Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 128
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1423 / 24
Cập nhật: 2017-09-25 01:23:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
hòng Vũ dừng lại.
Nhìn Dương Lỗi đột nhiên không chống cự, không nhúc nhích, nhìn ánh mặt trời sáng dần bên ngoài chiếu lên gương mặt của Dương Lỗi, lửa giận và lửa dục làm mờ lý trí Phòng Vũ lập tức lụi tắt. Phòng Vũ buông bàn tay đang giữ chặt Dương Lỗi, nhổm dậy khỏi người Dương Lỗi, bối rối nhìn Dương Lỗi.
“Dương Lỗi…”
Phòng Vũ nhỏ giọng gọi. Dương Lỗi không lên tiếng, cũng không có phản ứng gì.
Sau khi tỉnh táo lại, Phòng Vũ cảm thấy vô cùng hối hận.
Trước năm hai mươi tuổi, cũng vì tính cách manh động và nóng nảy của mình mà Phòng Vũ đã làm rất nhiều chuyện khiến bản thân phải hối hận. Vì vậy kể từ đó trở đi, Phòng Vũ thề với lòng sẽ không manh động nữa, không để bản thân mình phải hối hận nữa.
Phòng Vũ vẫn tuân thủ lời thề này, tuân thủ rất tốt là đằng khác, bây giờ Phòng Vũ đã trở thành người chín chắn, lịch sự, không còn hối hận vì chuyện gì nữa.
Nhưng buổi tối hôm nay, Phòng Vũ hối hận rồi.
Đã lâu Phòng Vũ không có kích động như thế, một lần nữa, sự xúc động này lại gây ra hậu quả khiến hắn phải hối hận.
Phòng Vũ ngồi thẳng dậy, im lặng kéo áo sơmi cho Dương Lỗi, Dương Lỗi vẫn không nói lời nào.
“.. Xin lỗi cậu…” Phòng Vũ dùng sức vuốt mặt.
“… Tôi không biết mình bị gì nữa…”
Phòng Vũ thật sự không biết. Vừa rồi đầu óc của hắn hỗn loạn, thậm chí còn trống rỗng, Phòng Vũ không nhớ nổi lần cuối cùng mình mất bình tĩnh như vậy là khi nào.
“Không phải tôi cố ý ép buộc cậu… tôi thật sự không có ý đó!”
Phòng Vũ nhíu chặt lông mày, hắn chưa từng nghĩ rằng mình lại có lúc nói không thành lời thế này, không biết nên biểu đạt thế nào.
“… Dương Lỗi!”
Phòng Vũ rầu rĩ gọi một tiếng, sau đó cúi đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dương Lỗi.
“Trong lòng tôi xem cậu là người thế nào cậu biết mà, nếu tôi thật sự xem cậu là người như vậy thì tôi là người gì chứ? Nhưng mà…”
Phòng Vũ nhớ lại mấy ngày gần đây, trước giờ hắn chưa từng kể khổ với bất kỳ ai.
Phòng Vũ cũng có tâm sự, cũng có nỗi khổ của riêng mình. Phòng Vũ cũng có lúc bị tổn thương, nhưng hắn biết tìm ai để nói bây giờ? Trước kia hắn còn có thể tìm Dương Lỗi, nhưng tâm sự lần này là do Dương Lỗi mà ra, Phòng Vũ phải nói thế nào đây??
“… Nhưng thời gian qua chúng ta càng lúc càng xa cách… lòng tôi rất khó chịu!”
Những lời này, từng câu từng chữ đều là lời thật lòng của Phòng Vũ.
Là những lời mà hắn đã kiềm nén trong lòng bấy lâu nay, là tâm trạng của hắn mỗi khi ngồi trên ban công nhìn Dương Lỗi đi ngang qua rồi biến mất ở góc đường.
Lúc Phòng Vũ nói chuyện, Dương Lỗi chỉ im lặng nhìn hắn.
Nghe Phòng Vũ nhịn không được nói câu “tôi khó chịu”, Dương Lỗi đột nhiên ngồi bật dậy, ôm lấy Phòng Vũ, ôm thật chặt.
“……”
Phòng Vũ sửng sốt.
Dương Lỗi ôm rất chặt, hắn dùng sức ôm lấy Phòng Vũ, vùi mặt vào bả vai của Phòng Vũ, giống như muốn khảm Phòng Vũ vào cơ thể của mình vậy. Hắn ngửi mùi hương trên người Phòng Vũ, đây là mùi hương vô cùng quen thuộc đối với hắn, thoang thoảng mùi thuốc lá và mùi bột giặt, còn có mùi hương của nắng khi quần áo được phơi dưới ánh mặt trời.
Dương Lỗi không ngờ mình lại nhớ mùi hương này đến thế, nhớ cả độ ấm, cơ lưng, thậm chí là những nếp uốn trên chiếc áo này. Dương Lỗi cứ ôm Phòng Vũ như vậy, giống như muốn truyền tất cả nhớ nhung, tủi thân, bất đắc dĩ, buồn khổ trong suốt thời gian qua cho Phòng Vũ, truyền cho người mà hắn muốn chạm nhưng không dám chạm, truyền cho tình yêu mà hắn muốn buông tay nhưng không buông được.
“… Phòng Vũ!” Dương Lỗi nhịn không được, thấp giọng gọi tên Phòng Vũ, giống như một đứa bé bị ức hiếp…
Tất cả cảm xúc của hắn như tràn ra từ tiếng gọi này…
Phòng Vũ cũng dùng sức ôm lấy Dương Lỗi.
Dưới ánh ban mai mờ nhạt, hai người thậm chí không biết tại sao mình cứ ôm ghì lấy nhau như thế…
“… Tôi thật sự chỉ đến đó chơi máy vi tính thôi.”
Dương Lỗi tựa lên vai Phòng Vũ, nhỏ giọng nói.
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng qua đêm ở đó, hôm nay trò chuyện hơi muộn, anh ta muốn giữ tôi lại nhưng tôi cũng không ở lại…”
Giống như quay lại hồi còn ở nhà trẻ, khi bị xử oan đánh bạn khác, nhóc Dương Lỗi sẽ tủi thân giải thích với thầy của mình.
“Tôi sợ đến nhà anh sẽ làm anh cảm thấy mất tự nhiên… tôi nghĩ như vậy thật đó…”
Mỗi lần đi ngang qua nhà Phòng Vũ, Dương Lỗi đều phải cố gắng kiềm chế xúc động muốn chạy như bay lên lầu.
“Nếu tôi có thể làm chuyện đó với người khác, tôi đã đi tìm người khác từ lâu rồi, nhưng tôi chỉ thừa nhận anh thôi, tôi cũng biết mình có bệnh mà!”
Dương Lỗi buồn bã níu áo Phòng Vũ. Phòng Vũ ôm hắn thật chặt.
“Đinh Văn có ý với tôi, nhưng tôi đã nói rõ với anh ta từ sớm rồi, tôi và anh ta chỉ là bạn bè, sao anh lại không tin tôi chứ!”
“Tôi tin, tôi luôn tin cậu.” Phòng Vũ nói thật lòng, hắn vẫn luôn tin tưởng Dương Lỗi. Nghe Dương Lỗi nói chỉ làm thế với mình và chỉ thừa nhận mình, trong lòng Phòng Vũ xẹt qua một cảm giác khó diễn tả, vui có, phức tạp có, còn có chút gì đó mơ hồ, nhưng Phòng Vũ lại khống chế bản thân không nghĩ sâu hơn.
“Tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi không tốt, là tôi nóng nảy làm rối mọi chuyện… chúng ta làm hòa đi, được không?”
Giọng điệu của Phòng Vũ hoàn toàn thay đổi. Nhiều năm trước khi dỗ dành bạn gái, Phòng Vũ mới dùng giọng điệu này, nhưng ngay cả bản thân Phòng Vũ cũng không phát hiện.
Dương Lỗi buông Phòng Vũ ra, nhìn Phòng Vũ.
Ánh nắng bên ngoài ngày càng sáng, chúng rọi lên gương mặt đẹp trai, khí khái của Phòng Vũ.
Nhìn gương mặt trước mắt, trong lòng Dương Lỗi lại nhói đau. Đây là gương mặt mà hắn mong ngày nhớ đêm, tối nào cũng phải nghĩ đến mới ngủ được, hắn phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần mới có thể kiên trì giữ nguyên quyết định của mình, không nói cho Phòng Vũ biết đây không phải là “chơi”, không nói tình cảm của bọn họ đã thay đổi mất rồi…
“… Phòng Vũ, chúng ta làm thêm một lần đi, được không? Một lần thôi…”
Dương Lỗi cầu xin…
Phòng Vũ im lặng nhìn Dương Lỗi một lát, sau đó vươn tay ra, ôm lấy Dương Lỗi, từ từ ngã xuống giường…
Trước đây Phòng Vũ rất ít khi hôn Dương Lỗi, nhưng hôm nay, Phòng Vũ hôn hắn.
Phòng Vũ hôn cổ, hôn ngực, hôn hai điểm nhô lên trước ngực, hôn đường cong cơ bụng rắn chắc của Dương Lỗi. Môi Phòng Vũ di chuyển đến đâu, Dương Lỗi lại phản ứng mãnh liệt đến đó, hơi thở càng lúc càng dồn dập… bọn họ cởi hết quần áo, toàn thân trần truồng ôm lấy nhau, an ủi cho nhau, mang theo khát khao của những ngày qua, mang theo dục vọng khó nhịn, cùng với nỗi buồn không thể nói thành lời.
Bạn đang?
Cả hai đều kích động và nôn nóng, không biết do nhịn quá lâu hay là do sáng sớm tinh lực dồi dào, hai người vừa ma sát mấy cái đã bắn ra, bắn lên bụng đối phương, ẩm ướt, hỗn độn.
Thế nhưng hai người vẫn cảm thấy chưa đủ, Phòng Vũ đặt Dương Lỗi dưới thân, vuốt ve vòng eo dẻo dai của Dương Lỗi, xoa nắn mông và đùi của hắn. Nhìn gương mặt tràn đầy dục vọng của Phòng Vũ, Dương Lỗi biết Phòng Vũ cũng nhịn rất lâu, khát khao rất lâu… Phòng Vũ đè lên người Dương Lỗi, cúi đầu nhìn vật kia của Dương Lỗi, nó cương cứng trong tay Phòng Vũ, hình dạng thay đổi hoàn toàn… Phòng Vũ liếc Dương Lỗi một cái, mặc dù Phòng Vũ từng gặp chướng ngại tâm lý, nhưng giờ phút này tất cả đã biến mất, hắn muốn làm cho Dương Lỗi sung sướng, giống như Dương Lỗi từng toàn tâm toàn ý làm cho hắn vậy. Phòng Vũ không do dự nữa, cúi đầu xuống, ngậm thứ thô to của Dương Lỗi vào trong miệng…
Dương Lỗi kinh ngạc nâng người dậy, hắn chưa từng nghĩ Phòng Vũ sẽ làm thế vì mình. Dương Lỗi sửng sốt nhìn Phòng Vũ, nhìn vật đó của mình ra ra vào vào trong miệng Phòng Vũ…
Hình ảnh này gây kích thích thị giác quá lớn.
Thật ra Phòng Vũ chẳng có kỹ xảo gì, nhiều lúc còn dùng răng cạ trúng Dương Lỗi, làm Dương Lỗi đau muốn chết, nhưng Dương Lỗi chưa từng thấy kích thích như thế, khoái cảm mãnh liệt này không chỉ đến từ sinh lý mà còn đến từ tâm lý. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, nếu nói Phòng Vũ không hề cảm thấy bài xích là không đúng, nhưng Phòng Vũ vẫn kiên trì làm tiếp, làm một cách chăm chú, tập trung, muốn cho Dương Lỗi nhiều khoái cảm hơn. Ngực Dương Lỗi phập phồng kịch liệt, không kìm được cử động cơ thể, đẩy mình vào sâu hơn trong miệng Phòng Vũ, miệng bật ra những tiếng thở dốc và rên rỉ… Cuối cùng Dương Lỗi không nhịn được nữa, hắn đẩy Phòng Vũ ra, phía dưới rung động bùng phát, bắn ra từng đợt một, bắn mấy lần cũng chưa dừng lại được…
Dương Lỗi há miệng thở hổn hển, mơ màng nhìn Phòng Vũ. Phòng Vũ cũng nhìn Dương Lỗi, nhịn không được đưa tay vuốt tóc Dương Lỗi, nhìn thẳng vào mắt Dương Lỗi.
