Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Phong Nhi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 891 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 146: Vưu Vật.
ương mặt xinh đẹp của Tiểu Điệp ngượng ngùng, tay ngọc hướng về phía trước khẽ đẩy Lục Thất một chút. Lục Thất đành phải thẳng lưng đứng dậy, thấy đùi ngọc của Tiểu Điệp co lại, tay ngọc đưa xuống dưới tự chống cặp mông đầy đặn, đùi ngọc cũng vì vậy mà nằm thẳng hướng về phía sau, u cốc giữa cặp mông đầy đặn tự nhiên cũng hướng về phía đôi mắt của Lục Thất.
Lửa dục trong người Lục Thất bởi vì không thể cầu hoan mà tiêu tán không còn, mắt thấy Tiểu Điệp chủ động bày ra nơi riêng tư xinh đẹp chọc người như vậy, lửa dục không khỏi bừng bừng trở lại, lại nhân vì sự khó hiểu trong lòng mà nhìn xuống hướng về phía u cốc giữa cặp mông đầy đặn kia, ánh mắt dò xét, vẻ mặt lập tức biểu lộ kinh ngạc, u cốc nơi riêng tư của Tiểu Điệp, thế mà lại có một cửa huyệt rất tròn.
- Chàng ngốc, còn không kiểm tra thân thể của thiếp.
Tiểu Điệp ngượng ngùng nhỏ tiếng nói.
- A!
Lục Thất theo bản năng đáp lại, duỗi tay ra sờ lên u cốc của kiều thê.
- Tiểu Điệp, ta nhìn thấy rồi, nàng vẫn còn nguyên vẹn.
Cả người Lục Thất khô nóng giống như hỏa thiêu, mạnh mẽ chồm tới cúi xuống áp lên đôi chân xinh đẹp đang cong lại mà vuốt ve, tay chống giường, ánh mắt nóng rực cúi xuống nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiểu Điệp.
- Tiểu Điệp, chuyện gì đã xảy ra với nàng?
Lục Thất mềm mỏng hỏi.
Gương mặt đỏ ửng của Tiểu Điệp ngượng ngùng, đôi mắt đẹp kiều mỵ liếc Lục Thất một cái, nhỏ giọng nói:
- Thiếp đã từng tập luyện qua “Diệp cung ngọc tỏa thuật” cho nên thiếp có thể tùy tâm biến hóa nơi đó, khi thiếp tiến vào hoàng cung Giang Ninh liền tự đóng nơi đó, người ở trong cung có thấy chỉ có thể cho thiếp là thạch nữ trời sinh.
Lục Thất nghe xong từ trong đáy lòng thấy vui sướng lạ kỳ, nhớ tới lúc trước ở Di Tâm Trà các, hắn ở tại Thanh Phù dưới sự hướng dẫn đã từng rình coi qua Tiểu Điệp biểu diễn nhu thuật, nhưng khi ấy hắn không biết đó là Tiểu Điệp, hiện giờ đã biết hắn cũng không dám nói ra, nhưng trong lòng lại có một loại khoái cảm không thể nào nói rõ.
Tâm tình thư sướng khiến cho Lục Thất bất giác bày ra vẻ mặt cười ngây ngô, tựa như một kẻ trộm trộm được bảo bối hằng mơ ước, thậm chí rất không nhã nhặn nuốt một chút nước miếng, đương nhiên Tiểu Điệp sẽ không biết ý nghĩ xấu xa ở trong lòng của Lục Thất, nhưng bộ dáng ngây ngô cười của Lục Thất khiến cho nàng hiểu được là phản ứng sung sướng của Lục Thất, trái tim của nàng tự nhiên rất là vui mừng.
- Tiểu Điệp.
Lục Thất ngây ngô cười khẽ gọi, hắn xoay người thúc ngựa nâng thương đè ép đùi ngọc của Tiểu Điệp, lửa dục khiến cho hắn theo bản năng đâm mạnh, vật nọ dưới háng ngang nhiên đâm vào u cốc của kiều thê.
