"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 128
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1423 / 24
Cập nhật: 2017-09-25 01:23:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96
“… Dương Lỗi…”
Phòng Vũ phát ra tiếng gọi khản đặc khó nhịn từ sâu trong cổ họng…
Dương Lỗi mất hết năng lực suy nghĩ, bị Phòng Vũ ôm vào lòng như thế, đầu óc hắn trống rỗng.
Dương Lỗi vẫn không nhúc nhích, bên tai là hơi thở nóng rực của Phòng Vũ.
Mùi hương của Phòng Vũ vờn quanh hắn, kề sát bên má hắn, nhiệt độ nóng như thiêu đốt và nhịp đập của hai người truyền đến…
Tại nhà vệ sinh này, bọn họ đã từng đối địch, từng giao thủ. Trong gian phòng này, bọn họ từng quấn quýt lấy nhau vì một quãng chia lìa ngắn ngủi, tình cảm mãnh liệt khó kiềm nén… theo thời gian dần trôi, những ký ức vảng vất đó đọng lại ở nơi không muốn nhớ tới, nhưng giờ phút này đây, chúng lại ồ ạt tràn vào não Dương Lỗi…
Phòng Vũ siết chặt cánh tay. Lực đạo của hắn rất lớn, giống như muốn khảm Dương Lỗi vào cơ thể mình vậy… Dương Lỗi không nhúc nhích, lắng nghe nhịp tim của chính mình, nghe cả nhịp tim của Phòng Vũ, nghe nhịp đập rối loạn trong lồng ngực đối phương…
Phòng Vũ chậm rãi cử động. Phòng Vũ cọ quanh cổ Dương Lỗi, Dương Lỗi cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương phả vào cổ mình, tiếp theo, có thứ gì đó chạm vào cổ hắn, tai hắn, xúc cảm nóng ướt hòa cùng hơi thở nặng nề mà dồn dập, mút từ đường cong ở cằm lên đến trên má, động tác cẩn thận từng li từng tí như không dám chạm vào, mang theo động tình và buồn khổ không khống chế được vì rượu cồn…
Xúc cảm đó như đốt cháy Dương Lỗi…
“…!”
Dương Lỗi đẩy Phòng Vũ ra.
Phòng Vũ lùi vài bước, đứng lại.
“… Anh làm vậy là sao đây?”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, hỏi.
“……”
Ánh mắt say rượu của Phòng Vũ có chút tỉnh táo.
“Anh có ý gì?”
Dương Lỗi hỏi.
Phòng Vũ dùng sức lau mặt.
“… Xin lỗi…”
Giọng nói của Phòng Vũ nặng trĩu.
“… Tôi uống nhiều quá…”
“Mẹ kiếp đừng có gạt tôi!!”
Dương Lỗi bất chợt rống lên!
Hai mắt hắn đỏ hoe, gắt gao nhìn Phòng Vũ, lồng ngực phập phồng dữ dội, không dằn xuống được cảm xúc như sóng triều cuồn cuộn trong lòng, ánh mắt lộ rõ đau đớn và khổ sở không thể đè nén.
Hắn vẫn luôn chịu đựng, nín nhịn, kể từ đêm giao thừa nhìn thấy Phòng Vũ nằm một mình trong căn phòng tối om ở lầu tám, kể từ khi Phòng Vũ dùng bàn tay tím tái lấy ra chiếc áo khoác bọc những món ăn kia, cho đến tối hôm nay Phòng Vũ uống say bí tỉ, cùng với sắc mặt của Phòng Vũ khi đám bạn học trêu chọc hắn và Phương Mai…
Hắn vẫn giấu nhẹm trong lòng, ép bản thân nhẫn nhịn, nhưng bây giờ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mọi thứ giống như thủy triều ào ạt đập vào ngực hắn, khiến hắn đau đến không thở nổi!
“… Bây giờ muốn gặp tôi rồi sao, gọi điện thoại tìm tôi? Ba năm qua anh ở đâu? Lúc trước anh nói hai chúng ta là sai lầm! Được, tôi thả anh đi… tôi thành toàn cho anh! Nhưng bây giờ anh làm vậy là sao đây? Trốn trong căn phòng kia một mình! Chuốc rượu đến say như thế! … Anh muốn tôi phải nghĩ như thế nào?? Phòng Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh xem tôi là cái gì??”
Những lời này hệt như tảng đá chặn ngang cổ họng Dương Lỗi, những lời này khiến lòng hắn đau nhức nhối, hắn không phải là kẻ ngốc, nhìn ánh mắt của Phòng Vũ, nhìn sự im lặng của Phòng Vũ, nhìn nét mặt và hành động của Phòng Vũ, lẽ nào hắn không hiểu?? Thế nhưng hắn càng hiểu thì lại càng không tài nào chịu nổi, càng cảm thấy bức bối và đau đớn như bị thiêu bỏng.
Vậy là sao đây? Rốt cuộc muốn làm gì chứ??
“… Đừng làm cho tôi thấy anh vẫn còn tình cảm với tôi!”
Dương Lỗi thốt ra lời này một cách khó khăn, âm điệu cũng thay đổi…
Nghe Dương Lỗi chất vấn, ngực Phòng Vũ đau nhói…
Bên ngoài có tiếng bước chân, có người đi toilet, đẩy cửa ra.
Dương Lỗi xoay người đi ra ngoài. Hắn không trở về phòng mà đi thẳng ra cửa chính, bước nhanh vào công viên xanh hoá bên ngoài khách sạn. Gió lạnh như băng thổi vào mặt hắn, hắn muốn dùng không khí rét lạnh bên ngoài để giúp bản thân tỉnh táo lại.
Có tiếng bước chân đuổi theo phía sau, Phòng Vũ đưa tay kéo hắn lại.
“… Tôi không muốn gì hết! … Chỉ muốn gặp em thôi! …”
Phòng Vũ nói bằng giọng thống thiết, không kiềm chế được…
“Tại sao lúc đầu tôi lại buông tay!”
Dương Lỗi đẩy Phòng Vũ ra, gân cổ rống lên, ánh mắt nhìn Phòng Vũ cũng nhòe đi.
“… Là vì muốn anh sống tốt!! … Nhưng anh coi bây giờ anh giống cái gì?!”
Tối đêm giao thừa, nhìn Phòng Vũ một mình lẻ loi trong căn phòng trống hoác ở lầu tám, không bật đèn, không mở điều hòa, không có nổi một chầu cơm nóng, cảm giác của Dương Lỗi như thế nào?? Nhìn bàn tay tím tái của Phòng Vũ sau khi mua thức ăn về, nhìn Phòng Vũ giữ lại kiểu đầu đinh như vừa mới ra tù, mặc toàn quần áo màu tối, bóng lưng cô đơn quạnh quẽ, Dương Lỗi có cảm giác gì??
Dương Lỗi luôn tự nhủ với chính mình, hắn đã bình tĩnh rồi. Từ khi Phòng Vũ trở về, từ khi nhìn thấy Phòng Vũ trong chiếc taxi dưới trời tuyết, Dương Lỗi cứ tự nhủ với bản thân như thế, hắn cho là như vậy, cũng làm theo như vậy. Không ai có thể gìn giữ một đoạn tình cảm mãnh liệt mãi mãi, hiện thực và thời gian có thể mài mòn bất kỳ tình cảm khắc cốt ghi tâm nào. Dương Lỗi cho rằng mình làm được, hắn nhất định phải làm được, nhưng con người không thể tự lừa gạt bản thân, chỉ có trong lòng hắn rõ nhất cảm giác của chính mình, có những thứ có thể chìm vào dĩ vãng, nhưng cũng có những thứ không phải không đụng đến tức là không tồn tại!
Lẽ ra Dương Lỗi đã hạ quyết tâm duy trì sự bình tĩnh này, mai sau quay lại làm anh em với Phòng Vũ, nhưng nhìn Phòng Vũ như vậy, tất cả sự bình tĩnh của Dương Lỗi đều bị đập nát. Lòng hắn thắt lại, nhìn Phòng Vũ tự chuốc mình từng ly một, nhìn gương mặt trắng bệch và cặp mắt đỏ sậm của Phòng Vũ, tim hắn đau như bị ai dùng dao cùn cứa vào, ngay cả hít thở cũng đau, đau đến không chịu nổi!!
Lúc trước hắn buông tay, không phải vì kết quả hôm nay!
“… Tôi đến Quảng Đông tìm anh, anh không chịu gặp tôi, anh không muốn chúng ta giáp mặt nhau làm tôi thêm khó chịu, tôi không trách anh! … Anh bảo bọn họ đưa thư cho tôi, trong thư anh nói bốn năm qua anh đã suy nghĩ kỹ rồi, hai chúng ta nên đi con đường bình thường, anh nói trong lòng anh đã có người khác, anh muốn có một gia đình, muốn sống những ngày bình thường! … Tôi chấp nhận hết!”
Ba năm trước, lúc hắn đuổi tới Quảng Đông tìm Phòng Vũ, chỉ thấy Anh Tử và hai người bạn lính xuất ngũ, chỉ thấy lá thư Phòng Vũ để lại cho hắn. Đọc xong từng chữ một, Dương Lỗi cảm thấy cho dù có gặp Phòng Vũ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
“Ba năm qua, tôi không ngừng nói với bản thân mình, anh sống rất tốt, tốt hơn khi ở bên tôi nhiều! … Những thứ tôi không thể cho anh, người khác có thể cho anh! Chỉ như vậy tôi mới có thể cho mình một lý do, không đi hại anh nữa! … Nhưng anh nhìn anh bây giờ đi, thế thì lúc trước làm vậy vì cái gì? Tôi thả anh đi còn ý nghĩa gì nữa?!”
Phòng Vũ sống không tốt, đuôi lông mày hay khóe mắt của hắn không có một chút ánh sáng và niềm vui, nhìn Phòng Vũ trước mặt, Dương Lỗi cảm thấy mấy năm qua mình chịu đựng đã mất hết ý nghĩa, hắn vô cùng đau lòng, nếu kết quả hôm nay là thế này, lúc trước hắn buông tay để làm gì, để làm gì chứ??
“… Xin lỗi…”
Phòng Vũ khàn giọng nói…
“Tôi muốn nghe câu xin lỗi sao?!”
Dương Lỗi đau khổ.
“Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi!”
“… Tôi rất tốt!”
Phòng Vũ đột nhiên lên tiếng, trong bóng tối, biểu cảm của Phòng Vũ hoàn toàn nhạt nhòa.
“Rất tốt?! Mẹ nó anh như vậy là rất tốt ư?!”
Ba năm rồi, Dương Lỗi không còn là chàng trai trẻ xem tình cảm như cơm ăn nữa, hắn hiểu rằng cuộc sống còn rất nhiều thứ, không phải chỉ có tình cảm, có rất nhiều cách yêu, không phải chỉ có chiếm hữu đối phương. Bây giờ hắn chỉ hy vọng người mình yêu có thể sống tốt, sống hạnh phúc, có thể quang minh chính đại dưới ánh mặt trời, sống vui vẻ vô tư lự, có thể được mọi người yêu thương và chúc phúc. Hắn chỉ hy vọng vài chục năm về sau, khi bước vào giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, bọn họ vẫn có thể không chút do dự nói với đối phương: chỉ cần một câu của anh, mạng của tôi, cho anh.
“… Chúng ta không quay lại được nữa rồi! Phòng Vũ! …”
Dương Lỗi nói, gằn từng chữ…
“… Chọn con đường nào thì đi hết con đường đó đi! Đừng để tôi coi thường anh!”
Phòng Vũ đứng trong đêm đông rét lạnh, thân ảnh như một pho tượng…
“Hai người sao vậy?”
Phương Mai đi ra. Thấy Dương Lỗi và Phòng Vũ mãi chưa trở lại, cô lo lắng nên ra ngoài tìm.
Dương Lỗi dùng sức lau mặt, xoay người lại.
“… Anh ấy uống nhiều quá. Cậu gọi chiếc taxi đưa anh ấy về đi.”
Dương Lỗi nói, quay lưng bỏ đi.
“Dương Lỗi!”
Phương Mai gọi, nhưng Dương Lỗi không quay đầu lại, sải bước đi mất…
Tuy rằng không nghe thấy hai người đang nói gì, Phương Mai cũng đoán được đại khái.
Trên bàn rượu, cô đã nhận ra tất cả. Nhìn Phòng Vũ đứng trong bóng tối, Phương Mai muốn nói gì đó nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
Dương Lỗi từng nói với cô, đừng cho Phòng Vũ biết cô đã phát hiện chuyện của hai người, sợ Phòng Vũ mất tự nhiên.
Nhìn Phòng Vũ, Phương Mai chỉ có thể thở dài một tiếng. Phòng Vũ phải chịu trách nhiệm với một người phụ nữ, chịu trách nhiệm với một gia đình. Cho dù Dương Lỗi chưa quên tình cũ thì đã sao? Cho dù Phòng Vũ thật sự chia tay người phụ nữ kia rồi mới trở về tìm Dương Lỗi, nhưng như vậy coi sao được, ngay cả Phương Mai cũng cảm thấy coi không nổi.
“… Vào trong đi.”
Phòng Vũ nói với Phương Mai. Trong gió đêm rét buốt, Phòng Vũ đã tỉnh rượu.
“Bây giờ anh ở đâu? Tôi gọi xe giúp anh.”
Nhìn nét mặt của Phòng Vũ, Phương Mai không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Tôi không sao.”
Phòng Vũ dừng một chút, nhìn Phương Mai.
“Rượu mừng chắc tôi không tới được rồi. Chúc mừng hai người.”
“… Cảm ơn anh.”
Phương Mai cũng không vui vẻ gì.
Phòng Vũ đưa tay, cản lại một chiếc taxi, mở cửa xe.
Hắn chưa bước vào, đứng ở nơi đó, im lặng một lát rồi xoay người lại.
“Hãy đối xử tốt với cậu ấy.”
Phòng Vũ nói, cúi đầu, khép cửa xe…
Dương Lỗi trở về căn hộ ở lầu tám, tự giam mình ở đó hút thuốc suốt đêm.
Dương Lỗi cứ tưởng mình đã trưởng thành rồi, nhưng khi gặp lại Phòng Vũ, hắn biết mình chẳng hề tiến bộ. Hắn vẫn như ngày xưa, đụng đến chuyện của Phòng Vũ là không tài nào bình tĩnh nổi, đầu óc hắn thậm chí trống rỗng, mất hết năng lực suy nghĩ.
Những lời vừa rồi, hắn không biết mình nói cho Phòng Vũ nghe hay ép buộc chính mình nghe.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, hắn muốn quay về phòng bida Quang Minh, quay về lúc chàng trai mặc áo sơmi trắng đập cục gạch vào trán hắn. Lúc đó, bọn họ muốn làm gì cũng được, không cần phải gánh vác trách nhiệm, không cần vì đưa ra lựa chọn mà phải đối mặt với hiện thực, bọn họ có thể thỏa sức yêu nhau, có thể chẳng hề e dè làm theo ý mình muốn…
Nếu có cơ hội, bọn họ muốn lựa chọn một lần nữa, lựa chọn con đường thật sự đúng đắn mà không cần trả cái giá quá đắt, khiến cho người mình yêu thương nhất bị tổn thương nặng nề…
Dương Lỗi không muốn Phòng Vũ hối hận vì con đường mình đã lựa chọn. Hối hận sẽ đau khổ, nỗi đau này sẽ đâm sâu bén rễ trong lòng Phòng Vũ, sẽ tra tấn Phòng Vũ. Dương Lỗi biết cảm giác đó như thế nào, hắn đã từng hối hận như vậy, hắn đã từng hối hận vô vàn, hối hận bảy năm trước mình chọn cách rời xa Phòng Vũ, đi trường quân đội, không ở bên cạnh bảo vệ Phòng Vũ, thậm chí hắn còn hối hận đã khuyên Phòng Vũ đi tự thú, làm cho bọn họ chia lìa suốt bao năm. Dương Lỗi từng nghĩ vô số lần, nếu lúc trước hắn liều lĩnh dắt Phòng Vũ cao chạy xa bay, cho dù cả đời đều phải trốn tránh ẩn náu, không thể sống tự tại dưới ánh mặt trời, nhưng ít ra cũng vui vẻ và đáng giá hơn hiện tại…
Loại hối hận này hệt như dây leo quấn chặt hắn, lý trí có thể buộc hắn trưởng thành, nhưng tình cảm lại giày vò hắn. Hắn không muốn nhìn thấy Phòng Vũ vừa phải gánh vác đạo nghĩa và trách nhiệm, vừa bị tình cảm giày vò như thế. Trong lòng Phòng Vũ, trách nhiệm còn nặng hơn trời, Phòng Vũ chính là người như thế, nhưng hắn càng như thế thì lại càng tổn thương bản thân mình nhiều hơn!
