là nơi anh và Chu Tiểu Kiều qua đêm lần đầu tiên. Những lời này, đều là Chu Tiểu Kiều tự biên tự diễn, dùng nó để đả kích Mặc Thiên Trần quá ngu ngốc này mà thôi!
Chu Tiểu Kiều dù sao cũng ở cùng với Cúc Như Khanh một thời gian dài, cô tất nhiên hiểu rõ con người kiêu ngạo của người đàn ông này, anh rất khinh thường giải thích các mối quan hệ của mình cùng với nữ nhân khác, cũng sẽ không vì bất kỳ một nữ nhân nào mà giải thích. Cho nên, cô chính là lợi dụng điểm này để đả kích đối với việc Cúc Như Khanh động tình với Mặc Thiên Trần
Mặc Thiên Trần cũng không nhịn được nữa nước mặt cứ thế mà rơi xuống, cô nhịn thật lâu nước mắt lập tức liền tuông ra, cô tưởng rằng tối nay sẽ là đêm lãng mạn và ấm áp, cô từng cho là mình có thể có được hạnh phúc, quay đầu lại mọi thứ chỉ là cô tự đa tình mà thôi
Chu Tiểu Kiều thấy cô khóc thương tâm như thế, lại đem lửa nóng thân thể dựa theo một bên ngồi trên người Cúc Như Khanh, cô vốn rất xinh đẹp, hơn nữa lại là thiên kim tiểu thư, trên mặt có một vẻ đẹp cao quý, cô liền đem đầu mình tựa lên trên ngực của Cúc Như Khanh: “ Khanh, em say ………..”
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam