We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Cô Không Khỏi Đau Lòng Vì Anh
dit: Diệu Hoa
Beta: Quảng Hằng
Cúc Như Khanh nhìn thấy cô lúc tan tầm trở về, đã vội chạy tới tìm Cúc Cầm Du, hơn nữa còn đối với anh hoa chân múa tay, chứng kiến con nai tơ Bambi mở to đôi mắt sáng nhìn anh thì mọi cứng rắn trong lòng anh bị ánh mắt của cô nhìn có chút cảm động, rốt cục, anh cũng thu hồi quả đấm trên tay lại, sau đó lạnh lung nói: “ Rời khỏi chỗ này đi”
Mặc Thiên Trần không biết chuyện luyện công của người học võ có phải hay không giống như trên TV,nhìn bộ dáng kia mà nói chỉ khiến cho lỗ tai mình kêu “ ong ong”, giờ phút này cô bị anh làm cho giận mình, chỉ cảm thấy âm thanh của anh giống như vẫn ở phiêu du ở trên đỉnh đầu mình
Khi Cúc Như Khanh một lần nữa dạy Cúc Cầm Du động tác vật người thì Mặc Thiên Trần liều mạng nhào tới, từ phía sau ôm lấy anh, “ Cúc tiên sinh, anh hôm nay không được!”
Cúc Như Khanh hơi hơi thả lòng người rủ mắt xuống, anh biết anh bị thương không thể dạy Cúc Cầm Du luyện công, nhưng mỗi ngày thứ ba, anh đều dạy Cúc Cầm Du luyện công, nếu như anh một khi vắng mặt, chắc chắn sẽ khiến mọi người hoài nghi, sau đó sẽ bị người ta khống chế
Nhưng Mặc Thiên Trần không biết những việc này, cô chỉ là cảm thấy đau lòng thay cho anh, đau lòng vì anh bị thương mà vẫn còn có trách nhiệm tới dạy con trai. “ Hôm nay không cần dạy có được không”
“Làm sao mà cô thích xen vào việc của người khác vậy?” Cúc Như Khanh cau mày nói
Mặc Thiên Trần tay từ từ buông lỏng, đúng há! cô không phải là người đặc biệt gì của anh, cũng không có bất kỳ quyền lợi gì mà quản anh, trong lòng cô chỉ muốn tốt cho anh, còn bị anh châm chọc vì mình xen vào việc của người khác
Khi cô từ từ thả lỏng cánh tay nhỏ bé ra, Cúc Như Khanh thậm chí có một loại cảm giác mất mát, giống như tối hôm qua hình ảnh kiên cường của cô lại hiện lên trong trí nhớ của anh,anh đương nhiên nhìn thấy rõ tâm tư của cô, nhưng mà anh không chịu nổi!
“thật xin lỗi….” cô rốt cuộc cũng buông đôi tay ra đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, anh có nỗi khổ tâm của anh, cô cũng có ẩn tình của cô, cho nên, hai người giống như trước kia, bình an vô sự qua là tốt rồi
Anh không nên tiến vào cuộc sống riêng tư của cô, cô cũng không nên đi phá hư những quy định mà anh đã quyết định ra
Như thế hai người, giống như là nước sông không phạm nước giếng, bởi vì có chung một con sông, nên hai người mới tiến lại gần nhau hơn. cô cùng anh, trong lòng có một khoảng cách riêng không thể vượt qua được, cũng là bước tường phân chia hai người
Mặc Thiên Trần lui ra, sau đó dùng tay áo lau mồ hôi trên trán của Cúc Cầm Du, cô nhìn đứa bé này cẩn thận tỉ mỉ luyện tập, chỉ là yên lặng đứng ở nơi xa, lẳng lặng nhìn cha con bọn họ luyện công
Rốt cuộc, buổi luyện tập hôm nay cũng đã xong, Mặc Thiên Trần vui sướng chạy lại tiếp tục lau mồ hôi trên trán của Cúc Cầm Du
Chợt, cô nhìn thấy thân thể Cúc Như Khanh lung lay mấy cái,” Cúc tiên sinh….”cô chạy thật nhanh tới đỡ anh, thân thể Cúc Như Khanh thật lớn, thân thể nhỏ bé của cô không thể đỡ nổi
“ Cúc tiên sinh…..” âm thanh của quản gia Đào Trung Ngọc truyền tới
“ Cầm Du về trước đi!” Cúc Như Khanh trầm giọng hạ lệnh
“Dạ! Cha” Cú Cầm Du lập tức rời đi, đi ngang qua Mặc Thiên Trần cùng với Cúc Như Khanh thì âm thanh nhỏ nhất cũng rất lãnh khốc như cũ nói: “Cám ơn, mẹ!”
Mặc Thiên Trần trong lòng cảm thấy ấm áp, đột nhiên cảm thấy có sức nặng cao lớn của Cúc Như Khanh đè ở trên người mình cũng nhẹ như lông vũ vậy, trên người của cô toát ra một mùi vị hanh phúc, đang không ngừng lan tràn ra
“Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân cũng ở đây a…” Quản gia Đào Trung Ngọc vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần đang ôm nhau, từ góc độ của cô nhìn qua, hai người như đang triền miên đang ngưng lại nhìn vào mắt đối phương
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam