Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Phong Nhi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 891 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 120: Ức Hiếp
ục Thất mỉm cười gật đầu, cừa ngồi trên giường duỗi nhẹ cánh tay ôm lấy cô gái, rồi cổ hắn áp chặt vào hai má của cô gái. Cánh tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô gái trong chăn. Hắn cảm thấy chăn rất mềm, rõ ràng là đồ dùng giữ ấm rất tốt.
Rất nhanh hắn cảm thấy có nước mắt, Vinh Khánh Nhi đang khóc trong chăn. Lục Thất lặng im ôm ấp. Hắn có thể cảm nhận được cái thai của Vinh Khánh Nhi, lòng hắn dâng lên niềm thương tiếc, cũng cảm thấy thật tàn khốc. Bị Lý Quốc Chủ khinh bỉ, nếu ông ta biết cái thai không phải của mình, chắc chắn sẽ giết nàng. Mà cảnh ngộ của Vinh Khánh Nhi hiện tại, chỉ có thể nói Lý Quốc Chủ không bằng loài cầm thú.
- Sao ngài lại tới đây?
Một lúc lâu sau, Vinh Khánh Nhi mời khẽ giọng hỏi.
- Ta chinh chiến ở bên ngoài trở về thăm người thân, nghe quận chúa nói về hoàn ảnh của nàng, cho nên ta đến đây.
Lục Thất dịu dàng trả lời.
- Cảm ơn ngài.
Vinh Khánh Nhi nghẹn ngào nói.
- Ta nên tới mà.
Lục Thất dịu dàng nói.
Im lặng một lúc, Vinh Khánh Nhi lại nhỏ nhẹ nói:
- Ngài đến là vì đứa trẻ.
- Một nửa là vì đứa trẻ, một nửa là vì duyên phận, còn nhớ ngày đó không? Sau chuyện đó ta muốn đi cùng người phụ nữ của ta, vì ta coi trọng duyên phận, không ngờ nàng bị diệt khẩu, cho nên phải trả giá đi đón nàng về.
Lục Thất nhẹ nhàng trả lời.
- Ôi!
Vinh Khánh Nhi nhẹ nhàng kêu lên.
Lặng im trong chốc lát, chợt Giáo phường sứ hạ giọng nói:
- Đại nhân, không nên ở lâu, đi thôi.
Lục Thất lập tức có dự cảm trong lòng, ngực hắn rung lên, hắn quay đầu lại nhìn Giáo phường sứ, bình thản nói:
- Ta nguyện nợ ngươi một ân tình, giúp ta đưa nàng ấy rời khỏi hoàng cung.
- Cái gì? Không được đâu, ta không làm được.
Giáo phường sứ lập tức quay đầu lại.
- Ngươi có thể nói Vinh phi chết rồi, ta biết ngươi làm được, ta cũng biết chỗ của Hình đại nhân. Nếu ngươi muốn Hình đại nhân bình an trở về, phải nhận ân tình mà ta hứa hẹn, sau này Lục Thiên Phong ta sẽ trả lại cho ngươi.
Lục Thất lạnh lùng đe dọa, hắn nghi ngờ Hình đại nhân ở Thường Châu.
Giáo phường sứ biến sắc, sợ hãi không biết làm thế nào cho phải. Đúng là Hình đại nhân vâng lệnh bí mật ở Thường Châu còn Giáo phường sứ cũng biết Lục Thất là kẻ chân chính có được Thường Châu. Nếu Hình đại nhân có xảy ra chuyện gì, bà ta cũng mất tất cả.
- Được rồi, Vinh phi dĩ nhiên sẽ không còn, sau khi ngươi làm sẽ không có phiền toái gì, có lẽ vị hoàng hậu kia trong cung cũng hi vọng Vinh phi chết.
Lục Thất lạnh lùng nói, hắn đứng dậy nhẹ nhàng để Vinh Khánh Nhi xuống giường.
Hai má lúm đồng tiền của Vinh Khánh Nhi đẫm lệ nhìn Lục Thất mông lung. Hắn cúi người xuống chỉnh chăn cho nàng rồi dịu dàng nói:
- Ta ở bên ngoài chờ nàng.
Vinh Khánh Nhi khẽ gật đầu, Lục Thất cười rồi lại nghe thấy nàng nói:
- Chăn cũng là do Tiêu Phi mang đến, cũng thường mang thức ăn cho nô, nếu không có sự chăm sóc của Tiêu Phi, đứa trẻ này của nô đã không giữ được nữa rồi.
