Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Phong Nhi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 891 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 113: ‘Mượn Lương Thực’
au khi các tướng quân bái kiến xong, quan lại địa phương cũng đã tới, Thứ sử Hà châu là một vị quan bốn mươi tuổi, có khuôn mặt tròn, lông mày mảnh, mắt híp, để thêm chòm râu dê, thân thể tráng kiện, nhanh chóng dẫn người đến bái kiến Kỷ vương.
- Thần Thứ sử Hà châu Triệu Công, cung nghênh Kỷ vương điện hạ.
Thứ sử Hà châu cung kính hành đại lễ, các viên quan đứng sau cũng lần lượt tiến lên hành lễ bái kiến.
- Triệu đại nhân miễn lễ, các vị đại nhân miễn lễ.
Kỷ vương mỉm cười đáp lại.
Thứ sử dẫn đầu quan viên đứng dậy, ánh mắt Lục Thất nhìn về phía sau Thứ sử Hà châu, một quan văn một quan võ, quan văn kia lén ngước nhìn Lục Thất, quan văn đó ước chừng bốn mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, màu da nhuận bạch, khí chất văn nhã.
Ánh mắt hai người chạm nhau, quan văn đó lập tức cúi đầu, Lục Thất cũng quay đầu lại nói:
- Điện hạ, thần cũng muốn nói chuyện với Trưởng sử Hà châu.
Kỷ vương nghe xong gật đầu, Lục Thất bước lên trước, hành lễ với vị quan văn đó:
- Xin hỏi, ngài là Tiêu đại nhân phải không?
Quan văn nhìn Lục Thất, Lục Thất làm cho y cảm thấy bất ngờ, y hơi giật mình kinh ngạc, hành lễ nói:
- Hạ quan là Tiêu Tri Lễ, bái kiến đại tướng quân.
Lục Thất đáp lễ nói:
- Tiêu thúc thúc khách khí, Thiên Phong vẫn là bối phận vãn bối.
Tiêu Tri Lễ nghe xong, kinh ngạc nhìn Lục Thất, do dự một chút muốn nói lại thôi, Lục Thất cười, khoát tay một cái, liền có cận vệ dâng lên một chiếc áo bào da hổ, Lục Thất cầm lấy, đưa đến trước mặt Tiêu Tri Lễ.
- Thiên Phong biết được Tiêu thúc thúc ở tại Hà châu, liền chuẩn bị một chút lễ vật.
Lục Thất dâng áo bào đến trước mặt Tiêu Tri Lễ, mỉm cười nói.
Tiêu Tri Lễ cúi đầu nhìn chiếc áo bào da hổ, chợt giơ tay tiếp nhận, trầm giọng nói:
- Đa tạ.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, thân mình vừa chuyển liền trở về bên cạnh Kỷ vương, mọi người nhìn thấy cảnh này đều có cái nhìn khác nhau đối với Trưởng sử Hà châu, nhất là Thứ sử và Đô úy Hà châu, đều âm thầm kinh ngạc, bọn họ đều là quan viên phương bắc của Chu quốc chuyển đến đây đảm nhiện chức vị mới, đối với Trưởng sử Hà châu không hiểu biết nhiều, cũng may Tiêu Tri Lễ như một tên đầu gỗ nhàn rỗi, cho nên không có ai làm khó.
Kế tiếp, Thứ sử mời Kỷ vương và Lục Thất đến phủ nha, những quan tướng cấp bậc cao của trú quân đến tiếp đón Kỷ vương, cũng đi theo đến phủ nha Hà châu.
Đến phủ nha vừa nhìn, liền cảm nhận được khí thế từ kiến trúc phủ nha Hà châu, đất đai rộng rãi, phủ nha này trên thực tế là do Hạ quốc xây dựng, rất nhiều nơi mang phong cách của Đảng Hạng quý tộc.
Tiến vào đại sảnh, Kỷ vương an tọa sau án tại vị trí cao nhất, Lục Thất ngồi ở trước án phía bên trái, sau đó các quan tướng tùy theo cấp bậc cũng an tọa theo, đối diện chính là Thứ sử dẫn đầu các quan viên địa phương.
- Chư vị, bổn vương đến Hà châu không phải là nhận lệnh của triều đình đi tuần phủ, mà là tự muốn đến Hà Hoàng quan sát, mặt khác cũng muốn tìm hiểu một chút về tình hình Thổ Phiên.
Kỷ Vương ôn hòa nói ra mục đích đến.
- Điện hạ, thần có chuyện muốn tâu.
Thứ sử Hà châu hành lễ nói.
- Triệu đại nhân mời nói.
Kỷ vương ôn hòa nói.
- Điện hạ, tình hình ở Hà châu không được ổn định, không có lương thực dự trữ, dân nghèo không có gạo ăn, mà triều đình cũng không có cứu tế viện trợ, hiện giờ không chỉ dân không có gạo ăn mà binh lính cũng ăn không đủ no, thần lo lắng, Hà châu không thể vượt qua mùa đông này.
