Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Phong Nhi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 891 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 15: Xung Đột
ừ sau ngày gặp Chiết gia Phủ Châu, Lục Thất không tiếp tục ở ẩn nữa, mỗi sáng hắn đều ra ngoài đi dạo quanh Khai Phong Phủ, tìm hiểu buôn bán của các ngành các nghề, nói đủ chuyện trên trời dưới đất với các thương nhân, rồi tử những lời nói thông thường ấy lấy được thông tin cần thiết.
Lục Thất đương nhiên không thể chỉ tự mình đi dạo không, lâu lâu còn đi chung với Mạnh Thạch và Thái tử, dạo quanh các thắng cảnh nổi tiếng ở Khai Phong Phủ, nhấm nháp rượu, nghe nhạc, làm vài câu thơ. Đương nhiên, Lục Thất không tham gia làm thơ, đó không phải sở thích của hắn.
Thoáng cái đã qua năm ngày, còn ba ngày nữa là tới thọ thần sinh nhật của Thái hậu Chu quốc. Lục Thất vô tình hỏi một câu, quà dâng cho Thái hậu Chu quốc là gì, kết quả là câu trả lời của Thái tử làm hắn kinh ngạc, không ngở lễ vật lại là một pho tượng quan âm bằng ngọc.
Lục Thất nói với Thái tử một cách bất đắc dĩ, phải nhanh chóng đổi lễ vật. Hoàng đế Chu quốc ghét Phật, tặng ngọc quan âm chẳng phải tự chuốc phiền phức hay sao?
Thái tử vừa nghe liền hoảng hồn, ba người nhanh chóng ra ngoài mua lễ vật. Cũng may Lục Thất từng đi dạo quanh các tiệm buôn, nên cũng mua được một bức tượng hình con bò màu xanh được chạm khắc bằng ngọc ở một cửa hàng bán ngọc khí. Mặc dù dùng làm lễ vật thì không thích hợp lắm, nhưng để tìm được lễ vật không tốt không xấu thế này, cũng mất của Lục Thất ba ngàn quan tiền. Mà pho tượng ngọc quan âm đó, lại có thể trị giá tới mười vạn lượng bạc. Đương nhiên, đó chỉ là giá ở Đường quốc, ở Chu quốc này, tượng Phật có được tốt thế nào đi chăng nữa, cũng không đáng giá.
Gói kỹ bức tượng, vẻ mặt Thái tử như vừa trút được gánh nặng. Mấy ngày nay y sống rất thoải mái, nếm được mùi vị của cuốc sống tự do chân chính, muốn ra ngoài thì ra ngoài, ở phủ Ngô Vương lời của y nói một không hai, những tướng sĩ Chu quốc dưới trướng tuyệt đối tôn trọng nghe lệnh của y, vả lại còn không thiếu tiền tiêu xài. Y cũng có huân bổng, mỗi tháng hai trăm quan tiền.
Cầm lễ vật ra khỏi cửa hàng, chẳng ngờ vừa ra khỏi cửa, thì thấy một đám nam nữ đi đến. Lục Thất cẩn thận ôm lấy ngọc khí, vừa thấy người đi tới rất vội vã, hắn liền né qua môt bên. Vì phía sau hắn còn có Thái tử và Mạnh Thạch nên không thể lui ra sau.
- Đi ra!
Trong đám người đó, người đi đầu sải bước lên bậc thang, tiện tay đẩy Lục Thất. Lục Thất cau mày thấy không hài lòng, xoay người dùng vai đỡ lấy.
“Rầm!” Lục Thất cũng cố ý không nhảy xuống bậc cửa để né, mà người đó lại nhanh chân sải bước lên bậc bậc cửa cao nhất. Một người thì xông về trước một người thì đỡ cái đẩy, người đó nhất tời sơ ý, cái đẩy tiện tay biến thành đối đầu đọ sức. Người đẩy bị vai của Lục Thất phản chấn, từ nhảy qua xông về trước biến thành nghiêng người, lảo đảo một cái đâm sầm ra ngoài, cũng may tên đó vốn dĩ võ công không tồi, vội bật dậy nhảy xuống bậc cửa.
Người phía sau “A!” một tiếng dừng bước, có hai người vội xoay người đi đỡ tên vừa nhảy xuống. Những người khác nhìn về phía Lục Thất. Sau khi nhìn rõ Lục Thất không khỏi ngẩn người. Hoá ra hai nữ năm nam đang đi tới lại là Chiết gia và Dương thập tứ tiểu thư mà hắn từng gặp. Nhưng năm nam của Chiết gia đã thay thành áo bào ngắn, còn cô thiếu nữ áo da đó thì thay thành quần áo màu vàng nhạt.
- A, thì ra là ngươi.
Dương thập tứ tiểu thư kêu lên một cách bất ngờ.