- Ưm!
Tiểu Điệp theo đó mà yêu kiều rên nhẹ, Lục Thất phát giác vật trọng yếu của mình đang căng ra, đâm vào một nửa không ngờ không thể tiến vào được nữa, chỉ cảm thấy vật ấy bị xiết chặt vô cùng, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhưng vật trọng yếu bị bóp chặt lại có một loại khoái cảm vô cùng thoải mái.
- Thất Lang.
Tiểu Điệp khẽ gọi nửa như van xin nửa như rên rỉ, lập tức Lục Thất cảm giác như vật kia của mình được thả lỏng, hắn theo bản năng đẩy một cái tiến nhập vào thân thể của Tiểu Điệp.
- Ồ, ô…
Tiểu Điệp rên rỉ lắc đầu, tay ngọc chợt duỗi ra ôm cổ Lục Thất. Lục Thất cúi đầu xuống thấp hơn một chút nhưng hạ thân cũng vẫn tiếp tục đẩy tới.
- Ô, ô, ô,...
Tiểu Điệp cũng vì Lục Thất đẩy tới khá mạnh mà rên rỉ.
Mà Lục Thất đẩy tới càng ngày càng dùng sức, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, ánh mắt toát ra sự cuồng dã sung sướng, vật trọng yếu mỗi một lần xâm nhập trong cơ thể Tiểu Điệp đều bị hút vào một chút, cảm giác kia kích thích Lục Thất sảng khoái cực kỳ, không kìm nổi tăng mạnh lực độ đâm vào, mà tăng mạnh lực độ thì vật trọng yếu của hắn cũng theo đó mà bị hút chặt hơn, Tiểu Điệp cũng vì vậy mà rên rỉ càng lớn.
- Điệp, nàng chịu được không?
Tuy rằng Lục Thất sảng khoái nhưng cũng lo sẽ khiến cho Tiểu Điệp bị thương.
- Ô…ô…!
Tiểu Điệp gật đầu đáp lại, đôi mắt đẹp của nàng mê ly giống như say, khuôn mặt mịn màng thoáng như hoa đào nở rộ, thân mình tuyết trắng đổ mồ hôi đầm đìa hiện ra màu hồng phấn.
Lục Thất khẽ thở ra gật đầu, không còn lo lắng nữa mà điên cuồng ra vào, Tiểu Điệp cũng theo đó mà vặn vẹo rên rỉ, đôi tay ngà ngọc ôm chặt cổ của Lục Thất. Hai người cá nước thân mật tiến vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng, hoang dã, giường gấm dưới thân cũng bất giác mà rung động, phát ra tiếng kêu cót két kì quái dường như cũng mệt mỏi rã rời.
- Thất Lang, Thiên Phong, ô, a...
Tiểu Điệp lắc lư cái đầu thanh tú, vong tình phát ra tiếng kêu.
- Điệp, Điệp...
Lục Thất thở dốc đáp lại, mở to mắt dưới thân dùng sức, phút chốc giống như trở thành Đại tướng quân đang xông trận, thỏa thích đâm mạnh, trong tiếng rên rỉ không ngừng của Tiểu Điệp, bất chợt đâm dồn dập vài cái dán chặt vào Tiểu Điệp, tiện đà cả người nằm úp sấp lên tấm thân ngà ngọc của Tiểu Điệp, khuôn mặt vùi vào giữa đôi thỏ ngọc, đôi cánh tay xinh đẹp âu yếm bắt vào nhau ở sau ót của hắn, tiếng thở dốc của hai người nếu cẩn thận còn có thể nghe được.