Đau khổ, uất ức, tổn thương giấu nhẹm trong lòng mấy năm qua lũ lượt xông lên đầu, nhưng bộ dạng của Phòng Vũ bây giờ mới làm hắn đau đớn nhất!
Trong lòng Dương Lỗi hiểu rõ, hắn giận Phòng Vũ, nhưng càng giận chính mình!
Lúc trước hắn tự nhủ, làm vậy mới tốt cho Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ có tốt thật không? Ba năm qua, Phòng Vũ bặt vô âm tín, Dương Lỗi vẫn cho rằng Phòng Vũ cố tình trốn tránh mình, hắn không ngừng tự nói với bản thân, có lẽ Phòng Vũ sống tốt hơn so với khi ở bên cạnh hắn. Hắn ép bản thân không được quấy rầy cuộc sống của Phòng Vũ, không hỏi xem Phòng Vũ đang ở đâu, đang làm gì. Thế nhưng ba năm qua, rốt cuộc Phòng Vũ đã trải qua những gì, tại sao lại ra nông nỗi này, hắn vẫn chưa tìm hiểu tình hình thật sự, bây giờ có quá nhiều nghi vấn!
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Phòng Vũ, Dương Lỗi đau lòng, hối hận, tự trách, bao nhiêu đau đớn của hắn, bao nhiêu nỗi lòng không biết biểu đạt như thế nào, dưới tác dụng của rượu cồn, tất cả bùng cháy như lửa, đốt chính hắn, cũng đốt cả Phòng Vũ.
Dương Lỗi ngồi hút thuốc một mình. Giữa làn khói trắng, hắn hút thật lâu, sau đó lấy điện thoại ra.
“Dương Lỗi thằng quỷ này, muộn như vậy rồi, muốn gì đây?”
Giọng nói oang oang của cán bộ công tác chính trị truyền qua ống nghe.
“Lão Lục, cho tôi hỏi một việc. Qua Tết tôi muốn xin nghỉ dài hạn, càng lâu càng tốt, anh giúp tôi xem thử có thể xin được mấy ngày.”
“Vừa qua Tết đã muốn xin nghỉ? Sao vậy, nghỉ kết hôn hả?”
Chuyện Dương Lỗi sắp kết hôn, Lão Lục cũng biết.
“Không phải. Đi phía Nam một chuyến.”
Dương Lỗi dụi tắt điếu thuốc, nói…
Ngày hôm sau, Dương Lỗi gọi điện thoại cho Phòng Vũ.
Tờ giấy ghi dãy số của Phòng Vũ mà lính cần vụ viết cho hắn, Dương Lỗi vẫn đặt trên bàn làm việc, dù không đụng tới nhưng hắn vẫn nhớ rõ dãy số kia.
“… Hôm qua tôi hơi nặng lời, anh đừng để trong lòng.”
Dương Lỗi im lặng trước ống nghe một lát, nói.
“Anh biết đấy, tôi mà quýnh lên là lại làm rối tung mọi chuyện. Tôi không phải cố ý mắng anh. Tôi nói năng có hơi quá đáng.”
Dương Lỗi nói.
“Tôi hiểu.”
Phòng Vũ đáp. Bên đầu dây của Phòng Vũ rất ồn ào.
“Anh đang ở đâu vậy?”
Dương Lỗi hỏi.
“Ở chỗ một người bạn. Giúp cậu ta chút việc.”
Phòng Vũ đang ở nhờ nhà của một người bạn tại Giang Hải.
Dương Lỗi cầm điện thoại, đi ra ban công. Hắn nhìn nhà cao tầng bên ngoài, Giang Hải ngày xưa đã thay đổi.