Thứ sử Hà châu khóc than nói.
Kỷ vương nghe xong gật đầu, mắt nhìn về phía thuộc hạ của Lục Thất Đô ngu hầu, Đô ngu hầu vội hành lễ nói:
- Hồi bẩm Điện hạ, lương thực dự trữ trong quân đội mang tới từ Hội châu cũng không còn nhiều, thần không dám dùng lương thực để cứu tế cho dân ở Hà châu.
Kỷ vương nghe xong gật gật đầu, quay lại nhìn Thứ sử Hà châu nói:
- Ngươi đã dâng tấu xin triều đình cứu tế chưa?
- Thần đến đây đảm nhiện chức vị mười ngày đã dâng tấu thỉnh cầu rồi, chỉ là đến nay vẫn chưa nhận được hồi âm.
Thứ sử Hà châu có chút oán hận nói.
Kỷ vương gật đầu, kỳ thật khi y đến Kim thành của Lan châu, hiển nhiên biết được tình hình của Hà Hoàng, Hà Hoàng sở dĩ không có lương thực dự trữ, hiển nhiên là vì đều bị dâng cho quân lực, Thạch Trung Phi cũng cướp đoạt một phần, lúc binh lực của Phan Mỹ rút lui, cũng là một đường càn quét cướp bóc.
- Thiên Phong, ngươi xem nên làm như thế nào?
Kỷ vương hỏi Lục Thất.
- Điện hạ, thần cho rằng, quân lương nhất định không thể thiếu hụt, tuy nhiên, Tây Ninh đô đốc phủ cũng không thuộc quyền quản lý của Điện hạ, Điện hạ chỉ có thể mượn lương thực cấp cho Tây Ninh đô đốc phủ, ngày sau để triều đình hoàn lại.
Lục Thất hồi đáp.
Kỷ vương nghe xong gật đầu, không nghĩ tới Thứ sử Hà châu vội la lên:
- Điện hạ, bá tánh ở Hà châu cũng không thể không có lương thực.
Kỷ vương nghe xong nhìn về phía Thứ sử Hà châu, vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu, không nghĩ tới Lục Thất lại nói:
- Lương thực của bá tánh tại Hà châu không nên nhận cứu tế của Điện hạ, thần cho rằng có thể dùng đất để đổi lương thực.
- Dùng đất đổi lương thực?
Thứ sử Hà châu ngạc nhiên nhìn Lục Thất.
- Đúng, có thể dùng đất ở vùng sông Đại Hạ, xuất quan khế để đổi lương thực cứu tế, giá cả của đất đai bằng bốn thành giá đất ở Hội châu.
Lục Thất hồi đáp.
Kỷ vương suy nghĩ một chút, nói:
- Thiên Phong, làm như vậy, còn không bằng mượn lương thực cho rồi.
- Điện hạ, cấp lương thực cho quân đội, có thể lấy lại từ triều đình, nhưng nếu là cấp lương thực cho bá tánh, kia chỉ có thể là bố thí có mượn mà không trả, cho nên lấy đất đổi lương thực, coi như là trao đổi tài lực với Hội châu.
Lục Thất đáp lại.
Kỷ vương suy nghĩ một chút liền gật đầu nói:
- Vậy lấy đất đổi lương thực đi.
Thứ sử Hà châu vội hành lễ nói:
- Thần tạ ơn Điện hạ.
Kỷ vương gật đầu, Lục Thất quay đầu nói với Đô ngu hầu:
- Chử ngu hầu, đầu xuân năm sau, phiền ngươi ở đồn điền Hà Châu, thu hoạch ruộng đồng sau khi đã trừ đi thuế phú hợp lý, giao ra ba thành cho Hội châu, bảy thành đổi thành tiền Chu, làm phần thưởng khao quân trú đóng.
Đô ngu hầu ngẩn ra, lập tức hiểu được ý của Lục Thất, liền hành lễ nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Lục Thất nhìn về phía Kỷ vương cười nói:
- Điện hạ, nếu lấy lương thực Hội châu cứu tế Tây Ninh đô đốc phủ và Lũng Tây đô đốc phủ, sợ sẽ rơi vào thế khó, chuyện Hà Châu lấy đất đổi lương thực, thần nghĩ nên để Hà Tây gánh vác đi.
Kỷ vương ngẩn ra nói:
- Ngươi nói Lũng Tây đô đốc phủ?
Lục Thất gật đầu nói:
- Triều đình đối với việc cấp dưỡng cho quân đội ở Lũng Tây và Tây Ninh, chính là lấy lương thực của nơi đó, nhưng năm nay lương thực bản địa không được mùa, nếu Điện hạ chỉ cấp lương thực cho Tây Ninh đô đốc phủ, vậy sẽ khiến cho Lũng Tây đô đốc phủ cảm thấy bất mãn, Điện hạ hẳn nên tận lực để công bằng cho đôi bên.