Thật lâu sau, Lục Thất mới nghiêng người nằm ngửa ở một bên, Tiểu Điệp ngọ ngoạy ngồi dậy, giơ tay thu hồi mảnh vải trắng dưới thân. Lục Thất liếc thấy trên mảnh vải trắng đã có một chút vết đỏ sẫm, hắn bỗng nhiên động tình duỗi cánh tay vuốt ve eo nhỏ của Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp khoát tay gấp mảnh vải lại ném đi nhưng lại rất chính xác rơi vào trên bàn trang điểm, sau đó quay người nằm nghiêng bên cạnh Lục Thất, cái đầu thanh tú gối lên cánh tay Lục Thất, bàn tay phải khéo léo vuốt ve thân thể của Lục Thất.
- Điệp, nàng là vưu vật, là vưu vật của ta.
Lục Thất xoay người đối mặt với Tiểu Điệp, giơ tay vuốt ve eo nhỏ của Tiểu Điệp, động tình khẽ nói.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Điệp khẽ lườm Lục Thất một cái, nhỏ giọng nói:
- Thất Lang đừng nói bậy, vưu vật phần nhiều là chỉ nữ nhân quyến rũ, là nguồn gốc của tai họa.
Lục Thất nghe xong khẽ cười, nhỏ giọng nói:
- Thú vui chốn khuê phòng là lẽ thường tình của vợ chồng, ý của vưu vật chính là ý chỉ ưa thích cưng chiều duy nhất.
Tiểu Điệp im lặng, một lát sau, mới nhỏ giọng nói:
- Thiếp nguyện làm vưu vật của Thất Lang, nhưng thiếp không thích trở thành người phụ nữ lẳng lơ trong miệng người khác.
- Ta hiểu, thuật Diệu cung ngọc tỏa của nàng ta sẽ không nói ra đâu.
Trong lòng Lục Thất có chút đắc ý nhỏ giọng nói, Diệu cung mị thuật của Tiểu Điệp thực sự lúc này khiến cho hắn có được niềm vui bất ngờ, không kìm nổi sắc tâm nhộn nhạo, giống như là hút nha phiến, thử rồi một lần có muốn ngừng cũng không ngừng được.
Tay ngọc của Tiểu Điệp véo nhẹ ngực của Lục Thất một chút, Lục Thất lại nổi lên ham muốn, không kìm nổi đưa tay nắm lấy thỏ ngọc to thẳng của Tiểu Điệp. Tiểu Điệp im lặng để mặc hắn, không ngờ một lát sau, bàn tay to của Lục Thất lại dời xuống vuốt ve cặp mông của nàng.
- Thất Lang, thiếp không chịu nổi nữa rồi, hai ngày nữa đi.
Tiểu Điệp ngượng ngùng ngăn cản nói, nàng phát hiện hạ thân của Lục Thất lại ngóc đầu dậy.
Lục Thất khẽ ừ, tay lại dời xuống vuốt ve eo nhỏ của Tiểu Điệp. Tiểu Điệp ngửa mặt nhìn gương mặt của Lục Thất, dịu dàng nói:
- Thất Lang, tại sao hôm nay lại không nhịn được, là vì Thạch Trung Phi thành thân ảnh hưởng tới chàng sao?
Lục Thất im lặng, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve eo thon của Tiểu Điệp, một lát sau mới ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, sắp bước sang năm mới rồi, bỗng nhiên ta rất nhớ người thân.
Tiểu Điệp khẽ ồ, Lục Thất lại ôn hòa nói:
- Không thể về nhà, ta mới không nhịn được, phá hủy ý nguyện của nàng là do ta cũng cần một nhà để đón mừng năm mới.
Tiểu Điệp dạ nhỏ, chợt quay người dựa vào Lục Thất, Lục Thất tự nhiên ôm chặt lấy mình ngọc của Tiểu Điệp, vuốt ve một lúc thật lâu, Tiểu Điệp buồn bã nói:
- Thất Lang, thiếp vẫn rất sợ, sợ Chu Hoàng đế kia đột nhiên nổi lên sát khí. Thiếp cảm thấy, có lẽ Thất Lang nên rời khỏi phủ Khai Phong mới tốt.
- Nàng yên tâm, hiện giờ Chu Hoàng đế đang cỡi trên lưng cọp, trước khi chưa giải quyết xong tai hoạ ngầm của đám công thần sẽ không giết ta.