Lục Thất cũng rất bất ngờ, đột nhiên nghe có người tức giận la lên:
- Bắt lấy hắn cho ta.
- Vâng.
Hai người đàn ông đang đỡ lấy tên đó đồng thanh trả lời, lập tức xoay người chạy lên bậc cửa xông thẳng vào Lục Thất. Còn Thái tử cũng vừa ra tới nơi thì thấy có người xông đến, hoảng hốt lui ra đằng sau. Mạnh Thạch vội đỡ lấy Thái tử lui về sau.
Lục Thất cau mày, hắn không muốn gây sự, mấy ngày nay cũng cố gắng duy trì tâm thái bình thản, gặp những người ở Khai Phong Phủ mặt lạnh chế nhạo, hắn cũng lạnh nhạt làm ngơ. Nhưng vụ xung đột ngày hôm nay chỉ là việc ngoài ý muốn do bản năng mà thôi.
Nhìn hai tên đàn ông rõ ràng rất hung hãn cùng xông tới, Lục Thất đương nhiên không thể để cho người khác đánh. Hai người đàn ông vừa xông tới, một người vung quyền đập thật mạnh thẳng vào mặt của Lục Thất, một người giơ trảo móc lấy tay phải của hắn. Mặt Lục Thất tối sầm lại, cơ thể dịch chuyển nửa bước sang bên, chỉ nửa bước là tránh được đòn trảo, nắm tay kia cũng cũng đánh hụt mà lướt qua mặt Lục Thất.
- Nằm xuống!
Lục Thất lạnh lùng quát, chân phải đã đá ra, trúng ngay vài đầu gối bên phải của tên xuất quyền. Tên đó hét lên một tiếng, nửa thân dưới ngả về sau, cả thân người tá cái rầm xuống đất, té úp mặt ngay bậc cửa.
Người đàn ông ra đòn trảo ngẩn người, tiếp sau đó lại vồ tới ra trảo. Lục Thất mặt lạnh đưa tay phải ra, lại để cho đối phương bắt lấy mạch trên cổ tay, nhưng cái tay bị giữ lấy của hắn lại phản tay nắm lại, giật một cái mạnh, người đàn ông đó bị giật về phía Lục Thất. Nhưng Lục Thất lại một tay buông rủ, bờ vai bên phải đưa tới đụng một cái đột ngột, “rầm!” một tiếng, đâm người đàn ông ra trảo bay thẳng ra ngoài, té thẳng ra ngoài bậc cửa.
- Điện hạ, chúng ta đi.
Lục Thất giơ tay một cái nhấc chân một cái là giải quyết xong, quay đầu nói một cách bình thản. Thái tử vội gật đầu, rồi đi ra khỏi cửa.
Lục Thất tay trái ôm tượng thanh ngưu đi xuống bậc cửa, gật đầu chào Dương thập tứ tiểu thư một cái, bỗng nghe một tiếng rống đầy phẫn nộ:
- Thằng chó đẻ, chịu chết đi.
Lời vừa dứt người đã xông tới, cái tên mới đầu bị Lục Thất đụng ngã không chịu bỏ qua mà nhào tới đánh. Lục Thất dừng chân lạnh lùng nhìn tên đó. Hắn đã nhìn rõ, tên này là một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, mắt như hổ mày như gươm, thân mặc áo gấm võ sinh, vừa nhìn là biết nhân vật quí tộc.
- Được rồi, người này ta quen.
Dương thập tứ tiểu thư đột nhiên đưa tay kéo thiếu niên áo gấm lại, hờn dỗi ngăn cản.
Thiếu niên áo gấm ngẩn người dừng chân, còn Lục Thất thì đã sải bước đi khỏi. Thái tử và Mạnh Thạch theo sau, tưởng như hai người họ là thuộc hạ của Lục Thất.
- Nàng quen tên này sao? Hắn là ai?
Thiếu niên áo gấm giận dữ nói.
- Liên quan gì đến ngươi, ngươi đánh không lại người ta, đừng có không tự lượng sức.
Dương thập tứ tiểu thư không khách khí khiển trách.
- Cái gì? Nàng không biết hắn là ao vậy ngăn ta làm gì?
Thiếu niên áo gấm tức giận.
- Ngươi nói cái gì? Là ngươi vô lễ trước. Cửa rộng như thế, hắn cũng né ra rồi, mà ngươi vẫn đẩy người ta. Ta không ngăn ngươi lại, đợi mà bị đánh thành đầu heo đi!
Dương thập tứ tiểu thư cũng không nể mặt mà bác bẻ lại.
- Mẹ nó, ta đến đây mua lễ ật mừng thọ giúp nàng, nàng lại đi bênh hắn, Nàng nói ta nghe, hắn là tên nào?
Thiếu niên áo gấm phát cáu.
- Ngậm cái miệng thối của ngươi lại.
Dương thập tứ tiểu thư buồn bực la lên.