“… Thoải mái không?” Phòng Vũ khàn khàn hỏi.
Dương Lỗi gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Phòng Vũ.
Sau năm 2000, có một bài hát từng gây sốt khắp đại giang nam bắc, tên là《Đôi mắt em bán đứng trái tim em》, ngay lúc đó, ánh mắt của Dương Lỗi đã bán đứng trái tim hắn, ánh mắt hắn gần như đã tiết lộ tình cảm trong lòng hắn. Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, nhìn đôi môi khẽ nhếch của Dương Lỗi, ngay khoảnh khắc đó, Phòng Vũ thậm chí có xúc động muốn hôn môi Dương Lỗi, nhưng hắn vẫn kiềm chế bản thân, quay đầu sang chỗ khác.
“… Tôi giúp anh.” Dương Lỗi đưa tay xoa phân thân chưa được phát tiết của Phòng Vũ, khép chặt hai chân, ý bảo Phòng Vũ cứ làm như lần trước, muốn làm thế nào để thoái mái thì cứ làm…
Lần này Dương Lỗi không nằm sấp mà nằm ngửa, nhận lấy sự va chạm của Phòng Vũ, nửa người trên của bọn họ dính sát vào nhau, mồ hôi toàn thân giao hòa cùng một chỗ. Dương Lỗi cảm nhận được thứ nóng như lửa của Phòng Vũ giữa hai chân mình, nghe Phòng Vũ nằm trong vòng tay mình phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn từ cổ họng, đó là giọng nam trầm thấp nhất, gợi cảm nhất, hấp dẫn nhất, khiến cho Dương Lỗi lòng say thần mê, hòa tan vào trong những cảm xúc mãnh liệt. Dương Lỗi cảm thấy sự dung hòa này không chỉ về mặt khoái cảm, mà còn cả trái tim của mình và Phòng Vũ, càng ngày càng gần nhau hơn…
Sau khi cao trào qua đi, hai người nằm song song trên giường, mặc cho ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ rọi lên cơ thể.
Lồng ngực của cả hai khẽ phập phồng, hai người ngửa mặt nhìn trần nhà. Trong lòng bọn họ đang tẩy rửa thứ gì đó, nhưng lại không biết là thứ gì…
“Dương Lỗi… có phải tôi cũng bị bệnh rồi không…?” Không biết Phòng Vũ đang hỏi Dương Lỗi hay đang tự hỏi chính mình…
Dương Lỗi lẳng lặng nhìn trần nhà, không nói lời nào…
Sáng sớm hôm ấy, có thứ gì đó đã không còn như trước.
Có lẽ, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bước ngắn, cho bọn họ thêm chút thời gian nữa, có thể bọn họ sẽ hiểu được bước này có ý nghĩa gì, cũng như phải đi như thế nào.
Nhưng mà, chuyện đời thường không cho người ta thời gian để suy nghĩ.
Xế chiều hôm đó, Dương Lỗi rời nhà Phòng Vũ để đến công ty, Yến Tử Ất bảo hắn đi cùng, hai người ngồi xe lửa đến Tỉnh Thành bàn chuyện làm ăn.
Rời khỏi nhà Phòng Vũ, hai người chia tay ở dưới lầu, Phòng Vũ còn mỉm cười vẫy tay tạm biệt Dương Lỗi, sau đó đến nhà hàng Thế Kỷ.
Dương Lỗi còn nhớ lúc ra cửa, Phòng Vũ mặc một chiếc áo sơmi mới tinh màu trắng. Đó là chiếc áo lần trước hai người đi dạo cùng mua, Dương Lỗi cảm thấy Phòng Vũ mặc nó trông rất khoan khoái, bảnh bao.
Tối hôm đó, Phòng Vũ xảy ra chuyện.
Kim Bài Đả Thủ Kim Bài Đả Thủ - Phao Phao Tuyết Nhi