Lục Thất gật đầu, Vinh Khánh Nhi lại dịu dàng nói:
- Tử Nhi và Ngọc Thiền sẽ cùng nô đi Giang Ninh, mọi người có thể đi cùng nhau rồi.
Lục Thất gật đầu cười nói:
- Ta đi đây.
Vinh Khánh Nhi gật đầu nhìn Lục Thất đi khỏi, Giáo phường sứ quay đầu lại nhìn thoáng qua nhíu mày vẻ cổ quái. Hai tẩy y nữ bất ngờ vui sướng chạy đến trước giường.
Lục Thất rời khỏi hoàng cung, cũng may là Hình thái giám không ở đây nếu không hắn sẽ không cứu nổi Vinh Khánh Nhi ra ngoài. Hắn muốn cứu Vinh Khánh Nhi là trách nhiệm từ nội tâm không có bất kỳ một lợi ích riêng nào. Hắn không muốn phải hối hận, có thể cố gắng hết sức nên cố gắng, còn cứu không được lại là một chuyện khác.
Sáng ngày hôm sau, một chiếc xe chở tử thi ra khỏi hoàn cung dừng lại một chút trên đường kinh thành. Lập tức có 7 người dân nhảy từ trong xe ra khiêng thi thể đến một nhà dân ấm áp, những bình dân đó chính là người của Qúy Ngũ Thúc. Bọn họ chính là thế lục đen của phủ Quận chúa.
Lục Thất cũng không dám nhìn Vinh Khánh Nhi nhưng hắn cố gắng hết sức mua một miếng ngọc bội tinh xảo, lại viết thư. Ngoài việc an ủi ấm áp ra, một phần cũng là tứ phong. Nếu là con trai, phong làm Khánh Vương, nếu là con gái phong làm A Á quận chúa, đất phong đều là huyện Lăng Trà Hành Châu.
Ngoài ra, Lục Thất cũng dặn dò, huyện Trà Lăng Hành Châu là nơi giàu có. Sở dĩ hắn tứ phong nơi này là có một sự thống trị tượng trưng tồn tại. Hai là suy nghĩ đến quê nhà của Vinh Khánh Nhi ở Hồng Châu. Khoảng cách không xa, có thể thích ứng được khí hậu.
Nhưng dù sao huyện Trà Lăng cũng gần Cát Châu Ngụy quốc, nên sẽ tồn tại nguy cơ chiến tranh. Lục Thất đề nghị Vinh Khánh Nhi chờ sinh ở Phúc Châu. Sau khi đứa nhỏ ra đời cũng không được rời khỏi Phúc Châu. Thế sự vô thường, nếu Tấn quốc sụp đổ, vậy Vinh Khánh Nhi còn có thể dẫn con đến Hải Châu tị nạn. Lục Thất nói rõ, Hải Châu chính là đường lui của hắn.
Lục Thất tặng tứ phong và quan hộ, Tiểu Phức cũng tặng rất nhiều quần áo và thuốc bổ. Sự quan tâm của hai người chỉ có thể là bảo người ta đi tặng, tặng người báo đáp. Vinh Khánh Nhi được Tiểu Phức tặng lễ vật thì quỳ lạy mà nhận. Còn hồi thư của Lục Thất chỉ có một hàng chữ xinh đệp: “Bảo trọng, nô sống chết đợi chàng”.
Ngày thứ hai Vinh Khánh Nhi thoát ra khỏi hoàng cung đã được thế lực ngầm của phủ quận chúa đưa đến Giang Ninh, sau đó do hộ vệ của Tiêu Thị đón.
Vì sao để Tiêu thị hộ tống. Thứ nhất là vì để cho Tiêu Thị biết. Thứ hai, Tiêu Thị hộ tống mới có thể bí mật, an toàn. Còn có một âm mưu khác, chính là Tiêu Thị chưa chắc đã đồng ý để Vinh Khánh Nhi đến Tấn quốc. Dù sao, Tiêu Thị cũng từng là thế gia, Vinh Khánh Nhi đến Tấn quốc rồi sẽ có khả năng khiến Vinh Thị Đông Sơn tái khởi.