“Mấy năm qua anh sống như thế nào, tôi sẽ không hỏi nữa. Tôi biết anh không muốn nhắc đến, nếu muốn thì anh đã không nghẹn tới bây giờ. Nếu anh thật sự không muốn nói, tôi sẽ không hỏi nhiều, còn nữa, đừng gách vác một mình. Anh gánh không nổi, cũng gánh không được…
Dương Lỗi nói, khống chế âm điệu…
Ở đầu bên kia, Phòng Vũ không trả lời…
“Có ý định gì chưa?”
Dương Lỗi đoán Phòng Vũ muốn đi.
“Quay về tìm chút đường làm ăn.”
Phòng Vũ dừng một chút, trả lời.
Dương Lỗi cũng im lặng.
“Nếu thật sự muốn làm ăn thì về lại Giang Hải đi.”
Dương Lỗi nói.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Đừng kiêng dè tôi, hai việc khác nhau, tôi biết phân biệt.”
“Muốn làm ăn cần có nguồn nhân lực, ở đây có nhiều người giúp được anh, không cần tốn công ra ngoài tìm, anh về đi, các anh em sẽ giúp anh, ở ngoài không có ai thật lòng giúp anh đâu.”
Dương Lỗi phủi đầu điếu thuốc thật dài.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện, chưa kịp nói với anh. Tôi có người bạn mới thành lập một công ty kinh doanh, hiện đang tìm đối tác. Tôi ở bộ đội bị hạn chế, không làm được. Tôi đã tìm hiểu công ty đó rồi, dự án của bọn họ không tệ, nếu anh về bên kia mà tạm thời chưa có ý tưởng nào tốt hơn, thôi thì trước hết cứ ở lại đây đi, xem thử thế nào, nếu được thì hợp tác, hùn vốn…”
Dương Lỗi nói…
Dương Lỗi nói muốn giúp bạn tìm đối tác, nhưng trong lòng Phòng Vũ hiểu rõ.
Lần này Phòng Vũ về Giang Hải là im hơi lặng tiếng, ngay cả đám anh em năm xưa cũng không gặp.
Bây giờ Phòng Vũ đang ở nhà một người bạn cũ. Người bạn này không phải dân xã hội đen, cũng không có qua lại với người trong giới. Sau khi về Giang Hải, Phòng Vũ ở nhờ nhà người bạn này, cách nội thành khá xa, ngoại trừ hai đêm giúp bạn lái taxi, Phòng Vũ rất ít khi lộ diện trong thành phố.
Nhưng bây giờ, tin tức Phòng Vũ trở về, chẳng mấy chốc đã truyền khắp Giang Hải.
Tối đêm giao thừa nhìn thấy Phòng Vũ, Quách Tử trở về đã kể cho người khác nghe, ở đây toàn là người trong giới, tin tức lan truyền rất nhanh, nhất là tin tức như thế này, muốn lan chậm cũng khó. Năm đó Phòng Vũ có rất nhiều anh em, đàn em cũng nhiều, mặc dù có người quay về chính đạo bắt đầu từ số không như Nhị Hắc, sống cũng không tệ, nhưng vẫn còn rất nhiều người bị kẹt dưới đáy xã hội, sống không được tốt. Mấy tên côn đồ này, không có bằng cấp coi như không có lối thoát, chỉ còn biết trông cậy vào đại ca làm chỗ dựa, tiếc là bây giờ thời thế đổi thay, đại ca không còn dùng làm chỗ dựa mà dùng để cung phụng, tình cảnh như Quách Tử là chuyện thường ở huyện. Nhớ lại cảnh tượng năm xưa đi theo La Cửu và Phòng Vũ, những người này đã sớm mong ngóng có một người trượng nghĩa đáng tin phục đến dẫn dắt mình lăn lộn một lần nữa, bây giờ nghe nói Phòng Vũ đã trở về, ai cũng đứng ngồi không yên.
Còn đám anh em của Phòng Vũ, mấy năm qua chẳng ai có tin tức của Phòng Vũ, đột nhiên nghe nói Phòng Vũ đã trở lại, tất cả đều kinh ngạc.
“Anh Vũ!!”
Phòng Vũ vừa ra khỏi cửa đã bị một người nhào tới ôm cứng ngắc.
Kim Bài Đả Thủ Kim Bài Đả Thủ - Phao Phao Tuyết Nhi