Kỷ vương nhíu lông mày, y làm chủ cấp lương thực cho Tây Ninh đô đốc phủ, dĩ nhiên là không tuân thủ theo quy định, nếu lại tiếp tục cấp lương thực cho Lũng Tây đô đốc phủ, vậy sẽ tạo thành hiềm nghi lung lạc quân lực ở Tây Bộ, y tuy chỉ mới mười lăm, nhưng cũng hiểu được không nên có những hành vi quá phận làm lung lạc quân lực.
Mặt khác, nếu cấp lương thực cho Lũng Tây đô đốc phủ, Kỷ vương cảm thấy mâu thuẫn, y trấn thủ Hội châu một thời gian dài, đương nhiên cũng phái người thu thập tin tức của Tây Bộ, trong đó có tin liên quan đến Vương Ngạn Thăng, rất nhiều chuyện ác, cho nên y có thành kiến sâu đối với Vương Ngạn Thăng.
Trầm tư trong chốc lát, Kỷ vương mới gật đầu nói:
- Được rồi, bổn vương liền làm việc công bằng.
Lục Thất gật đầu, mắt nhìn về phía Thứ sử Hà châu cười nói:
- Triệu đại nhân, mua bán đất đai, ta sẽ phái người cùng đại nhân lập khế ước.
- Đại tướng quân yên tâm, bản quan sẽ làm việc công bằng.
Thứ sử Hà châu sảng khoái hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, nhìn về phía Kỷ vương, Kỷ vương mỉm cười nói:
- Các vị còn có chuyện gì sao?
- Điện hạ, có thể vận chuyển một số hàng hóa đến không, quân hưởng của các tướng sĩ ở tại Hà châu này chẳng có gì để tiêu phí.
Đô ngu hầu vội hỏi.
- Có thể, bổn vương sau khi trở về, sẽ đưa đến các dạng hàng hóa cho các tướng sĩ nguyện mua.
Kỷ vương hồi đáp.
Đô ngu hầu hành lễ nói:
- Thần cảm tạ điện hạ.
- Còn có việc gì không?
Kỷ vương cười hỏi.
- Điện hạ, có thể đưa nữ nhân đến đây không.
Một viện Chỉ huy sứ bỗng lên tiếng.
Kỷ vương nghe xong ngẩn ra, lại không có cách nào trả lời, không khỏi nhìn về phía Lục Thất, Lục Thất quay đầu nhìn các vị tướng quân, bình thản nói:
- Có thể đưa nữ nhân lại đây, nhưng các ngươi không được bắt ép họ.
- Đại tướng quân yên tâm, các tướng sĩ sẽ tuân thủ các quy củ như ở Hội châu, nữ nhân nếu không muốn, tuyệt không cưỡng ép, cũng nhất định sẽ trả tiền.
Đô ngu hầu cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu, liền nói tiếp:
- Điện hạ một đường bôn ba mệt nhọc, trước tắm rửa nghỉ ngơi một chút, hoàng hôn chúng ta lại tụ hội.
Mọi người nghe lời này xong, liền đứng dậy hành lễ với Kỷ vương, hoặc là quan lễ hoặc chào theo kiểu quân đội, Kỷ vương mỉm cười nói:
- Các vị đi trước, rượu thịt hôm nay bổn vương mời.
- Tạ Điện hạ.
Mọi người đáp ứng xong hơn phân nửa liền lui xuống, chỉ có ba chủ quan của châu nha không rời khỏi.
Kỷ vương bước tới trước án, Lục Thất mỉm cười nói:
- Thần biết Điện hạ không muốn cấp lương thực cho Lũng Tây đô đốc phủ.
Kỷ vương gật đầu nói:
- Ta nghe nói, Vương Ngạn Thăng là một tên tham quan ô lại, nếu chuyển lương thực đến sẽ bị hắn ăn chặn.
- Điện hạ nếu không cấp lương thực một cách công bằng, vậy sẽ khiến cho quân đội ở Lũng Tây đô đốc phủ sinh oán hận, dẫn đến hậu quả gây bất lợi cho Đại Chu.
Lục Thất bình thản nói.
Kỷ vương hiểu rõ liền gật đầu, nói:
- Chỉ có điều nếu cấp quân lương cho Lũng Tây sẽ khiến cho lương thực dự trữ ở Hội châu bị thiếu hụt.
- Điện hạ có thể lấy lương thực dự trữ ở những châu huyện khác, nếu thiếu hụt, vậy đều thiếu hụt một chút, lúc này quan trọng nhất vẫn là phòng ngự Thổ Phiên.
Lục Thất nói.
Kỷ vương gật đầu, Lục Thất bình thản nói:
- Kỳ thật, mượn lương thực cấp cho hai Đô đốc phủ, tám phần cũng là mượn mà không trả, nhưng Điện hạ nhất định phải ủng hộ phòng ngự biên cương.
Kỷ vương mỉm cười nói:
- Ta cũng biết sẽ là có mượn không có trả.
Kiêu Phong Kiêu Phong - Hải Phong Nhi