Lục Thất ôn hòa trấn an.
- Cưỡi trên lưng cọp?
Tiểu Điệp khó hiểu nói.
- Chu Hoàng đế đối với mối họa ngầm của đám công thần Chu quốc vẫn là áp dụng biện pháp ẩn nhẫn kiềm chế, trước khi ta chưa tới Chu quốc, Chu Hoàng đế không dám đối phó với Triệu Khuông Dẫn và những công thần khác. Nhưng khi ta đến Chu quốc, lại tạo cơ hội cho Chu Hoàng đế đánh vỡ cục diện bế tắc, y lợi dụng ta kiềm chế bên ngoài, mặt khác uy hiếp đám công thần không dám vọng động, sau đó dùng quyền uy của Hoàng đế đi từng bước một thay đổi công thần cầm giữ vận mệnh cấm quân, ví dụ như điều Triệu Khuông Dẫn đi Giang Nam, điều tướng soái thân Triệu đi tiến thủ Ba Thục. Điều Triệu Khuông Dẫn và một ít quân lực thân Triệu đi rồi, Chu Hoàng Đế mới dám sắp xếp quân lực ở phủ Khai Phong và một vài nơi trọng yếu khác một lần nữa.
Lục Thất ôn hòa giải thích.
Tiểu Điệp khẽ ồ, Lục Thất lại nói:
- Thật ra hành động của Chu Hoàng Đế trước kia cũng đã xảy ra rồi, năm đó là với Võ thần Trương Vĩnh Đức có sức ảnh hưởng lớn nhất cấm quân Chu quốc, sau khi Chu Hoàng đế bị thương, liền gạt bỏ Trương Vĩnh Đức, ngược lại đề bạt Triệu Khuông Dẫn làm Điện Tiền Đô Kiểm. Hiện giờ Triệu Khuông Dẫn trở thành uy hiếp lớn nhất của Chu Hoàng đế, cho nên Chu Hoàng đế gạt bỏ Triệu Khuông Dẫn, tính toán đề bạt Thống soái cấm quân phủ Khai Phong khác.
Tiểu Điệp khẽ ồ, lại dịu dàng nói:
- Thất Lang, chàng xem Chu Hoàng đế có phải có lòng muốn trọng dụng Vân thúc thúc hay không?
Lục Thất nghe thế mỉm cười, nói:
- Chu Hoàng Đế điều Vân thúc thúc đến phủ Khai Phong này trên thực tế chính là kiềm chế quân lực thân Triệu ở phủ Khai Phong, một khi Chu Hoàng đế hoàn thành việc nắm trong tay sắp đặt quân lực ở các nơi trọng yếu và phủ Khai Phong, Vân thúc thúc cũng sẽ bị điều khỏi phủ Khai Phong, thậm chí sẽ phải lo lắng đến tính mạng.
Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất suy nghĩ một chút, nói:
- Tiểu Điệp, ta từng đoán rằng, năm sau có thể Chu Hoàng đế sẽ dụng binh đối với Thái Nguyên, tám phần sẽ để ta tham dự chiến sự, chờ sang năm, nếu như Tiểu Thanh vẫn chưa về, nàng về Giang Nam một lần nữa, truyền đạt một ít bố cục chiến lược của ta.
Tiểu Điệp nghe xong chần chừ, dịu dàng nói:
- Thiếp lo cho Thất Lang.
- Nếu như ta đi lĩnh quân rồi, vậy là thoát khỏi sát cơ của Chu Hoàng đế, mà nếu như ta đi đột kích Thái Nguyên, ngược lại ta lại lo lắng nàng đang ở phủ Khai Phong này.
Lục Thất giải thích.
Tiểu Điệp khẽ dạ gật đầu, cái đầu thanh tú nghiêng sang một bên, má ngọc dựa vào trước ngực Lục Thất.
Kiêu Phong Kiêu Phong - Hải Phong Nhi