- Hừ, ta sẽ tìm được hắn, rồi đánh hắn thành đầu heo cho nàng xem.
Thiếu niên áo gấm tức giận nói, rồi quay đầu sải bước đi khỏi, hai tên thuộc hạ dìu nhau đi theo.
- Cái tên này!
Dướng thập tứ tiểu thư tức đến giậm chân.
- Gây phiền phức cho tỷ tỷ rồi.
Thiếu nữ Chiết thị áy náy xin lỗi.
- Không liên quan tới muội, là mạng của tỷ khổ, đính hôn với kẻ như hắn.
Thập tư tiểu thư buồn bã nói.
- Tỷ tỷ, người vừa nãy từng gặp qua ở “Thanh Phong cư”, là lai lịch gì vậy?
Thiếu nữ Chiết thị hiếu kỳ hỏi.
- Ta cũng không biết, chỉ biết hắn là người đất Ngô, mua Thanh Phong tửu lâu của nhà tỷ.
Thập tứ tiểu thư nhẹ giọng trả lời.
- Ồ, người đất Ngô? Người đất Ngô sao lại đến Khai Phong Phủ?
Một thanh niên đứng sau hai thiếu nữ đột nhiên chen ngang hỏi.
- Muội thật sự không biết, nếu như biểu huynh muốn biết, để về muội hỏi tường tận xem.
Thập tứ tiểu thư trả lời.
- Uhm, hỏi giúp huynh xem, có lẽ sẽ có ích cho Chiết gia.
Thanh niên ôn hoà đáp lại.
- Có ích cho Chiết gia? Người đất Ngô thì có ích gì cho Chiết gia?
Thập tứ tiểu thư thắc mắc.
- Chiết gia tuy khác xa với người đất Ngô, nhưng người đất Ngô đến Khai Phong Phủ, rất có thể có chiến lược kế sách gì đó với phần phía nam của Đại Giang. Nếu có thì sẽ có ích cho Chiết gia. Vì Chu quốc cần Chiết gia để trấn áp Hạ quốc và Yến quốc, mới có thể quân phía bắc điều đi phía nam, từ đó mà trọng dụng Chiết gia, Chiết gia cũng có thể yêu cầu thêm một số quân dụng. Đặc biệt là cung tên dùng cho thủ thành, còn có áo giáp của binh lính nữa.
Thanh niên giảng giải với giọng hơi trầm.
Thập tứ tiểu thư nghe rồi, quét ngang xung quanh một cách cẩn trọng, rồi lắc đầu nói:
- Đây không phải chuyện muội nên hỏi. Ở Khai Phong Phủ này, không thể nói bừa.
Thanh niên gật đầu, nói:
- Quan hệ Chiết thị và Dương thị gắn bó khắng khít, cho nên huynh mới nói thẳng.
Thập tứ tiểu thư mỉm cười nhẹ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Đi mua lễ vật thôi, đây là tiệm ngọc khí lớn nhất rồi.
- Chúng ta không thể chọn thứ qua đắt, cùng lắm là một ngàn quan, Chiết gia không có nhiều tiền dư.
Người thanh niên nói.
- Muội biết rồi, cho nên cái tên đó đi là đúng. Có hắn ở đây, không chừng mua không được cái hợp ý nữa. Mà các huynh cũng yên tâm, cha muội nói rồi, sự quý trọng của lễ vật không có nghĩa lý gì to lớn. Cái chính là Chiết gia đến mừng thọ, và thể hiện ý muốn làm tông gia với hoàng thất thôi.
Thập tứ tiểu thư nói nhỏ.
- Chuyện đó chỉ sợ không thành. Con trai của Hoàng đế Chu quốc, làm sao mà đồng ý lấy một phiên nữ (cô gái người dân tộc) làm Hoàng phi. Nếu không phải Hoàng phi, mà buộc phải ở vị trí Nhũ nhân, Chiết gia thà không thành thông gia với hoàng thất còn hơn.
Thanh niên tỏ rõ thái độ.
- Cũng không mong là chuyện này thành công. Phụ thân muội nói, đề xuất yêu cầu chỉ là một cách để Chiết thị bày tỏ thái độ thuần phục thôi.
Thập tứ tiểu thư nói.
Thanh niên gật đầu. Thiếu nữ Chiết thị dịu dàng lên tiếng:
- Đừng nói chuyện ở đây nữa, đi vào thôi.
Thanh niên gật đầu, nhưng lại hỏi:
- Cái “Thanh Phong cư” đó, tại sao lại bán rồi? Huynh nhớ đó là nguồn kinh tế rất quan trọng của phủ Định Quốc công mà?
- Trong phủ cũng không muốn bán, nhưng không bán không được.
Thập tứ tiểu thư nhẹ giọng giải thích.
Kiêu Phong Kiêu Phong - Hải Phong Nhi