There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Phong Nhi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 765
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 891 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 55: Người Đẹp Lưng Ong
0 tên Vân Khê Vệ đã gặp Lục Thất, liền cung kính hành quân lễ. Lục Thất gật đầu sau đó đi tới cổng các, đích thân gõ cửa báo danh, cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Mở cửa là một tỳ nữ xinh đẹp, độ tuổi khoảng 22, 23 tuổi, khí chất có chút quý phái, giống như tiểu thư xuất thân quan lại.
- Lục đại nhân mời vào.
Tỳ nữ xinh đẹp mỉm cười nói, rất tự nhiên không chút e dè. Lục Thất gật đầu bước vào.
Vừa bước vào cư các là bộ cục của sảnh, không lớn có các lệch trái phải, còn có cầu thang đi lên. Cư các này bao gồm cả phòng chủ nô và phòng khách. Lục Thất không biết Tân Cầm Nhi vốn đã ở đây, vì biết Hoàng phi sắp tới, mới cho Hoàng phi tới vì lòng kính trọng.
Ánh mắt Lục Thất nhìn chủ vị của sảnh, một người phụ nữ đẹp mặc váy xanh lam. Người phụ nữ đó khoảng 15, 16 tuổi, khuôn mặt trái xoan, mày cong, miệng nhỏ, sống mũi thẳng, da trắng như tuyết, vừa nhìn đã thấy động lòng. Tự nhiên chính là Quận Chúa Vân Khê. Bên trái Quận Chúa Vân Khê còn có một tỳ nữ xinh đẹp khoảng 15, 16 tuổi.
- Anh rể lại đây, mời ngồi.
Quận Chúa Vân Khê dịu dàng nhìn Lục Thất, giọng nói đoan chính.
Lục Thất ngưỡng mộ trong lòng, bước tới ngồi xuống vị trí của khách. Sau đó mỉm cười nhìn Vân Khê, quan tâm hỏi:
- Khi tới đây đã khiến nàng sợ hãi rồi.
Vân Khê ngẩn người ra, gật đầu dịu dàng đáp:
- Rất sợ hãi, nhưng bây giờ đã không còn sợ nữa rồi.
Lục Thất khẽ cười, gật đầu nhìn Vân Khê, hỏi:
- Anh rể, anh đã gặp Tấn Vương chưa?
Lục Thất mỉm cười, nhìn Vân Khê, ôn tồn nói:
- Vân Khê, Lục Thiên Phong ta chính là Tấn Vương ở đây.
A! Ba người phụ nữ trong sảnh đều kêu lên thất thanh. Ánh mắt xinh đẹp của Vân Khê nhìn chằm chằm Lục Thất. Lục Thất bình tĩnh nhìn lại. Lát sau Vân Khê mới e sợ nói:
- Anh rể, lời này không đùa được đâu.
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
- Ta nói là sự thật, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta vẫn luôn không nói cho nàng biết sự thực. Trên thực tế là ta đã chiếm được sáu châu tây nam rồi, đã lập lên Tấn quốc.
Vân Khê kinh ngạc nhìn Lục Thất. Lục Thất lại ôn tồn nói:
- Vân Khê, dù nàng có vui hay không, nàng chỉ có thể là người phụ nữ của ta, hy vọng nàng không oán hận ta. Có thể yên tâm trở thành Hoàng phi Đại Tấn.
Vân Khê sợ hãi gật đầu đáp lại, bỗng khẽ nói:
- Nếu chàng nói là thật, ta nguyện ở lại.
Lục Thất sững người, cười nhạt nói:
- Nàng bằng lòng ở lại là tốt rồi, chờ vài ngày nữa, ta sẽ cùng nàng đại hôn.
Vân Khê ngượng ngùng nhìn Lục Thất, khẽ hỏi:
- Anh, anh rể, sao có thể được? Là Tấn Vương.
Lục Thất mỉm cười, lại lôi chuyện xuất quân Thường Châu ra nói chuyện, giấu là đã được Tô Châu. Sau khi giải thích với Vân Khê một hồi, Vân Khê đã hiểu liền gật đầu nói:
- Chẳng trách Thiền Nhi tỷ tỷ đã nói, sau này sẽ gặp lại ta.