Ngày tiếp theo Vinh Khánh Nhi trốn xa, nữ quan Dịch Đình trong hoàng cung báo ba chủ tớ Vinh Khánh Nhi uống thuốc độc tự sát. Đúng lúc Lý Quốc Chủ và đám quan viên đang bù đầu vì chính sự về chuyện thiếu quân lương và quân nhu. Thực ra không chí có Long Kỳ quân và Hổ Kỳ quân thiếu quân nhu và quân lương mà đại quân trú ở huyện Kim Đàn cũng thiếu. Chí có quân kinh thành là đủ.
Nghe Hạ đại nhân bẩm báo xong, Lý Quốc Chủ hơi sửng sốt lập tức bày mưu tính trí. Tiếp tục thương lượng với đám Dương Côn về kiếm quân nhu quân lương. Hạ đại nhân cũng biết sự phiền lòng của chủ tử liền nói tùy ý hạ táng, vì thế Vinh phi đến chết cũng không có truy phong liền được người ta ấn định hạ tang luôn.
Hiện tại, hầu như quan viên, triều thần Đường quốc đã biết 3 thành bị mất. Binh bộ Thị lang, Hình Bộ Thị lang và Hộ bộ Thị lang đều mới nhậm chức, còn Thượng thư căn bản là thành viên của Chính sự đường, chủ quan 6 bộ trên thực tế là Thị lang.
Quân dụng nghị sự hôm nay hẳn là kéo dài rất lâu, thực sự là không thể cứu vãn được. Thượng thư của Vạn Bân chẳng khác gì là một cây rơm rạ ép Lý Quốc Chủ không thể không đối mặt với vấn đề quân lương. Ý trong thượng thư của Vạn Bân chính là ông ta sắp không trụn ổi nữa rồi, đề nghị triều đình phát quân lương hoặc giải quyết quân dụng ngoài biên cương.
Đương nhiên là Lý Quốc Chủ không muốn để quân đội tay làm hàm nhai, đó là hậu quả không thể khống chế được. Cuối thời Đường thế lực Cát Cứ hình thành thế nào? Chính là giao cho biên quân sở hữu tài sản. Một mình quân chính Tiết Độ Sứ sẽ tạo thành một cái đuôi thế lực to vùng vẫy.
Nhưng quả thực Lý Quốc Chủ không lấy đâu ra bạc và lương thực. Ông ta cần Chu quốc cung phụng. Vốn dĩ có thể trông cậy vào Thường Châu để giải quyết vấn đề cung phụng lương thựccho Chu quốc nhưng binh biến Thường Chây khiến Lý Quốc Chủ mất cả cái để trông cậy vào. Ông ta cũng muốn tấn công Thường Châu nhưng lại sợ chiến sự Thường Châu sẽ làm Đường quốc suy sụp. Một khi thực lực của Đường quốc bị tổn hại vậy thì chỉ e Chu quốc sẽ không chịu cung phụng nữa mà thẳng tiến diệt Đường quốc.
Bàn bạc một lúc cũng không đạt được kết quả gì, bây giờ Đường quốc chỉ có Trì Châu, Tuyên Châu, Hấp Châu và phủ Ninh Giang, quốc vực của đất Tứ Châu, Nhuận Châu có thể là nhỏ hơn so với Đường quốc ban đầu rất nhiều. Nhưng Đường quốc bất lực trong chuyện khống chế Tây Bộc, chiến sự với Việt quốc nhiều năm khiến cho Tây Bộ không những không thể chu cấp tài sản cho Đường quốc mà còn tổn hao người, của.
Nhưng chiến sự Tây Bộ cũng đã tạo thành một lượng lớn nhân khẩu dời đến phía đông. Cho nên, tuy Đường quốc chỉ có 4 châu vực nhưng tài nguyên, nhân lực lại rất dồi dào. Cộng nhân khẩu của 4 châu vực lại cũng hơn 3 triệu. Cho nên tinh hoa của Đường quốc. sau khi mất Tây Bộ cũng không có tổn thất gì lớn. Tổn thất chân chính là đã tạo thành tâm lý yếu thế, không có quốc vực Tây Bộ lập tức khiến Đường quốc trở thành nước nhỏ.
Tấn quốc của Lục Thất nay đã có nhiều châu vực hơn Đường quốc. Nhưng nhiều châu vực hoang vắng, một châu vực thiếu thốn tài nguyên, nhân lực. Địa phương dù lớn nhưng thâm sơn cùng cốc, có người khai thác mới phát triển phồn vinh. Cho nên Đường quốc có 4 châu vực đều là những nơi người đông hiếm thấy.
Kiêu Phong Kiêu Phong - Hải Phong Nhi