Lục Thất gật đầu, ôn tồn nói:
- Thiền Nhi tỷ tỷ của nàng chính là Hoàng hậu của Tấn quốc. Nàng ấy đã chọn nàng là người thân rồi, sau này nàng cũng đừng oán trách nàng ấy nữa.
- Nô sẽ không oán hận Thiền Nhi tỷ tỷ, ngược lại sẽ nhớ ân tình của tỷ tỷ. Chuyện nô vốn đã đính hôn rất không hay, cho nên chuyện cầu thân với Tấn quốc, nô rất bằng lòng.
Vân Khê thẳng thắn nói.
Lục Thất sững người, gật đầu cười, ôn tồn nói:
- Vân Khê, sau này, ta sẽ đối xử tốt với nàng. Ở đây, nàng sẽ là Hoàng phi Đại Tấn tôn quý, không thể vì chuyện cầu thân mà sắp xếp được.
Vân Khê ngượng ngùng gật đầu, chợt người nô tỳ xinh đẹp đó lên tiếng:
- Quận Chúa đã gặp Tấn Vương Chủ thượng rồi, nên dâng trà. Mời Quận Chúa dâng trà kiến lễ.
Vân Khê và Lục Thất đều ngẩn người ra, nhìn người nô tỳ xinh đẹp đó đã dâng chén trà tới trước mặt Quận Chúa Vân Khê. Quận Chúa Vân Khê gật đầu, đưa cánh tay ngọc của mình ra đỡ lấy chén trà, đứng dậy tới trước mặt Lục Thất, e thẹn mà lại đoan trang dâng trà.
- Thần thiếp Vân Khê, kính trà Tấn Vương Chủ thượng.
Vân Khê dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu, ngồi ngay ngắn đưa tay ra đón lấy ly trà, cười nhìn Vân Khê, thu tay về uống trà. Vân Khê e thẹn nhìn Lục Thất, thấy Lục Thất đã uống trà rồi, nàng mới chủ động đưa tay ra, lại thấy sắc mặt Lục Thất có chút biến đổi, ánh mắt tinh quái nhìn mình. Vân Khê sợ hãi.
Nhưng ánh mắt sắc bén của Lục Thất rất nhanh chóng chuyển sang người nữ tỳ xinh đẹp đó, lại thấy người nữ tỳ đó đi tới, tay phải nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm. Lục Thất nhanh chóng túm lấy ngực áo Vân Khê kéo đi.
Đồng thời, chén trà trong tay Lục Thất cũng bay ra ngoài. Chén trà vừa bay đi, Lục Thất há miệng phun nước trà ra. Nhưng thấy người nữ tỳ đó di chuyển thân người khác thường, rất dễ lao tới tập kích, giống như một con báo đang lao về phía Lục Thất.
Ánh mắt Lục Thất sắc như dao, tay kéo Vân Khê tới phía sau chiếc ghế. Hắn thì tay phải tung chén trà lên, lập tức chụp lấy chiếc ghế bên trái, giơ lên ném về phía người nữ tỳ xinh đẹp đó. Người nữ tỳ đó tránh được chiếc ghế, nhanh chóng lao tới trước mặt Lục Thất, đâm thẳng một đường vào mặt Lục Thất.
Lục Thất nhấc chân phải lên, không muốn đá. Con dao của người nữ tỳ đó bỗng đâm thẳng xuống chân. Lục Thất nhíu mày, bật tung người lên, nắm tay phải đấm mạnh vào mặt người nữ tỳ đó.
Không ngờ nắm đấm mới tới sát mặt người nữ tỳ đó, cô ta liền há miệng ra, một lối nhỏ bỗng đâm vào nắm tay của Lục Thất. Lục Thất liền cảm thấy xương ngón tay đau nhức. Hắn bỗng tức giận kêu lên, giơ tay tát thẳng cô ta.
Sau khi cô ta bị một chiêu, quay người bỏ chạy. Song mới chạy được nửa tấc, chợt có lực lã đè lên người, lại có cảm giác như cơ thể bị sa vào vũng lầy khó mà thoát ra được. Tiếp đến, bộ ngực đầy đặn bị một tay ấn xuống vô tình, chỉ một cái, cô ta liền giống như sấm nổ, cơ thể run lên, nhìn Lục Thất.
- Ngươi? Tiên Thiên?
Trong lúc người nữ tỳ đó nói, từ trên khóe miệng trào máu ra. Đôi mắt đẹp không cam lòng nhìn Lục Thất, từ từ ngã nhào xuống đất.
Lục Thất tái mặt ngồi xuống ghế. Tay phải hắn vòng về trước mặt, thấy xương ngón giữa bị châm một kim, kim mày xanh đậm, hắn cảm thấy có độc. Nữ thích khách này ban đầu đã cho độc vào chén trà, thấy Lục Thất uống trà mà không hề gì mới quả đoán ra tay tiếp tục dùng độc khí tấn công. Tay trái Lục Thất nhỏ chiếc kim độc ra.
- Anh rể, người bị thương rồi?
Tiếng sợ hãi của Vân Khê từ phía sau vang lên.
- Chỉ là thương ngoài da, không sao. Tỳ nữ này từ đâu tới?
Lục Thất có gắng ôn tồn hỏi.
- Mai Ảnh là một vị Quận phu nhân tặng cho nô, là Nam Sơn Quận Công. Nam Sơn Quận Công cũng là họ hàng.
Vân Khê sợ hãi đáp.
Lục Thất im lặng, lai lịch của thích khách này nhất thời không thể tìm ra người sai khiến thực sự. Nam Sơn Quận Công chắc chắn cũng là bị lợi dụng, cũng có lẽ không thể là Lý Quốc Chủ sai khiến. Hy vọng thế lực của Tấn Vương bị tiêu diệt, có lẽ là rất ít, không loại trừ đó là thích khách của Chu quốc hoặc Sở quốc cài vào.
Một lát sau, Lục Thất đứng dậy mở cửa các, dặn dò:
- Hồ Khâu, đi mời Trung phủ sứ tới đây.
Một Hổ Khâu Vệ lĩnh mệnh vội đi. Lát sau, Tân Cầm Nhi vội đi tới. Sau khi biết chuyện Lục Thất bị thích khách tập kích, liền âm trầm, đích thân khám sát thi thể nữ thích khách. Ngoài khí độc ra, không có bất lỳ bằng chứng nào về lai lịch.
Tân Cầm Nhi gọi Hổ Khâu Vệ vào, nói rõ chuyện của thích khách. Hổ Khâu Vệ nghe xong mà kinh hãi, nghe xong dặn dò cách xử lý thi thể nữ thích khách, không lâu sau quân hộ vệ trong ngoài còn có cả Vân Khê Vệ cũng biết chuyện thích khách lẻn vào hành thích vua. Kết quả bị Tấn Vương giết chết. Sự xuất hiện của thích khách khiến cho việc hành sự của các hộ vệ cũng nghiêm cẩn hơn nhiều.
Tân Cầm Nhi buồn bực, còn làm mặt giả cười bái kiến Hoàng phi. Chờ sau khi Tân Cầm Nhi vấn an xong, Lục Thất quan tâm để nàng ta rời đi, tiếp tục ở lại an ủi Quận Chúa Vân Khê, tìm hiểu từ lúc Quận Chúa Vân Khê tới Tấn quốc, đã dẫn theo hai nô tỳ. Mai Ảnh là người khác đưa tới. Bích Dao cũng xuất thân là hồi môn của phủ Quận Công, từ nhỏ chính là nữ tỳ của Vân Khê.
Lục Thất hỏi không ra kết quả gì, lát sau liền rời khỏi đó, lại đi gặp Tân Cầm Nhi. Khi gặp Tân Cầm Nhi, Ngư Hoa Hiên cũng ở đó. Ba người phân tích một hồi, Ngư Hoa Hiên cho rằng thích khách tám phần là liên quan tới Sở quốc. Nếu Chu quốc phục kích, có lẽ sẽ không vội đối phó với Tấn quốc. Hành vi phục kích của Chu quốc chỉ là nhận được lệnh của Chu quốc mới được ra tay. Mà Tấn quốc vừa thành lập chưa được bao lâu, có lẽ vẫn chưa có sự phản ứng của triều đình Chu quốc được.
Kiêu Phong Kiêu Phong - Hải Phong Nhi